Warning: Chương này chứa H nặng (BJ, 18+), những ai chưa đủ tuổi có thể bỏ qua. Nội dung chương không làm ảnh hưởng đến mạch truyện, vui lòng cân nhắc trước khi đọc. Trân trọng!1
Mạn Nghiên chồm người về phía trước, ập thẳng người vào Tôn Bách Thần. Cô chủ động hôn hắn, đem hết bao nhiêu sự thèm khát trong lòng dung túng vào nụ hôn kia. Tôn Bách Thần cũng nhiệt tình đáp lại cô, một tay hắn để sau đầu Mạn Nghiên, tay còn lại bám vào chiếc eo thon nhỏ.
Hắn tham lam nhấm nháp vị ngọt của cánh môi mềm, lại thưởng thức mùi hương hoa lài phảng phất từ trong mái tóc dài. Mạn Nghiên cả người lâng lâng, tâm trí càng thêm hỗn loạn. Suy nghĩ trừng phạt người đàn ông kia đã không cánh mà bay, đầu óc cô sớm trở nên trống rỗng, mọi hành động đều bị cảm xúc điều khiển, thăng hoa theo khoái cảm kịch liệt từ cơ thể.
Tôn Bách Thần lật người cô nằm xuống dưới, để chiếm lại thể chủ động. Bàn tay đặt sau đầu cô nâng nhẹ lên, Đầu lưỡi của hắn luồn sâu vào trong khoang miệng, ranh mãnh cọ sát khắp hàm răng cứng, tạo ra tiếng lạo xạo, chóp nhép đầy ám muội. Dục vọng được khơi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết, hai người quấn quýt triền miên, hôn nhau đến cạn hơi vẫn quyến luyến chưa buông.
Mạn Nghiên đẩy hắn ra, cánh mũi mở to, thở hổn hển như sắp chết. Sinh lực người đàn ông kia không mấy giảm sút, tiếng thở nhè nhẹ, bình tĩnh lấy lại dưỡng khí sau một nụ hôn dài.
Cô bị hắn hôn đến bừng tĩnh, nghĩ ngợi không thể để hắn ngang nhiên chiếm dụng mình một cách thoải mái được. Mạn Nghiên cùng Tôn Bách Thần vật lộn ở trên giường, hết tôi nằm trên thì anh nằm dưới, rồi ngược lại. Cuối cùng hắn nhường nhịn, để cô một lần nữa thoải mái ngồi lên bụng của mình.
Từng ngón tay thon gọn của Mạn Nghiên lần mò khắp khoang bụng hắn, rồi bỗng chốc mạnh bạo, giật phăng hàng nút trên chiếc áo sơ mi trắng. Cô cười nham hiểm, kéo toang lớp vải trên khung ngực vạm vỡ của người đàn ông kia, khuôn mặt nhỏ cúi xuống gặm nhấm từng mảng da thịt trên người Tôn Bách Thần.
“Cắn chết anh. Cho anh biết thế nào là đau đớn!”1
Cô lẩm bẩm, không ngừng gia tăng lực đạo của cái miệng nhỏ, càng cắn càng hăng. Nhất là sâu trong hõm cổ, Mạn Nghiên cắn đến in hằn dấu của một hàm răng, có chỗ còn rơm rớm máu mới chịu buông ra.
Tôn Bách Thần đau đớn có, sảng khoái có. Hắn mặc kệ Mạn Nghiên làm càn, để cô khám phá khắp cơ thể cường tráng của mình. Cô bắt đầu lần mò xuống dưới, cánh tay uyển chuyển gỡ chiếc thắt lưng bằng da, ném thẳng xuống sàn. Chẳng mấy chốc khóa quần âu bị kéo xuống, để lộ con mãnh thú đang nhô cao sau lớp quần lót màu đen.
Mạn Nghiên lôi tuột hai ống quần ra, hắn cũng rất phối hợp, kiễng người lên cao. Cả chiếc áo sơ mi vướng víu cũng bị Tôn Bách Thần cởi hẳn ra, tùy ý vứt đại. Phút chốc hai con người trần truồng dính lại vào nhau, lồng ngực bừng cháy như lửa đốt, hơi thở phập phừng lan tỏa khắp gian phòng rộng lớn.
Cô ngồi giữa hai bắp đùi chắc nịch của hắn, để vật thô ráp kia chòng chọc lên bụng, có chút nhồn nhột, nhưng Mạn Nghiên không sợ hãi, hai tay bóp mạnh cơ bụng hắn, mang ý đùa nghịch.
Tôn Bách Thần ngửa người dậy, kéo lấy tay Mạn Nghiên, đặt lên vật nóng hổi dưới thân. bàn tay hắn đẩy nhẹ tay cô trượt dài trên đó. Cô cảm nhận được cái nóng dữ dội, muốn rút tay ra khỏi, nhưng bị hắn giữ lại.
“Mau vuốt ve nó đi.” Hắn ra lệnh.1
Thay vì nghe theo lời hắn, Mạn Nghiên lại rút tay mình ra khỏi. Cô trườn người về phía sau, tạo ra một khoảng trống lớn, khiến Tôn Bách Thần có chút hụt hẫng. Nhưng chỉ chưa đầy một phút, vật nóng hổi kia đã được lấp đầy, bởi chính cái miệng nhỏ của cô. Hắn cũng đến mấy phần kinh ngạc vì sự bạo dạn của Mạn Nghiên.
Vật kia rất to, cô khó nhọc lắm mới nuốt được một nửa. Cái miệng không ngừng tiết ra nước bọt, làm vật kia trơn nhẵn, gấp gáp ra vào trong khoang miệng chật chội.
Vài tiếng rên rỉ phát ra, từ cả hai người bọn họ. Mạn Nghiên dùng răng cọ xát lên phần đầu của vật đỏ hỏn kia, rồi tăng chút sức lực, hàm răng xoay tròn quanh vật hình trụ, cô cắn nhẹ một cái, làm Tôn Bách Thần mất chút bình tĩnh.
Hắn gầm gừ:
“Không được cắn. Đồng Mạn Nghiên, em còn dám cắn, tôi bóp chết em.”1
Cô hừ hừ mấy cái, nhả vật kia ra. Mạn Nghiên dùng tay túm lấy nó, nhấc chiếc mông tròn vành vạch của mình, hạ thẳng xuống.
“Ưm… ưm…”
Cô mạnh mẽ nhấp nhô thân dưới, để vật nam tính kia cắm sâu vào từng vách thịt mỏng, đâm đến tận cùng nơi cái động nhỏ đang không ngừng chảy ra mật ngọt. Tiếng rên rỉ của hai người ngày càng lớn, hòa cùng tiếng thở da diết, khoái cảm dâng trào đến tận đỉnh.
“Giỏi nhỉ? Không nghĩ lúc uống say, em lại trở nên máu chiến như vậy.”1
Mười ngón tay Tôn Bách Thần đan vào tay cô, kéo Mạn Nghiên dính lấy người mình. Hắn xoay một vòng, đã ép cô nằm xuống dưới.
Vật nam tính kia ngày càng đẩy vào, rút ra mãnh liệt, không ngừng xâm lấn cái động nhỏ. Phía dưới được lấp đầy, đâu thể để bên trên trống vắng. Hắn chồm tới đôi gò bồng mềm mịn, thô bạo cắn mút, dùng đầu lưỡi dẻo quẹo bao bọc lấy hạt lựu cứng cáp, không ngừng kích thích. Cảm thấy còn chưa hài lòng, Tôn Bách Thần mở to miệng, dùng răng cắn mạnh lên chiếc bánh bao mềm để trả đũa!1
Mạn Nghiên cảm nhận được đau đớn, thân dưới liền co rút cực độ, như muốn ép chết vất lớn đang vùi sâu trong cơ thể mình. Tôn Bách Thần vẫn chưa muốn bắn ra, liều lĩnh chống lại. Hắn kéo nghiêng người, vỗ vào mông cô, quát lên:
“Thả lỏng ra! Em muốn nghiền nát tôi sao?”
“Đúng đúng, em phải nghiền nát cái đó ra. Để sau này nó không dám bắt nạt em nữa. hừ hừ…”
Mạn Nghiên liều mình rút chặt, Tôn Bách Thần chẳng đầu hàng, nhịp độ tăng tốc khiêu chiến với cô gái nhỏ. Càng chống đối càng đau, cô chỉ có thể thả lỏng, miệng không ngừng rên rỉ, còn sụt sùi mấy tiếng khóc.
Đến khi Mạn Nghiên sức cùng lực quệ, hắn mới trút ra một dòng dịch ấm vào trong người cô, rồi rút ra. Cô yếu đuối, lụi xơ xuống giường, hai mắt díp chặt muốn ngủ. Tôn Bách Thần bế cơ thể mềm nhũn của Mạn Nghiên vào trong phòng tắm, xả một bồn nước ấm, cùng cô chui vào bên trong, gột rửa cơ thể.
Sạch sẽ, hắn bế cô quay trở về giường ngủ. Tôn Bách Thần vén nhẹ mái tóc đang phủ dày trên cổ Mạn Nghiên ra đằng sau, tay với lên đầu giường tìm điều khiển chỉnh lại nhiệt độ máy điều hòa, rồi kéo chăn đắp lên hai thân thể mát rượi, ôm chặt lấy cô chìm vào giấc ngủ.