Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 67: Muốn em sống tốt hơn một chút



Trời còn chưa sáng hẳn, Tôn Bách Thần đã thức giấc. Hắn nhìn cô gái bên cạnh, bất giác đưa tay lên hàng mi cong vút, chạm nhẹ một cái.

Ánh sáng vàng mờ từ đèn ngủ, phảng phất lên khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ đang nằm ngủ say trên giường. Ánh sáng mờ nhạt, hư ảo, càng đang tô điểm thêm cho vẻ kiều diễm, mỏng manh của cô gái kia. Tôn Bách Thần nhìn chăm chú vào bờ môi căng mọng, lòng không kiềm được mà hôn nhẹ lên trên đó. Hắn dần dà trượt nụ hôn dài xuống cằm, hõm cổ rồi xuống ngực. Cuối cùng Tôn Bách Thần nằm thấp người xuống, ngang nhiên chiếm lấy một bên ngực, dùng đôi môi linh hoạt di chuyển quanh khối thịt trắng mềm, lưỡi tiết ra nước bọt, điên đảo trêu chọc hạt lựu đỏ ửng.

“Ưm… ưm…”

Cả người Mạn Nghiên tê dại, đôi mắt không tình nguyện cố gắng mở ra, he hé nhìn mọi thứ xung quanh. Dưới ngực cô truyền đến một cảm giác đau nhói, cô cúi mặt xuống, chạm ngay vào đỉnh đầu của Tôn Bách Thần. Mạn Nghiên kinh hãi, vội lấy tay đẩy nhẹ mặt của hắn ra.

“Bách Thần… anh làm gì thế?”

Tôn Bách Thần vẫn đang say sưa dụi đầu vào ngực Mạn Nghiên, hắn còn nắm lấy bàn tay cô, lôi tuột vào trong chăn, nắm lấy thứ nóng hổi ở dưới thân mình. Cô giật thót mình, định buông tay ra thì bị hắn dùng chân kẹp lấy.

“Mau buông em ra.”

“Ừm… ừ, đang còn sớm, ngủ tiếp đi.” Hắn rên rỉ.

Tôn Bách Thần cũng chịu rời khỏi bộ ngực của Mạn Nghiên. Hắn khẽ ngước lên nhìn cô, bàn tay lồng vào trong mái tóc rối, hơi thở hắn phát ra đều đều, tỏa lên chiếc cổ trắng ngần nay đã chi chít dấu hôn đỏ, tím. Trán cô nhăn lại, cố gắng nhớ lại chuyện tối qua. Từng dòng ký ức mù mờ chảy trong đầu Mạn Nghiên, cô nhớ một cách gián đoạn, nhưng vẫn không thể quên cảm giác một đêm ân ái cuồng nhiệt giữa hai người. Hình như cô rất bạo!

Và còn bản giao kèo nữa! Mạn Nghiên chợt nhớ ra trọng điểm của vấn đề.

“Bách Thần, anh ngồi dậy cho em.”

Cô lồm cồm ngồi dậy, rồi kéo hắn ngồi lên theo. Thấy Tôn Bách Thần vẫn dùng ánh mắt không đứng đắn nhìn về phía cô, Mạn Nghiên vội nhìn quanh, vơ ngay cái áo sơ mi bị vo tròn nhăn nhúm, đang nằm vất vưởng ở một góc trên đầu giường, choàng vào người.

“Tôn Bách Thần, rốt cuộc hôm qua anh đã cho em ký cái gì?” Cô nghiêm túc hỏi.

Hắn thản nhiên như không, bộ mặt mang chút giễu cợt, điềm nhiên rời khỏi giường. Tôn Bách Thần uể oải vươn nhẹ vai, bước vào trong phòng tắm để rửa mặt.

Lúc ra, hắn mặc một cái áo choàng tắm, ung dung tiến về phía ngăn kéo tủ, lấy ra bản giao kèo mà Mạn Nghiên đã ký.

“Muốn đọc lại hửm? Hôm qua đọc còn chưa kỹ sao?”

Khốn khiếp! Hôm qua cô say đến mức không phân biệt nổi gà với chó, thì lấy đâu tỉnh táo để đọc bản giao kèo của hắn chứ. Chắc chắn Tôn Bách Thần đã lợi dụng tình hình mà ép cô ký vào trong đó mà, cô tức đến mức nói không nên lời.

Mạn Nghiên nhìn vào trong tờ giấy, với hai mục thỏa thuận giữa bên A và B. Bên A là Tôn Bách Thần, với một yêu cầu duy nhất là xóa nợ khoản tiền viện phí cho Mạn Nghiên, còn bên B là phía cô, với yêu cầu dài loằng ngoằng đến mức chóng mặt, trong đó hàng in đậm quan trọng nhất nói về việc cô phải làm bạn gái hờ của hắn trong ba tháng.

Ít nhất là trước mặt gia đình Tôn Bách Thần!

“Em nợ tiền anh lúc nào chứ? Rõ ràng là anh cố ý không nhận, bây giờ lại đổi trắng thay đen thành ra thế này.”

“Đúng, tôi không nhận. Nhưng ai khăng khăng đòi trả đây? Tôi bảo em ký vào bản giao kèo, em cũng đâu phản đối?”

Mạn Nghiên tức run người. Cô say như vậy, lý trí đâu mà phản đối. Tôn Bách Thần là một kẻ gàn dở, không hề có lý lẽ!

Cô ấm ức nói:

“Anh lợi dụng lúc em không tỉnh táo mà bắt ép em ký vào. Hèn hạ!”

Tôn Bách Thần trừng mắt nhìn Mạn Nghiên. Hắn cầm lấy điện thoại của mình từ trên đầu bàn, phát đoạn ghi âm tối hôm qua cho cô nghe. Từng câu từng chữ do Mạn Nghiên nói ra, giờ đây như vật chứng chống đối lại mình.

“Ký cái gì? Giấy bút đâu mau lấy ra đây đi!”

“Em không có say nha. Anh mau lấy bản giao kèo gì đó ra đây. Chúng ta ký!”

Mạn Nghiên chống chế, cô định xé tờ giấy kia đi thì Tôn Bách Thần hờ hững nói một câu:

“Em nghĩ nó là bản gốc sao? Với lại nghĩ xé xong rồi thì không còn chuyện gì nữa, hửm? Hơn nữa trong đó còn có điều khoản đền bù nếu làm trái với giao kèo, em tự mình suy xét cho thật kỹ.”

Cô đanh mặt lại nhìn Tôn Bách Thần, không hiểu sao hắn phải dùng những cách này để chiếm giữ mình. Mạn Nghiên chỉ cần hắn mở miệng nói cần cô, nói thích cô, cô sẽ một lòng một dạ ở bên hắn. Nói một câu như vậy, khó lắm sao?1

Hay chỉ tại tâm tư hắn không đặt ở chỗ cô? Nghĩ vậy, Mạn Nghiên cười chua xót.

“Làm sao? Không cãi nữa à. Vậy cứ theo bản giao kèo mà tiến hành đi.”

“Tùy anh.” Cô để tờ giấy lên giường.

Cô thở một hơi dài, thu dọn đồ của mình rồi khó nhọc bước vào trong nhà tắm. Tôn Bách Thần nhìn theo tấm lưng trần của Mạn Nghiên, bất giác nặng nề trong lòng. Hắn nghĩ ngợi điều gì đó, rồi đến bên tủ đồ tìm cho cô một bộ đồ mới.

Mạn Nghiên thỉnh thoảng vẫn để lại đồ ở nhà hắn. Tôn Bách Thần kiếm mãi mới được một chiếc váy hoa kín đáo, có phần cổ thắt nơ, tay áo dài quá khuỷu, vừa hay che được những dấu đỏ trên cổ, ngực và hai bắp tay. Hắn gõ nhẹ cửa, đưa cho cô.

“Sáng nay phải thuyết trình có đúng không? Mặc cái này đi.”

Cô nhận lấy, nhanh chóng đóng cửa phòng tắm lại. Mạn Nghiên ở trong đó một lúc lâu mới ra ngoài.

“Cầm lấy.”

Tôn Bách Thần đưa cho cô một chiếc thẻ tín dụng khác, Mạn Nghiên chau mày. Cái trước kia hắn đưa cô còn chưa dùng tới, hắn làm vậy là có ý gì?

“Anh muốn gì?”

“Điều khoản trong tờ giấy kia. Xem đến lần thứ hai vẫn ngờ nghệch đến thế sao?” Hắn hơi không hài lòng.

Mạn Nghiên vội cầm tờ giấy kia lên xem một lần nữa, lần này đọc rất kỹ càng. Điều khoản thứ ba nêu rõ, một tuần cô bắt buộc phải xài hết một khoản tiền hắn chuyển vào thẻ, nếu không sẽ có hình phạt.1

Mà hình phạt gì, hắn không viết rõ!

“Tôn Bách Thần, anh định giở trò gì đây?”

“Không gì cả. Chỉ muốn em sống tốt hơn một chút.” Tôn Bách Thần nhún nhẹ vai.

Cô nghiến chặt răng, ngay lúc này chỉ muốn đánh cho Tôn Bách Thần một trận. Chỉ tại cả đêm hôm qua ngủ không mấy tròn giấc, cả cô thể cô nhức mỏi đến mức không còn sức lực nữa. Cô hậm hực, nói:

“Được, vậy em dùng tiền trong thẻ trả nợ cho anh. Tờ giấy kia xem như hết hiệu lực.”

“Nói cái quái gì vậy? Đồng Mạn Nghiên, tiền em vẫn phải tiêu, mà giao kèo em vẫn phải tuân thủ. Nhớ cho kỹ, chỉ cần em không dùng hết tiền trong thẻ mỗi tuần, tôi sẽ phạt mạnh tay.”

Cô liếc nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của người đàn ông kia, cảnh giác:

“Phạt cái gì?”

“Đơn giản thôi. Nhẹ thì lưu giữ chút dấu vết trên người em, nặng thì khiến em không còn sức xuống khỏi giường!” Hắn cười ranh mãnh.

Mạn Nghiên tức tối nhìn lên đồng hồ, cảm thấy phải nhanh chóng đến trường. Bài thuyết trình quan trọng liên quan đến cả nhóm, cô không thể chểnh mảng.

Tôn Bách Thần muốn cô tiêu tiền chứ gì? Được, cô sẽ mang hết tiền của hắn đem quyên góp từ thiện, cho đến lúc hắn nghèo mạt rệp mới thôi!