Sao Giấy

Chương 1:




1
Tôi thầm mến Giang Sâm đã được bảy năm.
Từ hồi cấp 3 cho đến đại học.
Khi đó Giang Sâm là người mà ai gặp cũng sẽ khen ngợi, tôi thậm chí còn không đủ can đảm để đấn gần anh.
Để có thể nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, cũng như trở thành người xứng đáng để đứng bên cạnh anh.
Tôi đã cố gắng trong suốt bảy năm. Đam Mỹ H Văn
Vào ngày tỏ tình thành công, tôi phấn khích đến nỗi nằm lăn lộn trên giường cả đêm không ngủ được.
Chặng đường dài yêu thầm đã kết thúc, chào đón tình yêu đẹp đẽ của chúng tôi.
Tôi còn nghĩ rằng, chúng tôi sẽ mãi mãi nắm tay nhau bước đi trên con đường này.
Nhưng sau một tai nạn, anh không còn nhớ đến tôi nữa.
Thậm chí còn tránh cả việc gặp mặt tôi.
Tôi luôn tự nhủ rằng, chàng trai này mình đã theo đuổi suốt bảy năm trời rồi, chờ thêm một chút nữa cũng chẳng sao đâu.
Rồi đến một ngày anh sẽ nhớ lại mọi chuyện mà thôi.
Vậy mà tôi lại không chờ được đến ngày đó, bởi vì Giang Sâm kết hôn rồi.
2
Đám cưới hôm đó thật hoành tráng.
Giang Sâm nắm lấy tay cô dâu, cẩn thận đeo chiếc nhẫn kim cương lên ngón áp út ấy.
Chiếc nhẫn kim cương đó rất đẹp, là kiểu dáng mà tôi yêu thích.
Tôi đứng dưới sân khấu nhìn thấy cảnh đó, không kìm được nước mắt.
Tôi nắm lấy tay của Tô Tình.
“Nếu…nếu như Giang Sâm không quên đi tớ, thì có phải người đứng trên sâu khấu kia sẽ là tớ không?”
Sắc mặt Tô Tình thay đổi, cô ấy ngước nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.
Rồi không nói gì mà chỉ nắm chặt tay tôi.
Tôi lập tức cười, “Tớ đùa thôi mà.”
“Chỉ cần anh ấy bình an.”
“Thật đó.”
3
Vợ của Giang Sâm rất đẹp, phong cách của cô ấy hoàn toàn khác với tôi.
Tôi nhìn cô ấy từ xa, thấy cô ấy phàn nàn với anh về việc đôi giày cao gót quá cao làm cô ấy thấy mệt.
Giang Sâm bật cười, anh vỗ nhẹ lên đầu cô, dịu dàng nói.
“Vất vả cho em rồi, Giang phu nhân.”
Cô ấy hết giận liền cười cười, lặng lẽ hôn lên mặt Giang Sâm một cái.
Không để tôi tiếp tục xem, Tô Tình đã che mắt tôi lại.
Có lẽ cô ấy sợ tôi tiếp tục gây chuyện.
Tôi sẽ không gây ra chuyện gì nữa đâu, lần trước vì muốn Giang Sâm nhanh chóng khôi phục ký ức mà lại làm anh đau đầu suốt mấy ngày.
Tôi không dám.
Huống hồ, hôm nay lại còn là ngày cưới của anh, tôi làm sao có thể nhẫn tâm làm vậy được.
Tôi mỉm cười với Tô Tình, “Không gặp nữa, sau này cũng sẽ không.”
“Hôm nay tớ chỉ là…muốn nhìn anh ấy thêm vài lần nữa thôi.”
“Cậu nhìn kìa, Giang Sâm vẫn dịu dàng như vậy.”
“Thật tốt.”
Tôi có thể kiềm chế bản thân mình, chỉ là tôi thấy hơi buồn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.