Tiếng kêu này vang dội đỉnh núi, thê lương đến ác quỷ cũng không dám đến gần, Như Ý liền lùi lại mấy bước.
Cái này vẫn không ngừng, áo của người nọ sớm bị nướng hết, bề mặt da đã bỏng đến thối nát.
Nhưng lửa phía dưới cố tình được khống chế vừa vặn, ngọn lửa cháy vừa phải, cũng không phải đốt cháy hoàn toàn.
Nàng hiểu, cái này gọi là nướng! Khác với đốt!
Từ trên thân người kia thỉnh thoảng nhỏ ra mỡ rơi vào đống lửa phía dưới, "xèo xèo" mà vang lên, trong không khí tràn ngậpmùi vị quái dị.
Hiện tại Như Ý mới hiểu được, thì ra là đó là mùi vị nướng người, nướng sống. . . . . .
Nhìn không được, hai chân nàng mềm nhũn, quỳ xuống đất liền ói ra.
Loáng thoáng nghe âm thanh Mị Nguyệt truyền đến, tiêu điều lạnh lẽo——
"Chán ghét sao? Cái này để cho ngươi nôn? Ta cho ngươi biết, chính là cái người này, chính là cái người này gần như phá hủy hoàn toàn Đào Nhiên Cư! Thất Tuyệt cũng không còn dư lại một người, ngay cả Tôn chủ cũng suýt nữa dâng mạng! Ta cho ngươi biết! Người này tội ác tày trời! Phản đồ như vậy đáng đời bị nướng tươi sống đến chết ——"
Lời nói Mị nguyệt giống như đang tiếp tục, một câu một câu lên án người kia là ác nhân đủ loại.
Thật ra thì Như Ý cũng hiểu, loại phản đồ này tồn tại là trí mạng nhất, hắn tựa như một một cây đao sống ở bên cạnh ngươi, một khắc trước ngươi còn tưởng là bằng hữu, tiếp theo một cái chớp mắt hắn thì có thể huơ ra dao găm đâm thẳng vào tâm của ngươi.
Bất kỳ khốc hình đối với phản đồ mà nói, cũng không tính là quá mức!
Nàng ói, chỉ bởi vì không khống chế được dạ dày trong thân thể này.
Chỉ là không có biện pháp xem người thực hiện hình phạt này kết hợp chung một chỗ cùng một nam tử cao quý.
Đồng thời ói, trời đất mù mịt, cho đến khi nghe một tiếng rống to quen thuộc rồi lại lộ ra xa lạ——
"Mang nàng trở về!" Lúc này mới có người tiến lên ôm lấy nàng từ trên mặt đất, khóe miệng cũng bị che khăn gấm mùi vị mát mẻ.