Sát Vương

Chương 505: Thân thể hóa thú




Khi chủ hồn bất tỉnh, viên đan dược ẩn thân ở bên trong Hồ lô kia bắt đầu điều khiển cảm giác cùng tư duy của Đường Tiêu, cái này lại để cho hắn vẫn đang có thể bằng vào lực cảm ứng vượt xa người thường của Áo Bỉ Lão Ma, đã cảm nhận được hết thảy phát sanh bên ngoài Hồ lô, nhưng dĩ nhiên không cách nào can thiệp được.

Đường Tiêu hiện tại, trốn ở bên trong Thần đan, cảm ứng thân thể hóa thú đang nhanh chóng tránh né vết nứt không gian, giống như là đang xem một người khác vậy.

Thân thể sau khi hóa thú, con mắt liền biến thành huyết hồng, ẩn ẩn phát ra vài tia hàn quang, trên đầu cũng đã sinh ra hai long giác, trên lưng cũng mọc ra một ít xương gai, bộ dáng nửa người nửa Long này, xem ra giống như một con ác ma. Đương nhiên, đây hết thảy đều bởi vì Áo Bỉ Lão Ma cởi bỏ phong ấn không hoàn toàn.

Nếu như hoàn toàn cởi bỏ phong ấn, thân thể hóa thú sẽ càng giống như một phiên bản Viễn Cổ Cự Long thu nhỏ, cũng có khả năng mang theo một ít đặc thù nhân loại, dù sao nó là thông qua Đường Tiêu thoát thai hoán cốt mà đến.

Hiện tại, thân thể này đã linh hoạt đến cực điểm, nhiều lần Đường Tiêu xem ra bốn phía bay nhanh, mắt nhìn vết nứt không gian hỗn loạn, thậm chí khi dùng thần hồn của Đường Tiêu cảm nhận, đều cho rằng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, kết quả đều bị thân thể sau khi hóa thú này nhẹ nhõm xuyên qua, cái này lại để cho Đường Tiêu trốn ở bên trong Thần đan có chút xem thế là đủ rồi.

Đường Tiêu càng không ngừng cảm ứng đến năng lượng chủ hồn của mình, nhưng chủ hồn một chút phản ứng cũng không. Sau khi bị cưỡng ép tế ra ý niệm bảo hộ, vẫn lâm vào trong ngủ say, đối với ngoại giới đã không có chút phản ứng.

Nếu như không phải còn có một tia Thần hồn bị Thiết Cát chia ra, Đường Tiêu hiện tại căn bản không cách nào biết rõ thân thể chính mình đến cùng đang làm cái gì. Cũng may trong dược đỉnh có Phong Bạo Thần đan, bằng không thì tia thần hồn nhỏ bé này của Đường Tiêu, sau khi ly thể một khoảng thời gian ngắn, rất nhanh sẽ tan thành mây khói, thậm chí lại một lần nữa rơi vào trong hắc ám hư không, mà bây giờ một tia Thần hồn này đã được Thần đan tẩm bổ, ngược lại chậm rãi lớn mạnh một ít.

. . . . . .

Gần nửa canh giờ đi qua, thân thể hóa thú liền lái phiến đá nhẹ nhõm lao ra thông đạo thứ tám. Sau khi vượt qua thông đạo thứ tám, quả nhiên còn có thông đạo thứ chín, thông đạo thứ chín so với thông đạo thứ tám còn muốn hung hiểm hơn rất nhiều. Đầu tiên, trong thông đạo thứ chín, rõ ràng không có bất kỳ vết nứt không gian nào yên ắng, tất cả các nơi có vết nứt không gian, bốn phía đều phiêu động, giăng khắp nơi, làm cho người ta không kịp nhìn.

Chủ hồn của Đường Tiêu chưa tỉnh, khống chế không được thân thể hóa thú kia, tự nhiên cũng không thể nào làm cái gì, đương nhiên, hiện tại trước khi xuyên qua thông đạo thứ chín, hắn vẫn không thể cưỡng ép thu hồi quyền khống chế đối với thân thể, nếu không, thông đạo thứ chín này, hắn căn bản không cách nào thông qua, mà ở trong đó cũng không có Truyền Tống Trận, nếu như thu hồi quyền khống chế thân thể, hắn nhất định sẽ bị vây chết ở chỗ này.

Thông đạo thứ tám cùng thứ chín, trong Thạch điện không có xuất hiện đếm ngược, thân thể sau khi hóa thú, ở Viễn Cổ Cự Long không có trí nhớ, dưới sự khống chế của một tia thần hồn vô ý thức kia, thỉnh thoảng lại nhảy xuống biên giới Thạch điện, hướng về phía thông đạo thứ tám hoặc thứ chín điên cuồng hét lên.

Xem ra, nó đối với những vết nứt không gian không ngừng phiêu động kia của thông đạo thứ chín vẫn có vài phần kiêng kị, trong huyết hồng tinh nhãn ẩn ẩn phát ra vẻ sợ hãi, ngẫu nhiên nó sẽ đặt mông ngồi xuống đất, nhìn những nơi tổn thương của thân thể mình, thậm chí cố gắng khom xuống liếm láp vết thương, xem ra cùng động vật không khác gì nhau.

Ngồi xuống lại nhảy lên, tới tới lui lui giống như con ruồi không đầu, ở trong Thạch điện nhảy nhảy sau nửa canh giờ, thân thể hóa thú đột nhiên nhảy lên phiến đá đi thông đạo thứ chín, phiến đá rất nhanh tăng tốc, hướng vào trong thông đạo thứ chín bay nhanh mà đi.

Thân thể hóa thú lao đi làm cho Đường Tiêu không kịp phản ứng, không đến một phút đồng hồ sau, đã thuận lợi từ trong thông đạo thứ chín với vô số vết nứt không gian điên cuồng tàn sát mà lao ra.

Không thể không nói, hung hiểm bên trong thông đạo thứ chín, căn bản không phải tám thông đạo trước có khả năng so sánh, Đường Tiêu không thể không cảm thán, nếu như không phải sau khi thân thể hóa thú nhanh nhẹn vô cùng, hắn căn bản không có khả năng từ trong thông đạo thứ chín đi ra.

Sau khi vượt qua thông đạo thứ chín, rốt cục không còn có những thông đạo khác, sau khi thân thể hóa thú nhảy xuống phiến đá, cảnh sắc chung quanh lập tức đại biến, thông đạo thứ chín biến mất không còn thấy bóng dáng, bốn phía biến thành một mảnh sương mù vô cùng vô tận.

Trong sương mù ẩn ẩn truyền ra một ít thanh âm ma quỷ rít gào, làm cho người ta không rét mà run, sương mù không biết là cái gì cấu thành, thần thức con người căn bản không cách nào đi quá xa, thân thể hóa thú ở trong sương mù lộ ra có chút buồn bực, càng không ngừng điên cuồng hét lên, hơn nữa ở trong sương mù, bốn phía nhảy tới nhảy lui.

Căn cứ phân tích của Đường Tiêu, sương mù này hơn phân nửa là cấm chế nào đó, chỉ là thân thể sau khi hóa thú, ý niệm không cách nào từ trong thế giới đi ra dò xét cấm chế, cho nên không cách nào phá giải hay khai mở cái cấm chế này, chỉ có thể giống như con ruồi không đầu, ở trong sương mù xông loạn mà đi.

Đường Tiêu hiện tại gửi thân ở bên trong Thần đan, một tia Thần hồn tuy được Thần đan tẩm bổ, đã lớn mạnh vài phần, nhưng bởi vì mới bắt đầu trạng thái quá yếu, dùng thần hồn chi lực của tia thần hồn này căn bản không có khả năng đoạt lại thân thể, mà chủ thể thần hồn của hắn vẫn chưa tỉnh, cho nên hiện tại tuy đã thành công xuyên qua chín thông đạo, nhưng hắn vẫn chỉ có thể chờ đợi, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể hóa thú như con ruồi không đầu này xông tới bốn phía trong sương mù, đối với cái này không có chút phương pháp nào xử lý.

Dựa theo thuyết pháp của Áo Bỉ Lão Ma, Đường Tiêu cũng không cần quá sốt ruột, cứ để cho thân thể hóa thú này ở trong cấm chế xông loạn, chỉ cần vài ngày nữa, sau khi chủ hồn thức tỉnh, phối hợp với ý niệm chi lực của chủ hồn, Áo Bỉ Lão Ma sẽ một lần nữa phong ấn một tia thần hồn này của Viễn Cổ Cự Long, đến lúc đó hắn sẽ nắm chắc đoạt lại thân thể một lần nữa.

Bất quá Đường Tiêu đứng ở bên trong Thần đan cũng không có bởi vậy mà yên lòng, trơ mắt nhìn thân thể mình dưới sự chỉ huy của thần hồn khác bốn phía xông loạn lại không thể làm gì, loại cảm giác này thật không tốt.

Trừ khi thân thể lại một lần nữa trở lại dưới sự khống chế của Đường Tiêu, bằng không thì Đường Tiêu thủy chung không cách nào yên lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.