"Cái gì..." Lâm Thịnh còn đang muốn hỏi tiếp, điện thoại của Mạc Thông lại đúng lúc vang lên.
Cậu theo bản năng mà liếc nhìn Từ Huệ một cái, cuối cùng nhận điện thoại. Cậu còn chưa kịp mở miệng Mạc Thông đã hỏi trước: "Lâm Thịnh, cậu đang ở bên ngoài?"
"Đúng, tôi sẽ về ngay đây". Lâm Thịnh từng chịu qua các niệm từ làm cho thẳng (?), đã từng nhiều lần thử nghiệm dùng cùng một câu trong lời thoại nhưng lại nhiều thái độ để biểu đạt ra ngoài. Vào lúc ấy, cậu liền đối với giọng điệu người khác nhạy cảm hơn. Cậu có thể nghe ra Mạc Thông có gắng trấn định đi hoảng loạn trong lời nói của mình. Nếu như là trước đây, cậu sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng sau khi Từ Huệ nói như vậy, cậu cũng bắt đầu chú ý.
Thật xin lỗi mọi người nếu câu này khó hiểu. ༎ຶ‿༎ຶ
Sau khi Mạc Thông nghe thấy câu nói đó, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: "Cậu ở đâu, tôi qua đón cậu về"
Lâm Thịnh trầm mặc vài giây, mới nói: "Được."
Cúp điện thoại xong, Từ Huệ mới hỏi: " Là Mạc Thông?"
"Ừm." Sau cú điện đó, Lâm Thịnh vốn kích động muốn chất vấn câu nói kia nhưng tất cả đều bị nén xuống. Cậu đột nhiên không xác định được có nên tiếp tục hỏi hay không, cậu cũng không biết sau khi mình biết đáp án rồi sẽ làm sao. Mạc Thông xác thực đối với cậu rất tốt, nhưng cậu xưa nay chỉ cho rằng đó là bằng hữu giúp đỡ. Dù sao ba năm cấp ba, Mạc Thông chưa từng tỏ thái độ thái quá, thậm chí ngay cả một chút vượt quy củ cũng không có. Thậm chí lúc hai người cắt đứt liên lạc, cũng không tiếp tục qua lại. Cho nên hẳn là có hiểu lầm, không như lời Từ Huệ nói.
Lâm Thịnh theo bản năng mà phản ác ý nghĩ ấy. Cậu thậm chí còn không ý thức được hành vi này của mình là đang trốn tránh.
Từ Huệ lại không nghĩ nhiều. Đã thông báo cho Mạc Thông chỗ của mình, nàng cho là Lâm Thịnh sẽ cảm thấy lúng túng nếu ba người gặp mặt, hơn nữa Lâm Thịnh từng phát sinh loại chuyện như vậy, tâm tình muốn liều mạng che giấu nàng sao không hiểu được. Thực tập năm nhất, cô đã phụ đạo ở trên sân trường cho các học sinh về chuyện xâm hại tình dục ở nữ sinh, bất quá lúc đó chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi mà thôi. Người xâm phạm nữ sinh là một người cô tin cậy - học trưởng của cô, bởi vì mới biết yêu, bởi vì không kiềm chế được nên đã phạm phải sai lầm không thể bù đắp được. Chuyện này cũng bị truyền ra trong trường học. Cô bé kia là người bị chỉ trỏ, cả người bị thương, nhiều lần tự sát không thành, thậm chí dẫn đến chứng vọng tưởng. Nàng chỉ cảm thấy được tất cả ánh nhìn đều như muốn xuyên thủng người cô, vô luận là có bao nhiêu lớp quần áo đi chăng nữa cô vẫn bị người triệt để vạch trần mình.
Loại ví dụ này trong xã hội cũng không hiếm thấy, mà người bị hại là nam cũng đang tăng dần. Mà cơ hồ ít người biết đến, mức độ nam giới tổn thương càng nghiêm trọng hơn. Bởi vì thái độ xã hội giáo dục họ, muốn họ tự mình chống đỡ nó, đem hết tất cả các nhãn mác yếu đuối gán trên người họ mà chưa từng nói cho hok biết sau khi bị thương, nên làm sao phát tiết, nên làm thế nào để chữa thương.
Cho nên thời điểm nàng nhìn thấy Lâm Thịnh trên đường thì rất bất ngờ, cơ hồ là không chút suy nghĩ liền tùy tiện bước lên xác minh. Lâm Thịnh đúng là bị giật mình, nhưng phản ứng của cậu so với trong tưởng tượng của cô không kích động giống nhau. Mà khi nghe đến Mạc Thông, nàng mới lầm tưởng đó là công lao của bạn.
Khi cấp ba, Từ Huệ rất thích* Mạc Thông, nhưng biết rõ chính mình không có cơ hội, nhưng vẫn tiến lên dũng cảm nói ra. Nàng chẳng qua chỉ muốn lưu lại kí ức cho thời trung học của mình, để chứng minh tương lai mình thì do chính mình quyết định. Nàng không giống các cô gái khác, là mang tâm thái đi phỏng đoán tính hướng của Hàn, cho nên sau khi bị cưk tuyệt, nàng theo bản năng mà hỏi một câu: "Cậu bây giờ có người mình thích sao?"
*QT là thưởng thức.
Yêu thích một người, tất nhiên sẽ để tâm đến người đó. Từ Huệ theo ánh mắt truy tìm của Mạc Thông tự nhiên cũng phát hiện Lâm Thịnh. Nàng không biết Lâm Thịnh có để ý đến hay không, Mạc Thông tuy rằng hiền lành, nhưng vẫn giữ thái độ xa cách đối với mọi người. Mà người sỡ hữu sự chăm sóc, ôn nhu của hắn chỉ có câu.
Lúc đó Mạc Thông chỉ nhìn nàng một cái, cơ hồ không do dự trả lời: "Có."
Cô không rảnh để ngẫm nghĩ Mạc Thông tại sao lại trả lời vấn đề này, mà lại càng nóng lòng chứng minh suy đoán của mình: " Là Lâm Thịnh?"
"Đúng"
Khi nghe đến khẳng định này, nàng không khỏi cảm thấy thất lạc, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mà vào lúc biết Lâm Thịnh sẽ tiến vào giới giải trí, nàng liền đi tìm Mạc Thông một lần. Không thể phủ nhận chính là, quan điểm về tình yêu giữa nam và nữ bất đồng với nhau. Nữ tử đối với tình yêu tràn đầy ước mơ, cho là chỉ cần có yêu, không gì không thể khắc phục, các nàng dễ bị áo tình đập ngất đâu, suy nghĩ các phương diện dễ dàng mà bỏ quên hiện thực; mà nam tử lại càng nghiêng về hiện thực nhiều hơn, đắn đo suy nghĩ kết quả, xu hướng thường là tiêu cực.
Cho nên Từ Huệ không thể rõ ràng, Mạc Thông cái gì cũng không nói, tranh thủ không tranh thủ. Tuy nói nữ tử về mặt tư tưởng thành thục sớm hơn, nhưng các nàng kỳ thực cũng không quên, tùy tiện bóc trần lớp màng giấy kia hậu quả sinh ra sẽ là gì, có lẽ không chỉ là không thể làm bằng hữu mà có khi còn bị chán ghét, thậm chí hồi ức ở bên nhau đẹp đẽ của hai người cũng hoá thành hư không.
Đây là thứ mà Mạc Thông không thể tiếp thu. Nhưng thứ mà hắn càng không thể tiếp thu chính là, Lâm Thịnh có thể sẽ bị sự thẳng thắn của mình mà tổn thương. Một khi nói ra, sự tình không phải phát triển theo hướng tốt nhất thì chắc chắn sẽ là hướng xấu nhất. Dù như thế nào hắn cũng không hy vọng hai người sẽ đi đến bước đường không thể cứu vãn nổi. Cho nên mặc dù ngụy trang cũng được, chỉ có thể làm bằng hữu cũng không đáng kể, Lâm Thịnh đã không nơi nương tựa, hắn liền không thể để cho cậu đến đường lui cuối cùng cũng mất đi.
Khi đó Từ Huệ tức giận không thôi, không thể nào hiểu được quyết định của Mạc Thông. Nàng cơ hồ là tâm trạng tức giận, lại muốn sau đó nhìn thấy dáng dấp Mạc Thông hối tiếc.
Mà qua nhiều năm như vậy, nàng lại không thấy Mạc Thông biểu lộ quá nhiều biểu tình. Nàng thậm chí còn vài lần đến hỏi Mạc Thông, cậu hối hận rồi sao? Nếu như lúc trước dũng cảm nói ra, kết quả có lẽ sẽ khác nhau. Mà thường lời đã đến môi, nàng lại không thể nào nói ra.
Sau đó, nàng đã hiểu, yêu có thể là bao dung, phóng túng, mà cũng có thể là buông tay, tự do.
Nhưng mà lòng vòng luân chuyển, Lâm Thịnh cuối cùng cũng trở lại, nhưng cậu đã mang thương tích khắp người.
Từ Huệ không đem những lời này nói cho Lâm Thịnh, tình cảm của Mạc Thông chính là loại kia, Lâm Thịnh chắc không thể hiểu hắn đã phải trả giá thế nào. Chuyện ấy chỉ có người trong cuộc mới có thể hiểu. Nàng có chút mất tập trung, nói rằng: " Nếu Mạc Thông muốn tới, vậy tôi cũng không làm phiền hai cậu..."
Lúc cô đứng lên, Lâm Thịnh có chút do dự, nhưng rốt cuộc cũng mở miệng: " Từ Huệ."
"Hả?"
"Có thể cho tôi số của cậu không. Có lẽ tôi có khả năng cần sự giúp đỡ của cậu..." Lâm Thịnh biết rõ mình không nên tiếp tục truy cứu nữa rồi làm bộ cài gì cũng không biết, bảo trì hiện trạng đối với hai người mới là tốt nhất. Nhưng cậu không nhịn được nghĩ, nếu như mất liên hệ với đoạn manh mối Từ Huệ này, cậu vĩnh viễn sẽ không biết đáp án là gì. Ngay lúc cậu mờ mịt, luống cuống không biết thế nào, cuối cũng vẫn chọn muốn liện lạc cùng Từ Huệ.
"Được." Từ Huệ lại cho là cậu muốn tư vấn tâm lý, không chỉ cho cậu số điện thoại, mà còn đưa cậu địa chỉ phòng khám: "Kỳ thực hiện tại tôi ở trấn bên cạnh, hôm nay vừa hay tư vấn một trường trong trấn nên mới qua đây. Nếu như cần giúp đỡ, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi."
Lâm Thịnh tâm tình phức tạp nhận lấy tờ danh thiếp kia, nội tâm nhiều cảm xúc rối loạn.
Từ Huệ vừa đi khoảng mười phút, thì Mạc Thông đến.
Hắn đầu tiên đã thấy sắc mắc Lâm Thịnh tái nhợt, liền vội vàng hỏi: " Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Lâm Thịnh chú ý Mạc Thông bởi vì lo lắng mà mà duỗi tay về phía cậu, nhưng lại mất tự nhiên khựng lại giữa không trung rồi rụt lại. Động tác như thể biểu thị, hắn vừa nãy nghĩ là đã đụng chạm mình sao?
Lâm Thịnh làm bộ không chú ý tới việc hắn mất tự nhiên, nói tiếp: " Không có chuyện gì, tôi chẳng qua chỉ là cảm thấy có chút không thoải mái, hiện tại đã đỡ hơn rồi."
Cậu đứng lên, lại phát hiện Mạc Thông vẫn dùng ánh mắt lo lắng nhìn mình.
Cậu đột nhiên có một ý nghĩa hoang đường, nếu như bây giờ mình va vào Mạc Thông, có thể hay không nhìn thấy phản ứng bất ngờ của người này.
Lâm Thịnh tuy rằng nghĩ nhưng lại không dám làm. Đầu ngón tay run rẩy làm cho cậu ý thức được, chính mình có bệnh.
Cậu liền như xì hơi, lại như thở phào nhẹ nhõm, đột ngột đình chỉ ý nghĩ muốn thăm dò.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Lâm Thịnh nhìn chằm chằm tờ danh thiếp kia, đang suy nghĩ liệu có nên tiếp tục trị liệu trước kia không. Cậu trước đây có một cố vấn tâm lý nói cho cậu biết, nếu như có thể đổi hoàn cảnh sinh sống và vẫn tiếp tục trị liệu thì tương đối tốt. Hiện tại sinh hoạt đang dần ổn định lại, cậu cũng đang suy nghĩ chuyện này.
Không biết có phải do ánh đèn hay không mà tấm danh thiếp lay động, Meo Meo chỉ cảm thấy tờ giấy kia đột nhiên loé lên, nó nhìn chăm chú một hồi, đột nhiên nhào tới.
Lâm Thịnh sợ hết hồn, vội vã từ vuốt mèo mà đem tờ danh thiếp đoạt về.
Một người một mèo đã quen thuộc lẫn nhau. Meo Meo cũng không lại câu nệ như trước, có lúc còn leo lên giường lúc Lâm Thịnh ngủ.
Lâm Thịnh một tay cầm danh thiếp, một tay đè lại Meo Meo.
Meo Meo giãy giụa mấy lần, cái cổ mang theo lục lạc đột nhiên lại có một tấm bảng tên trồi ra. Nhưng tấm bảng thật sự quá nhỏ, cho nên trước đó Lâm Thịnh không chú ý tới.
Cậu ma xui quỷ khiến thế nào lại duỗi tay sờ vào tấm bảng tên, trên ấy hơi lõm xuống, như là khắc chữ.
Cậu đem bảng tên lật lên, thấy ở trên đó khắc hai chữ: Tiểu Thịnh.
Lâm Thịnh sửng sốt một chút, phát hiện mình không nhìn lầm, thật sự là chữ Thịnh trong tên của cậu
Tên của cậu không hề đại trà, từ nhỏ đến lớn cũng không tìm được bạn học trùng tên, cho nên tuyệt đối không thể nào là hiểu lầm.
Vừa bắt đầu cậu đã cảm thấy kỳ quái, có ai lại gọi mèo đực là Meo Meo. Nhớ lại một chút khi cậu hỏi Mạc Thông tên của Meo Meo, hắn lúc đó không được tự nhiên dừng lại, giống như là che giấu điều gì đó.
Mạc Thông nói, ba tháng trước nhặt được Meo Meo trong cơn mưa lớn. Mà ba tháng trước cũng chính là thời điểm sự tình Lâm Thịnh bị cưỡng bức lộ ra ngoài.
Chuyện này ngay cả Từ Huệ cũng biết, cậu dựa vào cái gì cho là Mạc Thông không biết.
_______________ . Web đọc nhanh tại { 𝐓R𝓊M𝐓R 𝖴𝘠e𝑵﹒ⅴn }
kemm: chời ơi càng đọc càng thấy thưn Mạc Thông quá mấy pà ơi, mà nếu mấy pà thưn tui thì cmt cho tui động lựk dới nha. Có thể tuần sau k có chương mới nha mn, tại mìn bận thì, thi xong thì mìn sẽ tiếp tục nhé.
Yêu mọi người ( ◜‿◝)♡