Sau Khi Bị Cường Bạo

Chương 8: Cậu sớm đã biết, có đúng không?



Gần đây trời mưa không ngừng.

Ngay cả khí trời cũng âm u, làm người ta càng cảm thấy phiền muộn.

Tâm tình Lâm Thịnh dạo gần đây càng xuống dốc, không chỉ là vì cậu phát hiện ra tâm sự của Mạc Thông mà nhiều hơn đó là do cậu sợ trời mưa. Ba tháng tới, chỉ cần có chút gió cậu liền không thể ra ngoài, thậm chí càng không kiềm chế được nỗi lòng, thường xuyên nôn nóng không biết nên làm gì mới tốt.

Mạc Thông không biết có phải đã nhận ra điểm này, chỉ cần trường học không có chuyện gì hắn đều sẽ tận lực về sớm.

Nhưng thời điểm cậu đối mặt với Mạc Thông lại biến thành một loại lúng túng.

Mặc dù biết chỉ cần duy trì tình trạng bây giờ cũng đã rất tốt rồi, nhưng Lâm Thịnh cũng không có cách nào thuyết phục mình không để ý tới. Mạc Thông là nhân vật đặc biệt đối với cậu, tại thời điểm cậu chưa bao giờ cảm nhận được tình thân liền cho cậu biết rằng cái gì gọi là bằng hữu. Cậu có lẽ đã từng khát vọng qua lại với Mạc Thông như tình cảm người nhà, chứ không phải phát triển muốn phát triển thành tình yêu. Thậm chí cậu còn cho rằng ý nghĩ của mình cùng Mạc Thông giống nhau. Cậu cho là giữa bọn họ đã có thể xấp xỉ cao hơn cả người nhà.

Cho nên năm năm chưa từng liên hệ, coi như sợ đối phương nhìn ra tâm bệnh của mình nhưng cuối cùng vẫn tìm tới.

Bởi vì lưu ý, cho nên mới có khổ não như vậy.

Nhưng cậu không biết phải làm thế nào mới tốt, chỉ có thể tận lực xa cách.

Lâm Thịnh bắt đầu không dậy sớm, chờ sau khi Mạc Thông rời đi mới thức dậy, bữa trưa chuẩn bị kỹ càng rồi thì cũng kiếm cớ hoặc ăn sau, tránh hai người ngồi chung bàn

Buổi tối thì không thể không chạm mặt, cậu cũng sẽ tận lực về phòng sớm một chút, giảm bớt thời gian chung đụng với đối phương.

Mạc Thông rõ ràng cảm giác được việc thay đổi thái độ của Lâm Thịnh, lại không hề nói gì. Cuộc sống như thường làm sao mà vượt qua (?).

Nhưng trong cuộc sống luôn có bất ngờ, làm sao mà tránh khỏi.

Buổi tối hôm đó, bên ngoài có mưa rào, mưa rơi không có xu hướng dừng lại, thậm chí còn có sấm sét.

Hai người dùng bữa tối xong, theo thường lệ đến phiên Lâm Thịnh rửa chén. Mạc Thông thấy sắc mặt Lâm Thịnh không tốt, vốn là muốn thay cậu làm nhưng Lâm Thịnh lại cự tuyệt, đại khái là do khí trời ác liệt ảnh hưởng, thái độ của cậu so với thường ngày càng lãnh đạm hơn.

Mạc Thông cũng không nghĩ đến. Hắn tuy rằng không biết Lâm Thịnh tránh né hắn vì cái gì nhưng hắn lại thông cảm tâm tình của cậu.

Mạc Thông đình chỉ tiếp tục suy nghĩ, quay người trở về phòng. Hắn tưởng Lâm Thịnh có lẽ sẽ muốn ở một mình hơn nên liền khổng quấy rầy nữa.

Mà trùng hợp ngay lúc Mạc Thông trở về phòng, một tiếng sét vang lên, đột nhiên cúp điện làm trước mắt tối sầm lại.

Mạc Thông chỉ sửng sốt một giây đồng hồ, lập tức chạy về hướng nhà bếp. Hắn nhớ tới trong phòng khách có đèn pin khẩn cấp cầm tay, đặt ở góc, theo trí nhớ sờ soạng khoảng mười mấy giây, chẳng hề làm lỡ chút thời gian nào. Mà tình huống tâm lý của Lâm Thịnh đặc thù, hắn lo lắng khi cậu một mình.

Mặc dù phòng của hắn ở lầu một mà hắn có thể phát giác được động tĩnh ở lầu hai. Đêm nọ, hắn tình cờ khát nước, khi đến nhà bếp rót nước sẽ phát hiện phòng cậu còn sáng. Hắn biết Lâm Thịnh trải qua mấy ngày nay, khi ngủ sẽ không tắt đèn, nhìn thấy người là sẽ theo bản năng lùi về sau.

Hắn đoán ra tại sao. Bởi vì đoạn clip kia của Mạc Thông, hai tay bị trói gắt gao, bị người gắt gao ấn lại...

Cho nên cậu sợ tối, càng sợ người khác đụng chạm.

Mà Mạc Thông không biết cậu sợ đến mức nào.

Vài tiếng lanh lảnh vụn vặt vang lên phá vỡ không gian an tĩnh ban đêm. Mạc Thông nhận ra đó là tiếng bát đĩa vỡ, lúc này Lâm Thịnh còn đang rửa chén. Hắn cơ hồ không suy nghĩ chút nào, lớn tiếng hô tên cậu: " Lâm Thịnh."

Không có bất kỳ tiếng đáp lại nào.

Trong bóng tối sau đó vẫn truyền đến tiếng cốc thủy tinh cùng chậu sứ bị đập nát. Hắn ý thức hắn có thể đụng vào bồn rửa tay bên cạnh giá đựng bát.

Mạc Thông tái mặt, cũng không lo lấy cái gì đèn pin, hắn lảo đảo chạy đến nhà bếp.

Đĩa vỡ đầy cả đất, Mạc Thông liên tiếp đạp phải vài cái, có mấy lần thiếu chút nữa đã trượt chân, nhưng hắn vẫn cố chấp trong bóng tối tìm kiếm thân ảnh của Lâm Thịnh. Hắn biết thời điểm này không có cách nào bận tâm đến vấn đề của Lâm Thịnh, trên đất đều là vụn bát đĩa, trước hết hắn nên đem người mang ra khỏi nơi nguy hiểm này đã.

Mà tại lúc hắn rốt cuộc bắt được Lâm Thịnh, chỉ thấy người cậu run rẩy sau đó tuôn ra một tràng kêu sợ hãi khàn cả giọng: "Đi ra___"

Mạc Thông sửng sốt một chút, nhất thời không quan sát mà hơi buông lỏng tay. Lâm Thịnh tránh thoát, liều mạng kêu khóc muốn hướng phía trước mà chạy trốn, mà đại khái là chạy quá gấp, dưới chân trượt một cái cả người trực tiếp ngã về phía trước.

Mạc Thông ngay tại lúc cậu sắp ngã kia, đem cả người cậu ôm chặt vào lòng ngực. Hai người thuận thế ngã xuống đất.

Mạc Thông chỉ cảm thấy từ cánh tay đến sau lưng đều truyền đến một trận đau nhói, đau đến mức làm hắn cản giác được mình muốn hôn mê. Mà ở trong bóng tối, nước mắt Lâm Thịnh không ngừng nhỏ xuống mặt của hắn. May là, hắn ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc đổi vị trí của hai người, cho nên giờ khắc này người của Lâm Thịnh toàn bộ đặt trên người hắn.

Sau bất ngờ vừa nãy, Mạc Thông cũng không dám buông tay nữa. Hắn dùng cái tay không bị thương xoa mặt cậu, nhẹ giọng nói rằng: "Đừng sợ, là tôi."

Đây là lần đầu tiên Mạc Thông thấy dáng dấp Lâm Thịnh phát bệnh, người trong ngực hắn không ngừng run rẩy, đại khái là sợ hãi đến thần trí mơ hồ, trong miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: "Không muốn...không muốn."

"Đừng sợ, tôi sẽ không làm tổn thương cậu". Mạc Thông đau lòng, chỉ có thể không ngừng dùng lời nói động viên đối phương. Mặc dù trước giờ hắn chưa từng hối hận khi quyết định buông tay, nhưng giờ khắc này cũng không khỏi cảm thấy hối hận.

Hắn ngồi dậy, bế Lâm Thịnh lên. Dép lê dưới chân lúc té không biết đã đá đi đâu, nhưng hắn cũng không quan tâm, quyết định đi chân trần, chầm chậm mà kiên định hướng đến phòng khách.

Vết thương đau đến mức làm hắn phát run, hắn vẫn không dám để Lâm Thịnh một mình ở lại.

Mạc Thông trước đi tìm đèn pin cầm tay, sau đó mở nguồn điện dự phòng trong nhà, rồi đem Lâm Thịnh thả trên ghế sa lon.

Sau khi nhìn thấy ánh sáng, cảm xúc Lâm Thịnh mới hơi ổn định lại, nhưng cậu tựa hồ không có phục hồi tinh thần lại, không nói một câu mà nhìn chằm chằm cánh tay Mạc Thông.

Mạc Thông lúc này mới chú ý Lâm Thịnh nhìn cái gì đó. Trên tay phải của hắn cơ hồ đều là vết thương do mảnh vỡ tạo ra, dòng máu trên tay tuôn ra đều đều, thoạt nhìn rất thê thảm. Hắn theo bản năng mà rụt tay về, nhưng ánh mắt Lâm Thịnh vẫn cứ đuổi theo vết thương của hắn.

Mạc Thông không muốn để Lâm Thịnh thấy hình ảnh đáng sợ như vậy, muốn trở về băng bó, mà vừa mới đứng dậy Lâm Thịnh lập tức khẩn trương lên. Cậu như ý thức được Mạc Thông muốn rời đi, run rẩy đưa tay ra nhưng lại dừng ở giữa không trung, một bộ dáng muốn chạm vào hắn nhưng lại không dám nom rất đáng thương.

Mạc Thông cuối cùng cũng quyết định trở về phòng một chuyến, đem một cái thảm len ném cho Lâm Thịnh, cũng đem thùng cấp cứu đến, ngồi trước mặt cậu xử lí vết thương.

Máu tươi đã thấm vào quần áo của hắn,có mảnh vỡ thậm chí cắt rách quần áo đâm vào da thịt. Hắn không thể không đem quần áo cởi ra, máu đã khô cùng quần áo dính lại với nhau, hắn xé quần áo ra, rõ ràng đau đến nhíu lông mày nhưng lại không có phát ra âm thanh. Hắn đại khái cảm thấy Lâm Thịnh dễ chịu một chút, cũng cảm thấy bớt áy náy.

Trong nháy mắt Mạc Thông cởi quần áo Lâm Thịnh không dám mở mắt, rồi lại không nhịn được len lén mở mắt ra xem. Cậu thấy Mạc Thông dùng cái kẹp rút đi mảnh vỡ ở từng chỗ, sau đó bôi thuốc cầm máu.

Quá trình này dài dằng dặc, con mắt của cậu cũng đỏ lên.

Cậu là bị cảnh tượng ấy chói mắt nên ý thức bị cưỡng ép lôi về, cũng hồi tưởng lại kí ức vừa nãy trong bóng tối. Mạc Thông bị thương đã làm cho cậu quên đi sự sợ hãi.

Qua hồi lâu Lâm Thịnh mới có biện pháp tổ chức ngôn ngữ: "...Mạc Thông, cậu đã sớm biết, có đúng không?"

Động tác xử lí vết thương dừng một chút, nhưng vẫn là ừ một tiếng.

"Tôi...tôi..." Lâm Thịnh rõ ràng có nhiều chuyện muốn nói, mà vào lúc này cái gì cũng không nói ra được. Kích thích qua đi cảm xúc phi thường yếu đuối, cậu không khống chế được mà rơi lệ.

"Tôi không sao". Mạc Thông đánh gãy lời cậu muốn nói: "Cậu mệt rồi thì ngủ đi, tôi ở lại đây cùng cậu."

Lâm Thịnh đem mặt chôn vào trong thảm len, cả người cuộn lại trên ghế sa lon.

Mua bên ngoài cũng không nhỏ lại. Lâm Thịnh tựa hồ là khóc mệt, mãi cho đến sau nửa đêm mới mơ mơ hồ hồ mà ngủ đi.

Mạc Thông ở bên cậu cả một đêm.

Đợi đến lúc Lâm Thịnh ngủ say, hắn mới đi thu dọn ở nhà bếp.

________________

kemm: tuần vừa rồi mình hơi bận nên không có chương mới, sorry mọi người nhềuuu. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ.

Yêu mọi người༼ つ ◕‿◕ ༽つ