Sau Khi Ta Đi, Vương Gia Đau Đớn Muốn Chết

Chương 56: Bất quá là một chút máu mà thôi




Thẩm Vân Niệm sớm đã biết con rắn mà Bạch Lạc dùng để cắn nàng, bất quá là một con rắn hoa cải không độc.
Lúc Bạch Lạc đưa thuốc giải cho nàng, nàng căn bản không yên tâm.
Vậy nên lúc đó nàng liền tìm vị thần y trong phủ mình kia, giám định xem thuốc giải đó có phải thật sự có thể uống được không?
Sau đó Thẩm Vân Niệm mới biết, Bạch Lạc cái tên hỗn đản này cư nhiên dám lừa nàng như vậy.
Dùng một con rắn hoa cải không độc để lừa nàng, khiến nàng ở trước mặt nhiều người như vậy, quỳ gối trước một tên thị vệ thấp hèn như cát bụi!
Đối với Thẩm Vân Niệm mà nói, quỳ gối vốn chính là chuyện vô cùng nhục nhã!
Sau đó cư nhiên ngay cả rắn cũng là không có độc!
Bạch Lạc thế mà dám chơi đùa nàng như vậy!
Thẩm Vân Niệm quả thực hận muốn chết.
Nàng vốn đã hận không thể chém Bạch Lạc thanh tám khúc.
Bây giờ nàng càng hận Bạch Lạc tới tận xương!
Chỉ cần là cách có thể khiến Bạch Lạc chết, mỗi một cái nàng đều muốn thử.
Nhưng mà Xích Viêm lại hết lần này đến lần khác tha thứ cho Bạch Lạc, che chở Bạch Lạc...
Ngay cả đem Bạch Lạc tặng đến chỗ Xích Phong, Xích Viêm cư nhiên còn có thể nuốt lời, đuổi theo đòi lại Bạch Lạc!
Vì vậy, sau khi Thẩm Vân Niệm biết được những lời Dương Khiêm nói với Bạch Lạc, liền gấp không chờ nổi mà đi tìm Xích Viêm.
Dương Khiêm không phải nói, Bạch Lạc bây giờ nhất định phải bảo vệ tốt cơ thể mình, không được để chảy bất cứ một giọt máu nào sao?
Vậy thì mình liền khiến y không ngừng mất máu, cho đến khi thuốc của Dương Khiêm và cổ độc trong người Bạch Lạc triệt tiêu lẫn nhau, sau đó hiệu quả độc dược phát tác, khiến Bạch Lạc chết đi trong khổ sở cùng không cam tâm!
Kỳ thực Thẩm Vân Niệm ban đầu không biết Bạch Lạc trúng cổ độc sẽ chết.
Nếu không nàng cũng lười làm những động tác này.
Bất quá không sao cả, dù sao lần này y cũng nhất định sẽ chết!
Cũng không biết cái cảm giác rõ ràng bản thân đã được cứu, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn sinh mệnh của mình trôi đi, rốt cuộc là như thế nào?
Thảm Vân Niệm lúc nghĩ tới đây, liền ngay cả nụ cười trên mặt đều dữ tợn vô cùng.
Ai có thể ngờ được, nữ nhân trước mặt tất cả mọi người đều lương thiện dịu dàng kia, cư nhiên sẽ lộ ra biểu tình đáng sợ như vậy...
Nhưng mà, sau khi đám hạ nhân kéo rèm kiệu ra, biểu tình trên mặt nàng nháy mắt lại trở nên vô cùng đáng thương.
Người không biết, nhìn biểu tình trên mặt nàng, còn tưởng rằng nàng bị khi dễ gì cơ.
Khi Thẩm Vân Niệm nhìn thấy Xích Viêm, cũng là dùng biểu tình như vậy.
Nàng nước mắt lưng tròng chui vào trong lòng Xích Viêm.
"Vương gia, ngươi cứu ta với... ta còn chưa muốn chết..."
Xích Viêm nhíu nhíu mày nhìn người trước mặt, "Có ý gì? Ai dám làm gì bất lợi với ngươi?"
"Còn không phải là Bạch Lạc kia..."
Thẩm Vân Niệm vừa nói, vừa từ trong túi thơm của mình lấy ra viên thuốc lúc trước Bạch Lạc đưa cho nàng.
"Vương gia, đây là thuốc giải mà hôm đó Bạch Lạc đưa cho ta. Thần y trong phủ nói với ta. Thuốc giải mà hắn đưa cho ta là giả! Thuốc giải này không có bất kỳ dược hiệu nào, căn bản chính là một viên bột bình thường.
May mà thần y trong phủ ta y thuật tinh thông, mới không có để ta bị độc rắn kia làm cho mất mạng.
Nếu không hiện tại... vương gia đã không nhìn thấy Vân Niệm rồi!
Nếu như vương gia không tin, bây giờ chúng ta đi tìm ngự y đến kiểm tra thuốc..."
Dương Khiêm là bằng hữu của Bạch Lạc, Xích Viêm cũng biết viên thuốc này không thể đưa cho Dương Khiêm.
Thẩm Vân Niệm sợ Xích Viêm không tin, lập tức kêu người của mình đi tìm ngự y.
Kết quả tất nhiên giống như Thẩm Vân Niệm nói, viên thuốc của Bạch Lạc căn bản không có bất cứ công hiệu nào, bất quá là thứ để lừa người thôi.
Sau khi Xích Viêm nghe thấy ngự y nói vậy, liền ngay cả sắc mặt đều trở nên khó coi.
Hắn không ngờ Bạch Lạc cư nhiên sẽ không biết tốt xấu như vậy, cư nhiên dùng viên thuốc như vậy để lừa gạt Vân Niệm.
Nếu như lúc đó Vân Niệm trực tiếp uống cái gọi là thuốc giải này, còn không được trị liệu.
Có lẽ nàng hiện tại dã không còn nữa rồi!
Thẩm Vân Niệm thấy Xích Viêm tin lời nàng nói, cuối cùng mới nói ra mục đích của mình:
"Vương gia, độc rắn trong người ta cũng không phải là không thể giải... Vị thần y trong phủ ta kia nói với ta.
Bạch Lạc từng là dược cổ.
Máu của hắn có thể giải trừ bất kỳ độc rắn nào.
Hiện giơ, chỉ có máu của Bạch Lạc, mới có thể cứu ta...
Vậy nên, vương gia, xin hãy giúp ta! Ta cần dùng máu của Bạch Lạc để cứu mạng!"
Xích Viêm nghiêm túc nghe Thẩm Vân Niệm nói, nhíu nhíu mày.
Độc rắn trong người Thẩm Vân Niệm vốn chính là ác quả mà Bạch Lạc trồng.
Hiện giờ dùng máu của chính Bạch Lạc để chữa bệnh cho Vân Niệm, điều này không có gì là không đúng.
Chỉ là, Bạch Lạc vừa mới mất máu...
Nếu như bây giờ lại rút máu, liệu có bất lợi cho y không?
Thẩm Vân Niệm thấy Xích Viêm cư nhiên còn đang do dự, trong lòng quả thực hận muốn mạng!
Nàng không ngờ ở loại thời điểm này Xích Viêm cư nhiên vẫn còn do dự!
Hắn cư nhiên không có ngay lập tức hạ lệnh bắt Bạch Lạc qua để rút máu!
Thẩm Vân Niệm quả thực toàn thân đều đang run rẩy.
Nước mắt lập tức chảy ra.
Nàng dị thường khó chịu nhìn Xích Viêm nói:
"Vương gia, lẽ nào tính mạng của ta, còn không quan trọng bằng máu cả Bạch Lạc ư?
Ta biết vương gia xem trọng hắn. Nhưng những ngày qua, ta đã nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn!
Vương gia cũng biết, ta đối xử với Bạch Lạc như thế nào? Bạch Lạc lại đối xử với ta như thế nào?
Hắn cái thứ lòng lang dạ sói như vậy, vương gia không phạt hắn thì cũng thôi đi.
Bây giờ, vương gia thật sự muốn nhìn ta chết sao?
Bất quá là một chút máu mà thôi, ta lại không phải muốn mạng của hắn!
Vương gia ngươi sao có thể như vậy!"
Thẩm Vân Niệm nói đến cuối cùng trực tiếp hét lên.
Nàng ở trước mặt Xích Viêm, trước giờ đều là yếu đuối nhu nhược, nào có từng kích động như vậy?
Dáng vẻ hiện giờ của nàng, quả thực ủy khuất đến cùng cực.
Tiếng hét của Thẩm Vân Niệm, cuối cùng vẫn là khiến Xích Viêm mềm lòng.
Xích Viêm biết, nếu như lần này không phải là nguy hiểm đến tính mạng của Vân Niệm, Vân Niệm nàng sao có thể như vậy?
"Vân Niệm, xin lỗi, đương nhiên là ngươi quan trọng hơn, Bạch Lạc kia sao có thể so với ngươi?"
Xích Viêm vô cùng áy náy.
Hắn đều không biết chính mình vừa nãy tại sao phải do dự?
Cho dù Bạch Lạc bây giờ mất máu, đến lúc đó bồi bổ lại là được rồi.
Trong vương phủ có nhiều dược liệu và thực phẩm trân quý như vậy, có cái gì mà không bồi bổ lại được?
Hơn nữa, Thẩm Vân Niệm bị như vậy, cũng là do Bạch Lac mà ra!
Đây vốn là nên làm, chính mình còn do dự cái gì?
Xích Viêm vươn tay, đem Thẩm Vân Niệm vốn đã chui vào trong lòng mình càng ôm chặt hơn.
"Chúng ta liền đi tìm Bạch Lạc, để hắn rút máu cho ngươi."
Thẩm Vân Niệm lúc này mới chuyển khóc thành cười.
"Vâng, kỳ thực cũng không cần rất nhiều, thần y nói, mỗi ngày một bát máu là được."
Xích Viêm nhìn Thẩm Vân Niệm gật gật đầu.
Sau đó dẫn nàng cùng đi đến chỗ Bạch Lạc đang ở.
Bạch Lạc quá mức suy yếu, một mình nằm trên giường, sớm đã ngủ mê man rồi.
Bạch Lạc lúc này sắc mặt một mảnh trắng bệch, đôi môi cũng không có chút huyết sắc nào.
Dáng vẻ y nhìn qua suy yếu vô cùng.
Hai tay Bạch Lạc đều đã được Dương Khiêm băng bó lại.
Dương Khiêm xử lý giúp y rất sạch sẽ, nhưng tay y lại vẫn có thể nhìn ra vết máu đỏ.
Lúc trước Dương Khiêm vội vàng để Bạch Lạc uống viên thuốc mà hắn điều chế, chính là bởi vì hắn biết thời gian của Bạch Lạc không còn nhiều.
Vậy nên hắn muốn trước khi Bạch Lạc phát bệnh, trị khỏi cho y.
Lúc đó, khi Dương Khiêm đón lấy Bạch Lạc từ trong lòng Xích Viêm, cũng từng hung hăng cảnh cáo Xích Viêm, để hắn đừng làm hại Bạch Lạc nữa, cũng đừng để Bạch Lạc chảy một giọt máu nào.
Nhưng mà, Xích Viêm chân trước vừa mới đáp ứng Dương Khiêm, bây giờ lại dẫn Thẩm Vân Niệm đến bên cạnh Bạch Lạc, lấy máu của y.
Nhưng bên cạnh y sớm đã đứng đầy thị vệ vương phủ rồi.
Những người này đều là Xích viêm sợ lát nữa Bạch Lạc không phối hợp, vì vậy gọi qua đây...
Xích Viêm đỡ Bạch Lạc dậy.
Tay của hắn mới vừa chạm vào Bạch Lạc, Bạch Lạc liền tỉnh.
Bạch Lạc bây giờ nghiễm nhiên đã trở thành một con chim sợ cành cong, ngay cả bị Xích Viêm chạm vào như vậy, y đều cuộn tròn lại thành một cục.
Bạch Lạc theo bản năng đẩy Xích Viêm ra, trong lòng Xích Viêm đều có chút đau đớn.
Từng có những lúc, nam tử xinh đẹp này, luôn là dùng ánh mắt tràn ngập ái mộ nhìn hắn, bây giờ lại biến thành như vậy...
"Bạch Lạc."
Xích Viêm rất nghiêm túc nhìn Bạch Lạc nói: "Viên thuốc lúc trước ngươi đưa cho Vân Niệm là giả đúng không?"
Bạch Lạc có chút không hiểu ý của Xích Viêm.
Thuốc quả thực là giả, nhưng rắn cũng là không độc.
Xích Viêm tiếp tục nói: "Nhưng ngươi có biết không? Bởi vì thuốc mà ngươi đưa cho Vân Niệm là giả, ngươi thiếu chút nữa đã muốn mạng của Vân Niệm rồi!
Bây giờ chỉ có thể dùng máu của ngươi để cứu mạng Vân Niệm..."
Lời Xích Viêm còn chưa nói xong, Bạch Lạc lập tức hiểu rồi.
"Không đời nào, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Dương Khiêm vừa mới nói với Bạch Lạc, y phải bảo vệ tốt cơ thể mình, không thể mát đi một giọt máu nào.
Bây giờ Xích Viêm lại muốn rút máu của y.
Bạch Lạc nghĩ thế nào cũng biết, đây là Thẩm Vân Niệm muốn mạng mình!
Bạch Lạc mặc dù trước giờ chưa từng thương tiếc tính mạng của mình.
Y hiện giờ mỗi một ngày đều sống không bằng chết, nếu như không phải vì đệ muội, còn có bằng hữu như Dương Khiêm.
Y căn bản ngay cả sống cũng không muốn!
Nhưng mà...
Muốn dùng máu của y để cứu mạng Thẩm Vân Niệm, đó là chuyệ n mà y vĩnh viễn đều không thể nò chấp nhận!
"Xích Viêm! Thuốc ta đưa cho Thẩm Vân Niệm quả thực không có bất kỳ dược hiệu nào. Nhưng mà con rắn cắn nàng ta kia, cũng là không có độc! Ngươi không được rút máu của ta!"
Bạch Lạc hai mắt đỏ bừng nói, trong lời nói của y tràn ngập kháng cự.
Nhưng mà lời nói của y, Xích Viêm một câu cũng không nghe vào.
Xích Viêm lại không tin những lời Bạch Lạc nói.
Bạch Lạc chán ghét Thẩm Vân Niệm như vậy, trước đây đều muốn dùng trâm cài đâm rách mặt Vân Niệm.
Sau đó lại ép Vân Niệm quỳ xuống!
Bạch Lạc độc địa như vậy, sao có thể dùng một con rắn không độc để cắn nàng?
"Bạch Lạc, ngươi nghe lời. Chỉ là rút chút máu mà thôi, sẽ không muốn mạng của ngươi."
Xích Viêm nói xong, liền ra hiệu cho những thị vệ xung quanh.
Đám thị vệ trực tiếp đi qua, ấn chặt cơ thể Bạch Lạc, không để cho y làm ra bất cứ hành động kháng cự nào.
Bạch Lạc liều mạng giãy giụa, nhưng không có bất cứ tác dụng nào.
Còn Xích Viêm lại từ từ lấy dao ra, nhắm về phía Bạch Lạc...
Bạch Lạc nhìn người này từng chút một lại gần mình.
Nhìn hắn đặt dao lên cổ tay mình, hai mắt liền đỏ bừng.
Lúc này, suy nghĩ duy nhất của Bạch Lạc là, Dương Khiêm lại mất công vui vẻ rồi.
Còn nhớ trước đó Dương Khiêm cho rằng có thể cứu được y, dáng vẻ vui vẻ phấn khởi đó.
Một hán tử cứng rắn như hắn, lại cũng rưng rưng nước mắt...
Bạch Lạc khó mà tưởng tượng được Dương Khiêm đã tốn bao nhiêu tinh lực, nghĩ ra bao nhiêu cách, mới có thể giúp mình tìm được cách giải độc.
Nhưng mà bây giờ...
Chính mình cuối cùng phải để Dương Khiêm thất vọng rồi...
Bạch Lạc cảm nhận lưỡi dao lạnh lẽo đặt trên cổ tay mình, từ từ rạch xuống.
Y không nhịn được nói với Xích Viêm:
"Nếu như... rút máu của ta... ta sẽ chết thì sao? Ngươi còn rút máu ta không?"
Hỏi xong câu này, ngay cả chính Bạch Lạc cũng lộ ra thần sắc tự giễu.
Xích Viêm vốn coi y là một con chó.
Đều có thể ngược đãi như vậy, sao có thể sẽ để tâm y có chết hay không?
Hơn nữa, Xích Viêm đã nhận định chỉ có máu của y mới có thể cứu Thẩm Vân Niệm.
Hắn nhất định sẽ vì chữa trị cho Thẩm Vân Niệm, mà rút máu của mình...
Dù sao, ở trong lòng Xích Viêm, chính mình lấy cái gì sánh được với Thẩm Vân Niệm?
Chỉ là, trái tim Bạch Lạc vẫn là đau tới mức co rút.
Y cho rằng trái tim mình đã chết rồi.
Y cho rằng mình đã không còn để tâm nữa rồi...
Nhưng khi Xích Viêm tận tây cầm dao, tận tay đem minh đẩy vào đường chết, Bạch Lạc vẫn là không khỏi buồn bã.
Trước đây, y quả thực sắp chết rồi, nhưng là vì người mình yêu mà chết.
Nhưng bây giờ thì sao?
Vì một kẻ giả tạo mạo danh mình!
Vì một nữ nhân hận không thể lập tức khiến mình chết!
Bạch Lạc liều mạng hét lên với Xích Viêm.
"Xích Viêm, ngươi đang giết ta! Ta sẽ hận ngươi đời đời kiếp kiếp! Cho dù ta chết rồi, ta cũng sẽ đem nỗi hận ngươi cùng mang xuống mồ!"
Nghe thấy thanh âm như vậy, trái tim Xích Viêm hung hăng run rẩy một chút.
Ngay cả con dao dùng để rạch tay Bạch Lạc cũng lệch hướng.
Nhưng hắn vẫn là nhẫn tâm đâm xuống.
Huyết dịch đỏ tươi từng giọt từng giọt từ cổ tay Bạch Lạc chảy ra, chảy vào trong đồ chứa Xích Viêm đã chuẩn bị sẵn.
Màu đỏ tươi kia khiến Xích Viêm cảm thấy có chút chói mắt.
Hắn nhẫn tâm nói:
"Bạch Lạc, đừng nói những lời không thực tế như vậy. Bất quá là một chút máu mà thôi...
Ta sẽ không muốn mạng của ngươi, ta sẽ để ngươi sống thật lâu."
Bạch Lạc cảm nhận được huyết dịch trong cơ thể mình dần chảy đi mất, bây giờ y cũng có thể cảm nhận được sinh mệnh của mình đang dần mất đi.
Trong mắt Bạch Lạc tràn ngập bi thương và tuyệt vọng...
Chưa từng nghĩ tới, chính mình thế mà sẽ vì Thẩm Vân Niệm mà chết!
Y cắn răng nhìn Xích Viêm thống khổ nói:
"Xích Viêm... ngươi có từng nghĩ? Đây không phải là máu, đây là mạng của ta..."
Nhưng mà, Xích Viêm lại nhìn không thấu bi thương nơi đáy mắt Bạch Lạc. Hắn vươn tay vuốt ve gò má Bạch Lạc, nhỏ giọng an ủi y.
"Đừng nói lời ngốc nghếch. Trong phủ ta có vô vàn dược liệu trân quý, chút máu này, rất nhanh liền có thể bồi bổ trở lại..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.