Máu đỏ từng giọt từng giọt chảy xuống từ cổ tay Bạch Lạc.
Rơi vào trong cái bát Xích Viêm đang cầm.
Từng vòng vân nước bên trên chậm rãi tỏa ra xung quanh.
Sắc mặt Bạch Lạc hư nhược mắt thường có thể nhìn rõ, y không còn nói chuyện nữa, ánh mắt cũng đã tối tăm không có ánh sáng.
Tất cả lại trở về điểm ban đầu...
Thuốc giải của Dương Khiêm trở thành thuốc độc.
Rút máu càng nhiều, sẽ càng đẩy nhanh thời gian thuốc độc phát tác.
Bạch Lạc vốn dĩ sẽ chết...
Bây giờ chỉ bất quá lại trở về như ban đầu mà thôi.
Vốn dĩ...
Cũng từng có lúc ngắn ngủi, y cũng hy vọng có thể tiếp tục sống.
Chỉ là niềm hy vọng này, đã bị Xích Viêm tận tay bẻ gãy rồi...
Xích Viêm nhìn ánh sáng trong mắt Bạch Lạc lại bắt đầu từng chút một dập tắt, chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực và bất an không nói nên lời.
Lời Bạch Lạc nói văng vẳng bên tai.
"Xích Viêm... ngươi có từng nghĩ? Đây không phải là máu, đây là mạng của ta..."
Nhưng mà, đây sao có thể là mạng chứ?
Bất quá là một chút máu mà thôi.
Xích Viêm biết, bản thân rút có hơi nhiều máu của Bạch Lạc.
Nhưng mà, chút máu này cũng không thể nào muốn mạng của Bạch Lạc!
"Bạch Lạc, ta đã bảo bọn họ nấu dược liệu bổ máu co ngươi rồi, sau này đồ ăn hàng ngày của ngươi cũng đều là đồ bổ máu cho ngươi.
Ta sẽ không để ngươi có chuyện... Lần này để ngươi chịu khổ rồi, ta có thể bồi thường cho ngươi..."
Xích Viêm dùng tay vuốt ve cổ tay Bạch Lạc.
Hắn rắc thuốc bột đặc trị mà Thẩm Vân Niệm cho hắn lên cổ tay Bạch Lạc.
Đây là vị thần y trong phủ nàng kia đưa cho nàng.
Nghe nói có thể khiến vết thương nhanh chóng hồi phục.
Bây giờ vừa nhìn, quả nhiên như vậy.
Vết thương vừa nãy còn sâu như vậy, bây giờ cũng đã lành lặn như ban đầu.
Bạch Lạc nhìn thuốc bột này, khàn giọng nói với Xích Viêm:
"Khi ấy, ở phủ thừa tướng, ta bị người của Thẩm Vân Niệm dùng roi quất đến mức da tróc thịt bong, bọn họ cũng là dùng thuốc bột này rắc lên người ta... sau đó vết thương lành rồi... lại tiếp tục quất... lại rắc lên... lại tiếp tục..."
Bạch Lạc cứ nói cứ nói sau đó cười, nụ cười của y quả thực châm chọc vô cùng.
Trên mặt ngoại trừ châm chọc ra cũng không có bất cứ cảm xúc gì.
Thậm chí ngay cả một chút xíu kích động cũng không có.
Giống như la những gì mà y nói, không phải là xảy ra trên người y.
Mà xảy ra trên người người khác vậy...
Nhưng mà, trạng thái này của Bạch Lạc, ngược lại khiến Xích Viêm cảm thấy y đang nói bậy.
"Đừng như vậy, Bạch Lạc..."
Xích Viêm biết ngày hôm đó thị vệ của Thẩm Vân Niệm dùng roi quất Bạch Lạc.
Nhưng hắn cũng biết Thẩm Vân Niệm tuyệt đối sẽ không giống như Bạch Lạc nói, không ngừng giày vò y.
Dù sao Thẩm Vân Niệm là một người dịu dàng lương thiện như vậy.
Bạch Lạc đều đã ở trước mặt tất cả mọi người đối xử với nàng như vậy rồi, nàng cũng chưa từng nói muốn xử chết Bạch Lạc.
Cho nên Bạch Lạc nói ra những lời như vậy, Xích Viêm căn bản rất khó mà tin tưởng.
Ở trong lòng hắn, Bạch Lạc chính là loại người vì vu oan cho Vân Niệm, lời gì cũng có thể nói.
Bây giờ mình vì Thẩm Vân Niệm mà rút của Bạch Lạc nhiều máu như vậy, Bạch Lạc khẳng định khôn cách nào chấp nhận.
Bất quá, Xích Viêm cũng không tức giận với Bạch Lạc.
Ngược lại hắn nhìn dáng vẻ của Bạch Lạc, cả người tràn ngập thương tiếc.
Bạch Lạc hiện giờ nhìn qua thực sự quá suy yếu rồi.
Suy yếu tới mức dường như tùy thời đều có thể rời khỏi thế giới này vậy...
Nghe thấy lời Xích Viêm nói, Bạch Lạc không có tiếp tục nói nữa.
Bạch Lạc biết Xích Viêm sẽ không tin tưởng mình, dù sao hắn trước giờ chưa từng tin tưởng bất cứ một lời nào mình nói...
Vì vậy Bạch Lạc căn bản sẽ không thất vọng.
Lấy máu xong, Bạch Lạc cả người suy yếu vô cùng, y từ từ nhắm mắt lại, thậm chí vẫn còn đang đứng, y lại không khống chế được nghiêng đầu sang một bên, sau đó ngủ mất.
Xích Viêm vội vàng đem Bạch Lạc ôm vào trong lòng.
Hắn cẩn thận từng chút đặt Bạch Lạc lên giường.
Lệnh mọi người lui xuống.
Sau đó lại hôn lên môi y một cái.
Xích Viêm bỗng nhiên không muốn tiếp tục trừng phạt Bạch Lạc nữa...
Những hành động trước đây của Bạch Lạc, hắn cũng không định tính toán cái gì nữa.
Sau này hắn với y giống như trước đây, chung sống tốt là được rồi...
Xích Viêm vô cùng hoài niệm trước đây, dáng vẻ Bạch Lạc ở trong lòng mình dùng ánh mắt ái mộ nhìn mình...
Hắn hiện tại chỉ muốn cùng Bạch Lạc chung sống thật tốt.
Nụ hôn của Xích Viêm, dần dần chuyển hướng lên trán Bạch Lạc.
Thanh âm nhẹ nhàng vang lên:
"Bạch Lạc, đợi trị khỏi cho Vân Niệm, ta có thể bòi thường cho ngươi thật tốt, tất cả những gì ngươi muốn lúc trước, ta đều cho ngươi.
Cái gì mà vinh hoa phú quý, địa vị cao sang...
Thậm chí là..."
Xích Viêm ngừng lại, thế mà nói ra 4 chữ:
"Nạp ngươi làm phi."
Lúc Xích Viêm nói ra 4 chữ này, ngay cả chính hắn cũng sửng sốt.
Hắn trước giờ đều chưa từng nghĩ tới mình sẽ nói ra những lời như vậy với một hạ nhân trước giờ đều xem thường.
Hơn nữa hạ nhân này còn là một nam nhân lúc trước hắn vô cùng kháng cự!
Nhưng mà sau khi nói ra những lời này, Xích Viêm không chỉ không có cảm thấy có gì không tốt, ngược lại trong đầu xẹt qua một tia hưng phấn nói không rõ.
Đúng vậy.
Hắn trước giờ chưa từng suy nghĩ mình cũng có thể cưới Bạch Lạc...
Hắn một lòng một dạ muốn cưới Thẩm Vân Niệm về nhà, lại chưa từng nghĩ tới, kỳ thực hắn có thể cưới không chỉ một người.
Cho dù Bạch Lạc là thị vệ thì làm sao?
Chỉ cần mình muốn làm như vậy?
Lại có kẻ nào có thể ngăn cản hắn?
Xích Viêm bỗng nhiên cảm thấy rất vui.
Nếu như vậy, Bạch Lạc sẽ vĩnh viễn đều ở lại bên cạnh hắn rồi.
Khóe miệng không nhịn được nhẹ nhàng giương lên.
Đúng vậy...
Vĩnh viễn...
"Bạch Lạc, ngươi trước đây không phải là vẫn luôn hy vọng có thể ở bên ta sao? Bây giờ ta có thể cưới ngươi! Đợi sau khi ngươi tỉnh lại nghe thấy, có phải sẽ rất vui không?"
Vậy mà lời Xích Viêm vừa mới nói ra, ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến thanh âm của Thẩm Vân Niệm.
"Vương gia!"
Thanh âm Thẩm Vân Niệm cực kỳ run rẩy, cho dù cách một cánh cửa, Xích Viêm tựa hồ đều có thể nghe thấy sự hung dữ trong thanh âm Thẩm Vân Niệm.
Xích Viêm nhíu mày đi ra ngoài.
Sau đó hắn liền nhìn thấy Thẩm Vân Niệm hai mắt đỏ hồng nhìn mình.
Thẩm Vân Niệm chết đều không nghĩ tới Xích Viêm cư nhiên thật sự muốn cưới Bạch Lạc làm thê!
Mặc dù biết, Bạch Lạc khẳng định sẽ chết.
Nhưng Thẩm Vân Niệm chính là không thể chấp nhận.
Bạch Lạc y là cái thá gì, y xứng sao?
Người như vậy cũng xứng gả cho Xích Viêm, sau đó ngang vain gang vế với minh?
"Vương gia, Bạch Lạc hắn ghê tởm như vậy, độc ác như vậy. Những gì mà hắn làm với ta, khiến ta mất hết tất cả mặt mũi! Vương gia cư nhiên nói muốn cưới hắn làm thê?
Vương gia, bồi thường cho một người, không phải là bồi thường như vậy!"
Thẩm Vân Niệm quả thực muốn tức điên rồi.
Nàng tuyệt đối sẽ không cho phép, Xích Viêm cưới Bạch Lạc vào cửa!
Nhưng mà, lời của Thẩm Vân Niệm lại không đánh tan được ý định của Xích Viêm.
Thậm chí Xích Viêm còn buột miệng nói ra.
"Đó không phải là bồi thường!"
Rõ ràng vừa nãy lúc đối diện với Bạch Lạc, Xích Viêm nói chính là bồi thường.
Vì bồi thường cho Bạch Lạc, cho nên hắn mới muốn cưới y làm thê.
Nhưng mà bây giờ bị Thẩm Vân Niệm nói như vậy, Xích Viêm lại theo bản năng mà phủ định.
"Đó không phải bồi thường thì là cái gì?"
Thẩm Vân Niệm hiển nhiên có chút bức ép người.
Nàng thật sự không cách nào chấp nhận, Xích Viêm nói ra những lời như vậy!
Nhưng mà Thẩm Vân Niệm vừa mới hỏi xong, đã hối hận rồi...
Không phải bồi thường vậy đó là gì?
Ngay cả chính Thẩm Vân Niệm đều sợ hãi đáp án này.
Nàng cắn răng nhìn Xích Viêm, cố ý nói: "Vương gia, ta biết ngươi rút máu Bạch Lạc cho ta, cảm thấy có chút có lỗi với Bạch Lạc, nhưng mà ngươi đừng quên là, Bạch Lạc thả rắn cắn ta trước!
Vậy nên ngươi căn bản không cần phải bồi thường bất cứ cái gì cho hắn! Cho du ngươi thưởng cho hắn một chút vàng bạc châu báu, đối với hắn mà nói đều là ơn lớn trời ban!"
Thẩm Vân Niệm hai mắt đỏ bừng nhìn Xích Viêm.
Nàng muốn Xích Viêm nói với nàng, hắn biết sai rồi, hắn sẽ không tiếp tục nghĩ bồi thường Bạch Lạc cái gì nữa.
Nhưng mà Xích Viêm lại không như ý nguyện của Thẩm Vân Niệm, lại chỉ nói với nàng:
"Vân Niệm, máu của Bạch Lạc vừa nãy đã rút cho ngươi rồi, ngươi mau trở về đi. Nếu không thời gian lâu rồi, máu này chỉ có thể phí công rút rồi."
Nói xong, Xích Viêm còn ra hiệu những thị vệ kia đưa Thẩm Vân Niệm đi.
Thẩm Vân Niệm quả thực tức muốn chết, nhưng mà nàng lại không có biện pháp, chỉ có thể xoay người rời khỏi đây!
Nhìn Thẩm Vân Niệm từng bước rời khỏi đây, Xích Viêm quay người, lại mở cửa phòng Bạch Lạc đang ở.
Hắn nhìn người kia đang nằm trên giường, trong đầu tràn ngập câu hỏi vừa nãy Thẩm Vân Niệm hỏi hắn: "Không phải bồi thường thì là gì?"
Kỳ thực lúc đó chính Xích Viêm cũng ngây người.
Nếu như không phải bồi thường, mình vì sao khăng khăng muốn cưới Bạch Lạc về nhà?
Vì sao muốn biến y thành thê tử của mình?
Vì sao dù thế nào đều không nguyện ý để y rời khỏi mình, muốn giữ y ở lại bên cạnh mình cả đời?
Trong đầu Xích Viêm vẫn luôn nghĩ những câu hỏi này...
Hắn đi đến đầu giường Bạch Lạc, nghiêm túc nhìn y.
Bạch Lạc lúc ngủ, nhìn qua suy yếu bất kham.
Xích Viêm cẩn thận vuốt ve gò má Bạch Lạc, lại sợ làm y tỉnh.
Xích Viêm một chút cũng không muốn nhìn thấy Bạch Lạc lộ ra loại ánh mắt tràn ngập sợ hãi và chán ghét khi nhìn mình.
Xích Viêm chưa từng nghĩ, hắn thế mà sẽ như vậy, để ý cách nhìn của Bạch Lạc đối với mình...
Nhưng mà, tại sao vậy?
Có một đáp án dần lộ ra.
Xích Viêm bỗng cảm thấy minh ngu ngốc vô cùng...
Kỳ thực sự đòi hỏi của hắn đối với Bạch Lạc đã đạt đến mức độ này rồi.
Vì sao lại vẫn luôn không thể nhận ra tình cảm của mình?
Còn có thể là vì sao?
Rõ ràng lúc nhìn thấy Bạch Lạc đau lòng và buồn bã, mình cũng buồn theo.
Rõ ràng lúc Bạch Lạc nói muốn rời đi, mình sẽ tràn ngập phẫn nộ.
Rõ ràng lúc nhìn thấy Bạch Lạc ở bên người khác, mình cũng sẽ tràn ngập đố kỵ!
Này còn có thể là vì sao?
Đương nhiên là vì thích a!
Xích Viêm cúi đầu, thấp giọng nói với Bạch Lạc: "Lạc Lạc, ta thích ngươi rồi."
Xích Viêm có chút khó chịu vì sao đến bây giờ mình mới nhận ra?
Nếu như lúc ban đầu, liền có thể rõ ràng như vậy biết được tình cảm của mình đối với Bạch Lạc, tất cả sẽ không như bây giờ.
Đúng vậy, hắn thế mà vào lúc Bạch Lạc thương tích đầy mình, đã thích Bạch Lạc rồi.