Cách đó không xa, Thiên Ma Tạo Hóa Đại Pháp đã hoàn thành! Giữa đất trời đột nhiên bùng lên một ngọn ma quang bảy sắc cực kỳ rúng động. Ở trong ma quang, một Ma tộc khổng lồ có năm đầu mười cánh tay chậm rãi đứng dậy, sải những bước dài, đuổi theo Cố Minh Tiêu.
Năm cái đầu của Ma tộc khổng lồ chính là đầu của năm vị Thần Vương, bọn họ đã sử dụng một loại công pháp ảo diệu để kết hợp cơ thể của bọn họ lại với nhau.
Sức mạnh của năm vị Thần Vương cũng cộng hưởng với nhau, có thể so ngang với cảnh giới Chí Tôn! Mà sau lưng bọn họ còn bay lơ lửng năm cái Động Uyên tỏa sáng tứ phía, mỗi cái đều chứa đầy ma khí, phát ra từng trận ma quang.
Cố Minh Tiêu nhìn thấy công pháp này sắc mặt hơi trầm xuống, hắn không dám ham chiến, cầm kiếm lui về sau ——
Thấy thế, Ma tộc khổng lồ lộ ra ý cười quỷ dị, mười cánh tay vung lên cùng một lúc, tung ra tuyệt chiêu của từng người, sau đó tập trung vào một điểm, tấn công Cố Minh Tiêu!
Trước đó năm người chiến đấu riêng lẻ, bây giờ đã hợp lại làm một, tuyệt chiêu xuất ra có chung linh cảm với nhau, phối hợp liền mạch, cực kỳ ăn ý.
Cho nên sức mạnh của bọn họ cũng tăng lên gấp năm lần!
Cố Minh Tiêu cau mày, giơ Vô Vọng Kiếm lên, kiếm quang ngưng tụ, nghênh đón một chiêu này.
Chỉ trong nháy mắt, Vô Vọng Kiếm từ xưa đến nay luôn đánh đâu thắng đó đã bị một chiêu này đánh bại! Vô Vọng Kiếm trong tay Cố Minh Tiêu rung lên dữ dội, cơ thể hắn cũng bị chấn động mạnh, khóe môi tràn ra một tia máu tươi——
Bấy giờ hắn mới triệt để hiểu được uy lực của Thiên Ma Tạo Hóa Đại Pháp, hắn không tiếp tục đối đầu trực diện với Ma tộc khổng lồ nữa, nhanh chóng bay ngược về sau.
Ma tộc khổng lồ sải bước lớn truy đuổi, mỗi một bước chân đều khiến cho mặt đất rung chuyển vang lên từng tiếng ầm ầm.
Sở Thiên Khuyết từ xa nhìn thấy cảnh này sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
Sở Thiên Tuyệt ở bên cạnh hỏi: "Ca, huynh có nhìn ra được sơ hở của Thiên Ma Tạo Hóa Đại Pháp không?"
Sở Thiên Khuyết: "Nhìn ra được, thế nhưng phải tới gần mới có thể phá giải, tuy nhiên nếu tới gần..."
Sở Thiên Tuyệt hiểu được.
Nếu có thể đến gần thì cần gì phải phá giải nữa chứ?
Đột nhiên, Sở Thiên Khuyết biến sắc: "Không xong rồi! Mau đi thôi."
Sở Thiên Tuyệt: "Sao thế?"
Sắc mặt Sở Thiên Khuyết lạnh như nước: "Bọn họ đang ép Cố Minh Tiêu chạy về hướng của Tần huynh! Chắc chắn là muốn một lưới bắt hết cả bọn."
Sở Thiên Tuyệt rùng mình một cái, vội vàng đáp: "Vậy chúng ta mau đi thôi."
•
Cố Minh Tiêu cũng đã nhận ra điều này từ lâu, thế nhưng Ma tộc khổng lồ được tạo nên từ Thiên Ma Tạo Hóa Đại Pháp quá mạnh, hắn không thể đối đầu trực diện với nó.
Mà Ma tộc khổng lồ này dường như cũng đã tập trung trí tuệ của năm vị Thần Vương, trông như là đang ép hắn bỏ chạy, nhưng trên thực tế là đang ép buộc hắn vào một con đường, chính là con đường mà thuyền bạch cốt của Giang Sở Dung đang bỏ trốn——
Lúc này Cố Minh Tiêu đã có thể thấy rõ bóng thuyền bạch cốt từ xa, sắc mặt hắn khẽ biến, hắn nhắm mắt đề khí, không tiếp tục né tránh nhượng bộ nữa, Vô Vọng Kiếm trong tay lại bừng lên ánh sáng rực rỡ, hắn định chính diện cứng đối cứng với Ma tộc khổng lồ này!
Thì bất chợt, từ dư quang khóe mắt hắn thoáng nhìn thấy Giang Sở Dung ở trên thuyền bạch cốt đang ra sức vẫy tay với hắn!
Cố Minh Tiêu:?
Giây kế tiếp, truyền âm của Giang Sở Dung vang lên bên tai hắn.
"Ta nhìn thấy gã chỉ có một trái tim."
Cố Minh Tiêu bừng tỉnh, hắn lập tức giơ kiếm lên nghênh chiến trực diện với Ma tộc khổng lồ đang tiến tới——
Lần này, hắn không tránh né công kích phóng ra từ các cánh tay của Ma tộc khổng lồ, mà thẳng thừng mặc cho những công kích đó đánh thẳng vào người mình, tức thì bạch y bị rách toác, khóe miệng lại tràn ra máu tươi.
Nhưng thời khắc này ánh mắt của hắn lại kiên định sáng ngời vô cùng, Vô Vọng Kiếm trong tay đâm thẳng vào vị trí trái tim của Ma tộc khổng lồ!
Kiếm quang lóe sáng, năm cái đầu của Ma tộc khổng lồ đều bày ra vẻ mặt khó tin.
Một giây sau, bóng người khổng lồ nổ tung, năm vị Thần Vương cả người đẫm máu đồng loạt bay ra ngoài!
Cố Minh Tiêu thở dốc một hơi, sau đó xoay người bay đi, khi hắn bay vút qua chiếc thuyền bạch cốt, tay áo dài khẽ phất một cái——
Một trận gió thổi tới, thổi tung cánh buồm của thuyền bạch cốt, thuyền bạch cốt tiếp tục tăng tốc, càng ngày càng gần với biên giới của Nhân tộc.
Giang Sở Dung nhìn Cố Minh Tiêu từ xa, chỉ nhìn thấy đôi mắt sáng ngời lại lạnh lùng như sương tuyết, cùng với đôi môi mỏng rướm máu.
Cậu mím môi, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.
•
Thiên Ma Tạo Hóa Đại Pháp của năm vị Thần Vương đã bị Cố Minh Tiêu phá vỡ, bọn họ đều bị thương nặng.
Lúc này, bọn họ hơi chần chờ một chút, nhưng vẫn nghiến răng cố đuổi theo thuyền bạch cốt của Giang Sở Dung——
Cho đến tận bây giờ, bọn họ vẫn cảm thấy mọi chuyện chỉ là trùng hợp.
Chỉ là Cố Minh Tiêu đúng lúc đi ngang qua đây, nếu không thì sao thiên tài đệ nhất của Nhân tộc lại có thể hợp tác với Hoàng Tử của Ma tộc được chứ?
Mà bọn họ đều đã bị trọng thương đến mức này rồi, nếu còn không cướp được Thiên Ma và hạt giống Thiên Ma Tâm để hồi phục thương thế, chắc chắn khi quay về Ma Vực sẽ bị Ma Tôn tàn sát.
Nhưng những vị Thần Vương này đâu có ngờ, đuổi được giữa chừng lại bị chính nhi tử của mình chặn đường.
Thần Vương Tần Đô nhìn Tần Lâu Nguyệt ở trước mặt, ba vị Thần Vương khác nhìn nhi tử của họ, sắc mặt mọi người đại biến.
Lúc này, Tần Lâu Nguyệt cung kính hành lễ với Thần Vương Tần Đô, nói: "Nhi tử phụng lệnh Tôn Thượng đến lấy mạng của phụ vương, mong phụ vương chớ trách tội——"
Lời còn chưa dứt, Tần Lâu Nguyệt và Thần Vương Tần Đô đã xuất chiêu cùng một lúc!
Ba Thần Vương còn lại và nhi tử của họ cũng lao vào chiến đấu.
Chỉ có một mình Thần Vương Tử Quang, ông ta không có nhi tử tham gia đại lễ bái sư lần này, tự nhiên cũng tránh được cảnh "phụ từ tử hiếu" như thế.
Ông ta âm thầm đứng dậy, lau đi vết máu bên khóe môi, sau đó ẩn đi thân hình, tiếp tục đuổi theo hướng Giang Sở Dung chạy trốn——
•
Lúc này, Giang Sở Dung đứng trên thuyền bạch cốt đã nhìn thấy biên giới của Nhân tộc, giờ phút này trái tim của cậu trào dâng một cảm xúc khó tả.
Nhìn lại khoang thuyền vẫn đóng kín cách đó không xa, Giang Sở Dung hơi do dự một chút, thay vì chờ đợi, cậu vén rèm lên bước vào trong khoang thuyền, cậu định cõng Văn Lăng bỏ thuyền chạy trốn — Cậu không yên tâm khi sử dụng đồ của Ma Tôn.
Trong khoang thuyền, Văn Lăng nhắm mắt đả tọa, vẻ mặt yên bình.
Giang Sở Dung đi tới, vươn tay ra muốn nâng Văn Lăng lên vai, nhưng khi bàn tay cậu chạm vào cánh tay của Văn Lăng, cậu chợt biến sắc——
Tại sao trên người Văn Lăng lại không có sự sống?!
Giang Sở Dung giật thót, cậu vội vàng tiến lại gần kiểm tra tình trạng của Văn Lăng.
Cậu mở hai mí mắt của Văn Lăng ra nhìn, lại vận chuyển Đồng Tâm Sinh Tử Khế, nhưng Văn Lăng vẫn không hề có động tĩnh gì.
Nhưng Đồng Tâm Sinh Tử Khế vẫn chưa bị giải trừ, chuyện gì đang xảy ra thế này?
Cả người Giang Sở Dung khẽ run lên, cậu cưỡng ép bản thân mình phải giữ bình tĩnh, sau đó cậu nắm chặt bàn tay của Văn Lăng, liều mạng truyền sinh cơ cho hắn——
Thế nhưng cơ thể Văn Lăng lúc này cứ như một pho tượng thật sự, mặc kệ Giang Sở Dung có truyền bao nhiêu sinh cơ cho hắn thì cũng giống như đem muối bỏ xuống biển, không thấy tăm hơi.
Giang Sở Dung sợ thật rồi.
Cậu nghiêng người tới trước mặt Văn Lăng, xoa nhẹ gò má của Văn Lăng, đang muốn nhìn kỹ một phen thì đột nhiên bên ngoài vang lên một tiếng nổ thật lớn!
Thần Vương Tử Quang đuổi tới rồi, ông ta đang tập kích bất ngờ!
Thuyền bạch cốt không có người lái, lập tức bị đòn tấn công này đánh cho lật nhào, đất trời trong khoang thuyền quay cuồng——
Giang Sở Dung và Văn Lăng cùng đâm uỳnh một cái vào khoang thuyền!
Giây tiếp theo, sóng tràn vào ngập đầu, Giang Sở Dung bất ngờ sặc một ngụm nước, tức ngực vô cùng.
Nhưng cậu nhanh chóng để ý đến một chuyện khác, cậu vội vàng cố hết sức mở mắt ra nhìn xung quanh.
Ngay sau đó, cậu nhìn thấy Văn Lăng đang bất tỉnh trôi ra khỏi khoang thuyền từ từ chìm xuống lòng sông——
Giang Sở Dung hốt hoảng, bất chấp kỹ năng bơi kém cỏi của mình, cậu lao thẳng về phía Văn Lăng.
Không lâu sau, Giang Sở Dung vùng vẫy một lúc mới kéo được tay của Văn Lăng đang hôn mê, ôm hắn vào lòng.
Mà lúc này, trên đỉnh đầu cậu lại lóe lên ánh sáng mơ hồ, sóng nước gợn lên từng cơn điên cuồng.
Cậu chần chừ một lúc, sau đó lặng lẽ ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Thần Vương Tử Quang, Sở Thiên Khuyết và Sở Thiên Tuyệt đang giao chiến với nhau——
Khẽ thở ra một hơi, Giang Sở Dung ôm Văn Lăng định bơi vào bờ.
Nhưng đúng lúc này, ọc ọc ọc...
Giang Sở Dung giật mình, cậu cúi xuống nhìn, liền thấy khuôn mặt của Văn Lăng lộ ra vẻ đau đớn, hàng mi dài run rẩy, lỗ mũi và khóe miệng tràn ra bọt nước, trông như thể sắp chết đuối!
Giang Sở Dung tái mét mặt mày, cậu mặc kệ tất cả, cúi đầu hôn mạnh lên môi Văn Lăng, dồn hết sức lực độ sinh khí và khí huyết cho hắn ——
Khoảnh khắc môi răng chạm nhau, cơ thể Giang Sở Dung khẽ run lên.
Bởi vì giờ khắc này cậu thông qua Đồng Tâm Sinh Tử Khế cảm nhận được khí tức Văn Lăng đang thăng cấp!
Văn Lăng luyện hóa hạt giống Thiên Ma Tâm thành công rồi, sắp đột phá cảnh giới Thiên Hầu rồi!
Thế nhưng hoàn cảnh bây giờ...
Trên đầu là Thần Vương và hai vị Thiên Hầu đang đánh nhau, hơn nữa cũng không biết Cố Minh Tiêu đã đi chưa...
Lòng Giang Sở Dung hoảng loạng, cuối cùng cậu đưa ra một quyết định vô cùng táo bạo và nguy hiểm.
Cậu muốn Văn Lăng thăng cấp trong sông Mê Đồ!
Tâm tư đã quyết, Giang Sở Dung không do dự nữa, cậu cắn mạnh đầu lưỡi, dùng ma khí ép ra máu đầu tim, sau đó ngẩng đầu hôn lên môi Văn Lăng một lần nữa, đem giọt máu đầu tim nóng bỏng ấy truyền qua môi lưỡi của Văn Lăng.
Máu đầu tim mang theo một lượng lớn chân khí cực kỳ tinh khiết cực kỳ mạnh mẽ, vừa tiến vào trong cơ thể Văn Lăng ngay lập tức kích phát toàn bộ tiềm lực của hắn.
Cả người Văn Lăng sục sôi ma khí.
Giang Sở Dung vòng tay ôm chặt eo Văn Lăng, kẹp chặt môi của hắn, đẩy hắn đến một tảng đá dưới đáy sông để ngăn hắn trôi theo dòng nước.
Ma khí màu đỏ thẫm càng lúc càng dày, dần dần, ma khí đó bao trùm lấy hai con người đang ôm nhau...
Cũng không biết đã qua bao lâu, Giang Sở Dung cảm thấy hơn phân nửa khí huyết của mình đã trôi đi hết, cậu sắp không chống đỡ được nữa.
Thì đột nhiên, một đôi ma đồng màu đỏ thẫm không hề có cảm xúc bừng mở ra trước mặt Giang Sở Dung!
Giang Sở Dung:!
Ma khí xung quanh cậu đột nhiên bùng phát mãnh liệt, đậm đặc tựa như máu, khiến người ta hít thở không thông.
Dòng nước dưới đáy sông dao động dữ dội, từng vòng xoáy nước nổi lên, xoay chuyển không ngừng...
Lúc này, Giang Sở Dung kinh ngạc vui mừng nhìn Văn Lăng đang tỏa ra hơi thở khát máu ở trước mặt, nói không lên tiếng: "Chàng tỉnh rồi!"
Văn Lăng lẳng lặng nhìn Giang Sở Dung bằng đôi ma đồng đỏ như máu.
Giang Sở Dung:?
Bất thình lình, cậu cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm.
Mà ngay tại giây kế tiếp, Văn Lăng đột nhiên vươn tay ra, hung hăng ôm chặt lấy eo của cậu, giữ chặt gáy của cậu rồi mạnh mẽ hôn lên môi cậu một cách hung bạo!
——-
Tác giả
– Giang Sở Dung: Chàng làm gì vậy?!
– Văn Lăng: Em nói thử xem?