Tuy nhiên, Giang Sở Dung cũng là một người đã nhìn thấy nhiều chuyện lạ, cậu chỉ chần chừ giây lát liền khôi phục lại vẻ mặt bình thường.
Chỉ thấy cậu lặng yên thu hồi kiếm khí hoa sen trong lòng bàn tay, cười hì hì nói với Cố Minh Tiêu: "Sư huynh nói phải ạ, là tại đệ không biết chừng mực."
Cố Minh Tiêu liếc nhìn dáng vẻ cười hề hề của Giang Sở Dung, trầm mặc một lát rồi nói: "Trở về xe đi, chuyện này cứ để ta."
Khi Giang Sở Dung nghe thấy năm chữ "chuyện này cứ để ta" của Cố Minh Tiêu, không hiểu sao trái tim cậu lại bình tĩnh đến lạ.
Nhưng lúc này cậu vẫn ôm lòng đề phòng với Cố Minh Tiêu, cho nên cậu chỉ khách sáo cười với Cố Minh Tiêu một tiếng, sau đó vội vàng lên xe ngựa.
Nhìn thấy ý cười không hiện hữu trong đáy mắt của Giang Sở Dung, Cố Minh Tiêu khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì.
Khi Giang Sở Dung lên xe ngựa, Bạch Thần Băng đã toát một thân mồ hôi lạnh, y thật sự rất vui khi thấy Giang Sở Dung thoát chết trong gang tấc.
Nhưng trong lòng y lại dấy lên nghi ngờ chồng chất —— Tại sao Cố Minh Tiêu lại giúp Giang Sở Dung che giấu chuyện này?
Với cả, vừa rồi Kỳ Chân trưởng lão đã nói Giang Sở Dung là Thần... Thần gì cơ?
Bạch Thần Băng đầy một bụng nghi ngờ, nhưng lúc này không tiện hỏi ra.
Giang Sở Dung thấy sắc mặt của Bạch Thần Băng kỳ lạ, cậu chỉ cho rằng y đang lo lắng, vì thế cậu mỉm cười trấn an y.
Cười xong, cậu lại nhìn sang Văn Lăng đang ở bên cạnh.
Văn Lăng cũng quay đầu lại nhìn cậu, trên mặt không có cảm xúc gì.
Giang Sở Dung cảm thấy biểu hiện của Văn Lăng lúc này có hơi kỳ lạ, nhưng hiện tại chuyện bên ngoài quan trọng hơn, thế là cậu bỏ qua sự kỳ quặc của Văn Lăng, lập tức lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài.
Mà lúc này, chiếc kiệu vẫn luôn yên lặng cách đó không xa vang lên giọng nói âm u kỳ dị của Kỳ Chân trưởng lão: "Cố Minh Tiêu, ngươi có biết vị tiểu sư đệ này của ngươi không?"
Cố Minh Tiêu thu hồi tầm mắt: "Kỳ Chân trưởng lão, đây là chuyện cơ mật của môn phái, chúng ta trở về môn phái rồi hãy nói, ngươi thấy sao?"
Giọng nói của Cố Minh Tiêu lạnh lùng bình thản, nhưng lại mang theo sự uy nghiêm khiến người ta không thể xem nhẹ.
Nghe hắn nói như thế, Kỳ Chân trưởng lão trầm mặc chốc lát, rồi nói: "Ta muốn mang đệ tử của ta đi."
Ánh mắt Cố Minh Tiêu chợt lạnh đi: "Hai người này phạm sai lầm lớn, chưởng môn muốn đích thân xử trí bọn hắn, thứ cho Cố mỗ không thể nghe theo."
Cố Minh Tiêu vừa nói dứt lời, hai người bọn Bạch Cẩn Du vốn còn đang mong chờ Kỳ Chân trưởng lão giải cứu lập tức tái mét mặt mày.
Chưởng môn đã biết chuyện này rồi sao?!
Vậy thì bọn hắn không còn đường sống nữa rồi!
Kỳ Chân trưởng lão im lặng một lúc lâu sau khi nghe thấy những lời đó.
Nhưng cuối cùng Kỳ Chân trưởng lão vẫn thoáng thở dài một tiếng không thể nghe thấy, nói: "Thôi vậy, trở về môn phái rồi nói."
Cố Minh Tiêu: "Đa tạ trưởng lão thông cảm."
Kỳ Chân trưởng lão nghe Cố Minh Tiêu lạnh nhạt nói ra câu đa tạ chẳng có chút thành tâm, cũng không biết bị chọc trúng chỗ nào, đột nhiên cười lạnh nói: "Vị sư đệ này của ngươi có xuất thân bất phàm, nhưng tính tình lại kiêu ngạo như vậy. Chỉ mong chưởng môn gần đất xa trời không bị hồ đồ, lỡ như lại dạy ra một tên Yêu Tôn gieo rắc tai vạ thì coi như xong."
Cố Minh Tiêu không nói một lời, chậm rãi giơ tay lên.
Giây tiếp theo, một đạo kiếm quang sáng chói kinh người bay vút lên trời chém thẳng vào chiếc kiệu quý!
Cùng lúc đó, một luồng sáng xanh bắn ra khỏi chiếc kiệu, đỡ lấy đạo kiếm khí kia!
Nhưng chiếc kiệu quý vẫn bị lắc lư hai cái, Kỳ Chân trưởng lão kêu lên một tiếng đau đớn, hình như gã đã bị thương.
Một lúc sau, bên trong truyền ra giọng nói thẹn quá hóa giận của Kỳ Chân trưởng lão: "Cố Minh Tiêu, ngươi thật to gan, dám động thủ với ta!"
Cố Minh Tiêu: "Hiện tại Cố mỗ là người thay mặt chưởng môn, Kỳ Chân trưởng lão ở trước mặt công chúng bôi nhọ chưởng môn, Cố mỗ có quyền trừng phạt."
"Bôi nhọ?" Kỳ Chân trưởng lão cười lạnh một tiếng, "Ta chỉ đang nói sự thật."
Cố Minh Tiêu đột nhiên xoay người lại, ánh mắt sắc lạnh như băng tuyết phóng thẳng về phía chiếc kiệu, toàn thân bùng phát uy áp, bạch y không gió mà bay.
Tất cả đệ tử đang khiêng kiệu cho Kỳ Chân trưởng lão đều cảm nhận được cỗ uy áp này, sắc mặt bọn họ trắng bệch, nhưng vẫn kiên trì chống đỡ.
Sau một khoảng lặng ngắn.
Kỳ Chân trưởng lão hừ lạnh một tiếng: "Đi!"
Chiếc kiệu nghênh gió rời đi.
Cố Minh Tiêu đứng trước xe ngựa yên lặng nhìn phương hướng chiếc kiệu rời đi, trong đôi mắt băng lãnh không có bất kỳ cảm xúc nào.
Đến khi bóng dáng chiếc kiệu biến mất hoàn toàn, Cố Minh Tiêu mới từ xa quay đầu lại nhìn cỗ xe ngựa của Giang Sở Dung.
Đúng lúc Giang Sở Dung chui đầu ra khỏi xe.
Hai người nhìn nhau, Cố Minh Tiêu nói: "Ta đi trước."
Giang Sở Dung lập tức đáp: "Sư huynh đi trước đi, ta lập tức tới nơi!"
Cố Minh Tiêu: "Ừm."
Nhoáng một cái, Cố Minh Tiêu đã hóa thành một luồng sáng trắng lạnh lẽo phóng lên trời ——
Nhìn bóng lưng Cố Minh Tiêu rời đi, Giang Sở Dung trầm mặc giây lát, không khỏi hơi híp mắt lại.
Cố Minh Tiêu này... sẽ không phải là người mà Ma Tôn đã bí mật sắp xếp cho cậu đó chứ?
Nhưng cảm giác không giống cho lắm?
Giang Sở Dung đang suy nghĩ, đúng lúc giọng nói của Bạch Thần Băng từ trong xe truyền ra: "Giang sư đệ, mau đi thôi."
Giang Sở Dung lấy lại tinh thần, biết nhiệm vụ cấp bách trước mắt là phải đưa Bạch Thần Băng trở về môn phái, thế là cậu không rối rắm nữa, cậu mỉm cười, kéo dây cương ngựa kỳ lân hét lên: "Đi —— "
Ngựa kỳ lân hí vang một tiếng, kéo cỗ xe phi nước đại về hướng Vô Vọng Kiếm Phái——
•
Ngựa kỳ lân phi nhanh một mạch, không lâu sau, Vô Vọng Kiếm Phái nguy nga đứng sừng sững trên đỉnh núi đã xuất hiện trước mặt Giang Sở Dung.
Mây mù bao phủ, núi cao sừng sững, hạc trắng bay lượn.
Giang Sở Dung kéo dây cương, dừng ngựa lại, xoay người nói: "Đến nơi rồi, Bạch sư huynh, chúng ta xuống xe thôi, ta ngự kiếm đưa ngươi lên núi."
Bạch Thần Băng xuống xe, Văn Lăng cũng xuống theo.
Giang Sở Dung thu xe ngựa vào nhẫn trữ vật, lại có chút quyến luyến sờ sờ đầu ngựa kỳ lân, sau đó cởi dây cương của ngựa kỳ lân ra, thả nó đi.
Bạch Thần Băng thấy vậy, ánh mắt y khẽ động——Giang Sở Dung thực sự là một người tốt bụng, thảo nào Cố Minh Tiêu lại sẵn lòng ra mặt giải vây cho cậu.
Chỉ là......
Bạch Thần Băng liếc nhìn Văn Lăng ở bên cạnh, muốn nói lại thôi.
Văn Lăng biết ánh mắt này của Bạch Thần Băng có ý gì, hắn bình tĩnh nói: "Ta không lên núi, hai người đi đi."
Sắc mặt Giang Sở Dung chợt thay đổi, cậu yên lặng nhìn Văn Lăng.
Văn Lăng vận chuyển Đồng Tâm Sinh Tử Khế: "Ngươi đi trước đi, ta sẽ theo sau, nếu ta công khai đi vào chẳng phải là tìm chết sao?"
Giang Sở Dung tức thì thở phào một hơi, cười cười: "Được, khi nào rảnh rỗi ta sẽ xuống núi chơi với chàng."
Văn Lăng: "Ừm."
Nghe Giang Sở Dung nói chuyện với Văn Lăng, trên mặt Bạch Thần Băng lộ ra một chút lo âu, nhưng lúc này, y không tiện nói điều gì, thầm nghĩ sau này y sẽ cố gắng thuyết phục Giang Sở Dung, để Giang Sở Dung quay về con đường đúng đắn mới được.
Cứ như vậy, ba người chia tay ở dưới chân núi.
Lúc này, Giang Sở Dung đi đến con đường gỗ dưới chân núi, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một thanh pháp kiếm bình thường cấp Hoàng, đón gió bay lên, nói với Bạch Thần Băng: "Sư huynh lên đi."
Bạch Thần Băng liếc nhìn thanh pháp kiếm cấp Hoàng của Giang Sở Dung, chỉ biết câm nín —— Thảo nào Văn Lăng muốn xin một thanh pháp khí thuận tay cho Giang Sở Dung, bình thường những người ở cảnh giới như Giang Sở Dung ít nhất cũng có pháp khí cấp Địa, nhưng Giang Sở Dung chỉ có một thanh pháp kiếm cấp Hoàng.
Đúng thảm.
Nhưng lúc này Bạch Thần Băng cũng không nói gì, y chỉ vững vàng bước lên pháp kiếm cấp Hoàng, nói với Giang Sở Dung: "Giang sư đệ, đi thôi."
Giang Sở Dung khẽ cười: "Được luôn ——"
Pháp kiếm cấp Hoàng vững vàng bay lên, phóng thẳng lên trời.
•
Trên đường đi, Giang Sở Dung có hơi lo sợ Văn Lăng sẽ không đến.
May thay khi bay đến lưng chừng núi, một luồng ma khí màu đỏ đen ẩn nấp trong rừng núi đã xuyên qua tầng mây, "vù" một tiếng theo gió lẻn vào trong vạt áo của Giang Sở Dung, núp sát vào xương quai xanh của cậu.
Khi ma khí chui vào vạt áo, Giang Sở Dung liền giật mình một cái, sau đó lại yên lặng mỉm cười, cả người thả lỏng.
Lúc này Bạch Thần Băng vẫn đang nhìn về hướng Trường Xuân Phong, lại đột nhiên cảm thấy Giang Sở Dung có chút thay đổi, nhịn không được quay đầu lại nhìn.
Kết quả nhìn thấy Giang Sở Dung đang tươi cười một cách rạng rỡ.
Thấy Giang Sở Dung cười đẹp đến vậy, Bạch Thần Băng hơi tò mò: "Giang sư đệ cười gì thế?"
Giang Sở Dung nghe hỏi thì sửng sốt một chút, vội vàng thu lại ý cười, đáp: "Không có gì, chỉ là lâu rồi mới trở về nên có hơi vui mừng quá."
Bạch Thần Băng:?
Nhìn đâu có giống đâu.
Nhưng rõ ràng Giang Sở Dung không muốn nói thêm nữa, nên Bạch Thần Băng cũng không hỏi nhiều.
Ai mà chẳng có một vài bí mật đâu?
Khi Bạch Thần Băng và Giang Sở Dung đáp xuống Trường Xuân Phong, đúng lúc Trường Xuân trưởng lão đang hấp ta hấp tấp lung lay lắc lư ngự kiếm bay ra khỏi động phủ của mình.
Nếu không phải Giang Sở Dung phản ứng nhanh kịp thời thắng gấp pháp kiếm của mình thì đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông rồi.
Trường Xuân trưởng lão mặt mày đỏ bừng, hiển nhiên là vẫn còn chưa tỉnh rượu.
Bạch Thần Băng thấy thế, âm thầm thở dài một hơi — May là hôm nay Cố Minh Tiêu đã đến kịp lúc.
Nhưng lúc này, y mới đột nhiên chú ý tới một điểm nghi hoặc — Nhìn dáng vẻ thì hình như Trường Xuân trưởng lão mới biết chuyện này, vậy thì tại sao Cố Minh Tiêu lại biết chuyện này nhanh hơn cả Trường Xuân trưởng lão?
Kết quả là giây tiếp theo, Trường Xuân trưởng lão đã giải đáp nghi ngờ của y chỉ trong một câu.
Thấy y đi tới, Trường Xuân trưởng lão "ôi chao" một tiếng cảm khái: "Đồ đệ à, vi sư lại uống rượu làm hỏng việc rồi. Trước đó khi con truyền tin ta vẫn chưa tỉnh rượu, may mà có thằng nhỏ Cố Minh Tiêu tới gặp vi sư, thấy lệnh bài truyền tin của ta sáng lên, mới xem giúp vi sư."
"Nếu không phải hắn vừa mới thông báo cho vi sư, vi sư vẫn còn chưa biết con đã xảy ra chuyện lớn như vậy, mau tới đây, để vi sư nhìn xem con có bị thương nặng chỗ nào không?"
Bạch Thần Băng nghe Trường Xuân trưởng lão nói những lời này, nhất thời y vừa cảm thấy may mắn vừa cảm thấy bất lực — Có lẽ mệnh của y vẫn chưa đến lúc.
Nghĩ vậy, y cười thầm một tiếng, bước xuống pháp kiếm đỡ lấy Trường Xuân trưởng lão còn đang lảo đảo, nói: "Đồ đệ không bị thương nặng, sư tôn đừng lo lắng."
Giang Sở Dung ở một bên nhìn dáng vẻ tương thân tương ái của hai sư đồ mà không khỏi mỉm cười.
Trường Xuân trưởng lão lúc này mới kéo Bạch Thần Băng qua, say lờ đờ sờ soạ.ng Bạch Thần Băng từ đầu đến chân một lượt, sờ xong thì vẻ mặt tươi cười cũng trở nên nghiêm túc.
"Cái thằng khốn nạn Bạch Vân Hạn, vậy mà lại dám hạ độc con loại độc ác ôn như vậy! Hai thằng nhãi kia của Bạch gia đâu? Ta lập tức đi cho chúng nó một trận!"
Bạch Thần Băng hoảng hốt, vừa đau đầu vừa bất đắc dĩ, chỉ có thể đỡ lấy Trường Xuân trưởng lão đang nổi giận đùng đùng, nói: "Sư tôn, Cố sư huynh đã bẩm báo chuyện này với chưởng môn rồi, chưởng môn muốn đích thân xử lý, người trước hết đừng gây thêm phiền phức nữa."
Trường Xuân trưởng lão nghe Bạch Thần Băng nói vậy, ông sửng sốt một giây, sau đó mới chậm rãi bình tĩnh lại, gật gật đầu, tự lẩm nhẩm: "Cũng đúng, nếu ta tự lén xử lý chuyện này, chắc chắn cái tên Kỳ Trân kia sẽ nói ra nói vào, vẫn là để chưởng môn xử lý ổn thỏa hơn."
Bạch Thần Băng thầm thở phào một hơi, gật đầu: "Sư tôn nói phải ạ."
Nói xong, hình như Trường Xuân trưởng lão lại nghĩ tới chuyện gì đó, liếc mắt nhìn Giang Sở Dung đang lẳng lặng đứng sau lưng Bạch Thần Băng, nhướng mày nói: "Ngươi là tiểu đệ tử chưởng môn mới nhận sao?"
Tim Giang Sở Dung đập thình thịch, sắc mặt không đổi, tiến lên một bước cung kính hành lễ: "Bái kiến Trường Xuân trưởng lão."
Trường Xuân trưởng lão quan sát Giang Sở Dung một phen, chậc lưỡi: "Tướng mạo cũng xinh đẹp quá chứ, chẳng trách chưởng môn lại thích, cái tên đó thu đồ đệ đều thích chọn người ưa nhìn."
Giang Sở Dung:...
Hóa ra... Kiếm Thần là một nhan khống sao? Điều này khác xa so với nhận thức của cậu quá.
Bạch Thần Băng ở một bên:...
Bạch Thần Băng lập tức nhỏ giọng nhắc nhở: "Sư tôn cẩn thận lời nói."
Trường Xuân trưởng lão hừ một tiếng: "Ta là Tam đại trưởng lão, vai vế của thằng nhóc chưởng môn còn thấp hơn ta, ta cần gì phải kiêng dè mấy chuyện này?"
Bạch Thần Băng không biết làm sao, chỉ đành tiếp tục khuyên nhủ.
Khuyên nhủ hồi lâu, Trường Xuân trưởng lão cuối cùng cũng bị y thuyết phục, lúc này Bạch Thần Băng thừa dịp nói: "Sư tôn, hôm nay con muốn giữ sư đệ ở lại Trường Xuân Phong qua đêm, người thấy có được không?" "
Trường Xuân trưởng lão hơi bất ngờ, lập tức "ây da" một tiếng, "Con không nhắc tới ta cũng quên mất!"
Bạch Thần Băng:?
Tiếp đó, Trường Xuân trưởng lão nói với Bạch Thần Băng: "Ta cũng muốn giữ cậu ta ở lại, nhưng thằng nhỏ Cố Minh Tiêu vừa truyền tin tới nói tiểu sư đệ của hắn lát nữa phải một mình đến Kiếm Tháp gặp hắn, hắn có chuyện quan trọng muốn nói."
Giang Sở Dung nghe thấy lập tức rùng mình một cái: Xong rồi, toang thiệt rồi.
Một mình đi gặp Cố Minh Tiêu, như vậy chẳng phải là Hồng Môn Yến sao?
Bạch Thần Băng nghe Trường Xuân trưởng lão nói vậy có hơi kinh ngạc, nhưng cũng hiểu được.
Sau đó, y mỉm cười nhìn về phía Giang Sở Dung nói: "Vậy ta không giữ Giang sư đệ nữa, ngươi đi gặp Cố sư huynh và chưởng môn trước đi. Buổi tối có rảnh thì đến Trường Xuân Phong của chúng ta."
Giang Sở Dung:...
Cố tình lúc này Trường Xuân trưởng lão lại bồi thêm một câu: "Đúng đó, nhóc Giang mau đi đi, miễn cho Cố Minh Tiêu lại nói ta uống rượu làm lỡ chuyện. Lần này ta đã truyền lời xong rồi!"
Mí mắt Giang Sở Dung giật giật, biết hôm nay cậu không thể ở lại Trường Xuân Phong được nữa. Cậu chỉ đành yên lặng chắp tay với hai người họ, nụ cười nở trên môi, đáy lòng rưng rưng lệ, nói từ biệt rồi ngự kiếm rời đi.
Ở bên này, ngay khi Giang Sở Dung ngự kiếm bay khỏi Trường Xuân Phong, Văn Lăng ở trong vạt áo liền di chuyển.
Giang Sở Dung cúi đầu nhìn Văn Lăng, hung dữ nói: "Chàng làm gì vậy?"
Văn Lăng: "Kiếm Tháp ở bên kia."
Giang Sở Dung:!
Giang Sở Dung lập tức trừng to mắt nói: "Chàng điên rồi, tại sao ta phải đi gặp Cố Minh Tiêu chứ? Lỡ như hắn đã bày trận bắt ta thì sao? Ta mà đi như vậy sẽ bị hắn một mẻ hốt gọn!"
Văn Lăng trầm mặc chốc lát: "Hay là ngươi quay đầu lại nhìn thử?"
Giang Sở Dung:?
Giang Sở Dung nghe Văn Lăng nói vậy, trái tim cậu như ngừng đập, cậu quay phắt đầu lại.
Sau đó, cậu nhìn thấy một đám tu sĩ cảnh giới Pháp Tướng mặc đồng phục đệ tử cấp cao mặt mày tươi cười đang ngự kiếm bay từ hướng Kiếm Tháp về phía cậu.
"Giang sư đệ, Cố sư huynh bảo chúng ta đến đón ngươi tới Kiếm Tháp gặp chưởng môn."
"Ngươi ngự pháp kiếm của chúng ta đi, tốc độ sẽ nhanh hơn."
Nói xong, hai bên trái phải như thế gọng kìm, cực kỳ nồng nhiệt bao vây lấy Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung trên mặt cố nặn ra một nụ cười, nhưng trong lòng lại sắp khóc đến nơi— đây chính là Hồng Môn Yến mà!
Lúc này Văn Lăng chợt lên tiếng: "Đi đi, có ta ở đây, hắn sẽ không dám động đến ngươi."
Nghe được lời này, lòng Giang Sở Dung khẽ động, mới được an ủi phần nào.
Ngay sau đó, cậu như không còn gì luyến tiếc bị một đám đệ tử cấp cao dìu đến Kiếm Tháp.
•
Có một tòa hành cung ở trước Kiếm Tháp, Cố Minh Tiêu đang đợi Giang Sở Dung ở trong hành cung.
Đám đệ tử cấp cao đưa Giang Sở Dung đến trước hành cung, rồi lần lượt thức thời cáo lui.
Để lại một mình Giang Sở Dung đứng trên bậc thang trước cửa hành cung, dưới chân như có kim châm, tiến không được mà lùi cũng không xong, làm gì cũng không được.
Cho đến khi, một giọng nói lạnh lùng nhưng êm tai lặng lẽ vang lên từ trong hành cung.
"Giang sư đệ, nếu đã tới rồi sao không đi vào?"
Nghe thấy thanh âm này, lòng Giang Sở Dung giật thon thót, cậu lập tức gục đầu, cụp mi, cam chịu số phận yên lặng lê bước chân đi vào.
Giang Sở Dung cứ nghĩ đây là một hồi Hồng Môn Yến.
Nhưng không ngờ, cậu lại có thể nhìn thấy một Cố Minh Tiêu như thế này —— Trường bào hoa văn áng mây hoa lệ đã cởi ra, phát quan bạch ngọc cũng tháo xuống, hắn chỉ khoát một kiện trường bào bằng tơ mỏng trắng thuần giản dị, lộ ra đường viền cổ áo trung y tuyết trắng ở bên trong, mái tóc dài đen nhánh xõa sau lưng như thác nước, ngồi ngay ngắn trước một chiếc bàn dài làm bằng bạch ngọc.
Trên bàn đốt hương thơm, khói bay vấn vít, khiến cho dung nhan thanh lãnh tựa như ngọc của Cố Minh Tiêu đẹp chẳng khác gì tiên nhân.
Lúc này, những ngón tay thon dài như trúc ngọc của hắn đang cầm một con dao khắc, hắn đang điêu khắc một bức tượng ngọc.
Thỉnh thoảng những mảnh vụn ngọc sẽ rơi xuống bàn.
Thật lạnh lùng, thật bất phàm.
Giang Sở Dung nhất thời nhìn đến ngây người.
May là Văn Lăng ở sát bên xương quai xanh của cậu khẽ nhúc nhích mới khiến cậu âm thầm tỉnh táo lại.
Ho khan một tiếng, Giang Sở Dung thấp giọng nói: "Cố sư huynh tìm đệ có chuyện gì ạ?"
Bấy giờ Cố Minh Tiêu mới ngước mắt lên nhìn Giang Sở Dung.
Hắn ra hiệu với chiếc đệm hương bồ ở phía đối diện: "Ngồi đi."
Giang Sở Dung lùi lại một bước, im lặng ngồi xuống.
Hai người ngồi đối diện nhau, hành cung to như vậy lại yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Mới đầu Giang Sở Dung còn phập phồng bất an, nhưng sau khi ngồi đợi một lúc, cậu không cảm thấy trên người Cố Minh Tiêu tỏa ra sát khí, tâm trí của cậu lại bắt đầu hoạt động trở lại.
Nghĩ tới nghĩ lui, Giang Sở Dung đánh bạo ngước mắt lên liếc nhìn bức tượng ngọc trong tay Cố Minh Tiêu.
Bức tượng ngọc vẫn chưa được khắc gương mặt, từ góc độ của Giang Sở Dung chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy những dải lụa sống động như thật và đôi chân trần tinh xảo xinh đẹp phía dưới tà áo bồng bềnh của bức tượng ngọc.
Giang Sở Dung trong lòng khẽ động, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Sư huynh đang khắc vị tiên nữ nào thế? Đẹp thiệt đó."
Cố Minh Tiêu cuối cùng cũng nhướng hàng mi dài mỏng lên nhìn Giang Sở Dung.
"Không phải tiên nữ."
Giang Sở Dung giật mình, lại hỏi: "Vậy là—"
Cố Minh Tiêu bình tĩnh đặt con dao điêu khắc xuống, tượng ngọc trong lòng bàn tay biến mất, hiển nhiên đã bị hắn thu vào trong nhẫn trữ vật.
"Sư đệ hỏi nhiều quá."
Giang Sở Dung:?
Được thôi, huynh cứ giả ngầu đi.
———
Tác giả
– Văn Lăng: Mở hai acc mệt não quá.
– Giang Sở Dung: Mèn ơi Cố sư huynh cũng biết động xuân tâm kìa, thật thú vị.