Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 70: Kiếm tu tu vô tình đạo




"Ngồi đi." Cố Minh Tiêu lại nói.
Giang Sở Dung hoàn hồn, nhanh chóng nghiêm mặt khoanh chân ngồi xuống, cả người chìm vào trong nước.
Vừa rồi Giang Sở Dung chỉ đạp hai chân ở trong nước nên không cảm thấy lạnh lắm, nhưng bây giờ khi cậu ngồi xuống liền cảm nhận được sự lạnh lẽo dưới đáy bể, lại thêm Chung Linh Thạch Nhũ thấm dần ở trên vai khiến cậu không nhịn được lại rùng mình lần nữa.
Nhưng ngay lập tức, Giang Sở Dung cưỡng ép bản thân phải ổn định lại, không nhúc nhích nữa.
Không chịu được chút lạnh này thì làm sao chịu nổi cơn đau khi truyền linh lực chứ?
Thấy vậy, Cố Minh Tiêu bước đến sau lưng cậu, đầu tiên giơ tay lên đả thông hai mạch Nhâm Đốc cho cậu.
Động tác của Cố Minh Tiêu rất nhẹ nhàng rất chậm rãi, đầu ngón tay vuốt nhẹ mấy huyệt lớn trên người Giang Sở Dung, mỗi lần đều mang theo một dòng nước ấm, cứ như vậy, từng dòng nước ấm chậm rãi xuyên qua hai đường kinh mạch lớn sau lưng Giang Sở Dung, rất thoải mái.
Giang Sở Dung đang cảm thấy nếu truyền linh lực là như thế này, vậy thì cũng quá thoải mái rồi, cùng lắm thì chỉ hơi lạnh một chút.
Một giây sau, Cố Minh Tiêu chợt dừng lại, rồi đột nhiên lòng bàn tay hắn ấn mạnh vào lưng cậu!
Một dòng chân khí nóng cháy gấp vô số lần lúc nãy ồ ạt tràn vào cơ thể cậu! Chỉ trong nháy mắt đó, kinh mạch cả người Giang Sở Dung tựa như bị dung nham nóng bỏng nấu chín!
Cơn đau dữ dội không báo trước trực tiếp cắt đứt mọi lý trí trong đầu Giang Sở Dung...
Giang Sở Dung không thể kìm nén được nữa, một tiếng hét thảm thiết phát ra khỏi cổ họng, xuyên thấu trời cao, vang vọng trong hành cung rộng lớn——
Tiếng hét này của cậu quá lớn và cũng quá chấn động tâm can, những con tiên hạc đang bay lượn dập dờn quanh hành cung phải loạng choạng một cái, suýt rơi từ trên trời xuống.
Các Phong đều lần lượt đảo ánh mắt về phía bên này, ngay cả những đệ tử đang trên đường bay đi làm nhiệm vụ cũng không khỏi quay đầu lại nhìn về phía hành cung.
Tất cả đều lộ ra vẻ mặt hoài nghi, tự hỏi có phải Cố Minh Tiêu đang dùng tư hình với đệ tử nào đó ở trong hành cung hay không?
Cố Minh Tiêu lúc này:...
Hắn đen mặt, sau đó liền hơi thả chậm chân khí truyền qua, trầm giọng nói: "Chớ có lên tiếng, đệ muốn mọi người trong môn phái biết chuyện đệ đang truyền linh lực sao?"
Bấy giờ Giang Sở Dung mới hơi hồi phục lại sau cú sốc và cơn đau dữ dội, khuôn mặt cậu tái đi, cả người vẫn còn hoảng hốt.
Nghe thấy Cố Minh Tiêu nói như vậy, cậu nhất thời có chút ủy khuất, nhỏ giọng oán trách: "Đại sư huynh, lần sau trước khi huynh ra tay tàn nhẫn như vậy có thể báo cho đệ biết một tiếng được không, để đệ làm tốt chuẩn bị tâm lý."
Thật sự rất đau đó...
Cố Minh Tiêu trầm mặc một giây, sau đó nhàn nhạt đáp: "Biết rồi."
Giang Sở Dung:?
Sau đó sắc mặt có hơi tái nhợt của cậu đỡ hơn một chút, vội vàng nói: "Cảm ơn đại sư huynh!"
Cố Minh Tiêu đặt lòng bàn tay trên lưng cậu, lạnh lùng nói: "Tập trung tinh thần, luyện hóa chân khí, về sau sẽ càng khó chịu hơn trước."
Giang Sở Dung sợ hãi, không dám đùa giỡn hay nói thêm lời hóm hỉnh nào nữa, cậu lập tức chuyên tâm luyện hóa chân khí khổng lồ mà Cố Minh Tiêu đã truyền cho cậu...

Lúc này, ở Trường Xuân Phong.
Bạch Thần Băng mặc một bộ đồ luyện khí màu đen bó sát người, xắn tay áo làm phôi kiếm cho Giang Sở Dung, ngọn lửa trong lò cháy rực rỡ, tia lửa bắn tung tóe khắp nơi, khiến khuôn mặt chuyên chú của y càng thêm xinh đẹp.
Đột nhiên, lỗ tai của Bạch Thần Băng khẽ động một cái.
Sau đó y lộ ra vẻ nghi hoặc, bỏ phôi kiếm đang luyện trong tay xuống, nghiêng đầu cẩn thận lắng nghe.
Sau khi nghe xong, Bạch Thần Băng có hơi sững sờ — Tại sao tiếng hét này lại giống Giang Sở Dung đến vậy?
Chẳng lẽ y luyện kiếm cho Giang Sở Dung luyện đến nỗi sinh ra ảo giác sao?
Nhưng ngay sau đó, y liền biết đó không phải là ảo giác.
Bởi vì y phát hiện sau khi tiếng hét này phát ra, những Phong khác cũng vang lên động tĩnh, hiển nhiên là cũng bị kinh hãi.
Khóe miệng Bạch Thần Băng bất giác giật một cái — Xem ra đúng là Giang Sở Dung rồi, một đệ tử bình thường sẽ không làm được chuyện như vậy.
Y biết hôm nay Cố Minh Tiêu đã triệu kiến ​​Giang Sở Dung, y đoán có lẽ Cố Minh Tiêu đang tập luyện cho Giang Sở Dung, xem ra —— Đại sư huynh ra tay rất tàn nhẫn.
Nhưng ngay lập tức, y lại lắc đầu, vứt bỏ hết những thứ không liên quan đến luyện khí ở trong đầu, lại cầm búa tạ lên, chuẩn bị tiếp tục đánh phôi kiếm.
Đột nhiên, một tiếng hạc vang lên lanh lảnh từ đỉnh núi cách đó không xa, càng lúc càng gần.
Bạch Thần Băng nghe thấy tiếng chim hạc, lòng y khẽ động, biết sắp có khách đến thăm, chỉ đành đặt búa tạ xuống, cầm lấy chiếc khăn tay bên cạnh, lau sạch mạt sắt trên người rồi đi ra ngoài để gặp khách.
Y vừa mới đi ra khỏi phòng luyện khí, ngẩng đầu nhìn về phía tiếng hạc kêu, liền thấy một thân thanh y cao ráo thẳng tắp đứng trên mình hạc đầu đỏ trắng như tuyết bay về phía bên này.
Mặc dù chất liệu vải của thanh y rất giản dị, nhưng khi tung bay theo gió nhìn rất phong độ phóng khoáng.
Thanh niên mặc thanh y không chỉ có khí chất ngọc thụ lâm phong, mà còn có một gương mặt tuấn nhã tôn quý, mày kiếm mắt sáng, sắc bén tỏ tường.
Mà trên người anh ta ngoại trừ gương mặt bắt mắt, thứ nổi bật còn có bội kiếm mạ vàng có hoa văn giao long cấp Thiên vắt bên hông, được chính tay Bạch Thần Băng đúc thành.
Bạch Thần Băng nhìn thấy người tới, kinh ngạc vui mừng nói: "Triều Sinh, sao ngươi lại về lúc này? Đã thông qua khảo hạch của gia chủ rồi sao?"
Thanh niên mặc thanh y từ trên mình hạc đầu đỏ bước xuống, ánh mắt điềm tĩnh: "Qua hết rồi."
Bạch Thần Băng chắp tay: "Chúc mừng nha!"
Nhưng thanh niên mặc thanh y lúc này lại nhíu nhíu mày, anh ta nói: "Thần Băng, ta có chuyện muốn nói riêng với ngươi, chuyện liên quan đến đại sư huynh."
Bạch Thần Băng sửng sốt, nhìn xung quanh một vòng, phát hiện xung quanh không có ai, lập tức kéo thanh niên thanh y vào phòng luyện khí của mình.
Sau khi hạ xong cấm chế, Bạch Thần Băng rót trà cho chàng thanh niên.
Hình như chàng thanh niên rất khát nước, anh ta uống một hơi cạn sạch tách trà, cầm tách trà ở trong tay nói: "Ta vừa mới thông qua khảo hạch của gia chủ, đại sư huynh liền triệu gấp ta về. Hắn nói chưởng môn mới thu một tiểu đệ tử, là người của Giang gia bọn ta, muốn ta dạy cho cậu ta bảy thức đầu tiên của Thương Giao Cửu Thức dựa theo tiêu chuẩn của đệ tử cấp cao nhất của Giang gia."
"Ta chưa từng thấy đại sư huynh lo lắng cho một người đến vậy, cũng chưa từng nghe nói Giang gia có một nhân vật có gốc gác như vậy. Ngươi có biết tiểu đệ tử này là ai không?"
Bạch Thần Băng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Giang Triều Sinh, y trầm mặc một lúc, cười cười, thuận tay nhận lấy tách trà trong tay Giang Triều Sinh, rót cho anh ta một tách khác.
"Chuyện này nói ra dài lắm."
Giang Triều Sinh: "Quả nhiên ngươi biết cậu ta."
Bạch Thần Băng chỉ vào phôi kiếm bên cạnh lò luyện khí: "Ta làm thanh kiếm này cho cậu ta, đúng là ta biết khá nhiều chuyện về cậu ta. Ngươi uống trà trước đi, vừa uống ta vừa kể cho ngươi nghe."
Giang Triều Sinh vốn dĩ đã đưa tách trà đến bên môi, nhưng khi nghe lời này của Bạch Thần Băng, biểu cảm của anh ta bất giác thay đổi.
Một lát sau, anh ta mặt vô biểu tình nói: "Thần Băng, ngươi từng nói ta là bằng hữu tốt nhất của người trong môn phái."
Bạch Thần Băng: "Ừm? Sao đột nhiên lại nói đến chuyện này?"
Giang Triều Sinh cau mày, trầm giọng nói: "Hồi đó ta bị gia chủ cắt xén tiền, nghèo muốn chết, nhờ ngươi đúc kiếm ngươi cũng không chịu bớt cho ta một đồng nguyên liệu, còn bắt ta chờ hơn nửa năm. Bây giờ có thêm một tiểu sư đệ, mới đó mà ngươi đã thiên vị rồi."
"Đại sư huynh cũng thiên vị cậu ta, ngay cả ta khảo hạch bị thương cũng không thèm hỏi một câu, ta cũng chẳng biết đại sư huynh nghĩ gì nữa."
Bạch Thần Băng:...
Nhưng rất nhanh, Bạch Thần Băng liền quan tâm hỏi: "Ngươi khảo hạch bị thương sao? Có nghiêm trọng lắm không?"
Vẻ mặt Giang Triều Sinh mới dịu đi một chút, lắc đầu: "Bị thương nhẹ thôi, không sao cả."
Bạch Thần Băng cười nói: "Nếu không có việc gì, lát nữa ta dẫn ngươi đến phòng của sư tôn lấy thuốc."
Giang Triều Sinh: "Nếu nghiêm trọng thì sao?"
Bạch Thần Băng: "Ta dẫn ngươi đến phòng của đại sư huynh trộm một ít?"
Giang Triều Sinh thiếu điều sặc nước trà, anh ta lập tức cau mày nói: "Ta đang uống trà đó, ngươi đùa cái gì vậy?"
Bạch Thần Băng mỉm cười, cũng không nói tiếp chuyện này nữa, mà nói: "Tiểu sư đệ của Giang gia được chưởng môn nhìn trúng tên là Giang Sở Dung."
"Giang Sở Dung?" Giang Triều Sinh cảm thấy cái tên này nghe quen quen, một lúc sau, vẻ mặt anh ta đột nhiên trở nên vi diệu, nói: "Có phải là người thầm mến Bạch Liễu Tư của Bạch gia không, còn ồn ào đến mức cả môn phái đều biết?"
Bạch Thần Băng: "Là cậu ta." Y ở một bên yên lặng quan sát biểu tình của Giang Triều Sinh.
Giang Triều Sinh nghe xong, trầm mặc một lát, đột nhiên nói: "Nghe nói sau khi bị tổn thương tình cảm có thể đạt được cơ duyên tu vi tăng tiến, nên cậu ta có được cơ duyên này rồi thay da đổi thịt sao?"
Bạch Thần Băng:?
"Sớm biết như vậy, ta đã không tu vô tình đạo rồi, sau khi vô tình đạo tới cảnh giới Pháp Tướng sẽ có chút bế tắc. Lần này ta tham gia khảo hạch của gia chủ đã gặp phải rất nhiều vấn đề, ví dụ như rất khó đột phá ảo cảnh vấn tâm. Nhưng bây giờ muốn đổi sang tu đạo khác thì lại quá mạo hiểm, uầy..."
Bạch Thần Băng:...
Kiếm tu tu vô tình đạo quả nhiên có mạch suy nghĩ không giống người thường.
Y cứ tưởng một người trước giờ luôn mặt lạnh tâm lạnh như Giang Triều Sinh sẽ rất khinh thường hành vi của Giang Sở Dung, nhưng bây giờ xem ra, đối mặt với thực lực, mọi thứ chỉ là phù vân.
Giang Triều Sinh không để ý đến biểu hiện kỳ ​​lạ của Bạch Thần Băng, anh ta vội uống hết tách trà, sau đó kéo Bạch Thần Băng qua để hỏi chuyện về Giang Sở Dung.
Nhưng tất cả các câu hỏi đều xoay quanh thiên phú của Giang Sở Dung như thế nào, làm sao được chưởng môn thu nhận. Căn bản không quan tâm đến việc tại sao một tên chỉ biết yêu đương lại đột nhiên thay da đổi thịt, mà kỳ thật trước khi có Cố Minh Tiêu, Giang Sở Dung chỉ là một Ngưng Thần có thiên phú không tệ, cũng không thể gọi là thiên tài, chuyện này còn có rất nhiều lỗ hổng.
Bạch Thần Băng vốn còn muốn thảo luận chi tiết về vấn đề này với Giang Triều Sinh, nhưng nhìn thấy Giang Triều Sinh đối với gốc gác và tài năng của Giang Sở Dung cuồng nhiệt như vậy, y chỉ có thể im lặng nuốt xuống ý định thảo luận những điều này.
Khi Giang Triều Sinh nghe Bạch Thần Băng mô tả Giang Sở Dung thi triển công pháp tạo hóa của Yểm Ma, anh ta trầm ngâm một lúc, rồi đột nhiên đứng dậy nói: "Đi thôi Thần Băng, ngươi đưa ta đi gặp vị đệ đệ này đi. Ta có chuyện muốn hỏi cậu ta."
Bạch Thần Băng:?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.