Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 74: Ta, thích chàng




Khi Giang Sở Dung từ trước cửa phòng Cố Minh Tiêu đi ra, cậu cũng không đi chào tạm biệt Giang Triều Sinh và Bạch Thần Băng.
Cậu chỉ yên lặng lấy lệnh bài ra, nói cho Bạch Thần Băng biết mình phải đi, làm phiền hai người chăm sóc cho Cố Minh Tiêu, sau đó lặng lẽ rời khỏi hành cung.
Lúc này, ở trong phòng, Bạch Thần Băng đã hấp thu chút linh lực cuối cùng của Chung Linh Thạch Nhũ, đang định đứng dậy, chợt nhìn thấy lệnh bài trong đống quần áo của mình cách đó không xa sáng lên.
Ánh mắt y khẽ động, Bạch Thần Băng giơ tay triệu hồi lệnh bài, liếc mắt nhìn.
Lệnh bài bay tới, Bạch Thần Băng đọc nội dung bên trong, sửng sốt một hồi, trên mặt y lộ ra một tia cảm động.
Giang Triều Sinh ở bên cạnh vẫn nhàn nhã dựa vào thành hồ, nhìn thấy Bạch Thần Băng cầm lệnh bài truyền tin, anh ta không khỏi hỏi: "Làm sao vậy?"
Bạch Thần Băng nói với Giang Triều Sinh: "Giang sư đệ đi rồi. Cậu ấy nói trở về trước cố gắng bế quan tu luyện, khi cậu ấy đột phá cảnh giới Pháp Tướng sẽ đến thăm chúng ta. Còn nói lần này vì cậu ấy mà đại sư huynh mới bị thương, cậu ấy rất hổ thẹn, phiền chúng ta chăm sóc cho đại sư huynh. Sau này khi cậu ấy có thực lực rồi sẽ báo đáp ân này."
"Là một cậu bé ngoan."
Nghe vậy, Giang Triều Sinh có hơi khó chịu: "Làm mấy chuyện vô ích như vậy thì ngoan chỗ nào chứ?"
Bạch Thần Băng cười nói: "Hồi ngươi mười chín tuổi cũng không chu đáo bằng cậu ấy."
Giang Triều Sinh:...
Lập tức, Giang Triều Sinh thở dài một hơi, từ trong hồ nước đứng lên, bước lên bậc thang nói: "Ta không thích nói mấy lời này, nhưng ta đối tốt với ai cũng đều thật lòng."
Hàm ý rất rõ ràng.
Bạch Thần Băng ngẩng đầu nhìn.
Đột nhiên, y nhìn thấy những vết sẹo dữ tợn trên tấm lưng thon gầy mạnh mẽ của Giang Triều Sinh.
Bạch Thần Băng sửng sốt một giây, nhớ tới một vài chuyện trước kia, trầm mặc một lúc, sau đó y thấp giọng nói: "Ta hiểu ngươi, ngươi cũng rất tốt."
Mới đầu trong lồ/ng ngực Giang Triều Sinh còn có một cỗ uất nghẹn, không thể phá.t tiết ra ngoài. Nhưng khi nghe thấy câu này của Bạch Thần Băng, anh ta lại đột nhiên im lặng trong giây lát.
Cỗ uất nghẹn này cứ vậy mà tan biến mất tiêu.
Lúc này anh ta mới nhặt quần áo trên mặt đất lên, "xẹt" một cái khoác lên người, cúi đầu thắt đai lưng nói: "Ngày mai mang theo chút đồ đi thăm cậu ta vậy, nghe ngươi nói cậu ta rất nghèo phải không, ngay cả pháp kiếm cũng không có tiền để đúc hả? Từ khi nào mà Giang gia bọn ta keo kiệt như vậy chứ? Tự nhiên lại khiến người khác nghĩ Giang gia bọn ta không tốt."
Bạch Thần Băng nghe vậy mỉm cười, cũng không nói toạc ra, chỉ nói: "Được, chúng ta cùng đi đi. Ngươi giàu hơn ta, còn là biểu ca của cậu ấy, chiếu cố một chút cũng là lẽ đương nhiên."
Giang Triều Sinh nhàn nhạt "ừm" một tiếng, tâm trạng đã tốt hơn nhiều so với sự không tự nhiên lúc ban đầu.
Giang Sở Dung ra khỏi hành cung của Cố Minh Tiêu, ngự kiếm bay thẳng về nơi ở của mình trong đêm tối mịt mù, cậu rất nóng lòng muốn được gặp Văn Lăng.
Vì hai chuyện.
Đầu tiên, cậu muốn hỏi Văn Lăng có biện pháp nào giải quyết được tổn hại song tu Chính Tà của Cố Minh Tiêu không, Cố Minh Tiêu đã làm rất nhiều chuyện cho cậu, cậu cũng muốn giúp đỡ Cố Minh Tiêu.
Thứ hai, cậu muốn xem Văn Lăng đã bị tâm ma ảnh hưởng đến mức độ nào rồi, có phải cũng đang che giấu cậu hay không, không muốn để cậu phải lo lắng?
Tình trạng của Cố Minh Tiêu thực sự khiến cậu sợ hãi.
Tuy nhiên, khi trở lại tiểu viện, Giang Sở Dung phát hiện xung quanh lặng ngắt như tờ, trong phòng tối om không một ánh đèn, như thể không có ai trong đó.
Giang Sở Dung giật mình, cảm thấy hơi kỳ lạ —— Cậu biết Văn Lăng không ngủ, mấy ngày nay nếu cậu ra ngoài trở về muộn, thì hắn vẫn sẽ thắp đèn đợi cậu.
Nhưng hôm nay, sao lại tối thui thế này?
Trong lòng Giang Sở Dung có dự cảm chẳng lành, cậu đóng cửa viện lại, thấy xung quanh không có ai liền gọi "Văn Lăng".
Khoảng sân trống không, không ai đáp lại cậu.
Giang Sở Dung vô cớ hoảng sợ, lập tức vận chuyển Đồng Tâm Sinh Tử Khế, bắt đầu cảm ứng vị trí của Văn Lăng.
May là Văn Lăng không đi ra khỏi phạm vi cảm ứng của Đồng Tâm Sinh Tử Khế, Giang Sở Dung nhanh chóng cảm nhận được vị trí của Văn Lăng, cậu thở phào một hơi, lập tức xoay người đuổi theo hắn ra ngoài.
Vừa đuổi theo, Giang Sở Dung vừa phàn nàn trong lòng.
Văn Lăng cũng thật là, hôm nay rõ ràng là một ngày quan trọng đối với cậu như vậy, sao lúc này Văn Lăng lại chạy ra ngoài đi lung tung chứ.
Hồn nhiên không hề biết mình phàn nàn như vậy, đứng trên lập trường của một người bạn thì thật sự không vững tí nào.
Giang Sở Dung tìm thấy Văn Lăng ở bên rìa đỉnh Đệ Tử Phong.
Khi đó, Văn Lăng đang đứng trên một tảng đá lớn bên rìa núi Đệ Tử Phong, trên đầu treo vầng trăng đơn độc, rọi sáng tứ phương, trước mặt là biển mây bao la.
Bên cạnh hắn là một cây tùng hùng vĩ cô độc, đổ bóng xào xạc và đung đưa trong gió đêm.
Tay áo màu đen huyền của Văn Lăng như hòa vào trong màn đêm, cùng bóng cây tùng lẻ loi bay múa trong gió đêm, khiến cho thân hình vốn đã mảnh khảnh gầy gò của hắn càng thêm cô đơn lạnh lẽo không thể tả nổi.
Từ đầu đến cuối, Văn Lăng cứ như một bức tượng điêu khắc, không hề nhúc nhích, tựa như muốn hòa vào làm một với màn đêm bao la.
Giang Sở Dung càng đi đến gần Văn Lăng, càng cảm thấy một loại cô đơn ngột ngạt đến mức hít thở không thông.
Như người rơi xuống biển sâu sắp chết đuối không thở nổi, cuối cùng xung quanh chỉ còn lại một màu đen tối, để rồi cứ thế đắm chìm trong bóng tối này, không còn vùng vẫy được nữa...
Cảm giác này khiến Giang Sở Dung thoáng giật mình.
Ban đầu, Giang Sở Dung có rất nhiều điều muốn nói với Văn Lăng — Mặc dù Bạch Thần Băng là một người tốt, nhưng Giang Sở Dung vẫn cảm thấy không thể tâm sự sâu sắc với Bạch Thần Băng.
Người duy nhất cậu có thể tâm sự và sẵn sàng tâm sự cũng chỉ có mình Văn Lăng.
Vì vậy, cậu mới vội vàng trở về như thế, cậu muốn nói cho Văn Lăng biết hết nỗi lòng của mình.
Nhưng bây giờ, Văn Lăng trông có vẻ không được ổn cho lắm...
Giang Sở Dung im lặng một lúc, bình tĩnh nuốt xuống những gì mình muốn nói, sau đó lặng lẽ dừng lại, đứng phía sau Văn Lăng, chậm rãi nói: "Văn Lăng, sao chàng lại đứng ở đây? Ở đây gió lớn lắm, chúng ta về thôi."
Lại một trận trầm mặc.
Ngay khi Giang Sở Dung chờ đến nỗi không kiềm chế được, thì Văn Lăng rốt cuộc cũng quay lại, nhìn về phía Giang Sở Dung.
Chỉ một ánh nhìn, đồng tử của Giang Sở Dung lập tức co rụt lại.
Bởi vì lần này, Văn Lăng không còn che giấu ma khí màu đỏ tươi dâng trào cuồn cuộn trong mắt mình nữa, cứ vậy mà quay đầu lại, dùng một đôi con ngươi nhuốm đẫm màu máu nhìn Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung:!
Trái tim Giang Sở Dung run rẩy, phản ứng đầu tiên của cậu là có chút sợ hãi, muốn lui về phía sau một bước.
Nhưng cậu phản ứng lại rất nhanh, do dự một giây, cậu không lùi lại, mà thử thăm dò tiến lên một bước.
Lúc này Văn Lăng lại lạnh giọng nói: "Em đứng lại."
Giang Sở Dung sửng sốt, dừng lại bước chân.
Văn Lăng lãnh đạm nói: "Lùi về sau một chút."
Giang Sở Dung mím môi: "Tại sao?"
Văn Lăng: "Ta sợ ta không khống chế được hạt giống Thiên Ma Tâm."
Chỉ là một câu nói đơn giản đến vô cảm, nhưng Giang Sở Dung có thể nghe ra được nỗi khổ sở của Văn Lăng.
Hàng mi dài của cậu run lên, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn lui về sau một chút.
Văn Lăng từ đầu đến cuối không nói lời nào.
Giang Sở Dung lùi lại lùi lại cho đến khi không còn nhìn thấy rõ mặt của Văn Lăng nữa, Văn Lăng mới nói: "Cứ vậy đi, có gì muốn nói, cứ đứng đó nói."
Rốt cuộc Giang Sở Dung cũng dừng bước.
Lúc này, cậu từ xa ngước mắt nhìn Văn Lăng trong gió đêm hỗn loạn, qua một lúc mới hỏi: "Có phải chàng không thể áp chế được hạt giống Thiên Ma Tâm không? Bởi vì không muốn ta lo lắng nên trước giờ chàng vẫn luôn không nói gì, có phải không?"
Văn Lăng trầm mặc một giây, thản nhiên đáp: "Phải."
Giang Sở Dung không vui vẻ gì khi nghe thấy câu trả lời thẳng thắn của Văn Lăng, thay vào đó, trái tim cậu lại chùng xuống.
Nhưng hiện giờ cậu cũng không hỏi lại vấn đề này nữa, nghĩ một hồi, cậu lấy hết can đảm nói: "Văn Lăng, hôm nay ta truyền linh lực rất thành công, ta đã là Ngưng Thần hậu kỳ rồi, qua hai ngày nữa là có thể lên cảnh giới Pháp Tướng rồi."
"Nhưng ta nghĩ lại, bây giờ ta có thể nói trước cho chàng biết câu trả lời của vấn đề kia, ta—"
"Ta hối hận rồi." Văn Lăng đột nhiên nói.
Sét đánh ngang tai.
Giang Sở Dung rùng mình một cái, lập tức sững sờ ngay tại chỗ, ngơ ngác.
Giang Sở Dung bấy giờ hoang mang tột cùng, cậu không biết mình đang ở đâu, trong lòng cảm thấy không thoải mái, nhưng cũng không đến mức khó chịu. Chỉ là trong thoáng chốc cậu không hiểu tại sao mọi chuyện lại đột nhiên thành ra thế này.
Vốn dĩ cậu muốn nói ra chuyện này để làm Văn Lăng vui vẻ hơn.
Văn Lăng cảm nhận được cõi lòng của Giang Sở Dung thông qua Đồng Tâm Sinh Tử Khế, trái tim hắn như bị dao khoét chảy máu đầm đìa, nhưng lúc này, hắn chỉ có thể siết chặt hai tay, cố hết sức khiến mình trông bình tĩnh đến lạ.
Hắn nói: "Vấn đề không phải tại em, mà là tại ta."
Giang Sở Dung nghe thấy câu này của Văn Lăng, cậu đột nhiên hoàn hồn lại, giống như một người sắp chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng, cậu mở to đôi mắt đen láy sáng ngời, lặng lẽ nhìn Văn Lăng.
Đợi Văn Lăng giải thích.
Văn Lăng nhìn đôi mắt ấy từ xa, trong lòng càng không thể chịu nổi.
Nhưng hắn hiểu rõ, nếu đã biết được sự thật về hạt giống Thiên Ma Tâm mà hắn vẫn muốn trói buộc Giang Sở Dung ở bên mình, thì quả là một hành động hết sức ngu ngốc.
Điều Ma Tôn muốn chính là một mũi tên trúng hai đích, làm sao hắn có thể để Ma Tôn toại nguyện được chứ?
Nhưng hắn không biết nói dối, vì vậy hắn đã thẳng thắn nói với Giang Sở Dung: "Tất cả chúng ta đều bị Ma Tôn lừa. Công pháp mà Ma Tôn đưa cho em không có vấn đề, Khế Uớc Sư Đồ cũng không có vấn đề. Nhưng hạt giống Thiên Ma Tâm có vấn đề."
Nghe được những lời này, trong đầu Giang Sở Dung nổ vang, cậu lập tức nhịn không được tiến lên một bước, vội vàng hỏi: "Có vấn đề gì?"
Văn Lăng quát lên: "Em đừng nhúc nhích!"
Văn Lăng quát một tiếng, cả người Giang Sở Dung run lên, sau đó liền yên lặng lui về sau một bước.
Nhìn Giang Sở Dung như vậy, trong lòng Văn Lăng rất khó chịu, nhưng hắn vẫn cố gắng bình ổn lại giọng nói, khẽ nói: "Ông ta đang thao túng tâm ma của ta thông qua hạt giống Thiên Ma Tâm. Gần đây, các lần dao động càng ngày càng rõ ràng. Có lẽ ông ta cảm nhận được chúng ta không đến đây để đánh cắp Vô Vọng Kiếm, đang cảnh cáo chúng ta."
Giang Sở Dung rơi vào sự im lặng đáng sợ sau khi nghe những lời này của Văn Lăng.
Cậu luôn rất thông minh, nhưng lần này, khi đối mặt với tình huống như vậy, lần đầu tiên cậu không biết phải xử lý như thế nào.
Chẳng lẽ phải thực sự đánh cắp Vô Vọng Kiếm sao?
Không sai, hiện tại Cố Minh Tiêu đang trọng thương, chính là một cơ hội tốt. Nhưng nếu Vô Vọng Kiếm bị đánh cắp vào lúc này, Nhân tộc sẽ phải đối mặt với tai hoạ diệt vong.
Giang Sở Dung không muốn làm chuyện này, hơn hết Cố Minh Tiêu vì cậu mới bị trọng thương, cậu không muốn làm một kẻ vong ơn bội nghĩa.
Nhưng nếu không trộm kiếm, Văn Lăng phải làm sao đây?
Cho nên cậu hoang mang, hoang mang đến bất lực.
Văn Lăng nhìn vẻ mặt ngơ ngác bất lực của Giang Sở Dung, trong lòng hắn dâng lên nỗi chua xót vô tận, một lúc lâu sau hắn chỉ đành quay mặt đi, nói ra lời nói dối đầu tiên.
Chỉ thấy hắn cụp mắt xuống nói: "Ta biết, em muốn đợi năm ngày là để xác nhận ta có phải bị tâm ma khống chế hay không. Khi đó ta cứ tưởng mình không phải, cho nên rất có lòng tin."
"Nhưng bây giờ, ta không biết liệu có phải Ma Tôn đã thao túng ta khiến ta nghĩ như vậy hay không."
"Chàng nói dối." Giang Sở Dung chợt nói.
Trái tim Văn Lăng khẽ run lên.
Giang Sở Dung thở dài: "Chàng không giỏi nói dối lắm, ta nhìn một cái liền biết, hơn nữa chàng đã quên che lại Đồng Tâm Sinh Tử Khế rồi."
Văn Lăng:...
Hít một hơi thật sâu, Văn Lăng đột nhiên từ trên tảng đá bước xuống.
Y phục của hắn tung bay trong gió, cứ vậy mà bước từng bước đi về phía Giang Sở Dung.
Lần này, Văn Lăng triệt để không che giấu chút nào, không riêng gì đôi mắt đỏ như máu kia, mà ngay cả thân thể của hắn cũng bị ma khí đỏ thẫm cực độ khủng bố quấn quanh, điên cuồng lan tràn ra dưới ánh trăng.
Rõ ràng Giang Sở Dung rất sợ hãi, nhưng lần này cậu không hề lùi lại, chỉ một mực nhìn Văn Lăng cả người vây trong ma khí, bước từng bước một về phía mình.
Khi Văn Lăng đi đến bên cạnh Giang Sở Dung, gió đột nhiên ngừng thổi, ma khí phập phồng xung quanh hắn vẫn đỏ tươi đáng sợ như vậy, đôi mắt hắn cũng đẫm máu tanh.
Không có sự che phủ của tóc và bóng tối, những đường ma văn màu đỏ thẫm lan ra từ cổ hắn cũng lộ ra hoàn toàn, lấp kín hơn phân nửa khuôn mặt của hắn.
Nhưng giờ khắc này, hắn chỉ yên lặng nhìn chằm chằm Giang Sở Dung, vẻ mặt vô cùng tỉnh táo, dù cho đến lúc này rồi, hắn vẫn chưa hoàn toàn mất hết kiểm soát.
Bất kể là lúc nào, hắn đều không muốn tổn thương Giang Sở Dung.
Nhìn thấy cảnh này, Giang Sở Dung thất thần trong giây lát, sau đó cất bước đi tới.
Lúc này, cậu bình tĩnh đi tới trước mặt Văn Lăng, giơ tay lên nhẹ nhàng vuố.t ve gò má giăng đầy ma văn của Văn Lăng, đột nhiên nở nụ cười: "Chàng như thế này, kỳ thật cũng rất đẹp trai."
Văn Lăng cảm nhận được hơi ấm mềm mại bên gò má, chậm rãi buông mắt xuống
Một lát sau, hắn nói: "Ta phải rời khỏi Vô Vọng Kiếm Phái một thời gian."
Giang Sở Dung ngược lại rất bình tĩnh hỏi lại: "Chàng đi đâu?"
Văn Lăng: "Đi Yêu Vực, để báo đáp một ân tình, nhân tiện muốn hỏi một vị tiền bối vấn đề hạt giống Thiên Ma Tâm có thể giải quyết được hay không, nhưng ta không muốn em đi."
Bàn tay đang vuố.t ve mặt Văn Lăng của Giang Sở Dung khựng lại giây lát, cậu hỏi: "Tại sao?"
Văn Lăng: "Trước đó ta không biết hạt giống Thiên Ma Tâm đã bị Ma Tôn tác động, cho nên ta nghĩ, có lẽ ở bên em cũng rất tốt."
"Nhưng bây giờ—"
"Nếu hai chúng ta ở bên nhau, Ma Tôn sẽ càng dễ dàng sắp xếp để khuấy động tâm ma của ta hơn. Nếu em cứ mãi ở bên cạnh ta, lỡ có một ngày ta không khống chế được làm tổn thương em thì thật tồi tệ. Với lại Yêu Vực bây giờ cũng rất hỗn loạn, rất nguy hiểm."
"Em ở lại Vô Vọng Kiếm Phái đi, có Cố Minh Tiêu và Bạch Thần Băng, còn có cái danh đệ tử của chưởng môn sẽ che chở cho em, rất an toàn. Ta cũng có thể —— "
"Chàng nghĩ thứ ta muốn là an toàn sao?" Giang Sở Dung nhịn không được nhéo má Văn Lăng một cái.
Văn Lăng:!
Ngay lập tức, hắn lạnh lùng nhìn vào mắt Giang Sở Dung, đôi con ngươi màu máu của hắn dữ tợn lạnh thấu xương, nhưng Giang Sở Dung lại mỉm cười.
"Cái đồ cọp giấy."
Oán trách một câu xong, Giang Sở Dung lại khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Mặc dù những gì chàng nói cũng rất có lý, nhưng nếu Ma Tôn muốn đánh bại từng người trong số chúng ta thì sao?"
Sắc mặt Văn Lăng khẽ biến, lập tức rơi vào trầm mặc.
Giang Sở Dung ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt đỏ một màu máu kia, nhẹ giọng nói: "Ta biết chàng muốn làm việc càng lý trí càng tốt. Nhưng có đôi khi, bất kể là chúng ta lựa chọn như thế nào thì đều sẽ gặp nguy hiểm, có phải không?"
Văn Lăng im lặng.
Đây là sự thật, nhưng hắn vẫn nhịn không được muốn dốc hết sức bảo vệ Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung cảm nhận được suy nghĩ của Văn Lăng, cậu nói với đôi mắt sáng ngời: "Trước đây, chúng ta đều làm việc theo lẽ thường, cứ đinh ninh là hạt giống Thiên Ma Tâm không có vấn đề gì, vậy nên mới bị Ma Tôn tính kế. Cho nên, thứ chúng ta nghĩ đến, có khi là do Ma Tôn khiến chúng ta nghĩ đến."
"Nếu nhìn theo cách này, vậy tại sao chúng ta phải hành động theo lẽ thường chứ? Chỉ cần chúng ta cố ý làm ngược lại, biết đâu Ma Tôn sẽ không tính kế được chúng ta."
Văn Lăng khẽ cau mày: "Nhưng mà ——"
"Không nhưng nhị gì hết." Giang Sở Dung đột nhiên trừng mắt nhìn Văn Lăng: "Chúng ta vẫn còn Đồng Tâm Sinh Tử Khế đấy, nếu chàng chết ở Yêu Vực, ta ở Kiếm Phái có sung sướng cỡ nào thì cũng có tác dụng gì đâu."
Khi Giang Sở Dung đề cập đến vấn đề này, ánh mắt của Văn Lăng liền tối sầm lại, sau đó hắn nhẫn nhịn một lúc, rồi nói: "Ta có thể nhờ Cố Minh Tiêu phá giải Đồng Tâm Sinh Tử Khế cho em, Vô Vọng Kiếm có thể phá vỡ tất cả các khế ước dưới Thiên Đạo."
Giang Sở Dung:?
"Ta không muốn."
Văn Lăng nhìn thẳng vào Giang Sở Dung, giọng nói bỗng nhiên khàn đi: "Tại sao? Đây chính là cơ hội tốt, lẽ nào em không muốn tự do sao?"
Giang Sở Dung nhìn đôi mắt đỏ rực nhẫn nhịn đến mức gần như sắp nổ tung cùng với ma khí tràn ngập trong con ngươi của Văn Lăng, cậu chợt cười khẽ một tiếng.
Đến lúc này rồi, tiểu Thiên Ma còn hỏi cậu tại sao ư?
Trước đây không phải tự tin lắm sao?
Nhưng sau khi nghĩ lại, dù gì cũng đã dỗ dành đến nước này rồi, Giang Sở Dung quyết định để cho Văn Lăng đạt được điều hắn muốn.
Thế là cậu nở một nụ cười thật tươi, nhìn Văn Lăng bằng đôi mắt đặc biệt sáng trong, nói: "Nguyên nhân là gì, chẳng phải lúc chúng ta lập khế ước ta đã nói cho chàng biết rồi sao?"
Văn Lăng đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó hình như hắn nhớ ra gì đó, đồng tử bất chợt co rụt lại, nháy mắt ma khí khắp người dâng trào mãnh liệt, nhưng rất nhanh đã bị hắn kiềm chế lại.
Lúc này hầu kết của hắn lặng lẽ trượt lên xuống, ma văn trên mặt lại bò lên một chút, chẳng mấy chốc đã lan đến gần con ngươi, khiến cho gương mặt của hắn càng thêm tà khí, nhưng cũng đẹp đẽ một cách lạ thường.
Những thay đổi này của Văn Lăng đều được Giang Sở Dung nhìn thấy hết.
Thấy vậy, Giang Sở Dung âm thầm mỉm cười, từ từ nhớ lại những gì mình đã nói khi đó.
Sau khi hồi tưởng xong, cậu vừa nhìn gương mặt tuấn mỹ đã giăng đầy ma văn đang nhẫn nhịn đến cực độ của Văn Lăng, vừa khẽ khàng lặp lại những lời đó.
Cậu nói: "Bởi vì ta đã thích chàng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Chàng không nỡ giết ta, ta rất vui."
"Có khế ước này rồi, tính mạng của hai ta ràng buộc với nhau, cho dù bọn họ có bắt chàng, đả thương chàng lần nữa thì chàng cũng sẽ không chết."
"Ta muốn chàng sống thật tốt."
"Đó chính là nguyện vọng của ta."
"Ta, thích chàng."
Một lời tỏ tình khi đó nghe có vẻ vô cùng hoang đường, nhưng giờ này khắc này khi Giang Sở Dung đong đầy ý cười trong đôi mắt thấm đượm ánh trăng nói ra khỏi miệng, lại trở nên vô cùng chân thành tha thiết.
Khoảnh khắc Giang Sở Dung thốt ra ba từ cuối cùng, Văn Lăng không còn nhịn được nữa, ma khí đẫm màu máu bùng nổ khắp người hắn ——
Giây tiếp theo, hắn vươn tay ra mạnh mẽ đem người ôm siết vào lòng.
Đồng thời giữ lấy chiếc gáy xinh đẹp của Giang Sở Dung, vừa run rẩy vừa nóng bỏng hôn thật mạnh lên môi cậu.
Đôi mi dài của Giang Sở Dung run lên, lần này cậu không hề kháng cự, mà vươn tay ra chủ động ôm lấy tấm lưng thon gầy của Văn Lăng, ngẩng đầu lên đón nhận nụ hôn cực kỳ nóng bỏng chân thật này.
Giờ phút này Văn Lăng chẳng khác gì một con thú đánh mất lý trí, chỉ biết hôn và cắn vào đôi môi mềm mại của Giang Sở Dung một cách mãnh liệt, răng nanh cắn mạnh một cái, sức lực đó như muốn thấy máu tươi, muốn nuốt chửng Giang Sở Dung vào trong bụng...
Mãi cho đến khi Giang Sở Dung phải bất lực thở dài một tiếng, vươn đầu lưỡi mềm mại của mình ra, liếm nhẹ hàm răng cứng rắn mà ấm nóng của Văn Lăng.
Cả người Văn Lăng run lên dữ dội, cuối cùng hắn hơi hé miệng ra, mú.t mạnh môi và lưỡi của Giang Sở Dung vào trong.
Lần này Giang Sở Dung chiều theo mọi ham muốn của Văn Lăng, cho dù răng của Văn Lăng cắn rách môi cậu rất đau, nhưng cậu không hề than một lời.
Thậm chí cậu còn giơ tay lên vuốt nhẹ sợi tóc mai bên trán Văn Lăng, đầu ngón tay nhẵn mịn trượt xuống, vuố.t ve ma văn dữ tợn lan tràn bên sườn mặt của hắn, vô cùng dịu dàng thân mật...
Cứ ôm nhau như vậy, hai người vừa hôn vừa đẩy vừa loạng chà loạng choạng bước chân, không biết từ lúc nào đã bị đẩy đến bên cạnh cây tùng bách.
Lưng Giang Sở Dung đụng vào thân cây thô ráp, không khỏi hừ một tiếng, sau đó cậu cười cười, ngẩng đầu cắn môi Văn Lăng một cái, thấp giọng hỏi: "Chàng muốn ở đây à?"
Văn Lăng:?
Lặng im một giây, Văn Lăng khàn giọng nói: "Không, em vừa mới truyền linh lực xong, tu vi không ổn định."
Giang Sở Dung ngớ người, trong mắt hiện lên một tia thất vọng.
Nhưng sau khi nghĩ lại, cậu lại chủ động chìa tay ra, móc đầu ngón tay vào đai lưng của Văn Lăng kéo kéo.
Văn Lăng nghiêm túc mặt mày, bắt lấy cổ tay của Giang Sở Dung: "Đừng quậy."
Giang Sở Dung: "Ta giúp chàng nhé?"
Bàn tay Văn Lăng đang nắm cổ tay Giang Sở Dung chợt thả lỏng một cái rồi lại siết chặt, hắn cứ vậy lặp đi lặp lại mấy lần, sau đó hắn bất chấp gỡ tay Giang Sở Dung ra: "Không cần."
Lần này, gương mặt xinh đẹp của Giang Sở Dung không khỏi lộ ra vẻ nghi hoặc.
Nhưng ngay sau đó, hành động tiếp theo của Văn Lăng khiến cho Giang Sở Dung không còn thời gian để nghi ngờ nữa.
Bởi vì, hắn đã đẩy thân thể gầy yếu của Giang Sở Dung tựa vào thân cây một cách vững vàng, sau đó từ từ quỳ một gối xuống trước mặt Giang Sở Dung...
Trên mặt Giang Sở Dung lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng chẳng mấy chốc cậu đã đưa tay lên môi bịt chặt miệng, cắn chặt răng, hốc mắt cậu ươn ướt, đuôi mắt phiếm một màu hồng ướt át...
———–
Tác giả
– Giang Sở Dung: Chàng táo bạo quá đi...
– Văn Lăng: Vợ yêu thơm quá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.