5.
Hắn ta có thể không cần mặt mũi đứng đây chờ ta như vậy, căn bản hắn ta không quan tâm đến sự quan trọng của thanh danh đối với nữ tử khuê các, hắn ta chỉ sợ, sợ mình vất vả diễn kịch mấy tháng lại thành công cốc.
Kiểu người vì lợi ích của bản thân như thế này càng thấp kém hơn khối ngọc kém chất lượng kia.
Nếu như vậy, ta cũng không cần nể mặt hắn ta nữa, trực tiếp giải quyết sạch sẽ chuyện này trước mặt mọi người đi.
Ta, Thẩm Yên, đời này không có chút liên quan nào với kẻ xấu xa này.
Cơ thể Tạ Đường run lên: ''Yên Yên...''
''Im ngay, danh xưng tiểu thư khuê các là thứ một ngoại nam như ngươi có thể gọi sao? Huống hồ tiểu thư nhà ta hiếm khi xuất phủ, dù cho xuất phủ cũng đi bằng kiệu liễn, sao có thể quen biết với ngươi được? Nếu còn ăn nói bừa bãi, ta sẽ sai ngươi đưa ngươi đến quan phủ điều tra!'' Đại nha hoàn Hồng Ngọc bên người mẫu thân nghiêm nghị quát khiến Tạ Đường á khẩu không nói được gì.
Ta chỉ lạnh nhạt nhìn vẻ mặt khó coi không ngừng thay đổi của hắn ta.
Nói nhiều với hắn ta thêm một câu cũng là đang tự sỉ nhục bản thân ta.
Giằng co với nhau khoảng nửa chén trà, hắn ta cúi đầu cười nhẹ, tiếp đó cô đơn nhìn ta, cười khổ nói: ''Tiểu thư cao quý như vậy đương nhiên sẽ không dính dáng gì đến tú tài nghèo khổ như ta rồi, cũng đúng, thiên kim tiểu thư cẩm y ngọc thực sao biết tình cảm quý giá đến mức nào chứ?''
Kĩ thuật diễn tốt thật đấy, nếu ta không phải đã từng bị hắn ta nhẫn tâm bỏ rơi thì ta cũng sẽ tin.
''Lòng người rồi cũng sẽ thay đổi, nếu như ngươi thật lòng cầu thú thì sao lại ở đây quấy rối như vậy?'' Ta thu nụ cười, ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn ta chằm chằm: ''Ngươi đặt tay lên ngực tự hỏi thử xem, lúc ngươi nói những lời này không thấy ngại sao?''
Nét mắt hắn ta lập tức cứng lại, sau đó bắt đầu trở nên ủ rũ.
Cũng đúng, xem tình cảm như trò chơi, kiểu gì sâu trong lòng cũng có chút hoảng hốt.
Tạ Đường đi rồi.
Hắn ta muốn vớt vát lại chút mặt mũi cuối cùng của mình, lung la lung lay rời đi trong ánh mắt khinh bỉ của tất cả mọi người.
Vai hề rời sân, khán giả đương nhiên cũng sẽ ồn ào giải tán.
Cũng chỉ là một thư sinh nghèo muốn leo lên phú quý mà thôi, đáng tiếc thủ đoạn vụng về, tự bịa đặt một khối ngọc rởm làm bảo bối rồi mang đi lừa gạt.
Kết quả người ta tình nguyện chọn một tên ăn mày cũng không cần nam tử dối trá như thế này.
Quả là chuyện hiếm thấy trên đời.
Chuyện cười này của ta có lẽ sẽ thành đề tài nói chuyện của bách tính khắp kinh thành trong thời gian rảnh rỗi, nhưng ta không quan tâm, tương lai thế nào còn chưa rõ, chút khó khăn trước mắt cũng chẳng thấm vào đâu cả.
6.
Sau khi ăn xong điểm tâm, ta đi gặp tên ăn mày kia...
Nói đúng ra là một đại sư đang tị thế (1) bị ta ném tú cầu trúng.
(1) thoát li với cuộc sống hiện tại, tránh tiếp xúc với người ngoài
Mẫu thân sắp xếp cho hắn ở sương viện phía Tây, nơi đây ít người lại yên tĩnh, bà chỉ phái một gã sai vặt đến cho hắn, bà sợ chuyện này bị người cố ý truyền ra ngoài thành lời đồn không hay.
Ta hiểu ý của mẫu thân, phải qua một thời gian dài nữa chuyện ta kén rể mới có thể chìm vào quên lãng, đến lúc đó sẽ lại thu xếp cho người kia.
Phụ thân cũng vì chuyện này mà bị đồng liêu trong triều chế nhạo đến uất ức.
Ta biết rõ nhân duyên sau này khó lường, nhưng điều quan trọng bây giờ là...
Giữ mạng.
Kiếp trước khi bị hồ yêu cắn nuốt linh khí, nó đã từng nói ta là cơ thể thuần âm trăm năm khó gặp, cho dù Tạ Đường không mang ta đến thì nó cũng sẽ tới tìm ta.
Linh khí thuần âm là thuốc bố tốt nhất để tu luyện yêu pháp, đứa nhỏ ta mang thai sẽ là cơ thể thuần dương, có thể hỗ trợn nó thay đổi khôn lường, đến lúc đó nó có thể thỏa sức làm điều ác trong dân gian.
Nếu đời này nó đến tìm ta, nhất định ta sẽ sống không bằng chết.
Có lẽ... còn liên lụy cả nhà.
Suy nghĩ như mớ bòng bong, ta nắm chặt khăn lụa, nỗi đau tê tâm liệt phế quanh quẩn trong tim mãi không biến mất.
Đúng lúc này, một tiếng kêu đau đớn bỗng dưng vang lên.
Ta lập tức đi vào sương viện phía Tây, đúng lúc nhìn thấy một nam tử tuấn lãng cao lớn đang nắm chặt cổ tay gã sai vặt, ngữ khí không tốt nói: ''Ta chỉ uống say có hai ngày mà thôi, vì sao ngươi lại tắm ta sạch sẽ thế hả? Ngươi có biết ta cố gắng lắm mới trở nên bẩn như thế được không?''
Nghe khẩu khí của hắn có vẻ như đang tiếc.
Gã sai vặt liên tục cầu xin tha thứ, mãi cho đến khi nhìn thấy ta, khóe miệng mếu máo nói: ''Tiểu thư cứu nô tài với!''
Nam tử quay đầu lại nhìn, khi vừa thấy ta hắn lập tức nhăn mày.
''Là ngươi phái người biến ta thành thế này?''
Ta không trả lời mà nhìn về phía tay hắn, hắn hiểu ý, lúc này mới thả gã sai vặt ra, tùy tiện tìm một khối đá lớn rồi nằm lên, vô cùng hài lòng nói: ''Một cô nương mà lại ép buộc một nam tử vào phủ, nói ra cũng không hay đâu.''
Lời này là công khai chỉ trích ta, nhưng ta không tức giận.
Sau khi nói gã sai vặt và Hồng Liễu lui ra, ta đi đến băng ghế đá trước mặt hắn ngồi xuống, trịnh trọng nói: ''Thật ra đón tiên sinh vào phủ là vì muốn xin tiên sinh cứu Thẩm gia ta một mạng.''
Mắt hắn nhắm nghiền, khuôn mặt không chút thay đổi.
Ánh mắt ta nhìn lướt qua bảy đồng tiền xu treo bên hông hắn, giọng nói khẩn cầu: ''Thiên sư Thất Tiền chém giết vô số yêu quái, sống giữa đống ăn mày chắc là vì một chuyện cũ thương tâm nào đó, nhưng tiểu nữ thật sự không còn cách nào khác, xin tiên sinh thương xót.''
Có lẽ chọc đúng tâm sự, hắn mở mắt ra nhìn về phía ta, đáy mắt u ám.
''Ngươi biết vì sao ta lăn lộn trong chợ, biến bản thân thành thế này không?''
Ta lắc đầu.
Hắn cười, nụ cười khó hiểu và... thống khổ: ''Ta vốn là thiên sư Cửu tiền, ba năm trước lỡ tay chém chết thân muội, hai đồng tiền lập tức vỡ vụn.''
''Thử hỏi mà xem, người như ta sao có thể cứu ngươi được?''