Sau Khi Trọng Sinh, Ta Chọn Khất Cái Để Trả Thù Ăn Mày

Chương 4



7.

Sao ta lại không hiểu cảm giác mất đi người thân chứ?

Ta đau khổ xoa lên phần bụng dưới bằng phẳng, kiếp trước, trước khi chết ta đã mang thai ba tháng, thai nhi đã thành hình, lúc bị hồ yêu giết hại, ta có thể cảm nhận được đau đớn của hài tử khi bị lôi ra.

Dù bé còn chưa ra đời nhưng đã sớm tác động đến trái tim ta.

''Tiên sinh không biết, mạng của ta đã sớm là vật trong tay hồ yêu, nó từng nói sẽ đến tìm ta, mà Thẩm gia ta cũng khó thoát khỏi tay nó. Nếu ta mang thai, ăn mẫu tử ta có thể hỗ trợ cho việc tu luyện của nó... Yêu vật này rất độc ác, sau khi yêu phát của nó được nâng cấp, nó nhất định sẽ mang tai họa đến cho nữ tử và trẻ nhỏ.''

''Lệnh muội đã bị yêu quái hãm hại, hơn nữa trẻ con cũng vô tội.''

Ta nhìn về phía hắn, trong lòng khóc lóc thảm thiết, những hình ảnh ở kiếp trước không ngừng hiện lên trước mặt, giống như kim châm đâm vào mắt ta, đau đến mức ta không thiết sống.

Cho dù là hồ yêu hay là Tạ Đường.

Ai ta cũng sẽ không bỏ qua!

Có lẽ hận ý trong mắt ta quá rõ ràng, hắn nhìn ta một lúc lâu mới khôi phục dáng vẻ lười biếng ban đầu, nhíu mày nói:

''Mệnh của ngươi thuộc cực âm, đúng là thuốc bổ giúp yêu vật tu luyện, nhưng chính khí của kinh thành rất mạnh, có rất ít yêu vật có thể đến gần, một tiểu thư khuê các như ngươi sao có thể từng liên quan đến yêu vật được?''

''Dường như kiếp trước ngươi... đã qua đời trong oán niệm.''

Ánh mắt ta hơi thay đổi, tiếp đó thoải mái cười một tiếng: ''Đúng, thay vì nói là kiếp trước thì có thể nói đó là tương lai kiếp này của ta.''

Hắn ngồi thẳng dậy, vẻ mặt không chút bất ngờ, chỉ có chút tò mò nói: ''Đúng là trong cơ thể này có hai linh hồn tương tự nhưng lại không đồng nhất... Ta tin, nói thử cho ta biết, tương lai ngươi đã phải trải qua những gì?''

Việc này nghe đã hoang đường, nhưng cảm giác được người khác tin tưởng vẫn rất chân thật.

Ta nhắm mắt lại, không ngờ nước mắt đột nhiên rơi xuống, sau khi đưa tay lau đi, ta cay đắng kể lại từng việc ở kiếp trước cho hắn nghe.

Chẳng hiểu vì sao ta lại tin hắn.

Những giọt sương sớm chờ ánh bình minh lên, mặt nước trong bể cái sứ thanh hoa lăn tăn, đàn cá chép thỉnh thoảng lại ló đầu ra từ lá sen.

Hắn thở dài một hơn, đứng dậy phủi sạch vạt áo dính bụi.

''Việc này giao cho ta đi, ngươi cũng không cần sợ chuyện xưa sẽ tái diễn, đừng gọi ta là tiên sinh...'' Hắn thu hồi dáng vẻ lười biếng, mắt sắc tỉnh táo: ''Ta tên Chu Nghiệp, nhân sĩ Trữ Châu, xuất sư núi Long Hổ, thiên sư Thiên Tiền chỉ là lời khen của người đời mà thôi, ta còn chưa bằng cái búng tay của sự phụ ta đâu.''

Giây phút này, ánh nắng từ từ ló rạng chiếu lên khuôn mặt hắn, khiến khuôn mặt hắn như sáng bừng lên.

Ta như trút được gánh nặng.

8.

Ngày hôm sau ta không thấy Chu Nghiệp nữa.

Gã sai vặt chăm sóc hắn nằm trên giường ngáy o o, mãi đến khi Hồng Liễu đánh thức mới tỉnh dậy.

Lúc đầu hắn ta vẫn còn chưa tỉnh táo lại, sau đó mới hoảng hốt lo sợ, áy náy nhìn về phía ta: ''Tiểu thư, sáng nay sau khi ăn điểm tâm xong Chu công tử nói có việc cần ra ngoài, nô tài sợ hắn bỏ trốn nên đã ngăn cản, ai ngờ hắn chỉ nâng một tay lên nô tài đã ngất xỉu.''

''Không nói là chuyện gì sao?''

Gã sai vặt lắc đầu, vẻ mặt ảo não.

Ta lấy lại tinh thần nhìn lướt qua căn phòng, thấy trên bàn gỗ bằng hoa lê có một viên tiền cổ, ta tiến lên nắm nó vào trong lòng bàn tay, lúc này mới yên lòng: ''Không cần nóng vội, hắn sẽ quay về thôi.''

Trước khi đi ta phân phó gã sai vặt không cần phải báo chuyện này cho mẫu thân biết, tránh để bà lo lắng.

Trở về viện của mình, ta đổi y phục nam tử, ra khỏi phủ từ cửa sau, tiến về Vạn Trân các.

Nơi đó cất giữ đủ các bảo vật khó gặp trên đời, trong đó có lẽ sẽ có thứ khiến hồ yêu e ngại, thời gian cấp bách, hơn nữa cũng không biết khi nào Chu Nghiệp mới quay về, ta nhất định phải có chuẩn bị trước.

Hồng Liễu hóa tranh thành gã sai vặt đi theo, từ hôm qua đến giờ nàng ta không còn ồn ào như ngày trước, có lẽ đã bị ta dọa sợ.

Nàng ta bây giờ cũng mới chỉ mười bốn tuổi thôi.

Vạn Trân các ở khu vực đông đúc phồn hoa nơi kinh thành, lúc ta xuống xe ngựa, hai cánh cửa lớn vẫn còn đóng chặt, ở góc cửa chỉ có một ông lão đang rút sợi thuốc lá.

Ta để Hồng Liễu đi sắp xếp xe ngựa, tự mình tiến lên hỏi thăm, ông lão nâng đôi mắt già nua lên dò xét ta một lát rồi thấp giọng cười: ''Quay về đi, nơi này không có duyên với cô nương nên mới đóng cửa từ chối tiếp.''

''Nghe nói người đến Vạn Trân các chỉ cần có tiền sẽ thành khách, ta có mang theo ngân lượng, sao lại không có duyên chứ?''

Lão giả hít một hơi thuốc lá, phả ra một làn khói trắng, làn khói trắng như bao quanh người ông lão, nhìn rất có dáng vẻ của một vị tiên: ''Đi đi, lão phu không làm giao dịch với người chết.''

Ta lập tức kinh hãi, không ngờ một ông lão nhìn như bình thường lại có thể nhìn thấu được ta, trong lòng không khỏi kính trọng hơn.

''Lão tiên sinh, vật ta cần chỉ có Vạn Trân các có.'' Ta lấy ra một xấp ngân phiếu, hai tay dâng lên: ''Tiểu nữ chỉ muốn tiếp tục sống mà thôi.''

Ông lão không hề động đậy, nhìn về phía sau ta một chút, không hiểu sao lại lắc đầu.

''Oán khí tích tụ, ngươi cũng không đến được đường luân hồi, thôi thôi...'' Ông lão buông tẩu thuốc xuống, lấy trong ngực một phù hộ thân hình tam giác đưa cho ta: ''Một ngày nào đó ngươi sẽ dùng đến nó, nhớ kĩ, cơ thể chính là vật chứa, nó chỉ có thể chứa linh hồn của một người.''

Ta kinh ngạc nhận lấy, đang muốn nói cảm tạ thì đã không còn thấy lão giả ấy nữa.

Lời của ông lão nói hai linh hồn không thể cùng tồn tại trong một cơ thể, một ngày nào đó sẽ có một người phải rời khỏi cơ thể này.

Sẽ là ta, hay là ta hiện tại đang ngủ say đây?

Mang theo nghi vấn, ta chuẩn bị trở về phủ, lúc đang bước xuống bậc thang, giọng nói của lão giả lại lần nữa vang lên: ''Nên đi thì muốn ở cũng không được, buông bỏ chấp niệm, các ngươi nên sớm ngày đầu thai đi.''

Bước chân ta dừng lại.

Các ngươi, lại là chỉ ai nữa đây?