Sau Khi Trọng Sinh, Ta Chọn Khất Cái Để Trả Thù Ăn Mày

Chương 5



9.

Sau khi về phủ, ba ngày sau ta không bước chân ra khỏi viện của mình.

Lật qua lật lại tấm bùa vàng hộ thân kia một lúc lâu cũng không phát hiện ra chỗ nào kì lạ, sau đó ta phái người đến hỏi thăm mới biết lão bản của Vạn Trân các là nữ tử, hôm ta đi nơi đó cũng không đóng cửa.

Ông lão thần bí kia dường như cố ý chờ ta.

Lúc này Hồng Liễu bưng một khay gỗ đến, nàng ta đặt canh nấm tuyết đến trước mặt ta: ''Tiểu thư, đây là canh nấm tuyết hạt sen người yêu thích nhất, phu nhân đặc biệt sai nhà bếp hầm đó ạ.''

Bàn tay nắm tấm bùa vàng khẽ run lên, ta đột nhiên liên tưởng đến Tạ Đường, lông mày nhíu lại, giọng nói lạnh lùng: ''Ta rất ghét thứ này, mang đi, sau này cũng đừng bê đến nữa.''

Nàng ta dừng lại, không dám hỏi nhiều mà bê canh nấm tuyết ra.

''Ngày hôm trước ta sai người đi thăm dò nhưng chưa thấy hồi âm, người kia bây giờ đang làm gì?''

Biết ta đang hỏi đến Tạ Đường, Hồng Liễu ngoan ngoãn trả lời: ''Hắn mở quầy bán tranh chữ bên ngoài Ngọc Ẩn Trai, hấp dẫn không ít khách dừng chân, trong đó không thiếu thiên kim tiểu thư nhà quan gia, nữ nhi nhà Lưu thái úy rất coi trọng hắn, hai người đã tự mình trao đổi tín vật...''

Giọng Hồng Liễu rất nhỏ, càng ngày càng nhỏ hơn, đúng vậy, quá trình này không khác những gì hắn ta đã từng làm với ta.

Tạ Đường ơi là Tạ Đường, thủ đoạn đã nát nhưng vẫn dùng tốt quá nhỉ.

''Tiếp tục cho người theo dõi chặt chẽ, có tiến triển gì báo lại cho ta.'' Ta cho Hồng Liễu lui ra ngoài, lấy tiền cổ của Chu Nghiệp từ trong túi tiền ra đặt cùng chỗ với bùa vàng.

Hai đồ vật này đều có hơi thở thần bí, ta quan sát đến mê mẩn, hoàn toàn không chú ý đến một bóng đen kéo dài trên xà nhà.

Cho đến khi trên đỉnh đầu truyền đến hơi lạnh có cảm giác vô cùng khó chịu.

Ta yên lặng thu hai thứ kia lại, lập tức ngẩng đầu lên nhìn, không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Bên trên là một con mãng xà đen nhánh, thân thể thô kệch của nó quấn quanh xà nhà, con ngươi xanh biếc nhìn ta chằm chằm, lưỡi rắn đỏ như máu mang theo chất nhầy kinh tởm, dường như một giây sau sẽ há miệng ra ăn ta.

Ta nín thở tập trung tinh thần, trong khoảnh khắc đã tính sẵn con đường nhanh nhất chạy ra khỏi phòng.

Trong giây phút đối mặt với hắc xà, ta nhanh chóng chạy ra ngoài cửa, phía sau là sát ý lạnh đến thấu xương, ta không dám dừng lại, trong viện có một chỗ giấu bột hùng hoàng (1), đây là cơ hội duy nhất của ta.

(1) khoáng vật có sắc vàng dùng làm thuốc, có thể giải độc

Ta cố gắng hết sức chạy đến chỗ đó, nhanh tay nắm lấy một nắm bùn cát vung về sau lưng, trong đó còn có cả đồng tiền cổ kia.

Chỉ nghe "soạt" một tiếng, đầu của mãng xà bị tiền cổ làm bị thương, thân thể dài ngoằng của nó phát điên vặn vẹo, đuôi rắn quất hỏng không ít thứ trong viện, miệng thống khổ gào thét không ngừng, nghe không khác tiếng quỷ khóc là bao.

Ta lui lại hai bước, không cẩn thận vấp phải hòn đá mà vấp ngã, mãng xà chú ý đến, khuôn mặt dữ tợn mang theo sự tham lam nhìn về phía ta, giống như ta là một khối thịt màu mỡ vậy.

Ngay trong giây phút nó lao đến, một bóng trắng đánh tới, đầu rắn lệch sang một bên, ta nhân cơ hội trốn thoát.

Chạy được mấy bước, ta lần nữa quay đầu lại nhìn, bóng trắng đã biến mất.

Đó là gì vậy...

Mãng xà lắc lắc đầu, lại lần nữa há miệng lao về phía ta, lúc này có mấy phù chú lấp lánh vàng trói nó lại, một chiếc hồ lô màu vàng từ trên trời rơi xuống, lập tức hút con mãng xà đang còn giãy dụa vào trong.

Chu Nghiệp đứng ở cổng, một tay niệm pháp quyết, miệng cũng lẩm nhẩm chú ngữ, hồ lô lập tức thu nhỏ lại vừa lòng bàn tay hắn, sau đó biến thành một mặt dây chuyền nhỏ.

Một giây sau đó, hắn bóp nó tan thành bụi.

Ta ôm trái tim đang không ngừng đập mạnh của mình, kinh ngạc nhìn về phía đó, sắc mặt hắn lạnh như băng, trong mắt đều là sát ý: ''Xà yêu đều đáng chết.''

10.

Muội muội của Chu Nghiệp bị xà yêu hại chết.

Hắn thành danh từ khi còn niên thiếu, tuổi còn trẻ đã thành thiên sư Cửu Tiền, là đệ tử xuất sắc nhất núi Long Sơn, là người hùng có thể trảm yêu trừ ma cứu giúp dân chúng, cũng là cái đinh trong mắt yêu quái.

Xà yêu vì báo thù riêng đã dùng độc khống chế muội muội Chu gia hãm hại bách tính, khi Chu Nghiệp quay về đã không kịp.

Khắp người thiếu nữ đều là máu, đứng trong biển xác nở nụ cười âm trầm với hắn.

Hắn muốn tiến đến gần nàng ấy thanh trừ độc rắn, lại không ngờ muội muội Chu gia nhà mình lại nắm chặt lấy thanh kiếm gỗ đào của hắn rồi kéo về phía ngực mình.

Trước khi chết, cuối cùng thiếu nữ cũng khôi phục thần chí, sắc mặt trắng bệch hiện lên ý cười, khàn giọng lẩm bẩm: ''A huynh, cuối cùng Nhược Nhi cũng đợi được huynh trở về rồi...''

Nghe cái tên này, chén trà trong tay ta lập tức rơi xuống đất: ''Nhược... Muội muội ngươi tên Chu Nhược sao?''

Chu Nghiệp nghiêng đầu, trên mặt là sự ưu thương: ''Đúng, nhưng ngươi chắc chắn chưa từng gặp muội ấy, từ nhỏ Nhược Nhi đã yếu ớt, vẫn luôn được nuôi dưỡng ở thôn cách đây xa ngàn dặm, hơn nữa ba năm trước đây muội ấy đã qua đời rồi.''

''Có lẽ chỉ trùng tên thôi.'' Ta ổn định tinh thần, lời này là nói cho hắn nghe cũng là nói cho chính bản thân nghe.

Khuôn mặt Chu Nhược hiện lên trong đầu ta, dịu dàng động lòng người, ánh mắt mang theo tà khí, kiếp trước Tạ Đường đối xử với nàng ta rất tốt, người hầu trong phủ cũng cho rằng nàng ta là Nhị phu nhân tương lai, chỉ có A Mãn không thích nàng ta, mỗi lần nhìn thấy nàng ta sẽ đứng trước mặt ta mà sủa loạn.

A Mãn là con chó hoang mà ta nuôi, đáng tiếc về sau bị người độc chết.

Chu Nhược và ta đều biết rõ ai là người hạ độc.

''Ngươi lấy cái này ở đâu?'' Chu Nghiệp lấy lại tinh thần, hắn cầm cái bùa vàng kia lên, ánh mắt khó tin mà nhìn nói: ''Ta từng thấy Nhược Nhi cũng có một cái, chỉ là sau đó muội ấy đã đốt đi rồi.''

Ta kể lại chuyện về lão giả kia cho hắn nghe.

Hắn nhíu mày, bấm tay niệm chú, kiểm tra xong mới nói với ta đây chỉ là một tấm bùa bình an phổ thông.

Ta nhận lấy tấm bùa, phổ thông sao?

Nhưng ta lại không thấy vậy.

Chu Nghiệp ngáp một cái: ''Ta đi khắp nơi thu thập thuốc dẫn, đã ba ngày rồi chưa chợp mắt chút nào, một tháng sau đừng quấy rầy ta luyện dược, còn có một việc nữa...''

Nói đến đây hắn đi đến trước mặt ta, vẽ một phù chú lên trán ta, cuối cùng đưa cho ta một mặt dây chuyền hồ lô màu xanh biếc.

''Phù chú có thể giúp yêu vật phổ thông không lại gần ngươi được, mà hồ lô làm bằng ngọc này có thể khống chế yêu vật có pháp lực cao trong thời gian ngắn, nhưng chỉ có thể duy trì thời gian một chén trà (1), nhớ kĩ, nếu gặp nguy hiểm phải đến tìm ta trước tiên.''

(1) khoảng 15'

Ta gật đầu, đeo mặt dây chuyền lên cổ, cúi đầu cẩn thận vuốt ve, nhịn không được mà tò mò: ''Không phải lúc nãy giết mãng xà đã bóp nát một cái rồi sao?''

''À, cái này bán buôn, năm văn tiền một cái, chỉ tiếc trong tay ta còn có hai cái.'' Chu Nghiệp lại ngáp thêm cái nữa, vẻ mặt lười biếng: ''Khi nào rảnh đi nhập hàng là lại có thôi.''

Hắn nói rất nhẹ nhàng khiến ta vừa kinh ngạc vừa sợ.

Đạo trưởng núi Long Hổ khi nói về pháp khí chế trị yêu quái đều đơn giản như thế này à...

Một thời gian bình yên trôi qua.

Nửa tháng sau, Hồng Liễu vội vàng đến bẩm báo, nói Tạ Đường ở trước mắt mọi người từ bỏ thiên kim nhà thái úy, quay đầu ở bên một bé gái mồ côi không cha không mẹ.

Sao Lưu thái úy có thể nuốt trôi cục tức này được?

Đúng là không thể tin nổi.