Sau Khi Trùm Trường Thích Tôi

Chương 17: Thật hoang đường



Đoàn Đông trợn to mắt, trong mắt tràn đầy hoảng sợ: "Là cậu?"

Mấy ngày trước lúc đi WC hắn cảm giác có người đẩy mình một cái, đến khi phản ứng lại trong buồng vệ sinh chỉ có học sinh đang đi vệ sinh.

Vốn tưởng rằng trường học sẽ cho hắn một cái công đạo, làm sao biết đám kia người cái gì cũng không có điều tra ra, còn cho rằng hắn nói dối.

Mấy ngày nay hắn trở thành đối tượng bị chê cười truyền đến truyền đi trong trường học, không nghĩ tới hôm nay lại tìm được hung thủ.

"Thì ra là cậu!" Đoàn Đông không thể nén giận mà dùng ngón tay chỉ vào Cố Chỉ, giống như muốn đem Cố Chỉ ăn luôn.

Thẩm Úc âm thầm toát mồ hôi, ngay sau đó đồng tử ngẩn ra.

Đoàn Đông nâng tay lên cao, nhưng Cố Chỉ cũng không nhìn hắn.

"Cố Ca cẩn thận!"

Phản ứng của Thẩm Úc chưa bao giờ nhanh như vậy, Cố Chỉ sững người trong giây lát, kết quả thật sự đã trúng một cái tát.

Cố Chỉ kêu lên một tiếng đau đớn, nhíu nhíu mày, ánh mắt căm hận: "Cút!"

"Con mẹ mày!" Đoàn Đông còn muốn đánh Cố Chỉ, kết quả từ cầu thang truyền đến xôn xao.

Đoàn Đông lộp bộp một tiếng, nhớ tới hôm nay có lãnh đạo đến trường học kiểm tra, nhất thời không biết làm sao.

Nếu bị hiệu trưởng thấy, như vậy cho dù hắn có mười cái miệng cũng nói không rõ.

Cho nên khi hiệu trưởng đến liền thấy được như vậy một màn: Đoàn Đông giơ tay cao, thoạt nhìn giống như chuẩn bị đánh học sinh, mà một người học sinh ánh mắt còn hồng hồng giống con thỏ nhỏ, nhất định là đã bị đánh!

"Đoàn Đông, cậu làm gì?"

Hiệu trưởng tuy rằng đã năm mươi tuổi, nhưng khí thế không kém, hô một câu Đoàn Đông lập tức liền sợ.

Lần này còn có lãnh đạo trường khác đến thăm trường bọn họ, bởi vậy có lãnh đạo nhíu mày, có chút bất mãn: "Giáo viên này, học sinh dù có làm sai cũng không thể đánh học sinh."

Nói xong chỉ chỉ Thẩm Úc, vẻ mặt không đồng ý: "Anh xem xem bạn học kia cũng bị anh đánh phát khóc rồi."

Đoàn Đông nhìn về phía Thẩm Úc, quả thực phát hiện thân thể Thẩm Úc liên tục run rẩy, đôi mắt cũng hồng hồng.

"Tôi không đánh trò ấy."

Nói xong, hắn hung tợn nhìn về phía Thẩm Úc, không kiên nhẫn hỏi: "Trò mau nói cho lãnh đạo tôi không đánh trò!"

Thẩm Úc bị tiếng hô hoảng sợ, nhìn Đoàn Đông, lại nhìn lãnh đạo, cuối cùng ủy khuất mà cúi đầu: "Không có."

Ban lãnh đạo vừa xem liền hiểu ngay, không ít người trong mắt tràn ngập khinh thường.

Đoàn Đông: "..."

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Khẩu khí của hiệu trưởng thật sự không tốt, ngay cả ánh mắt cũng nghiêm khắc vài phần.

Hôm nay có không ít lãnh đạo của trường học, thể diện cũng sắp bị Đoàn Đông ném hết rồi.

Nếu không phải hiện tại thời điểm không đúng, ông có thể trực tiếp để Đoàn Đông cút đi.

"Hiệu trưởng, chủ yếu là hai học sinh này mấy hôm trước làm sai kỷ luật, hôm nay đến để hai vị bạn học ký biên bản xử phạt." Đoàn Đông vội vàng giải thích.

"Biên bản xử phạt?" Hiệu trưởng trong lòng có chút khiếp sợ.

Nói học sinh cao lớn kia làm sai ông còn có chút tin, nhưng học sinh thấp bé kia..

Sắc mặt hiệu trưởng trầm xuống: "Nếu muốn xử phạt, vì sao còn động thủ đánh người?"

"Này.." Đoàn Đông nghẹn họng.

"Hiệu trưởng, em là Cố Chỉ học sinh lớp một năm ba, mới chuyển tới hôm khai giảng." Cố Chỉ thấy thời cơ không sai biệt lắm mới mở miệng nói chuyện.

Thừa dịp Đoàn Đông không có lời nào để nói, Cố Chỉ liền tiếp tục nói: "Hai ngày trước bởi vì giáo viên Tiếng Anh của lớp trong giờ dạy học dùng ngôn ngữ quá kích với bạn học của em, cho nên liền cùng giáo viên tranh chấp hai câu, chỉ là không nghĩ tới sau đó hiệu phó đến văn phòng nói mời phụ huynh tụi em đến trường học, có điều cha mẹ của tụi em không đến được, kết quả là hiệu phó nói muốn xử phạt chúng em, hơn nữa quá trình xử phạt căn bản không giống như trên biên bản."

Hiệu trưởng trầm ngâm một lúc lâu, nhìn về phía Đoàn Đông: "Có phải như vậy hay không?"

Hiệu trưởng ánh mắt sắc bén, khí áp nói chuyện thật thấp, làm cho người ta cảm thấy áp lực.

Sau lưng Đoàn Đông đổ một tầng mồ hôi, cuối cùng gật gật đầu: "Phải"

Lại cảm thấy không thích hợp, lắc đầu: "Mọi chuyện cũng không phải như vậy."

"Nếu đã xử phạt học sinh, vậy giáo viên kia xử lý như thế nào?"

"..."

Đoàn Đông vẻ mặt đau khổ, không biết nên nói như thế nào mới tốt.

Lí Dung cùng hắn quan hệ không cần nói cũng biết, ngày thường mọi việc lớn nhỏ hắn đều hỗ trợ giải quyết, làm sao cũng không nghĩ tới lại vấp phải chuyện này.

"Thật sự là hoang đường!"