Say Mộng Giang Sơn

Chương 1066.1: Giáo huấn nữ (1)




Chiếc xe nhẹ nhàng dừng lại ở trước cửa Dương phủ, màn xe hé mở, lộ ra một gương mặt quyến rũ điên đảo chúng sinh, đúng là An Nhạc. An Nhạc không biết lại muốn đi đâu dự tiệc, trang phục lộng lẫy, có vẻ như đã được tỉ mỉ tân trang, nguyên bản dung nhan đã vốn yêu kiều, cực kỳ xinh đẹp, lúc này lại càng xinh đẹp không gì sánh được.
Lý Trì Doanh quay đầu nhìn lại, không khỏi kinh ngạc nói:
- An Nhạc tỷ tỷ?
An Nhạc và Tương Vương một nhà lui tới cũng không chặt chẽ, những đường tỷ muội đó nàng tuy rằng đều gặp, nhưng kết giao không nhiều, cho nên đối với Lý Trì Doanh chỉ là có chút quen mặt, nàng không nhớ rõ đây là nữ nhi thứ mấy của phủ Tương Vương cùng với phương danh của nàng, chỉ có điều vừa thấy Lý Trì Doanh nhìn quen mắt, lúc này lại nghe thấy nàng gọi mình là tỷ, lúc này mới tin tưởng nàng quả nhiên là nữ nhi của Bát thúc.
An Nhạc liếc mắt nhìn vào cửa chính Dương phủ, thay một bộ mặt mỉm cười ngọt ngào má lúm đồng tiền, dịu dàng nói:
- Tiểu muội, sao muội lại chạy đến nơi này, muội tìm Dương tướng quân làm gì?
- Ta...
Lý Trì Doanh bỗng nhiên có chút nghẹn lời, tuổi của cô bé này tuy rằng không lớn, tính tình có chút lỗ mãng kích động, nhưng lại có ưu điểm rất lớn, nàng coi trọng lời hứa. Từ lần trước ở cung thành đáp ứng Dương Phàm tuyệt không đem chuyện này nói cho người khác nghe, nàng liền thật sự thực hiện lời hứa, không nói với bất kỳ người nào, bao gồm tỷ muội của nàng và người thân nhất là Tam ca.
Hiện giờ An Nhạc hỏi, Lý Trì Doanh tự nhiên sẽ không bội tín vứt bỏ lời hứa, nàng đảo mắt, lung tung đáp:
Ta •••••• ta ở trong phủ Đại huynh đá quả cầu, quả cầu bị đá đến đầu tường, rớt xuống Dương phủ, kết quả bị •••••• bị tiểu tử thối tha của Dương gia làm hỏng, ta tìm đến đòi hắn bồi thường.
Đạo hạnh nói dối của Lý Trì Doanh làm sao bì kịp được với tiểu hồ ly thành tinh Lý Khỏa Nhi này, nàng chỉ liếc mắt là thấy ra cô bé đang nói xạo. Lý Khỏa Nhi mà chỉ tò mò với hành động của Lý Trì Doanh, cũng không nghĩ đến tiểu đường muội này sẽ cùng Dương Phàm có chuyện gì đó dây dưa, dù sao Lý Trì Doanh tuổi còn quá nhỏ, rất khó khiến người ta liên tưởng đến tình yêu nam nữ.
Nhưng Lý Trì Doanh lại nói dối, An Nhạc suy bụng ta ra bụng người, không khỏi liền nổi lên lòng nghi ngờ, nàng bất động thanh sắc Ờ một tiếng, theo trong xe đi ra, đi đến bên người Lý Trì Doanh, cầm tay cô bé, cười híp mắt nói:
- Như vậy à, nhi tử bảo bối của Dương đại tướng quân đích thật là một Hỗn Thế Ma Vương hồi trước hắn còn đứng ở đầu tường, đái vào đầy mặt của Hà Nội Vương đấy.
Lý Trì Doanh không kìm nổi bật cười. An Nhạc cười dài mà nói:
- Tỷ muội của Lý gia ta cũng không thể để họ Dương khi dễ như vậy. Tuy nhiên muội dù sao cũng là quý nữ hoàng thất, đứng ở cửa lớn mà hô to gọi nhỏ còn thể thống gì. Nào, tỷ tỷ mang muội đến Dương gia, tìm Dương tướng quân giáp mặt đòi lại công đạo.
- Việc này ••••••
Lý Trì Doanh có chút khó xử, ngẩng lên thấy An Nhạc đang ngồi trên xe cười lãnh đạm nhìn mình, khuôn mặt xinh đẹp của Lý Trì Doanh lập tức nóng lên.
Nàng vừa mới còn nói là ở quý phủ của đại ca đá cầu, quả cầu rơi vào Dương phủ bị Dương gia tiểu công tử làm hỏng, lại đã quên nàng là đường xa mà đến, xa ngựa nô bộc đều đứng hầu ở một bên, phủ đệ của đại ca và phủ đệ của Dương Phàm gần sát đấy, nếu nàng mới vừa rồi ở tại quý phủ đại ca, gần như vậy còn phải dùng tới xa mã?
Lời nói dối bị bại lộ, Lý Trì Doanh hơi có chút thẹn thùng, An Nhạc cũng không nói toạc ra, cầm tay nàng, định mang nàng xông vào Dương phủ. Mạc Huyền Phi đứng ở cửa vẻ mặt khó xử, thân phận người ta quý trọng, nếu quả thật phải cứng rắn xông vào bên trong, gã thật đúng là không dám ngăn cản.
Dương Phàm nhĩ lực siêu phàm đứng ở mặt sau bức tường nghe rõ mồn một màn đối thoại của hai người, thấy tránh không khỏi, hắn khẩn trương ho một tiếng làm bộ đi ra, giả bộ tình cờ gặp Lý Trì Doanh ở cửa phủ. Dương Phàm vẻ mặt kinh ngạc, nói:
- Ta nói vừa mới như thế nào nghe thấy hai chim khách thì thầm kêu, hóa ra là hai vị quý nữ đến nhà. Không biết nhị vị đến có chuyện gì vậy?
Lý Trì Doanh lườm hắn một cái, tức giận nói:
- Dương đại tướng quân. Ngươi cũng đừng chỉ nói lời dễ nghe, chỉ cần ngươi không nói là con cú tới cửa, người ta liền cảm ơn trời đất rồi.
Dương Phàm nhìn lén liếc mắt một cái như cười mà nói:
- Cái khác không nói, nhưng buổi tối hôm qua thực sự có một con cú kêu không ngừng đấy.
Lý Trì Doanh nghĩ đến Dương Phàm đang nói nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời quay ngoắt lại, khuôn mặt xinh đẹp mặt trầm xuống, nàng tự nhiên hiểu được Dương Phàm nói không thích nàng trèo vào cửa nhỏ Dương gia. Lý Trì Doanh rất không vui mà nói:
- Dương tướng quân, người ta hôm nay đến, là tìm ngài là đòi nợ đấy.
Nói xong nàng lại sợ Dương Phàm hiểu lầm, nếu chẳng may Dương Phàm nghĩ đến nàng sớm đem bí mật giữa hai người nói với An Nhạc, vậy không ổn rồi, nàng lại khẩn trương đuổi theo một câu, nói:
- Quả cầu của ta đá qua đầu tường, bị tiểu hài tử nhà ngài làm hỏng rồi, ngài xem làm thế nào đây?
Dương Phàm cười nói:
- Tiểu hài tử không hiểu chuyện, Huyện chủ làm gì chấp nhặt với nó. Như vậy đi, ta đang có việc phải đi ra ngoài, Huyện chủ không ngại cùng ta đồng hành, đến chợ Trường An, cô xem trúng quả cầu nào, ta đều mua trả lại cho cô, như vậy được chứ?
Lý Trì Doanh vội vã muốn để An Nhạc đi, khẩn trương đáp ứng nói:
- Nói lời phải giữ lấy lời, vậy ta đi thôi!
Dương Phàm nhìn thoáng qua Lý Khỏa Nhi trên mặt vẫn đang tươi cười, gương mặt lập tức lạnh xuống:
- Không biết điện hạ đến nhà, có chuyện gì không vậy?
Lý Khỏa Nhi thấy hai người kẻ xướng người hoạ, chính mình đã không có khả năng xem diễn nữa, trong lòng tuy rằng khó hiểu không thể giải thích, nhưng cũng buông tay Lý Trì Doanh mỉm cười cười nói:
- Không có gì, Bổn cung là đưa tiểu muội đến đây, các ngươi đã đều nói xong, vậy không còn chuyện của ta nữa. Dương tướng quân, tiểu muội, Bổn cung cáo từ.
Lý Khỏa Nhi quay đầu liền đi, xách váy bước xuống bậc thang, bỗng ngoái đầu nhìn lại cười, nói với Dương Phàm:
- Dương tướng quân, ngươi cần phải thực hiện hứa hẹn nha, nếu dám khi dễ tiểu muội tử, Bổn cung nhất định sẽ giúp nàng lấy lại công đạo.
Dương Phàm mày hơi hơi nhăn lại, thật là không hài lòng. Lý Trì Doanh đứng ở một bên, nhìn thấy thần sắc hắn, trong lòng không khỏi không yên. Nhưng nàng chỉ khẽ cắn môi dưới, không nói lời nào, cho đến khi Lý Khỏa Nhi trèo lên xe rời khỏi, nàng mới khẩn cấp giải thích với Dương Phàm:
- Người ta chưa nói với gì với tỷ ấy cả.
Dương Phàm lạnh lùng thốt:
- Ta biết.
Hắn nhấc lên vạt áo bào, đi ra khỏi cửa phủ, Lý Trì Doanh vụng trộm nghiêng mắt nhìn sắc mặt của hắn, mất tự nhiên đi theo sát ở phía sau hắn. Dương Phàm khoanh tay, nhìn đoàn xe An Nhạc đi xa, thản nhiên nói:
- Ta rất không thích Đường tỷ của cô.
Lý Trì Doanh nói:
- Ta biết, tỷ ấy cũng không phải vì ta tìm đến đấy. Ta nghe nói lúc trước ở chợ đông Trường An ...
Dương Phàm nói:
- Ta chán ghét người này, lại không quan hệ đến chuyện đó.
Lý Trì Doanh nghẹn lời, cố lấy dũng khí nói:
- Ta cũng không thích tỷ ấy, An Nhạc tỷ tỷ...lLuôn luôn có chút kì quái xa cách. Hơn nữa Tam ca của ta cũng đã nói với ta, bảo ta không nên cùng An Nhạc lui tới, nói nàng không nên thâm giao, người ta không biết rõ ý tứ Tam ca, tuy nhiên, Tam ca sẽ không hại ta, huynh ấy nói như vậy, nhất định có đạo lý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.