Say Mộng Giang Sơn

Chương 1153: Phượng minh kỳ sơn




Cuối mùa hè, Tiểu Man và a Nô người trước người sau sinh con. Tiểu Man lại sinh một đứa con trai, a Nô lúc này thì sinh ra đứa con gái, hai người đều có trai có gái, Dương gia lại là thêm con trai, Dương phủ trên dưới rất vui mừng.
Đã vào tiết thu, cả nhà nghĩ đến việc ra ngoài nên quyết định rời khỏi thành Trường An một lần nữa đi chơi ở Kỳ Châu. Lần này thời gian của Dương Phàm vô cùng thoải mái cho nên cả nhà chuẩn bị rất nhiều đồ dùng trên đường ở Kỳ Châu chứa đầy sáu chiếc xe ngựa.
Dương Niệm Tổ rất vui vì ít nhất ở trong khoảng thời gian này nó không cần mỗi ngày bị cha bắt học thuộc bài. Kỳ thật Dương Phàm nhìn bộ dạng khổ não của nó, có khi cũng không nỡ. Nhớ khi xưa hắn còn nhỏ bởi vì bướng bỉnh không chịu đi học nên nhiều lần bị phụ thân cho ăn gậy. Khi đó hắn còn nghĩ lớn lên có con nhất định sẽ không buộc con mình đi học. Nhưng rồi hôm nay hắn cũng phải như trước đi theo đường của phụ thân mình cũng bởi vì tiền đồ của con mà thôi. Sự khổ tâm của người làm cha mẹ có mấy ai có thể hiểu cho đâu?
Sáu chiếc xe ngựa chở đồ, lại thêm ba vị phu nhân và bà vú, con cái, nha hoàn đám người đánh xe ước chừng mười lăm mười sáu chiếc, lại có y nộ mã vệ, tôi tớ gần hơn trăm người, trùng trùng điệp điệp đi trên đường Chu Tước.
Dương Phàm chuyến này muốn đến trang trại ở Kỳ Châu giải sầu cho nên không có bày ra nghi thức Phụ Quốc Đại tướng quân. Tuy nhiên vì muốn đi thuận lợi nên quan đăng quan phiên đều treo lên. Cho nên khi bọn họ đến đường lớn Chu Tước đã bị An Nhạc công chúa thấy.
Hài cốt Võ Sùng Huấn chưa lạnh, An Nhạc đã xuất giá làm cô dâu. Võ Diên Tú cũng cảm thấy thú vị vô cùng, hơn nữa hiện giờ Vi thị quyền khuynh triều dã, Võ gia đã biến thành phụ thuộc Vi thị, Võ Diên Tú phải hạ khí hoàn toàn, hiển nhiên không có thể giống Võ Sùng Huấn can thiệp hành động của An Nhạc công chúa.
An Nhạc công chúa hiện giờ thật sự là được như ý, chẳng những thường cùng Thôi Thực tằng tịu mà còn tìm vài tân trai lơ đều là thiếu niên, ngọc diện môi son đẹp đẽ mà trong đó còn có huynh đệ Thôi Thực là Thôi Dịch và Thôi Địch, vài người thường xuyên cùng nhau quan hệ, dâm loạn vô cùng.
Hôm nay An Nhạc công chúa đi chơi trở về. Vì uống qua mấy chén nên có chút say rượu nên vén màn lên đón gió thu cho tỉnh rượu. Bỗng nhiên thấy quan phiên của Dương Phàm, vội vàng kêu lên:
- Dừng xe!
Hai đoàn xe gặp nhau lần lượt dừng lại, An Nhạc công chúa mảnh mai từ trong xe khoan thai đi ra, nhìn về phía chiếc xe gặp phải đang dừng lại cười mà nói:
- Có phải là Phụ Quốc Đại tướng quân?
Màn xe được vén lên, Dương Phàm đang ngồi trong xe thản nhiên nhìn nàng, ngồi bên cạnh là Cổ Trúc Đình như con chim nhỏ nép vào người. Dương Phàm nhẹ giọng căn dặn một câu đoàn xe của Dương gia tiếp tục đi trước. Dương đại thiếu gia từ trong cửa sổ ló đầu ra với bộ dạng kháu khỉnh bụ bẫm nhìn chằm chằm An Nhạc công chúa.
An Nhạc công chúa thấy hình dáng xinh đẹp của mình ngay cả đứa nhỏ cũng có thể thu hút, không khỏi có chút khoe khoang nên hất cằm lên, khóe môi nổi lên một nụ cười. Lại nghe Dương đại thiếu gia quay đầu lại lớn giọng reo lên:
- Mẹ, vị cô nương kia mặc chiếc váy đó, cùng giống của nhà chúng ta, tuy nhiên không đẹp bằng của nhà mình.
Nụ cười của An Nhạc công chúa lập tức tắt. Dương Phàm suýt tý nữa nhịn không được mà cười ra tiếng. Hắn đi ra xe hướng An Nhạc công chúa chắp tay nói:
- Công chúa điện hạ mạnh khỏe.
An Nhạc bị Đại thiếu gia Dương gia làm cho nổi giận mặt mày xanh mét, sa sầm nét mặt nói với Dương Phàm:
- Bổn cung rất khỏe. Dương đại tướng quân khỏe chứ?
Dương Phàm cười nói:
- Bổn Đại tướng quân cũng rất khỏe, nhàn rỗi nên người nhẹ nhàng, cảnh thiên nhiên Kỳ Châu nổi tiếng đẹp từ xưa tới nay nên lần này cả nhà đi về hướng tây, vui vẻ hòa thuận, chẳng phải hay ư?
An Nhạc khẽ bĩu môi nói:
- Giả vờ giả vịt, hư danh, ai sẽ cam lòng? Tuy nhiên... Nếu ngươi muốn quyền to chức trọng cũng không phải là không thể, chỉ cần ngươi đồng ý... cầu khẩn ta.
Đôi mắt ngập nước của An Nhạc công chúa đầy quyến rũ, lông mi giống như một bàn chải chấm mật chớp chớp trêu chọc Dương Phàm.
Dương Phàm xoay người lại đi vào ngồi xuống cất giọng nói:
- Đi thôi.
Màn xe vừa kéo lại, người đánh ngựa giơ roi "BA~" một tiếng đuổi theo đại đội nhân mã, mặt phấn của An Nhạc công chúa lại lần nữa xanh mét.
********
Chạng vạng tối ngày hôm đó cả nhà Dương phủ trú ở một nhà trong một trấn nhỏ. Cả nhà sau khi thu xếp ổn thỏa Dương Phàm gọi Nhâm Uy tới thấp giọng dặn dò:
- Đi Kỳ Châu lần này ta muốn gặp Thẩm Mộc một lần.
Thần sắc Nhâm Uy hơi có chút kinh ngạc nhưng y cũng không nói lời nào. Y biết rằng Dương Phàm nhất định còn tiếp tục nói.
Dương Phàm nói:
- Hai tông Hiển Ẩn không thể vẫn cứ giằng co như vậy mãi vì đối với song phương chúng ta đều không có lợi. Ta nghĩ trải qua thời gian dài giằng co như vậy, trong lòng Thẩm Mộc hẳn là cũng biết rõ rồi. Chúng ta thoát khỏi Thất tông ngũ tính, có thể cùng bọn họ biến thành hợp tác, hơn nữa vẫn hợp tác rất tốt, giữa Hiển Ẩn chẳng lẽ không tìm ra được biện pháp nào giải quyết thỏa đáng sao?
Dương Phàm khoanh tay, chậm rãi bước đi trầm ngâm nói:
- Ta lần này cùng y tiếp xúc chính là vì mục đích này, y cũng đồng ý. Có điều..., ta ở Kỳ Châu tuy có mười ngàn khoảnh ruộng tốt, là địa chủ lớn nhất nơi đây nhưng ở đó cũng nằm dưới sự khống chế Ẩn tông, nên không thể không đề phòng người ta, ngươi hiểu chứ?
Nhâm Uy gắng sức gật gật đầu, Dương Phàm vuốt cằm nói:
- Ta đã sai Cổ Đại đi trước đến Kỳ Châu chuẩn bị. Ngươi là thủ lĩnh cận vệ của ta, an nguy của ta cùng cả nhà cuối cùng phải giao ở trên tay của ngươi, ngươi đang ngoài sáng, Cổ Đại ở trong tối, nhất định phải bảo đảm an toàn cả nhà ta ở Kỳ Châu.
Nhâm Uy nói:
- Vâng! Ty chức nhất định dốc hết sức mình, bảo vệ Tông chủ và gia quyến an toàn. Chỉ có điều... Chỉ có điều ý đồ Ẩn Tông khó hiểu nên việc này khó bảo đảm không gặp nguy hiểm, Tông chủ nếu quyết định cùng Thẩm Mộc gặp ở Kỳ Châu sao phải mạo hiểm dẫn mọi người theo?
Dương Phàm nói:
- Ta dẫn theo người nhà của mình hơn nữa là ở địa bàn của y mới chứng minh thành ý của ta. Tuy nhiên, ngươi cũng không cần lo lắng quá mức, ta chẳng phải trong tối có Cổ Đại, ngoài sáng có ngươi, hơn nữa... Ta dù sao vẫn là Phụ quốc Đại tướng quân của triều đình.
Dương Phàm khẽ mỉm cười nói:
- Ở trên triều đình, Đại tướng quân ta đây có không biết bao nhiêu lời chỉ trích về lối sống nhưng dù sao ta cũng là Phụ quốc Đại tướng, đại biểu cho thể diện triều đình, nếu tự nhiên xảy ra chuyện thì bộ mặt triều đình rất khó coi, quan viên địa phương gánh không nổi, nên ngươi cho rằng bọn họ sẽ không phái người bảo hộ sao? Thẩm Mộc Ẩn tông tuy rằng lăn lộn trong giang hồ, nhưng bọn họ cũng là vì cầu thế, cầu tài, mà không phải là vào nhà cướp của. Tin rằng bọn họ cũng sẽ không bí quá hoá liều làm ra chuyện đi quá giới hạn.
Nhâm Uy gật gật đầu, nói:
- Vâng, ty chức hiểu!
Nhâm Uy thấy Dương Phàm không dặn dò gì thêm liền chắp tay nói:
- Ty chức đi sắp xếp một chút.
Nhâm Uy xoay người rời đi, Dương Phàm đột nhiên lại nói:
- Ta biết rằng trong tông có vài nguyên lão đối với việc ta ẩn nhẫn nhượng bộ có chút bất mãn, cũng hiểu ngươi đao trảm Lý Thừa Huống là muốn hòa hoãn mâu thuẫn giữa ta cùng với các nguyên lão, cho Hiển Tông ta có được lợi ích lớn hơn nữa. ta sở dĩ từ chối không tiếp nhận là vì...
Nhâm Uy đứng lại chậm rãi xoay người lại nhìn Dương Phàm.
Dương Phàm nói:
- Là bởi vì chúng ta không thể nhìn quá thiển cận, mà phải là vài chục năm sau, vài trăm năm thậm chí vài ngàn năm sau. Cho nên, chúng ta không thể dẫm đạp lên để không còn đường quay đầu lại được.
Dương Phàm ngưng mắt nhìn Nhâm Uy nói:
- Không ở đúng vị trí thì không bàn chính sự, dù cho ngươi dụng tâm thế nào, hy vọng ngươi về sau có thể làm đúng bổn phận không được tự ý làm chủ cho ta!
Dương Phàm càng nói thần sắc càng lạnh lùng. Thân thể Nhâm Uy khẽ run lên cúi đầu nói:
- Vâng! Ty chức hiểu!
*******
Trước vực sâu giữa Ngũ Trượng Nguyên, Hà Thủy, Dương Phàm và Thẩm Mộc sóng vai cùng nhau.
Uy lực của trời đất đã khắc ra bức tranh thiên nhiên không gì sánh được, năm tháng lại vì nó vẽ lên một lớp men sứ thê lương, đứng ở chỗ này tự nhiên sinh ra một nổi nhớ mong sâu thẳm.
Thẩm Mộc đứng khoanh tay, gió phất tay áo bay bay. Vốn tướng mạo bình thường cũng sinh ra vài phần tự nhiên, phóng khoáng.
Dương Phàm nhìn y, lại nhìn thị vệ của Thẩm Mộc đứng rất xa nói:
- Ngươi không sợ ta khẽ vươn tay xô ngươi xuống tan xương nát thịt sao?
Thẩm Mộc khẽ mỉm cười, liếc hắn nói:
- Ngươi vừa mang theo cả nhà đến Kỳ Châu, ta còn hoài nghi thành ý của ngươi sao?
Dương Phàm thở dài nói:
- Thẩm huynh, hơn một năm nay hai người chúng ta thật sự không thân thiết với nhau rồi.
Thẩm Mộc cũng thở dài nói:
- May mắn hai tông Hiển Ẩn không giống lúc trước thủy hỏa bất dung.
Dương Phàm nói:
- Nhưng song phương nếu tiếp tục như vậy một ngày nào đó chúng ta thật sự sẽ thủy hỏa bất dung, bởi vì... Nếu mình gạt chân nhau thì song phương đều bị tổn thất lớn, không ai có thể dễ dàng tha thứ nếu sự tổn thất này tiếp tục kéo dài nữa, đến lúc đó phát sinh cái gì chỉ sợ ngay cả huynh và ta đều không kiểm soát được.
Thẩm Mộc nhíu nhíu mày nói:
- Ngươi muốn cùng ta cùng hòa giải?
Dương Phàm nói:
- Chẳng lẽ huynh không muốn sao?
Hai người liếc nhau một cái, Thẩm Mộc chậm rãi xoay người sang chỗ khác, mắt nhìn u cốc nói:
- Chuyện lúc ban đầu, vốn tình trạng không đến mức ồn ào như vậy. Ta thừa nhận song phương ai cũng muốn kiếm lợi ích lớn hơn. Mà khi quan hệ của hai tông Hiển Ẩn rất hòa hợp, theo tình huống bình thường mà nói sẽ không người bên nào người dám chủ động khiêu khích làm cho sự việc náo động, như vậy mất đi ý định cầu tài ban đầu rồi.
Dương Phàm nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn y. Thẩm Mộc chậm rãi nói:
- Đối với việc này ta có hoài nghi nhưng ta cẩn thận đã điều tra khá lâu cũng không có manh mối. Nhưng sau đó khi xử lý một chuyện khác, thủ hạ của ta vô tình phát hiện một người ở phòng kế toán trong nhà có một số tài sản có thể nói khoản tiền khá lớn, rất khả quan.
Ánh mắt của Dương Phàm bỗng nhúc nhích nhưng hắn không nói gì. Gió thổi mái tóc hắn. Ánh mắt như mũi tên.
Thẩm Mộc nói:
- Hắn ta vốn không thể có nhiều tiền như vậy, cho dù tiền của hắn ta tất cả đều do tham ô. Mà trên thực tế, tài khoản hắn ta hoàn toàn không có vấn đề, hắn ta không tham ô một khoản tiền nào. Hắn không phạm tội, tiền trong nhà cũng đều không liên quan chuyện Ẩn tông chúng ta. Chuyện này vốn nên dừng ở đây, nhưng hắn ta lại chính là một trong những đương sự gây ra xung đột ngày đó cho hai tông Hiển Ẩn, mà huynh đệ ta phái đi điều tra chuyện này may mắn lại đặc biệt khôn khéo.
Dương Phàm buộc miệng hỏi:
- Huynh phát hiện cái gì?
ận định Uyển Nhi không luyến quyền vị, là một người có thể sử dụng.
Phải nói không vui nhất chính là Dương Niệm Tổ Dương đại thiếu gia rồi, khi cha của Dương Đại Thiếu trong quân bận rộn, khó được một lần về nhà, cậu ở nhà leo cây bắt chim, trên cạn bắn chim, lặn xuống nước bắt cá, dẫn theo một đám tiểu đồng Cổ gia và đám hài tử khác trong phường kéo bè kéo lũ đánh nhau tiêu dao khoái hoạt.
Ngay khi cậu sắp đánh ra được một danh hiệu "Tiểu Bá Vương" rồi thì cha đã trở về, vừa về liền bắt cậu đọc sách, hạnh phúc thời niên thiếu của cậu tất cả đều bị hủy, mộng anh hùng xưng bá tại Phường Long Khánh, tiếu ngạo hồ Long Khánh của cậu cũng đã tan vỡ hoàn toàn.
Một cậu bé bồi hồi ở bên hồ Long Khánh ngửa đầu nhìn trời, cúi đầu thở dài ngâm:
“Ngô linh Hy Hòa nhĩ tiết hề
Vọng Yêm tu nh vật bách
Lộ man man kỳ tu viễn hề
Ngô tương thượng hạ nhi cầu sách”
“Hy Hòa hỡi nể tình ta với
Lối non đoài chớ vội xông pha
Quản bao nước thẳm non xa
Để ta tìm kiếm cho ra bạn lòng”
(Bài Ly tao – Nỗi sầu ly biệt)
Âm thanh này đau buồn làm sao, tình cảnh này đau buồn làm sao, thật khiến người ta đồng cảm rơi lệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.