Dương Phàm thấy người đi tới chính là Ngọc Chân công chúa, không khỏi có chút kinh ngạc, sao nàng ta lại tới đây? Tương Vương kia thì không tới không được, Lý Trì Doanh hiện giờ là người xuất gia, có thể từ chối tới dự tiệc, người ta sẽ thông cảm mà không làm khó nàng. Hơn nữa, đằng này lại cứng rắn xông vào phủ công chúa, đánh gia nô của An Nhạc công chúa như thế thì chẳng giống đi dự tiệc chút nào.
Đang lúc nghĩ, Dương Phàm bỗng nhớ ra trước khi tới tiệc Lý Trì Doanh có sai người tới mời hắn, không kìm nổi lại nghĩ: “Chẳng lẽ là vì ta mà đến? Không thể nào, Nàng ta có chuyện gấp gáp gì chứ đến nỗi ngay cả một buổi tiệc cũng không đợi được, lại giận giữ xông vào phủ An Nhạc công chúa. Nàng ta tuy là công chúa, nhưng lại khác xa so với An Nhạc công chúa, sao có thể dễ dàng đắc tội tới An Nhạc được. Trừ khi... An Nhạc đã làm chuyện gì đó chọc giận nàng ta. Với một người có tính cách ngạo mạn như An Nhạc thì chuyện này có khi là thật.
Dương Phàm đương lúc còn đang suy nghĩ thì Ngọc Chân công chúa đã quay người lại, tùy tùng đi theo nàng là một tiểu đạo cô trong trong tay cầm một sắc lụa vàng làm tập sách trước mặt, cổ tay rung lên, một tiếng ầm ầm phát ra, biến thành một cuốn sách thật dài. Đời Đường không phát minh ra loại sách buộc chỉ, "Toàn phong trang" lúc này cũng chưa được lưu hành, mà chủ yếu vẫn là "Kinh chiết trang".
Loại sách "Kinh chiết trang" trước và sau khi giở ra không có sự khác biệt, hình dạng khi mở ra giống như bản tấu chương mà chúng ra vẫn hay thấy trên phim ảnh, nó là một cuộn giấy dài, sau khi gập lại thì sẽ trở thành hình dáng của một quyển sách
Lý Trì Doanh quát:
- Cẩu nô tài, mở to mắt chó của ngươi nhìn cho rõ, ngọc điệp ở đây, xem bần đạo có phải là Hoàng thất tông thân hay không.
Cuốn sách ở trước mặt bằng lụa vàng mà Lý Trì Doanh cầm chính là ngọc điệp. Chính sử có ghi chép lại sổ sách ghi thân phận người trong hoàng thất, là gia phả của người trong Hoàng tộc, chỉ có điều vật này mặc dù gọi là ngọc điệp nhưng cũng chỉ là tờ giấy mà thành, cho nên cũng không thể nói loại “chứng minh thư” này phải được làm ra từ ngọc.
Sau Khi Tương Vương rời khỏi Hoàng Đế, lập tức cáo biệt. Lúc này đã rời hẳn rồi, nên đã không còn thấy dáng điệu hung bạo của con gái ông ta nữa. Lúc đó Thái Bình công chúa cũng muốn đi nhưng lại bị An Nhạc công chúa cực lực giữ lại, một đám muốn lấy lòng An Nhạc công chúa chen nhau mà lên, Thái Bình công chúa được mời ra hậu trạch, lúc này cũng không có ở đây.
Không có trưởng bối chủ nhà ra mặt ngăn lại, người ngoài nào có kẻ muốn ra mặt trách móc một vị công chúa. Võ Diên tú thấy tình hình như vậy, với thân phận là chủ nhân ở đây đương nhiên phải lên hỏi han, bỏ lại Tông Sở Khác, vội vàng tiến lên nghênh đón.
Tiểu nô tài dẫn Dương Phàm tới phía hiên nhà cũng rất tò mò về những hành động của Ngọc Chân công chúa, cứ đứng đó mà nhìn, nhất thời vẫn chưa thúc giục Dương Phàm rời khỏi. Vũ Diên Tú chạy tới bên Ngọc Chân công chúa, cười gượng chắp tay lại nói :
- Vô thượng Ngọc Chân đạo trưởng, không biết quang lâm tệ phủ có điều chi chỉ giáo?
Lý Trì Doanh bị y hỏi bỗng ngẩn ngơ, rồi kinh sợ toát mồ hôi hột, cũng may người bên ngoài nhìn thấy cũng chỉ nghĩ là là sự nông nổi tuổi trẻ của một nữ quan, khó có thể nhận ra sự thay đổi này.
Lý Trì Doanh bị Võ Diên Tú hỏi không kìm được vừa vội vừa kinh động lại rất hoang mang, chỉ thầm nghĩ :
- Thôi nguy rồi, ta vội vàng tới đây, chưa kịp nghĩ ra một cái cớ thích hợp, biết nói thế nào bây giờ?
Sát vách sương phòng, An Nhạc công chúa đã dày công chuẩn bị tất cả, nàng ta mặc chiếc áo ngực hững hờ bên trong, bên ngoài choàng một tấm áo lưới mỏng để che đi lớp áo ngực bên trong. Nghĩ đến cảnh tượng sau khi Dương Phàm bước vào, bỗng nàng ta xé bỏ lớp xiêm y bên ngoài, hò hét khiếm nhã rồi ôm chặt lấy tân khách dẫn vào, An Nhạc công chúa lại mỉm cười.
Một kẻ là vị công chúa xinh đẹp nhưng lại luôn gây tai họa, một người là Đại tướng quân đã ngà ngà say. Chẳng lẽ lại không xuất hiện cảnh tượng mà bình thường sẽ xảy ra hay sao? Đến lúc đó, chỉ cần nói công chúa điện hạ muốn mời Đại tướng quân đang nhàn rỗi ở nhà này làm thầy vỡ lòng cho can trai mình cho nên mới mời hắn tới sương phòng bàn bạc chuyện này, ai mà ngờ được vị Đại tướng quân đang say rượu này bỗng nổi dục vọng muốn cưỡng bức công chúa.
Chỉ bằng điều này, thì cho dù không lấy mạng hắn cũng đủ để khiến hắn thân bại danh liệt, từ nay về sau không thể sống yên thân ở thành Trường An nữa, triều đình đương nhiên cũng sẽ tiến hành trừng phạt bãi bỏ chức tước của hắn. Đến lúc đó, Dương phàm cũng chỉ như một con phượng hoàng bị nhổ sạch lông, bất kể hắn bị trục xuất đến đâu, thì lúc đó muốn giết hắn cũng dễ như trở bàn tay. Cái cảm giác rồng bị mắc cạn bị tôm giễu cợt này chắc chắn sẽ chẳng có thể lĩnh hội sâu sắc hơn An Nhạc công chúa.
Ngồi đợi một lúc mà vẫn chưa thấy Dương Phàm tới, An Nhạc công chúa có chút hết kiên nhẫn, nàng ta cũng biết Dương Phàm không muốn gặp nàng ta, hoặc là trừ khi Dương Phàm đã biết được nàng ta sẽ nghĩ kế hãm hại, nếu không thì tại sao ngay cả một chút tò mò cũng không có, chẳng lẽ hắn ta không muốn biết rốt cục công chúa đang có việc cấp bách gì sao?
Để tiện cho việc bày kế hãm hại Dương Phàm, An Nhạc công chúa cho bọn tùy tùng lui hết, vậy nên cũng không thể nào sai người đi xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì được, An Nhạc đành phải kiên nhẫn tiếp tục ngồi đợi.
Lý Trì Doanh chỉ có mỗi bản lãnh cười ngây ra, trông đầu đã không biết đã nghĩ đến hàng nghìn hàng vạn suy nghĩ rồi. Thì ra, hôm nay Ngọc Chân công chúa cấp bách tới đây muốn gặp Dương Phàm là bởi nàng ta đã biết được tin tức An Nhạc công chúa bày mưu hãm hại Dương Phàm.
Từ sau khi An Nhạc công chúa từ bỏ ý nghĩ chinh phục Dương Phàm, liền một lòng một dạ muốn đẩy Dương Phàm vào chỗ chết. Mặc dù nàng ta không nói vì sao lại thù hận Dương Phàm đến thế, nhưng trước mặt Võ Diên Tú lại không ít lần nói nàng ta căm hận Dương Phàm.
Võ Diên Tú vô cùng xu nịnh vị thê tử công chúa của y, nhưng để y đối phó với một vị Đại tướng quân chiến công hiển hách như Dương Phàm thì y lại không có kế sách gì nên việc này vẫn cứ bị trì hoãn như thế.
Hai ngày trước Võ Diên Tú có uống rượu cùng chái trai Vị Hậu là Cao Sùng trong khi đang làm nhiệm vụ trong cung. Hai người này hiện giờ đều là Vũ Lâm tướng quân, lần lượt nắm giữ một đội Phi Kỵ và một đội Vạn Kỵ, có thể nói binh quyền cực kỳ lớn.
Vi Thi hiện giờ kiêu ngạo ngút trời, coi trời bằng vung, hai kẻ đó không chỉ dám uống rượu trong khi thi hành nhiệm vụ trong cung mà rượu đang uống cũng là ngự tửu trong cung mang tới, người hầu bên cạnh cũng là thái giám trong cung.
Bọn họ không tin tưởng bộ hạ cũ của Dương Phàm cho lắm. Đối với bọn cung nữ thái giám thông thường cũng luôn có một cảnh giác nhất định. Nhưng với đám thái giám được Hoàng Hậu đề bạt trọng dụng trong cung Hoàng Hậu thì lại không hề cảnh giác. Vì thế cũng không cần phải kiêng dè bàn bạc công chuyện trước mặt bọn chúng.
Lại không nghĩ tới Vi Hậu mặc dù bà ta vẫn luôn đề phòng Uyển Nhi, không muốn để người của Uyển Nhi làm việc trong cung của nàng, nhưng lại chưa từng chú ý đến tên tiểu thái giám Cao Lực Sĩ. Cao Lực Sĩ hiện giờ đang tiếp quản một công việc béo bở là mua bán trong cung, việc này lôi kéo được rất nhiều người, trong số hai thái giám vẫn bưng trà rót rượu cho Võ Diên Tú và Cao Sùng, có một tên là con nuôi của Cao Lực Sĩ.
Nói là con nuôi, kỳ thật tiểu thái giám này cũng không ít tuổi là bao so với Cao Lực Sĩ, chỉ là do bọn thái giám trong cung được dựa vào tiền bạc để xếp vai vế, chủ yếu là xem vai vế cao thấp, còn lại không liên quan gì đến tuổi tác là bao.
Khi Võ Diên Tú và Cao Sùng đã say bảy tám phần, Võ Diên Tú bỗng nhiên nói về chủ đề xoay quanh Dương Phàm. Nói hắn không biết sao đã đắc tội với công chúa, chỉ khổ một nỗi là vẫn chưa có cớ gì để trừng trị hắn, Cao Sùng liền hiến một kế, Võ Diên Tú nghe xong cảm thấy việc này rất khả thi, khi về sẽ thực hiện như thế.
Câu chuyện này của hai người bọn chúng đã bị con trai của Cao Lực Sĩ nghe được rất rõ ràng, khi về đã lặng lẽ báo với Cao Lực Sĩ. Cao Lực Sĩ quay về thông qua nhiệm vụ mua bán trong cung liền truyền tin này tới tay Ngọc Chân công chúa. Ngọc Chân công chúa tuy rằng đã xuất gia, nhưng nàng vẫn là người phụ trách duy nhất thay cho tam ca của nàng nắm rõ chuyện này trong cung, nên Cao Lực Sĩ chỉ có thể liên lạc với nàng.
Sau khi Ngọc Chân công chúa nghe nói tin tức này đã lập tức muốn cảnh báo cho Dương Phàm, thế nhưng nào biết được khi nàng nhận được tin này cũng là ngày mà ngày phủ An Nhạc công chúa tổ chức tiệc chúc sinh nhật. Mặc dù Ngọc Chân công chúa đã lập tức phái người gấp gáp đi gặp Dương Phàm nhưng vẫn đến muộn một bước, Lý Trì Doanh liền dứt khoát quyết định xông thẳng vào phủ An Nhạc công chúa.
Lúc này, khi Võ Diên Tú bước lên hỏi, Ngọc Chân công chúa bỗng mới ý thức được trong chuyện then chốt này nàng đã không nghĩ tới: “nàng phải nói thế nào với người ta về mục đích đến đây của mình đây.”
Nếu như nàng tùy tiện tìm một lý do, ví dụ như nói đến để chúc mừng sinh nhật cháu trai nhưng bị bọn gác cổng cảm lại tức giận quá mà ra uy quá trớn, thì lý do nàng xông vào phủ An Nhạc công chúa đã là đầy đủ rồi, nhưng lại không có cớ níu chân Dương Phàm lại. Nếu Võ Diên Tú sai người mời nàng ra hậu trạch, sau đó Dương Phàm trúng kế thì việc gì nàng phải xông tới đây?
Nếu như nếu đến đây vì Dương Phàm thì chẳng có lý do gì khiến nàng ta phải tức tối xông vào phủ An Nhạc công chúa. Chỉ vì một Dương Phàm thôi ư? Nếu như không có một cái cớ thích hợp, lại phá hư chuyện tốt của An Nhạc công chúa. Nhất định sẽ dẫn tới bị bọn người Võ Diên Tú đề phòng, bọn chúng sẽ đoán ra việc để lộ tin tức.
Ngày đó người người hầu rượu thịt của Võ Diên Tú và Cao Sùng tổng cộng chỉ có hai tiểu thái giám, chỉ cần bọn chúng muốn điều tra, thì việc này nhất định sẽ bị lộ, tiểu thái giám kia bị giết thì Cao Lực Sĩ rất có thể cũng sẽ bị lộ, chuyện tai mắt trong cung của tương vương phủ cũng sẽ bị Thiên tử biết.
Một loạt các kết cụ bi thảm này hiện ra, nghĩ tới nghĩ lui, Lý Trì Doanh bỗng toát mồ hôi lạnh người. Bởi vì cái gọi là tình thế cấp bách trí sinh, hàng loạt những điều hơn thiệt cứ hiện lên trong đầu nàng, Lý Trì Doanh bỗng nghĩ ra một cái cớ tuyệt hảo.
Võ Diên Tú thấy Ngọc Chân công chúa không nói không rằng, chỉ thấy sắc mặt lộ vẻ khác thường, không kìm được mới lại hỏi:
- Đạo trưởng quang lâm tệ phủ, rút cục là có điều gì? ha ha, chẳng lẽ đạo trưởng đến chức mừng sinh nhật cháu bé?
Lý Trì Doanh trấn tính lại, ánh mắt nàng lướt qua bả vai Võ Diên Tú hướng về Dương Phàm, cao giọng nói:
- Dương Đại tướng quân, lúc trước có hẹn với ngài, nhưng ấm trà của bần đạo đã nguội cả rồi, đoán là sẽ không gặp được Đại tướng quân, bần đạo vẫn nghĩ Đại tướng quân có chuyện lớn gì, thì ra là ở đây tiêu dao tự tại, vui vẻ quá.
Những lời này của Lý Cầm Doah sao mà chua chát, còn mang theo cả nỗi ghen tuông sau sắc, mùi vị ghen tuông ấy tất cả mọi người trong sảnh đều có thể cảm nhận được. Cả sảnh lập tức xôn xao lên, mời người ta uống trà thôi mà, có đến nỗi vì muốn trì hoãn cuộc hẹn của người ta mà đao to búa lớn đến thế không? Với lại giọng điệu này, dáng vẻ này....
Khó trách Lý Thập Nương không chịu lấy chồng ở Thổ Phiên xa xôi, thì ra là từ lâu trong lòng nàng đã có người khác.
Hơn nữa người trong lòng nàng lại là người đàn ông đã vợ, mà y lại có quan hệ bất chính với cô cô của nàng.
Mọi người đều hít phải luồng khí lạnh, đồng loạt quay sang hướng Dương Đại tướng quân bằng ánh mắt khâm phục, anh hùng nha!
Thậm chí, bỗng dưng có người nghĩ đến Kim Tiên công chúa cũng thường tới Ngọc Chân quan cùng đoàn tụ với em gái, hơn nữa, Kim Tiên công chúa này cũng vì không chịu lấy chồng ở Thổ Phiên mới cố ý xuất gia, trừ khi cả hai chị em xinh như hoa này đều có ý với Dương Phàm. Nghĩ thế, bọn họ lại nhìn Dương Phàm với ánh mắt vô cùng bội phục: đây đúng là tay sát thủ công chúa!
Mặc dù Dương Phàm đã đi xa tầm mắt mọi người, nhưng cũng bởi chuyện này, trên giang hồ sẽ lại lưu truyền truyền thuyết về hắn mãi mãi.
Lý Trì Doanh cũng biết khi nói ra câu này sẽ dẫn tới kỳ nghĩa như thế nào. Huống chi nàng còn cố ý tạo ra chút ghen tuông, nàng vừa nói ra, khuôn mặt xinh đẹp của nàng bỗng không tự chủ xuất hiện “hai đám mây hồng”, ánh mắt lấp lánh đó, như còn thẹn thùng, xấu hổ, càng chứng tỏ rõ những suy đoán trong lòng mọi người.