Siêu Cấp Gen

Chương 136: Chém Vương Thiên Hào




Chém Vương Thiên Hào
Chém Vương Thiên Hào
Thực lực của Vương Thiên Hào, không biết còn mạnh mẽ hơn Tạ Khang Trung bao nhiêu lần! Căn bản là không có cách nào có thể phản kháng được.
Cấp C trở lên sao? Trần Phong cười khổ.
Không nghĩ tới vừa mới may mắn giết Tạ Khang Trung xong, lại xuất hiện một cường giả như thế này, có ý tứ nhất là, đây lại còn là cứu viện do chính Vương Thuần gọi tới, thực sự là... Trần Phong chỉ có thể thở dài.
Cứu viện sao? Hắn cũng gọi cứu viện, thế nhưng tại sao bây giờ cứu viện còn chưa tới...Trần Phong nhắm mắt lại.
"Oanh!" Ánh sáng vô cùng vô tận bao phủ hết thảy. Ngôn Tình Cổ Đại
Thế giới, biến thành một mảnh ánh sáng!
Vương Thiên Hào sau khi phóng thích xong, rất bình thản thu tay lại, hai tên cấp E, sẽ không tạo ra được uy hiếp gì cho hắn, thế nhưng mà, bước chân hắn đột nhiên đình trệ, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía trước.
Ở nơi đó, ở vị trí mà tia sáng bùng nổ, có một người nhẹ nhàng xuất hiện, lẳng lặng đứng ở trước mặt Trần Phong, ngăn trở hết thảy công kích, tia sáng ở chỗ đó, từ từ tách ra hai bên! Ánh sáng tử vong, không có tác dụng.
"Oanh!" Hai ngọn núi ở phía sau lưng bị xuyên thủng ra một cái lỗ lớn, đây chính là uy năng của ánh sáng tử vong!
Vô cùng kinh khủng, nhưng mà, vẻ mặt của Vương Thiên Hào lại trở nên vô cùng ngưng trọng, nhìn vào bên trong bụi mù, người có thể ngăn cản được đòn công kích của hắn, tuyệt đối không đơn giản!
"Các hạ là ai?" Vương Thiên Hào trầm giọng hỏi: "Đây là việc tư của Vương gia, ta hi vọng không bị người ngoài can thiệp."
Mà lúc này, bụi mù đã dần dần biến mất, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện, trước người của nàng, có một thanh cự kiếm màu đỏ tươi, chính là thanh kiếm này, đã cắt tia sáng tử vong ra làm đôi.
"Dao nhi!" Sắc mặt của Vương Thiên Hào bỗng nhiên đại biến, hắn vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, người phá hư chuyện tốt của hắn, cứu Trần Phong cùng với Vương Thuần, thế mà lại là nữ nhi của mình, thế mà lại là Vương Dao!
Nàng đã tới, Trần Phong ngẩng đầu nhìn lên.
Trước mắt, Vương Dao lẳng lặng đứng ở nơi đó, trên khuôn mặt đẹp đẽ nhỏ nhắn tràn ngập sự lạnh lùng, thanh đại kiếm màu đỏ lơ lửng trên không trung, váy ngắn trên người cũng tung bay theo gió, để lộ ra một vẻ đẹp trước đó chưa từng có.
"Ngươi muốn phá hỏng chuyện tốt của ta?"
Vương Thiên Hào phẫn nộ, đối mặt tất cả mọi người hắn có thể lạnh nhạt, thế nhưng duy nhất nữ nhi này! Hắn căn bản không biết được rốt cuộc chính mình đã trêu chọc nàng chỗ nào!
Cái người điên này!
"Ta mặc kệ chuyện của ngươi, ngươi cũng không được quản chuyện của ta, được chứ?"
Vương Thiên Hào cố nén lửa giận của chính mình.
"Cút!"
Vương Dao bình tĩnh nói.
"Vương Dao!"
Vương Thiên Hào phẫn nộ nói, "Ngươi đừng tưởng vì ngươi là nữ nhi của ta, ta sẽ không thể động ngươi! Ngươi không nên quá phận! Càn quấy làm bậy cũng nên có một mức độ! Lại làm bậy nữa đừng trách ta không khách khí..."
"Xoát!"
Hư không rung động.
Trước mặt Vương Dao, hỏa diễm kiếm đang trôi nổi lập tức bạo động lên.
"Ngươi dám động thủ?"
Vương Thiên Hào phẫn nộ cùng cực lại thành cười, "Giống y như mẫu thân của ngươi, đều là Bạch Nhãn Lang vong ân phụ nghĩa, tốt tốt tốt, nếu đã như thế, cũng đừng trách ta không khách khí..."
"Phốc!"
Máu tươi tung tóe.
Vương Thiên Hào mới nói phân nửa đã câm nín dừng hẳn.
Hắn không thể tin được nhìn nữ nhi trước mắt, trong lúc vô tình nhìn đến hai ánh mắt có thể nhìn thấu nhân tâm của nàng, lần đầu tiên hắn cảm giác được một sự sợ hãi.
Cùng với ——Băng hàn thấu xương.
Thời gian ——Dường như trở nên bất động.
Vết máu tung toé.
Vương Thiên ngây người, không thể tin được nhìn chằm chằm vào nữ nhi của mình, trên không trung, một cánh tay cứ thế bay thành một vòng, rơi vào trên mặt đất phía xa.
Làm sao có thể...
Hắn không dám tin Vương Dao thế mà thực sự có can đảm động thủ với hắn!
Lại một điều nữa, càng khiến cho hắn không thể lý giải chính là, thực lực của Vương Dao, làm sao lại có thể khủng bố đến tình trạng như thế? Mặc dù nữ nhi này vẫn một mực thần thần bí bí, thực lực cũng rất mạnh, nhưng mà dựa vào tính toán của bọn hắn, Vương Dao tối đa cũng chỉ là vừa mới đặt chân vào cấp C mà thôi, nhưng mà hiện tại...
Một chiêu!
Hắn thế mà không thể chống đỡ qua một chiêu trong tay Vương Dao!
Điều này sao có thể!
Hắn gần như hỏng mất.
Hắn không thể tiếp nhận sự thật Vương Dao dám ra tay tấn công hắn, nhưng càng khó tiếp nhận hơn nữa, chính là thực lực của Vương Dao dĩ nhiên mạnh mẽ hơn hắn nhiều đến như vậy, chênh lệch đã đến mức độ nghiền ép rồi!
Mà lúc này.
Trần Phong cùng Vương Thuần đồng dạng nửa ngày trôi qua cũng không thể hồi phục tinh thần.
Chuyện này...
Bọn hắn có nhìn lầm hay không?
Vương Dao?
Chém Vương Thiên Hào?
Vương Thuần tự đánh chính mình một cái tát thật mạnh, trên gương mặt đau đớn từng cơn khiến cho hắn khẳng định, những gì hắn thấy, chính là sự thật! Vương Dao, thật sự nhẫn tâm ra tay chém Vương Thiên Hào!
Vì cái gì?
Gương mặt Vương Thuần chỉ có một biểu cảm phát mộng. Hắn liếc nhìn Trần Phong, lại nhìn Vương Dao một cái, khó trách...
Não bộ của hắn đã "xoắn" lên một hồi kịch ái tình chốn đô thị càng thêm đặc sắc đậm chất cẩu huyết, hấp dẫn hơn xa cái hậu cung thủy tinh của chính mình.
Nhưng Trần Phong bên cạnh cũng một đầu úng thủy mờ mịt.
Cái kịch bản này phát triển không bình thường a?
Hắn thực sự vẫn rất lo lắng như lúc đầu.
Thời điểm nhìn thấy Tạ Khang Trung, hắn ngay lập tức kêu gọi cứu viện, gần như cùng một thời gian với Vương Thuần, nhưng mà Vương Dao y nguyên không xuất hiện, cho nên hắn rất lo lắng, sau đó lại tới lúc Vương Thiên Hào xuất hiện, hắn lại càng trực tiếp buông xuôi.
Đúng là chuyện cười.
Tuy rằng Vương Dao cho hắn ba cái điều kiện, nhưng mà cũng không thể sai khiến người ta đi chém phụ thân của chính mình a?
Cho nên ——
Hắn gần như buông xuôi rồi.
Thế nhưng, hắn không nghĩ đến, Vương Dao lại đến, hơn nữa còn quyết đoán dứt khoát chém luôn Vương Thiên Hào, nói thật, nếu như không phải vừa rồi Vương Thiên Hào phản ứng rất nhanh, đoán chừng lúc này đầu hắn đã dọn nhà rồi.
Rốt cuộc là cái tình huống quỷ quái gì thế này?
Trần Phong chợt nhớ tới lời Vương Dao nói với hắn lúc trước, lúc ấy hắn chỉ nghĩ đơn giản, vì Vương Dao muốn có được Tinh Huyết Hải Long nên mới cho mình một liều thuốc an thần, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại một chút, dĩ nhiên là sự thật.
Vương Dao...
Trên người nàng quả nhiên có chôn giấu bí mật to lớn!
Trần Phong nhìn thân ảnh nhỏ bé mơ hồ đang ngăn cản ở trước mặt mình, bỗng nhiên có một chút thương tâm, quan hệ với người nhà không ngờ đã thành một dạng nước sôi lửa bỏng, rốt cuộc làm sao nàng có thể trải qua được?
Trần Phong ngưng mắt nhìn nàng.
"Thu!"
Hỏa diễm đại kiếm bay trở về.
Vương Dao lạnh lùng ngẩng đầu, nhìn về phía Vương Thiên Hào, nói: "Cảnh cáo một lần cuối cùng, cút!"
"Ngươi!"
Vương Thiên Hào tức giận toàn thân run rẩy.
Nhưng khi chú ý đến sát ý trong mắt Vương Dao, hắn như rơi vào hầm băng, trước kia Vương Dao cũng đã nhìn hắn như vậy rất nhiều lần, nhưng hắn chỉ xem như Vương Dao chán ghét chính mình, thật sự không thể nghĩ đến, nàng thế mà có thể có can đảm ra tay chém chình mình! Lời tức giận vừa mới tới trên miệng, lại cứng rắn nuốt ngược trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.