- Hoa muội muội, muội ngẩng đầu lên đi, có gì phải ẩn núp không dám cùng Cửu ca đối diện, Cửu ca chính là tại trong mộng đã hôn muội.
Trần Tiểu Cửu dõng dạc, liếm liếm môi, tiếp tục nói:
- Hoa muội muội, không biết trong mộng của muội, có từng nhìn thấy cảnh Cửu ca một mình chống lại thiên quân vạn mã? Nếu như là có, Cửu ca cảm thấy vui vẻ chết mất.
Hoa Như Ngọc mặt đầy ý cười, đột nhiên tiến tới sát bên tai Trần Tiểu Cửu, môi anh đào khẽ mở, thổi một ngụm nhiệt khí, nhỏ giọng nói:
- Tên xấu xa huynh thành thật cho ta, huynh còn dám khiêu khích ta, cẩn thận ta gọi bốn con hổ kia, cùng huynh thân mật một phen!
- Hoa muội muội nổi giận như vậy làm gì? Muội chỉ cần trả lời ta, có hay không nhìn thấy ta trong mộng? Ta tuyệt đối không làm khó dễ muội nữa!
Trần Tiểu Cửu múa may Hiên Viên kiếm trong tay, bộ dáng khiêu khích, tựa hồ đối với sở trường nịnh nọt của đội tiểu hổ , có chút xem thường.
Hoa Như Ngọc đỏ mặt, ở bên tai hắn, thấp giọng nỉ non nói:
- Cửu ca, ta... ta mơ thấy vài thứ...
- Thật tốt! Thật tốt! Ban ngày suy nghĩ, đêm về nằm mộng. Hoa muội muội trong lòng có ta, mới có thể nghĩ như vậy, Cửu ca thật là cao hứng thật là cao hứng.
- Đồ đáng ghét, vui vẻ cái gì?
Hoa Như Ngọc bĩu môi nói:
- Ta là mỗi lần đều mơ thấy ngươi bị ta đánh cho mặt mũi bầm dập, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
- A... Thì ra là thế!
Trần Tiểu Cửu da dày không biết xấu hổ, không khoan nhượng tiếp tục nói:
- Như vậy cũng tốt, đánh là yêu, mắng là quý! Hoa muội muội đối với ta ái mộ như vậy, đã đến mức như keo như sơn, Cửu ca cảm động muốn chết, chỉ có lấy thân báo đáp, mới có thể báo đáp tình nghĩa của muội muội a!
Hoa Như Ngọc múa đao múa thương, tự nhiên là lợi hại, nói về công phu miệng lưỡi, Trần Tiểu Cửu còn cao hơn gấp bội, Hoa Như Ngọc bình thường tư thế oai hùng hiên ngang, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn đã đầy vẻ ủy khuất cùng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là lắc mông bỏ đi, hướng tới Hộ tam nương cầu cứu.
Hộ tam nương hâm mộ cảm giác hạnh phúc này, vuốt ve mái tóc Hoa Như Ngọc, trấn an nói:
- Ngọc nhi ngốc, ngươi yêu một người đàn ông, đối với ngươi miệng lưỡi trơn tru, trêu đùa chọc giận ngươi, đây là chuyện hạnh phúc cỡ nào, ngươi xem mẹ nuôi, đó là ví dụ rõ ràng, đến tuổi này, muốn tòn một người cùng mẹ nuôi đấu võ mồm, nhưng không ai chịu nguyện ý! Ngươi nói mẹ nuôi có khổ hay không?
- Mẹ nuôi, người không phải còn có con mà!
Hoa Như Ngọc ôm cái cổ của nàng, cười hì hì làm nũng.
Trần Tiểu Cửu nhìn hai người ở hai độ tuổi khác nhau, những mỗi người đều là đại mỹ nhân, liền thèm nhỏ dãi, vội vàng nói tiếp:
- Mẹ nuôi, nếu ngươi nguyện ý, Tiểu Cửu có thể đấu võ mồm giải buồn với người.
Hoa Như Ngọc vô tâm nghe vậy vỗ tay trầm trồ khen ngợi:
- Đúng rồi! Đúng rồi! Mẹ nuôi, Cửu ca vừa lúc làm người hài lòng, nếu người nóng giận, cứ véo lỗ tai huynh ấy, cái này gọi là càng đánh càng yêu nha!
Hỗ tam nương trong lòng thầm nghĩ: ta bị thằng nhãi này đùa vài cái, không nghĩ qua là, một khi không giữ được bị hắn ăn mất, ngươi đúng là cô bé ngốc còn theo hắn ủng hộ, đúng thật là ngốc đến đỉnh điểm!
Nàng nhìn Trần Tiểu Cửu mặc một thân y phục thư sinh, trong lòng phiền muộn, thở dài một hơi, mở ra vò rượu bị niêm phong!
Ngay khi nắp bịt kín bị kéo lên, một làn hương rượu thơm ngọt tinh khiết, tỏa ra chỗ ba người.
Hoa Như Ngọc nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ngửi, cảm thán nói:
- Thơm quá...
Hỗ tam nương khuôn mặt quyến rũ, mỉm cười vô cùng quyến rũ, nghiêng vò rượu, một dòng dịch thể trong suốt đỏ tươi, trắng mịn tinh tế, mang theo hương khí say lòng người, ồ ồ chảy vào chén trước mặt Trần Tiểu Cửu. Nàng một bên vừa rót, một bên giải thích:
- Tiểu Cửu, năm trước ta ngẫu nhiên trong một lần thử rượu, chế tạo ra một loại rượu ngon, say mà không chán, tinh khiết và thơm ngọt, xưng danh được với các loại rượu tuyệt thế, ngươi uống thử một ngụm, thử xem cảm giác như thế nào?
Trong cái nhìn chăm chú của hai vị mỹ nữ, Trần Tiểu Cửu bưng chén nhỏ, nhẹ nhàng mà thưởng thức một ngụm, một dòng rượu ngọt, thuần hương, thoáng qua vị chát, vị cay của hương rượu, theo dịch thể màu hồng, lướt qua miệng, như vô cùng vô tận. Trần Tiểu Cửu nhắm mắt lại, thể nghiệm sự tuyệt vời trong đó, một lúc sau nói:
- Mẹ nuôi, thứ cho con nói thẳng, rượu này như làn môi đỏ mọng của giai nhân, mà hương vị lại càng thêm ngọt ngào.
- Đồ đáng ghét ngươi trong đầu lúc nào cũng chỉ có môi đỏ mọng, có thể so sánh được với hương vị ngọt ngào của rượu sao?
Hoa Như Ngọc khí thế nghiêm nghị trừng con ngươi nói.
Hộ tam nương lại vỗ tay, tán dương:
- Tiểu Cửu ngươi tuy rằng háo sắc, nhưng ví dụ lại thỏa đáng vô cùng, cho dù đôi môi xinh đẹp kia, cũng không thấy trong miệng có thể lưu hương nha!
Nàng nói đến chỗ này, đôi mắt đẹp lưu chuyển, ẩn chứa tình ý dạt dào, truy vấn nói:
- Thế nhưng, Tiểu Cửu, ngươi trí tuệ hơn người, có thể đoán được ra, vật gì có thể chế ra được rượu này?
Hoa Như Ngọc giống như tìm được cơ hội đả kích Trần Tiểu Cửu, đầy đắc ý nhìn Trần Tiểu Cửu, lắc lư cánh tay của hắn, cố ra vẻ xem thường nói:
- Cửu ca, ngươi điều không phải đầy bụng cơ trí sao? Hiện tại huynhđoán một chút xem làm sao mà làm được rượu gon như vậy? Nếu như đoán đúng, Như Ngọc nhất định sẽ có thưởng!
- Hoa muội muội, chẳng lẽ là cho ta cảm thụ một chút cảm giác đôi môi anh đào của muội? Nếu là như vậy, Cửu ca cần phải phí một phen tâm tư rồi!
Trần Tiểu Cửu trong lòng cười nhạt, phản lại Hoa Như Ngọc một nước. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
- Như vậy không được!
Hoa Như Ngọc bưng kín khuôn mặt đã đỏ hồng, hoảng loạn nói:
- Cửu ca huynh… huynh sao lại không có chí hướng như vây? Chỉ thích chiếm tiện nghi của ta, như vậy sao giống anh hùng hiệp sĩ?
- Nói rất hay!
Trần Tiểu Cửu cũng hiểu được đùa giỡn cũng có mức, mấy chuyện tình cảm nam nữ cùng với đại anh hùng, đại hiệp thật sự là không có liến quan nha! Hắn cầm chén rượu trên tay, đày khí phách nói:
- Nếu như ta đoán không sai, thứ rượu này chỉ dùng vỏ hồng thịt trắng, hoặc toàn là vỏ hồng của cây nho rừng, chế riêng mà thành!
Thân thể mềm mại của Hỗ tam nương đột nhiên run rẩy, ánh mắt trừng lớn, hưng phấn tiến lên cầm bàn tay Trần Tiểu Cửu, kích động nói:
- Làm sao mà Tiểu Cửu ngươi lại biết? Lẽ nào hắn là phụ thân ngươi, sai ngươi tới tìm ta?
Đang khi nói chuyện, nước mắt trong suốt theo khóe mắt mà trào ra.
-Phụ thân? Cái gì mà phụ thân?
Trần Tiểu Cửu nghe mà như lọt vào trong sương mù, không có manh mối. Hoa Như Ngọc cũng là vẻ mặt hiếu kỳ nhìn Hỗ tam nương, trong đôi mắt lóe ra nghi vấn thật sâu.
Hỗ tam nương cảm thụ được hơi thở trên người Trần Tiểu Cửu truyền đến, khuôn mặt vừa khóc như lê hoa đái vũ cô cùng ngượng ngùng lui lại về phía sau mấy bước, liên tục xua tay nói:
- Mẹ nuôi... Mẹ nuôi nhận sai người, có chút... có chút thất thố.
- Mẹ nuôi, có muốn conđưa về phòng nghỉ ngơi một chút không?
Hoa Như Ngọc vỗ về vai nàng, quan tâm nói.
- Không… Không cần, mẹ nuôi không quay về!
Hộ tam nương liên tục vuốt bộ ngực phong mãn, dùng khăn tay trắng, nhẹ nhàng lau nước mắt chảy ra, thương cảm nhìn Trần Tiểu Cửu:
- Tiểu Cửu, ngươi tiếp tục nói đi, ngươi biết cái gì, đều nói ra, mẹ nuôi nguyện ý nghe ngươi giảng cố sự!
Hoa Như Ngọc nhìn Trần Tiểu Cửu ngơ ngác không có phản ứng, đá một cước lên mông hắn, hung dữ nói:
- Huynh choáng váng phải không? Mẹ nuôi bảo huynh tiếp tục kể, huynh còn không nhanh lên?
Đang khi nói chuyện, liều mạng hướng hắn nháy mắt ra hiệu, muốn cho hắn phối hợp một chút.
Trần Tiểu Cửu không phải sợ đến ngây người, mà là đang trong tâm trạng rung động không nói nên lời! Hỗ tam nương vừa mới nắm tay hắn một chút như vậy, tuy rằng vẻn vẹn tiếp xúc trong lúc đó, nhưng hắn rõ ràng cảm nhận được sự vui sướng phát ra từ thế giới nội tâm Hộ tam nương, hắn biết tại khoảnh khắc đó, Hỗ tam nương vô cùng nhớ thương tình lang, cho dù không ở cùng với nam nhân kia, nhưng vẫn yêu thương sâu sắc hắn.
Người đàn ông kia thật là hạnh phúc!