Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 515: Bay người trong không trung




- Ôi a má ơi! Hoa muội muội, muội như thế là đang đùa giỡn với mạng sống đó!

Trần Tiểu Cửu sợ đến cuống cuồng nhắm mắt lại, bước chân đạp trong không trung, thân hình nặng hơn trăm cân, đột nhiên chìm xuống!

Bàn tay nhỏ của Hoa Như Ngọc giữ lấy cổ hắn, giống như diều hâu bắt gà con, nhẹ nhàng kéo hắn lên trở lại, bĩu môi cười nói:

- Uổng huynh tự xưng là đại anh hùng, trò chơi nhỏ này đã dọa huynh thành ra bộ dạng này? Hừ… vô dụng!

- Ca ca ta có chứng sợ độ cao… Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://trumtruyen.vn

- Hứ… huynh mở to mắt, thử đi theo bước chân của ta, đừng cảm thấy như vậy thật khó, huynh phải biết, nam nhân không thể nói mình không được! Huynh phải tin ta, tin bản thân huynh, tin sự thần kỳ của Yến Song Phi!

Hoa Như Ngọc ánh mắt hàm chứa sự mong đợi, cổ vũ nói.

Trần Tiểu Cửu cũng cảm thấy mình thật mất mặt, Hoa muội muội tuy là đang cổ vũ ta, trong lòng nói không chừng đang trào phúng ta là người nhu nhược! Ta có gan hổ, sao có thể ở nơi này mà đánh mất? Cùng lắm cũng chỉ là té xuống đất thôi, vẫn còn mạnh hơn làm một con rùa rụt cổ!

Hắn nghĩ đến đây liền quyết tâm hẳn lên, vừa mở mắt ra, chỉ thấy một mảnh mênh mông xanh ngắt, ngọn cây theo gió mà lay động, rừng cây hai bên phiêu diêu mờ ảo theo bước đi của Hoa Như Ngọc, không ngừng lướt về sau cực nhanh! Trần Tiểu Cửu thấy cảnh đẹp thế này, nhất thời đã quên đi sợ hãi, đột nhiên hắn giẫm phải một đám lá trên cây, thân hình liền xiên vẹo mà rơi xuống.

- Nhanh, Cửu ca, sử dụng Yến Song Phi!

Hoa Như Ngọc lớn tiếng nhắc nhở nói.

Trần Tiểu Cửu bình tĩnh ứng biến, lúc chân trái hư không, ổn định thân hình, cân bằng cơ thể, chân phải tăng vọt, trên không bước ra, vừa khéo giẫm lên một đám lá mềm mại trên cây, đợi trọng tâm chuyển đến chân phải, đúng lúc thân hình rơi xuống, chân trái lại vừa khớp bước ra, cứ thế tuần hoàn liên tục, cứ luôn để ý thời cơ thích hợp, đặt chân tới trước, đem trọng tâm của thân mình, trước sau duy trì ở vị trí giữa hai chân.

Hoa Như Ngọc thấy thế, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ vui mừng dào dạt, lên tiếng tán thưởng nói:

- Cửu ca, huynh học công phu này, không ngờ lại còn nhanh hơn ta rất nhiều, không được rồi. Không bao lâu nữa, đại đồ đệ này của ta sẽ hơn cả tiểu sư phụ này…

Trần Tiểu Cửu không dám phân tâm, lại thử chạy vài bước, trong lòng cảm thấy an tâm rồi, không còn tim đập chân run như lúc nãy nữa! Hắn đỡ lấy cánh tay của Hoa Như Ngọc, nhìn ra phương xa, chỉ cảm thấy từ nơi cao nhìn xuống dưới, mọi thứ đều trở nên khác thường! Dưới ánh trăng chiếu rọi, các cây mọc lên cao tạo ra các bóng đen loang lổ, thưa thớt giống như những cái bóng ma vậy; một hàng dương liễu cong cong ở bên trái, lưu lại những chiếc bóng đẹp đẽ thấp thoáng trên lá sen trong hồ nước; ánh trăng trong ao cũng không đồng đều nhưng cũng chưa ảnh hưởng đến quy luật hài hòa giữa ánh sáng và bóng ảnh.

Trần Tiểu Cửu toàn thân mặc trang phục sĩ tử, hô ứng với Hoa Như Ngọc cả người trang phục võ sĩ bó sát màu lam nhạt, nam thì anh tuấn phóng khoáng, nữ thì xinh đẹp hiên ngang, giống như một đôi tinh linh len lén yêu đương, du ngoạn dưới ánh trăng! Hắn nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Hoa Như Ngọc, dịu dàng cười nói:

- Hoa muội muội, nếu muội đã muốn làm sư phụ của ta, ta sẽ kể cho muội nghe một câu chuyện tình yêu giữa thầy và trò!

- Thầy trò? Tình yêu? Đó là câu chuyện gì vậy?

Hoa Như Ngọc tò mò cười nói!

- Một câu chuyện giữa Dương Quá và Tiểu Long Nữ!

Trần Tiểu Cửu chân đạp vào hư không, nắm lấy bàn tay nhỏ của Hoa Như Ngọc, miệng mồm lanh lợi, cao giọng kể chuyện!

Hoa Như Ngọc hết sức chăm chú đắm chìm trong câu chuyện tình yêu, bỗng nhiên nghe đến đoạn Dương Quá cụt tay, trong lòng kinh hãi, dưới chân trống không, liền rơi ngay xuống dưới, Trần Tiểu Cửu ôm lấy vòng eo nàng, ôm nàng vào lòng thật chặt, trêu đùa nói:

- Hoa muội muội là muốn cho ta một cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân sao?

Hoa Như Ngọc không quan tâm đến lời trêu đùa của hắn, mặt mang vệt nước mắt nói:

- Cánh tay của Dương Quá bị chém đứt như vậy sao? Quách Phù đáng chết, ta muốn giết chết ả…

- Quách Phù không đáng chết, đáng chết là Dương Quá!

- Dương Quá dễ thương thế này, vì sao đáng chết?

Hoa Như Ngọc rúc vào trong lòng hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đang đẫm nước mắt lên, có chút u oán, đắm chìm trong câu chuyện bi thương.

Trần Tiểu Cửu cười xấu xa nói:

- Quách Phú tuy là điêu ngoa bướng bỉnh, nhưng lại cực kì yêu Dương Quá, vì quá yêu mà thành hận, giả như Dương Quá uyển chuyển một chút, cưới toàn bộ những nữ tử xinh đẹp kia, không phải là giải quyết hết tâm ý tương tư cho cả đám mỹ nhân sao? Cũng không cần phải chịu khổ đứt tay đến mức đáng thương thế này!

- Hứ… tên khốn, ta đã biết miệng chó không thể phun ra ngà voi mà! Huynh tưởng ai ai cũng lăng nhăng như huynh sao? Một câu chuyện tình yêu hay ho thế này, cũng bị cái miệng thối của huynh làm bẩn…

Hoa Như Ngọc tức đến hung hăng mắng hắn, uốn éo thân hình mềm mại phiêu diêu xuống đất, bỏ hắn một mình trên không trung, đạp sóng mà đi!

Trần Tiểu Cửu một mình có chút sợ hãi, cũng liền bay xuống, Hoa Như Ngọc thở hơi trong mũi ra, hừ lạnh nói:

- Huynh lại chọc ta tức giận rồi, phạt huynh luyện tập trên cây nửa canh giờ, nếu huynh dám không nghe lời ta, thì không cần đợi Tư Đồ Bá đối phó với huynh, ta sẽ đích thân giải quyết huynh!

Trần Tiểu Cửu trong lòng cười khổ, quả nhiên không dám đụng vào con hổ mẹ này nữa, bình tĩnh tâm tư một chút, cẩn thận bắt đầu chuyến đi đạp sóng! Dựa vào ngộ tính trác tuyệt và tài cán phi phàm của hắn, chỉ trong một lát, đã luyện tập Yến Song Phi thành thục hơn người rồi!

Hoa Như Ngọc đứng trên mặt cỏ, ngẩng đầu nhìn Trần Tiểu Cửu phiêu diêu như tiên, bĩu môi, trong ánh mắt toát ra oán khí, trong lòng thầm nghĩ tên khốn này tự dưng nói chuyện tình yêu thầy trò với ta làm gì? Ta vốn không phải là sư phụ của hắn? Cũng không phải bề trên của hắn? Thằng nhãi này chẳng lẽ có ý đồ xấu xa gì? Hừ…bây giờ cũng không thể lo lắng nhiều thế này, ta nên tìm thời cơ nói chuyện rõ ràng với con hổ mẹ trong nhà hắn, ổn định địa vị của mình trước rồi tính sau!

Đang trong lúc suy nghĩ lung tung, Trần Tiểu Cửu giống như một con chim to giương cánh bay lượn, phóng khoáng tự nhiên dừng lại ở trước mặt nàng, cợt nhã nói:

- Hoa muội muội, tuyệt kỹ Song Phi này thật lợi hại, nếu có cơ hội, chúng ta lại cùng song phi một lần nữa, thật là thích thú!

Hắn chân lực dư thừa, sắc mặt hồng hào, tuy đã luyện tập nửa ngày trời, lại không hề thở dốc, mặt không đổi sắc, cũng khiến Hoa Như Ngọc vô cùng vui mừng!

- Hứ… huynh tự mình song phi đi! Tên khốn, huynh đợi một lát, tạm nghỉ một chút, ta còn phải dạy huynh một bộ võ tấn công!

Trong lúc nói chuyện, Hoa Như Ngọc lại một mình hướng về nơi sâu trong rừng cây mà chạy đi!

- Hoa muội muội, muội đi đâu vậy?

Trần Tiểu Cửu tò mò nói.

Hoa Như Ngọc đột nhiên đỏ mặt, oán hận nhìn hắn một cái, làm mặt quỷ nói:

- Không cần huynh lo…

Vừa nói lại vừa gấp gáp chạy đi, ẩn nấp trong rừng cây.

Nhân hữu tam cấp! Cho dù là võ lâm cao thủ, cũng không thể ngoại lệ!

Trần Tiểu Cửu nhìn bóng dáng ngượng ngùng vội vã của Hoa Như Ngọc, thật có chút kích động muốn đi theo rình xem, nhưng nghĩ lại công phu mình kém cỏi, thôi vậy… vẫn là ít chịu tội một chút thôi.

Lúc trong đầu hắn đang tưởng tượng đến thân hình quyến rũ của Hoa Như Ngọc, bên tai run lên, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng thở dốc quen thuộc kia, chỉ có điều âm thanh cực kì mỏng manh, nếu không phải thính lực thần kỳ như hắn, tuyệt đối không thể nào nghe rõ ràng! Hắn vận nội tức, đột nhiên dang rộng bước chân, hướng về nơi phát ra tiếng thở kia mà lao đi!

Nhưng cho dù thân pháp vô cùng mau lẹ, hắn cũng chỉ bắt được bóng dáng quyến rũ của người ẩn nấp trong chỗ tối, nhưng thị lực của hắn xuất chúng, đã có thể nhìn thấy rõ ràng, người này chính là Hỗ Tam Nương!

Quái lạ! Chẳng lẽ mẹ nuôi có thú vui là đi rình rập sao?

Trần Tiểu Cửu trong lòng tràn đầy tiếc nuối, từ trong rừng cây chậm rãi bước ra, nghênh đón hắn lại là vẻ mặt lạnh lùng như băng của Hoa Như Ngọc!

- Tên khốn, chạy đi đâu mất rồi? Lại lười biếng sao?

Hoa Như Ngọc chỉ vào đầu hắn, khiển trách.

Trần Tiểu Cửu trong đầu chỉ toàn là bóng dáng quyến rũ của Hỗ Tam Nương, hứng trí luyện tập bất chợt tan biến, than thở nói:

- Hoa muội muội, kế tiếp, muội muốn dạy ta cái gì?

Hoa Như Ngọc vui vẻ nói:

- Huynh tuy là đã nắm vững bộ pháp khinh công, nhưng cũng chỉ có thể đứng ở thế bất bại, nếu muốn đánh bại Tư Đồ Bá sao, vẫn còn cần biện pháp tấn công! Điểm tấn công quan trọng chủ yếu là mắt của hắn, ta bây giờ sẽ dạy huynh một môn võ học – Thiên Thủ Quan Âm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.