- Không ngờ ngươi lại là truyền nhân của Thôi lão tổ?
Hỗ Tam nương kinh ngạc mở tròn mắt, vẻ mặt không có ý kiến.
Ngạc nhiên cái gì chứ? Với vẻ ngoài như ngọc đón gió của ta, khí tiết như thần vận núi xông, đương nhiên vẫn là ta, thân thế ly kỳ, có chỗ nào là không xứng làm đệ tử của Thôi lão tổ?
Hừ….hơn nữa Thôi lão tổ còn xin ta, ta mới miễn cưỡng làm.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu có chút thầm oán, nhìn cái miệng của Độc Hoàng kia. Hút vào ánh mắt đã có thể cảm nhận sâu sắc được nỗi khổ trong lòng Độc Hoàng, chậc chậc….một đại mỹ nhân nũng nịu, trở thành dáng vẻ "may mắn" hôm nay, thật khiến cho người ta buồn, cũng vậy, Tiểu Cửu ca ca sẽ giúp ngươi một tay, nể mặt Thôi lão tổ.
- Độc Hoàng, ngươi muốn khôi phục lại dáng vẻ trước kia không?
Trần Tiểu Cửu thiện ý cười hì hì nói.
Độc Hoàng tuy có chút tỉnh táo nhưng trong giọng nói vẫn có chút không tiện, chỉ mở to miệng, dùng sức gật đầu.
- Được lắm, ta sẽ thành toàn cho ngươi…
Trần Tiểu Cửu nhìn về cơ thể xinh đẹp đang hôn mê của Nguyệt Thần, từng chữ một nói:
- Chỉ là lão của ta bị ngươi hạ kịch độc, ngươi…ngươi phải giải độc cho lão bà của ta trước, bằng không, ta sẽ không thể giúp ngươi.
Độc Hoàng nghe vậy, phi thân đến bên Nguyệt Thần, cơ thể cứng rắn thả ngươi buông xuống, quan sát dung nhan tái nhợt của Nguyệt Thần, bỗng nhiên lại đứng dậy, dùng giọng điệu nghi hoặc, từ trong miệng cố gắng phát ra những tiếng mơ hồ không rõ:
- Ta…làm….?
Phí lời! Ngoài ngươi ra thì có thể còn ai? Trí nhớ của Độc Hoàng này quả nhiên không tốt, việc của mấy ngày vừa rồikhông ngờ không nhớ được… Ngươi thật đáng khinh bỉ.
Trần Tiểu Cửu yêu thương ôm lấy cơ thể đầy đặn của Nguyệt Thần, dán chặt vào ngực nàng, dịu dàng nói:
- Nếu ngươi không trị được cho nàng, ngươi cũng không thể có cuộc sống bình thường đâu.
Hỗ Tam nương lo lắng kéo cánh tay hắn, u oán nói:
- Tiểu Cửu, Độc Hoàng là bạn tốt nhất của mẹ nuôi, nể mặt mẹ nuôi đi, đừng đối xử với nàng như vậy.
Trần Tiểu Cửu ghé sát vào tai Hỗ Tam nương , thổi một cái, nhíu mày nói:
- Mẹ nuôi, hoảng cái gì? Với con, mẹ nuôi tốt nhất, dịu dàng nhất, săn sóc nhất, con sao có có thể không giúp mẹ nuôi chứ?
- Vậy sao ngươi còn nói vậy…
- Ngốc quá, mẹ nuôi, Tiểu Cửu đang dọa Độc Hoàng thôi? Sợ nàng ta không dốc sức giúp cho con.
- Thằng bé lanh lợi, Độc Hoàng không phải người như vậy…
Hỗ Tam nương nghe Trần Tiểu Cửu nói vậy, trong lòng thấy ấm áp, thần sắc liền ra vẻ hờn dỗi.
Độc Hoàng ngẩng đầu thăm dò, giơ tay kéo cánh tay khô, quan sát cẩn thận đồng tử của Nguyệt Thần, chợt ra tay nhanh như chớp, điểm huyệt quanh người Nguyệt Thần, sau đó quan sát rất lâu, giơ năm ngón tay khoa tay múa chân một lát.
- Cần năm canh giờ sao?
Trần Tiểu Cửu vội la lên.
Độc Hoàng hoảng sợ liên tục lắc đầu.
- Chẳng lẽ lại là năm ngày?
Độc Hoàng chậm rãi gật đầu.
- Không được…ta bảo ngươi bây giờ phải chữa cho nàng, bằng không, ta sẽ không cứu ngươi…
Trần Tiểu Cửu nhếch miệng, kiên trì nói.
Độc Hoàng nghe vậy, miệng há hốc, đôi tay khô cằn kia cũng lay động theo, xem ra rất kì lạ.
- Tiểu Cửu…
Hỗ Tam nương u oán bóp cánh tay hắn, vặn vẹo thân mình, giống như một bé gái, kéo cánh tay hắn làm nũng nói:
- Ngươi không cần làm khó Độc Hoàng, nàng ta là người tốt, nàng nói năm ngày, nhất định trong vòng năm ngày, chữa khỏi bệnh cho lão bà yêu của ngươi, ngươi cứ yên tâm đi
- Nếu năm ngày không chữa khỏi thì sao?
Trần Tiểu Cửu nhiú mày hỏi ngược lại.
Hỗ Tam nương nghe vậy, run sợ.
Độc Hoàng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Trần Tiểu Cửu, chợt cười, cười rất lớn, một tay vẽ qua người, một tay vạch qua Trần Tiểu Cửu, sau đó tạo thành một hình trái tim.
- Ngươi nói trong vòng năm ngày, nếu không chữa khỏi độc của lão bà ta, nhà ngươi làm lão bà ta chứ?
Trần Tiểu Cửu tò mò nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Độc Hoàng nghe vậy, khóe miệng gật đầu rất mạnh.
Trần Tiểu Cửu sợ tới mức tái người, vội lùi về phía sau ba bước, liên tục xua tay nói:
- Thôi đi! Thôi đi! Ngươi…ngươi bộ dạng hại nước hại dân như thế, vẫn giữ lại để gả cho đại anh hùng tuyệt thế đi, ta chỉ là phàm phu tục tử, không xứng với một đại mỹ nhân sắc nước hương trời như ngươi.
Hỗ Tam nương che miệng cười:
- Tiểu Cửu, ngươi đợi đấy, sau nay chớ có hối hận…
- Được thôi, có mẹ nuôi bảo đảm, con tạm thời tin người một lần! ai bảo con là người lương thiện chứ!
Trần Tiểu Cửu bất đắc dĩ giơ cánh tay ra, từ từ duỗi ra trước người Độc Hoàng, kiên quyết nói:
- Ngươi cần bao nhiêu, thì dùng bấy nhiêu, chỉ cần ngươi trị khỏi độc trong người lão bà ta, cho dù là hút sạch máu của ta, cũng được.
Hỗ Tam nương cảm động nói:
- Tiểu Cửu, lão bà yêu của ngươi, thật là may mắn.
- Mẹ nuôi à, mẹ muốn hạnh phúc sao? Con cũng có thể làm mẹ hạnh phúc…
Trần Tiểu Cửu túc mi nói.
- Ba hoa, không lớn không nhỏ, thế ra gì nữa ? Ta là mẹ nuôi của ngươi...
- Mẹ nuôi sao vậy? Mẹ nuôi, con cũng thu vào…
Bốn chữ đại nghịch bất đạo này của Trần Tiểu Cửu còn chưa nói ra, đã cảm thấy sự đau đớn truyền tới từ cánh tay, chỗ tay đó, như là bị chó cắn, đau tới tận xương tủy.
Hắn quay đầu lại nhìn, kinh ngạc, chỗ tay đó, tuy không phải là bị chó cắn, nhưng chỉ có hơn chứ không kém, hàm răng nanh trắng nõn linh hoạt của Độc Hoàng, đã đâm sâu vào mạch máu trong cánh tay của hắn, trong yếu hầu của nàng giường như có một sức mạnh hấp thụ rất lớn, khiến cho dòng máu trong mạch quản của Trần Tiểu Cửu, nhanh chóng hút vào miệng.
Trần Tiểu Cửu đau lòng chỉ có thể cắn răng chịu đựng:
- Ai dà! Tiểu Độc Hoàng, ngươi không nể tình, một bữa ăn ít chút! Ăn nhiều, tuy ngươi được cứu rồi, ta lại chết rồi…
Hắn nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt khủng bố đó của Độc Hoàng, sinh ra sự hoảng sợ, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn nàng.
Có thể đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy khi dòng máu không ngừng chảy vào miệng của Độc Hoàng, một cỗ nội tức ấm áp theo đoản mạch tiến vào, và nhanh chóng bị hòa tan trong cơ thể, trong đan điền, dưới sự chỉ huy của tiểu lục miêu, quay chung quanh bát mạch một vòng, lại dịu dàng lưu vào sau thắt lưng của hắn.
Độc Hoàng cũng cảm nhận được mưu mẹo trong đó, miệng nàng vội rời khỏi cánh tay Trần Tiểu Cửu, nội tức cũng đột nhiên dừng lại, Độc Hoàng kinh hãi, chỉ vào Trần Tiểu Cửu kêu loạn.
Trần Tiểu Cửu bất đắc dĩ nhún vai:
- Ta mất bao nhiêu, sẽ vô thức lấy của ngươi bấy nhiêu, cái này ta không thể điều khiển, cho nên…hừ…, ngươi cũng dừng giống như quỷ hút máu tham lam, lợi dụng ta…
Hắn trước giờ đều không ngờ, ngoại trừ khi bản thân làm "việc đó", còn có thể có cách khác, cướp lấy nội công.
Thì ra vậy, chỉ cần tinh và huyết của mình, sẽ lưu thông với tinh và huyết của người khác sẽ sản sinh ra hiện tượng hút nội lực.
Chậc…đây là công pháp thần kỳ biết bao nhiêu.
Thôi lão tổ, Tiểu Cửu vô cùng yêu người.
Vẻ mặt Độc Hoàng run sợ, bỗng lại hạ quyết tâm, đối với thủ đoạn của Trần Tiểu Cửu, bắt đầu dùng sức hút tiếp, đương nhiên đây là điều kiện tiên quyết để đổi lại sự tổn hại công lực của mình.
Khóe miệng Trần Tiểu Cửu lại tỏ ra sự khinh thường, Độc Hoàng có chút si ngốc, nàng sao không để máu tươi trước tiên rót vào trong chén, rồi sao đó uống vào? Như vậy, chẳng phải tránh được việc tiếp xúc với cơ thể của mình?
Tuy nhiên, hắn cũng không có lòng tốt nhắc nhở Độc Hoàng.
Ai để đồ quỷ nhà ngươi làm phiền chuyện tốt của ta, không ngờ hạ độc thủ lão bà yêu của ta sao? Trả giá một chút bằng nội công, đều là thuận lợi cho ngươi rồi.
Độc Hoàng không dám tham nhiều, sau khi hút máu, nàng liền té ngã trên mặt đất, sau mười năm chịu khổ sở, lần đầu tiên bắt đầu vận công ép độc
Trần Tiểu Cửu nội tức dồi dào, nhưng sau khi mất máu, sắc mặt nhợt nhạt, cơ thể tạm thời yếu ớt, cũng vội vàng ngồi sụp trên mặt đất, vận công điều trị, đồng thời cũng nhân tiện đem nội tức truyền tới vùng tuyết sơn phía sau thắt lưng.
Chỉ cần nửa canh giờ, hắn liền hành công ba vòng trời, thể lực cuối cùng cũng đã hồi phục ở trạng thái tốt nhất.
Phản ứng lúc này của Độc Hoàng, vô cùng kịch liệt, khuôn mặt dữ tợn của nàng, trở lên xanh thẫm, ánh mắt hung dữ giống như là toát ra ánh hào quang xanh mượt, từng đợt hướng lên tận trời xanh, miệng nàng thở hổn hển, thở ra một luồng ác khí hung hãn xanh biếc vẩn đục.
Đây đều là vu độc.
Trong tay Trần Tiểu Cửu vặn vẹo, sắc xanh đục ngầu đã bị sương mù ăn mòn, đột nhiên toát ra ánh tử quang, sau đó nhanh chóng biến mất, đây cũng là một thế hệ Độc Hoàng bên cạnh hắn, quả nhiên là kịch độc của nữ nhân Uy quốc thâm độc.
Mà đó là nữ nhân Uy quốc, hẳn là bà đồng hoang dã.
Trần Tiểu Cửu như đang thoáng có chút suy nghĩ, chợt nghe thấy Hỗ Tam nương kêu lên một tiếng.
Hắn nhìn theo phía tay Hỗ Tam nương chỉ, lại thấy trong ống tay của Độc Hoàng, quả nhiên xuất hiện một cánh tay trơn trụi, bóng loáng, sáng ngời.