Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 551: Bí mật của Hoa muội muội




Bạch y công tử vốn bị thương trên người, cuối cùng vẫn không chịu nổi sự đánh lén không chút quy tắc của Trần Tiểu Cửu, liền tìm một thời cơ, chật vật lăn tròn hơn mười vòng trên đất cỏ, mới thoát được khỏi sự truy đánh vô tình của thằng nhãi này.

Mái tóc gọn gàng đã rối tung, quần áo trắng tuyết đã nhuộm lên một lớp màu xanh lá mạ hỗn loạn, nhìn chẳng ra thể thống gì cả. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Anh ta nằm ngửa trên đất cỏ, hai tay ôm đầu, nhìn lên nhánh cây lay động, ha hả cười lớn nói:

- Từ sau khi ta sáu tuổi, đã không còn chơi trò chơi phóng túng thế này rồi…

Trần Tiểu Cửu thở hổn hển, ngồi trên đất cỏ, không còn sức lực đá công tử áo trắng một phát nói:

- Con khỉ nhà ngươi, còn có thể xem là công bằng, ta còn tưởng ngươi sẽ kêu tên lạnh lùng Viên Tử Trình kia ra mặt giúp đỡ chứ!

Hắn lại hướng về ngọn cây hô lớn:

- Tử Trình, ta biết ngươi ở đó, trên cây gió lớn, xuống đây đi.

Một bóng đen cao lớn từ chỗ cao bay xuống, cung kính đứng trước mặt Bạch y công tử:

- Thiếu chủ, năm trăm giáp sĩ Hắc y vệ đã mai phục hoàn tất ở các nơi trên đỉnh núi, đợi sắc trời hơi sáng, liền sẽ phát động tiến công, nhất định sẽ khiến cờ hiệu của Huyền Vũ doanh biến mất trong Đại Yến.

Bạch y công tử phẩy phẩy tay, nhắm mắt lại dặn dò:

- Ngươi lui xuống trước đi! Khi nào tiến công, do ngươi quyết định, không cần bẩm báo với ta!

Viên Tử Trình đáp một tiếng, khom người lui đi!

Bạch y công tử lười biếng nằm trên đất cỏ, trong miệng ngậm một nhánh cây, hàm ý nói:

- Lần này ta đến đây, thật sự là vì người thương yêu kia của ngươi mà tới, nếu đã nói đằng sau nàng ta có chút bí mật, ta phải đích thân tìm hiểu một phen, rốt cuộc thần kỳ ở chỗ nào!

Trần Tiểu Cửu nói:

- Ta với muội ấy ngày ngày gặp mặt, cũng không thấy được gì, chẳng lẽ con khỉ nhà ngươi, còn có thể có thu hoạch bất ngờ gì sao?

Bạch y công tử bỗng nhiên hứng khởi, hai con ngươi lóe ra ánh hào quang, từng chữ một nói:

- Hừ… ta phát hiện được một mặt trống lớn, một cái trống da hổ lớn đường kính một trượng.

- Chuyện này có bí mật gì?

Trần Tiểu Cửu nghi vấn nói.

Khóe miệng của Bạch y công tử xuất hiện một nụ cười thoải mái:

- Nước Đại Yến từng có một quân đội thiên hạ vô địch, tây chinh Thổ Phiên, bắc định Mông Cổ, giúp Đại Yến bình định tứ hải, lập ra kỳ công cái thế, lúc nam chinh nước An Nam, Hoàng đế từng triệu tập thợ giỏi tay nghề, làm một cái trống da hổ lớn đường kính một trượng, để quân nam chinh thi triển uy nghi!

Trần Tiểu Cửu nghe vậy, trong lòng chấn động, truy vấn nói:

- Chủ soái của quân nam chinh là ai?

- Hoa Vô Đoạn!

- Lại họ Hoa?

- Chỉ có điều… đáng tiếc! Đáng tiếc!

Bạch y công tử nhíu mày nói:

- Hoa Vô Đoạn thế lớn, có ý mưu phản, Hoàng thượng phái trọng binh truy sát, Hoa Vô Đoạn trốn chạy đến nước An Nam, ông ta chỉ có duy nhất một người con gái, được các tử sĩ hợp lực cứu thoát, đến nay không hề có tin tức gì!

Trần Tiểu Cửu nghe vậy, trong đầu vang lên tiếng ong ong, đã hiểu ra bí mật trong lòng của đám Hoa Như Ngọc, Từ Hạt Tử, La Đồng, lúc này, cuối cùng hắn cũng hiểu được nguyên nhân thật sự mà Hoa Như Ngọc sợ mình bị dọa đến chạy mất!

Thì ra trên thân hình yêu kiều của Hoa muội muội, lại mang tội danh phản quốc lớn lao!

Hắn không quan tâm lời của Bạch y công tử, coi thường nói:

- Quân đội trong tay Hoa Vô Đoạn thiên hạ vô địch, nếu có ý tạo phản, cần gì hốt hoảng chạy trốn? Trong đó nhất định có gì gian trá.

Bạch y công tử vỗ tay nói:

- Một câu nói của Trần huynh đã thấy lão Hoàng đế ngu ngốc, chẳng biết cái quái gì!

Trần Tiểu Cửu vẻ mặt kinh ngạc:

- Ngươi lại dám nói lão Hoàng đế như vậy, nếu ta đoán không sai, lão ta là…

Bạch y công tử đưa tay ngăn lại lời hắn rồi nói:

- Ta với lão già kia chỉ có quan hệ quân thần, loại tình cảm khác, như mây khói, sớm đã theo gió mà tan đi, chớ có nhắc nữa.

Anh ta nhíu mày, trong lúc nói chuyện, vẻ mặt pha chút cô đơn.

Trần Tiểu Cửu nhìn ra vẻ bi thương trong mắt anh ta, nhất thời lại không biết nên an ủi thế nào. Hai người nhìn nhau không nói gì, trầm mặc hồi lâu, lúc này, sắc trời hơi sáng, bình minh… đã từ từ tiến tới.

Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hổ gầm rồng thét, tràn đầy khí lực, truyền khắp tất cả các ngõ ngách trong Hỗ gia trại.

Bạch y công tử hưng phấn một cách khó hiểu, bước nhanh lên trước nói:

- Trần huynh, Viên Tử Trình đã phát ra tín hiệu tiến công, chúng ta mau lên đỉnh núi, cùng xem kịch hay thôi.

Huyền Vũ doanh lao đao nơi chân núi, lo lắng hoảng sợ, hãi hùng trải qua một đêm, khí thế sớm đã không còn hùng hồn mạnh mẽ như lúc xuất binh, người người ảo não thất thần, uể oải không còn tinh thần.

Sắc trời dần sáng, cảnh đẹp xanh um tươi tốt nơi Hỗ gia trại, tất nhiên lại được triển hiện đầy đủ trước mắt mọi người.

Điền tướng quân cất cao giọng, nói với Phùng Hạo:

- Nguyên soái, sau khi điều tra bố trí, nếu muốn tấn công lên sơn trại, tổng cộng có mười con đường nhỏ, không biết nguyên soái rốt cuộc muốn bố trí thế nào?

- Còn bố trí cái quái gì?

Phùng Hạo nhíu mày, kiêu ngạo nói:

- Hỗ gia trại tổng công sáu trăm người, nếu chia quân ra mười đường để phòng ngự, mỗi đường chỉ mới có sáu chục người! Huyền Vũ doanh ta có đến bốn ngàn binh mã, cũng phân ra mười đường, mỗi đường bốn trăm người, ta thật không tin, ban ngày ban mặt, với bốn trăm đánh sáu chục, còn không thể tiêu diệt toàn bộ phỉ đồ của Hỗ gia trại?

Điền tướng quân nịnh nọt nói:

- Nguyên soái thần cơ diệu toán, mạt tướng khâm phục!

Phùng Hạo đắc ý cười to, dường như đã nhìn thấy hy vọng thắng lợi, tay béo vung lên, hăng hái nói:

- Chia binh ra mười đường, toàn lực tấn công lên núi!

Đang lúc y kiêu ngạo ra lệnh, Viên Tử Trình gào một tiếng vang trời như hổ gầm rồng thét, cộng thêm hồi âm qua lại trong sơn cốc, rất lâu không tan, liền dọa các binh lính sợ đến gân chân nhũn ra, không dám tiến lên nữa.

Điền tướng quân dẫn theo một nhóm binh lính, tổng cộng đến bốn trăm người, với tinh thần cố đánh, hướng thẳng về một con đường nhỏ hướng nam mà tiến lên!

Vừa mới lên được giữa sườn núi, một mũi tên dài lớn lướt gió mà tới, vừa khéo xuyên thủng qua ngực một gã lính, tên lính đó còn không biết đã xảy ra chuyện gì liền đã ngã xuống trong vũng máu.

Điền tướng quân vẻ mặt kinh ngạc, vội hét lớn:

- Toàn lực xông lên núi, mau… không để phỉ đồ có thời cơ nhắm chuẩn.

- Vù vù…

Hai mũi tên nhọn cùng bắn ra, đều xuyên qua ngực mà đi, trên con đường nhỏ gập ghềnh, lại tăng thêm một đám vong hồn, đuôi của những mũi tên lớn kia vẫn không người rung lên một cách đầy uy lực.

- Vù vù… vù vù…

Trong nháy mắt, những mũi tên nhọn thưa thớt vô cùng có trật tự từ nơi cao bay đến, số lượng tuy là không nhiều nhưng lại chuẩn xác một cách thần kỳ, bất luận bọn lính tránh né thế nào, cũng vẫn bị xuyên thủng lồng ngực, không có ai ngoại lệ.

Tài bắn cung khủng khiếp đến cực độ thế này, khiến bọn lính lạnh run từ tận đáy lòng!

Một loại cảm giác tuyệt vọng bất lực lan tràn trong đám binh lính, có những tân binh, hai mắt đăm đăm, liên tục tự lẩm bẩm, vừa kinh vừa sợ, hai chân cũng không còn nghe lời nữa, cứ không ngừng run rẩy.

- Đây là…lệnh triệu tập của tử thần.

Lại là một lần thổn thức thở dài, năm mươi binh lính tim đập chân run đã chạy lên đường xuống suối vàng.

Điền tướng quân thấy vậy liền hét lớn:

- Các huynh đệ, nghe mệnh lệnh của ta, mau tiến vào rừng cây ở hai bên, tạm thời tránh né!

Những binh lính này đã sợ đến vỡ mật, cũng chỉ ước ao được từ con đường nhỏ gập ghềnh mà chạy như điên vào trong nơi sâu của rừng cây, chỉ hận cha mẹ không sinh thêm hai chân cho mình.

Nhưng những bước chân này chạy càng nhanh, binh lính chạy vào rừng trước nhất lại càng chết thảm hơn! Những binh lính trúng tên kia, ít nhất còn giữ được thi thể toàn vẹn, còn những binh lính tiến vào rừng cây thì lại bị chém đứt đầu.

Đó là bố trí mà La Đồng đã bàn bạc trước với Viên Tử Trình!

Những binh lính tiến công theo đường nhỏ, tất nhiên sẽ chết dưới tên dài của Hắc y vệ; nếu nhân mã Huyền Vũ doanh hoảng sợ không chọn đường núi, chạy vào trong rừng cây liền sẽ được giải quyết bởi các huynh đệ Hỗ gia trại đã mai phục sẵn trong rừng cây.

Chỗ sáng chỗ tối, đều là thiên la địa võng, cho dù là thần tiên cũng chắp cánh khó bay!

Mà nhóm nhân mã của Điền tướng quân là bất hạnh nhất, vì con mãnh hổ La Đồng vừa khéo mai phục trên con đường nhỏ gập ghềnh này.

Thân thủ của La Đồng, tuy không bằng Hoa Như Ngọc về khinh công trác tuyệt, nhưng nội lực hùng hậu, trầm ổn hung hãn. Anh ta vừa thấy một tên lính xông vào trong núi, liền như mãnh hổ hạ sơn nhanh chóng lao qua, tay vung đao xuống, tên lính kia còn chưa nhìn rõ bóng người thì đầu đã bay lên không trung, một đợt máu nóng nhuộm đỏ cả quần áo của La Đồng.

- Phập phập…

Trong rừng cây không ngừng truyền ra tiếng vang khủng khiếp, Điền tướng quân kinh nghiệm lâu năm trong sa trường, tất nhiên biết được đây là âm thanh gì!

Sống lưng y liền chạy qua một luồng khí lạnh, trên trán lập tức ướt đẫm mồ hôi lạnh, đã chết hơn trăm người, lại không nhìn thấy một bóng dáng phỉ đồ nào, trận này còn đánh thế nào được đây?

Bất chấp tất cả, trước hết giữ tính mạng quan trọng cái đã!

Y phất phất tay áo, gấp gáp hô:

- Các huynh đệ, quân giặc thế mạnh, mau lui lại…

Các binh lính thích nghe nhất chính là câu nói này, mấy trăm người hoảng sợ, không theo hàng lối mà chạy nhanh xuống núi, người người chỉ hận không thể lăn ngay xuống núi.

Đúng lúc này, trên đỉnh núi đột nhiên xuất hiện năm mươi người áo đen che mặt, tuy rằng không nhìn thấy khuôn mặt thật của họ, nhưng những đôi mắt sắc bén kia và ngưu cung lớn kinh người trong tay họ, đã chứng minh rằng họ thật sự là sát thần.

- Vù vù vù…

Trường cung trong tay những người áo đen không ngừng được kéo căng như trăng tròn, bắn ra tên dài, nhưng họ lại không chen chúc tiến lên trước tấn công, tốc độ tiến lên của họ cũng bằng tốc độ trốn chạy của binh lính Huyền Vũ doanh, trước sau vẫn giữ khoảng cách chừng một trăm năm mươi bước với bọn chúng, khoảng cách này có thể khiến cung tên của Huyền Vũ doanh không mất đi công dụng, lại có thể đem uy thế của mình phát huy đến tột cùng, đó có thể gọi là khoảng cách hoàng kim cho Hắc y vệ tấn công.

Từng hàng binh lính ở phía sau, trong sự rung động của dây cung mà vứt bỏ sinh mệnh, Điền tướng quân lúc này cũng không thể lo đến việc thương binh như con, y chạy dữ dội nhất, sợ đến sắc mặt tái mét, trận này đánh thật không cân sức! Bắn cung không bằng người ta; tránh vào trong rừng thì bị đánh lén đến xác lăn máu chảy, Điền mỗ ta cả đời còn chưa từng đánh qua loại trận ngu ngốc thế này!

Y võ công cao cường, vận nội tức lên, vài cái nhún nhảy đã cách các Hắc y vệ một khoảng cách hai trăm năm mươi bước!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.