Nó chưa giây phút nào nghĩ rằng mình đồng ý làm người yêu của anh là
để lấy địa chỉ của Yun, tuy không phải là yêu nhưng có lẽ phần nào ấy
cũng là thương, tất nhiên không phải là thương hại.
Hôm nay nó bất chợt gặp lại mẹ, lời chào gập ngừng trên môi mãi mới thốt ra bên ngoài được vì nó không biết mình phải gọi bà ấy như thế nào nữa, có thể gọi mẹ hay không?
“Mẹ dạo này vẫn khỏe chứ ạ?”
Bà ấy nhìn nó một chút trong lòng như là đang thương xót, nó gầy đi nhiều
quá nhưng không hiểu sao bà lại không tài nào nói ra những câu mà mình
đang nghĩ trong đầu, thay vào đó lại là những câu nói khiến nó đau nhói
tận trong tim:
“Từ ngày bố cô mang con trai của tôi đi đến nay tôi vẫn chưa nhận được tin gì của nó, cô nghĩ tôi có khỏe được
không?” lời nói vừa buông thì bà cảm thấy ân hận vô cùng nhưng lại không thể rút lại được. Bà bước đi vì biết mình có đừng tiếp ở đó thì nó cũng chẳng biết phải trả lời ra sao, những bước đi đó của bà như là đang
chạy trốn...
Sau khi đã khuất tầm nhìn của nó bà đứng lại ôm ngực khóc:
“Xin lỗi con, Hà Vy. Mẹ xin lỗi vì cả cuộc đời này không thể cho con nhận
thấy thế nào là tình thương của mẹ. Kiếp sau mẹ sẽ dùng cả cuộc đời của
mình để chuộc tội với con. Nếu như con là con gái của mẹ thì tốt biết
mấy...”
...
Hôm nay là ngày bố Nhật
trở về sau chuyến công tác kéo dài ba tháng. Anh muốn đưa nó đến gặp ông nhưng hôm nay trong người lại thấy không được khỏe cho lắm nên quyết
định sẽ đi một mình.
“Bố cứ nghĩ hôm nay sẽ được gặp bạn gái của con.”
“Không phải là bố đã từng gặp rồi hay sao?” Lần ở sân bay nó đã gặp một người
đàn ông rất quen, ông ấy đã giúp nó có thể đi qua cửa trong sân bay. Lúc ấy nó không nghĩ ra được là ông rất giống một người mà nó quen, chính
là anh.
Ông trầm ngâm một lúc rồi hỏi anh:
“Nhưng đến giờ bố vẫn thắc mắc tại sao con lại muốn bố giúp cô bé ấy? Lúc đó
con có nói có một người quan trọng mà cô bé đó nhất định phải gặp được
đúng không? Người đó là ai vậy?” Hôm đó anh đến sân bay tìm bố mình vì
ông là giám đốc điều hành ở đó, tình cờ lại thấy nó đang tìm Yun, anh đã định cứ vậy mà bỏ mặc nó vì anh không muốn hai người họ gặp được nhau
thêm lần nào nữa, anh đã xấu xa như vậy đấy.
“Là người mà cô ấy yêu.” Anh mỉm cười bình thản trả lời bố mình, bình thản đến
mức khiến cho ông thấy vô cùng ngạc nhiên, ông thật không ngờ được rằng
con trai của mình lại có thể cao thượng đến vậy. Con người ta luôn là
như vậy mà, khi đừng trước một cơ hội dù là mong manh thì vẫn muốn lắm
lấy.
“Ừ được rồi, nói chuyện của bố con mình một chút
chứ nhỉ?” ông không muốn anh phải nghĩ thêm về chuyện này nữa, ông không muốn con trai mình phải đau khổ.
“Bố muốn hỏi mẹ chứ
gì? Mẹ thì lúc nào cũng vẫn vậy thôi, spa và mua sắm điên cuồng...” đang nói thì đột nhiên cơn đau đầu của anh lại kéo đến, anh ngã xuống đất
kéo theo cả chiếc ly khiến cho nó vỡ tan.
...
“Con biết mình bị ốm đúng không?” ông ngồi bên cạnh anh rất lâu mới nói lên
lời, ông thật không dám tin đây là sự thật, thật không dám tin...
“Con biết, bố đừng để mẹ biết chuyện này. Sau khi Hà Vy đi con sẽ làm phẫu
thuật để cắt bỏ khối u, cũng chỉ 2 tuần nữa thôi mà.Con biết thời gian
bây giờ đối với con hai phút cũng là quí giá nhưng con sợ cô ấy sẽ vì
thương hại con mà ở lại, đến lúc ấy con không chắc mình có thể cao
thượng đến độ có thể để cô ấy đi...”
Ông hít thở một hồi để bình tĩnh lại rồi quay sang nói với anh:
“Bố sẽ sắp xếp cho con bé một chức vụ ở chi nhánh của Sun bên đó để con bé
có thể lấy visa dài hạn, mà bố nghĩ cái này con nhờ mẹ thì sẽ nhanh hơn
đấy.”
Có phải số phận đã sắp đặt để anh không thể ở
bên nó được hay không khi mà mọi thứ đều thuận lợi để nó rời đi như vậy? Tại sao mẹ của anh lại mở thêm chi nhánh ở Thụy Điển? Rồi thì tại sao
anh lại bị ung thư não?
***
Trong
căn phòng rộng lớn anh ngồi tựa lưng vào tường với bức thư ngày nào trên tay. Anh đã từng muốn bỏ bức thư ấy đi nhưng không hiểu sao anh lại
không làm được như vậy. Bức thư mà Yun gửi cho anh.
“Tôi dù thế nào thì cũng không thể chen ngang mối quan hệ của hai người
sao?” anh nở nụ cười để cười nhạo chính bản thân mình, bây giờ sao anh
thấy mình lại thảm hại đến thế?
***
Chỉ chưa đầy hai tuần nữa là nó sẽ rời xa nơi đây, cứ mỗi lần cảm thấy khó
khăn và muốn lùi bước thì nó luôn tự nhắc nhở mình là anh đang đợi ở
phía cuối con đường. Nhất định là anh sẽ mỉm cười rồi ôm nó thật lâu,
thật lâu...
“Bố anh muốn gặp em!” nghe anh nói vậy thì nó hơi bất ngờ, không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu, nó cảm thấy thay vì
gặp mấy người bạn loi nhoi của anh thì bố anh vẫn tốt hơn. Nhiều lúc nó
cũng cảm thấy mình thật lạ lùng.
“Chỉ là ông ấy muốn nói chuyện với em thôi!”
“Sao anh không nói chú ấy đến đây?” nó biết bố mẹ anh đã li hôn nhưng nó
cũng biết bố mẹ anh li hôn là vì họ yêu nhau, chắc hẳn anh không biết đã có một khoảng thời gian bố anh rơi vào hoàn cảnh khó khăn tột độ và vì
không muốn làm ảnh hưởng đến vợ con ông đã chọn cách li hôn. Tất nhiên
là mẹ anh không đồng ý việc đó rồi giữa họ bắt đầu những cuộc cãi vã và
cứ thế họ li hôn trong những giây phút bốc đồng.
Anh
nói bố sẽ không đến vì ông ấy không muốn gặp lại mẹ anh, nó muốn nói anh sai rồi, chắc chắn là anh đã sai rồi nhưng sao câu nói đơn giản ấy cứ
nghẹn lại trên môi không thể thốt thành lời? Vì nó không tin vào bản
thân mình nữa hay sao? Nó không dám chắc những gì nó nhận thấy là sự
thật. Gía như có Yun ở đây thì tốt biết mấy, anh rất giỏi trong việc
đoán tâm ý và đọc suy nghĩ của người khác, anh rất tinh tế, còn tinh tế
hơn cả một cô gái nữa chứ.
Hôm nay nó đi ngủ sớm, đơn
giản vì nó thấy buồn ngủ, từ lâu rồi cái cảm giác buồn ngủ nay mới lại
tìm về với nó. Thật là tốt mà. Nhưng đến khi nằm lên giường và tắt điện
đi rồi thì nó lại thấy khó ngủ, tự nhiên lại muốn nhắn tin cho một ai
đó. Bông và Na thì chắc hẳn là đang rất bận rộn với việc học của mình,
nó không thể làm phiền. Đột nhiên nó nhớ ra trên đời này còn thứ được
gọi là mạng xã hội, nó mở trang facebook của mình ra. Đã rất lâu rồi nó
không vào facebook, may sao mà điện thoại còn có chức năng ghi nhớ mật
khẩu, nếu không thì chắc nó chẳng thể vào mất.
Có hàng nghìn thông báo, hàng trăm lời mời kết bạn nhưng lại không có tin nhắn
mới nào. Sao anh không nhắn tin cho nó? Có phải anh quên nó rồi không
hay có một lí do nào khác?
“Cuộc đời này sao cứ thích
đẩy chúng mình vào những con đường dài lê thê mãi không thấy đích đến
thế anh?” ban đầu nó muốn đi tìm anh để nói rằng mình yêu anh nhưng cho
đến bây giờ nó đi tìm anh chỉ đơn giản là muốn biết anh sống có tốt
không mà thôi. Nếu bây giờ nhận được một tin nhắn của anh nói rằng anh
vẫn đang ổn, đang sống tốt thì có lẽ nó sẽ không đi tìm anh nữa. Có lẽ
vậy.
***
Ngày mai nó đi rồi vậy mà
buổi hẹn cuối cùng anh lại nói chẳng muốn đi. Không phải anh chẳng muốn
đi mà vì anh thấy mình hôm nay không khỏe, sợ rằng một chút sơ sẩy anh
sẽ khiến nó lưỡng lự chẳng thể đi. Chẳng phải trong phim vẫn hay như vậy sao, dù cho nó chẳng yêu anh nhưng rồi cũng sẽ ở lại.
“Thì ra mày vẫn chưa hẳn là người xấu. Vẫn chẳng dùng thủ đoạn đê hèn để bắt người ta phải ở lại.”
Cơn đau đầu lại bắt đầu hành hạ anh, càng lúc càng thường xuyên và dữ dội hơn.
...
“Sao anh vào phòng em?” nó vừa bước từ phòng tắm ra thì gặp anh đang nằm
trên giường xem tivi. Anh chẳng thèm nhìn nó mà thản nhiên đứng dậy tắt
tivi rồi đi ra, đến gần cửa thì đứng lại nói:
“Đây là
phòng của anh mà. Với lại...ngày mai anh sẽ không tiễn em đi, anh còn có việc. Ngày mai chúng ta chia tay, anh không còn là bạn trai của em.”
Du đây là một cuộc chia tay sớm đã được định trước ngay từ khi bắt đầu mối quan hệ này và dù nó không yêu anh nhưng khóe mắt nó vẫn cay cay và ươn ướt. Nó khóc, dạo gần đây nó lại mắc chứng bệnh mít ướt của trước
kia...
“Vậy là em bị đá rồi sao?”
Anh hắng giọng rồi trả lời:
“Ừm, phải. Anh đá em rồi.” anh cố gắng hít thở thật sâu để mình không khóc,
anh vẫn không dáng quay lại nhìn nó vì anh sợ mình sẽ thay đổi ý định,
sợ anh sẽ không thể để cho nó rời đi.
“À phải rồi. Về
Kara thì... anh nghe nói từ thời kì đầu Thụy Điển có một thành phố cổ là Skara, bây giờ thành phố ấy đã bị xóa sổ từ rất lâu rồi, hình như chỉ
còn lại là một ngôi làng. Anh nghĩ do em nghe lầm Skara thành Kara.”
nhiều năm trước anh đã có dịp sang Thụy Điển, khi đó anh đã gặp một
người đàn ông kì quặc. Ông ta đến gần chỗ anh ngồi trong công viên rồi
đặt và tay anh một mảnh đá vỡ rồi kể cho anh nghe một câu chuyện bằng
tiếng Anh, rằng:
“Có một cậu bé tên là Skara rất
thông minh nhưng lại mang trong mình một tật xấu là hay đi ăn cắp bánh
mỳ, mọi người rất ghét bỏ cậu ta nhưng vì cậu ta chỉ là một đứa nhỏ lên
không ai chấp nhặt làm gì. Cho đến một hôm một người đàn ông tóm được
cậu khi cậu vừa ăn cắp chiếc bánh mỳ của ông ta, ông ta đã đánh cậu rồi
cắn một miếng bánh mỳ. Ngay sau đó ông ta đã chết vì chiếc bánh mỳ được
làm từ chỗ bột mỳ bị nhiễm độc do vi khuẩn, sau đó mọi người mới biết
thì ra Skara là một vị thần nhỏ được Chúa Trời phái đến để cứu giúp
người dân nơi đây. Cậu đã hứa sẽ từ bỏ mạng sống của mình nếu có một ai
đó chết vì khi đó cậu đã không hoàn thành nhiệm vụ, cậu đã tan biến
trong vùng ánh sáng chói chang. Từ đó tất cả người dân đều biết ơn cậu
và quyết định lấy tên thành phố là Skara.
Về sau người dân trong thành phố bị mắc bệnh dịch và chết, duy chỉ có ngôi làng khi xưa Skara sống là không một ai nhiễm bệnh nên ngôi làng ấy mới lấy tên là Skara để tưởng nhớ về thành phố của mình và vị thần đã giúp
họ thoát khỏi cái chết.”
Đó cũng chính là
nội dung bức thư anh để lại trên bàn cho nó, anh cũng đặt cả mảnh đá vỡ
năm nào bên cạnh bức thư của nó. Mặc dù không biết mảnh đá vỡ đó để làm
gì nhưng anh cũng thấy thật may khi mà ngày xưa anh đã không bỏ nó đi,
có thể đó sẽ là tấm bản đồ dẫn nó đến ngôi làng được xem như là không hề tồn tại đó.
***
Cả đêm qua
nó không tài nào ngủ được nên khi ra đến sân bay nó thấy khá là mệt mỏi. Mẹ Nhật sáng nay tâm trạng có vẻ không được tốt lắm, bà ấy nói với nó
rằng sẽ không thể đưa nó đi được, nhìn lướt qua thì nó nhận ra bà vừa
mới khóc, không hiểu có chuyện gì xảy ra nên nó cũng không tiện hỏi. Chỉ có Na và Bông là đi tiễn nó thôi, hai đứa không như nó nên mặc dù buồn
lắm nhưng cũng không khóc vì thế mà nó cũng cố giữ cho mình không rơi
nước mắt.
“Vì mày mà bọn tao phải nghỉ mất một buổi
học rồi đấy, nếu thi Đại học mà vào trúng bài hôm nay rồi bọn tao trượt
thì sẽ sang Thụy Điển tìm mày tính sổ nghe con!” Na đưa tay ra vờ bóp
vào cổ nó để cảnh cáo rằng nếu cô trượt Đại học thì cô sẽ hành động thật mặc dù điều đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra.
Bông thì đặt
vào tay nó một cái túi nhỏ trong như túi thơm nhưng hình như không phải, nó cầm lên xem xét một chút rồi ngơ ngác hỏi:
“Gì thế này?”
“Cái cây tường vi lạnh chỉ còn lại cái thân khô của mày đấy, mấy hôm trước
nhân lúc mày đi chơi với anh Nhật tao đến lấy về rồi tiến hành thiêu lấy tro cốt để mày mang theo cho dễ ấy mà. Coi như là bùa hộ mệnh giúp mày
sớm tìm được anh Yun.”
“Đề nghị hành khách bay chuyến bay 662 từ Hà Nội đến nhanh chóng lên máy bay, chuyến bay sẽ cất cánh sau 20 phút nữa.”
Sau khi nghe loa thông báo thì mọi sự kiềm chế đều như vỡ òa, ba chúng
nó không còn mạnh mẽ được nữa mà ôm nhau khóc, mãi cho đến khi loa thông báo lần thứ 3 thì nó mới có thể buông hai đứa bạn thân của mình ra để
bước vào cồng và không quay đầu nhìn lại.
Nó ngồi vào
vị trí gần ngay cửa sổ, ở đây nó có thể nhìn thấy bầu trời mặc dù máy
bay vẫn chưa cất cánh. Tâm trạng của nó đang rất rối bời, nó mới chỉ kịp đến mộ để chào bố mình.
Ngày hôm qua nó cũng về lại
căn nhà mà ngày xưa đã từng là nơi hạnh phúc nhất trên Thế Giới này, căn nhà vẫn đang được treo biển giao bán, nó thầm mong cho đến khi nó cùng
anh trở về thì căn nhà vẫn còn nguyên như cũ. Nó cũng đã đến tìm gặp mẹ, cả hai bà mẹ, nhưng chỉ có thể gặp được một người. Mẹ của anh Yun (bây
giờ nó chỉ có thể gọi vậy) không chịu ra gặp nó.
***
“Bến bệnh viện với bố mẹ thôi con.” Bà đau đớn ôm đứa con trai của mình vào
lòng, nhưng bà không khóc, bà không thể khóc vì anh đâu có sao, chỉ cần
phẫu thuật thôi là sẽ khỏe lại ngay mà...
“Một chút
nữa thôi mẹ, máy bay còn chưa cất cánh mà... Hà Vy còn chưa rời đi mà.
Hôm nay con với cô ấy chia tay, chúng nay chúng con chia tay ...”
***
Máy bay trượt một đoạn dài trên sân rồi bay thẳng lên bầu trời. Nó mỉm cười nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nơi có những đám mây trắng chỉ cách nó có một lớp kính mà thôi...
“Thì ra đây chính là khung cảnh mà anh từng nhìn ngắm. Bầu trời Việt Nam... tạm biệt và hẹn gặp lại!”
Anh ở đâu dưới bầu trời Thụy Điển?
HẾT PHẦN I