Nó lại định
trốn 15p đầu giờ ( thời gian kiểm tra miệng)
nhưng Bông không cho nên nó cứ đứng ngồi không yên. Hóa là cái môn kinh
khủng nhất trong thời khóa biểu của nó. Toán đã ngu rồi thì đến môn hóa nó còn
không biết cái gì để mà ngu cơ.
“Sao thế?” thấy nó cứ ngồi cúi gằm mặt xuống bàn
Dương tưởng nó không khỏe ở đâu nên cậu
cũng hơi lo lắng, hỏi thăm vậy mà lại bị nó quát cho:
“Ngồi im đi!”
Cậu giật mình vì chẳng hiểu đã làm gì sai lại bị nó
quát, mãi sau mới hiểu ra.
“Nó thì bị làm sao. Bị sợ thầy gọi lên bảng chứ có
gì to tát đâu. Gió ơi là Gió mày phải
nghĩ đến việc cải thiện môn hóa đi chứ giờ hóa nào cũng sống trong lo lắng và sợ
hãi thế này mãi sao được? Giờ văn thì mày là nữ hoàng nhưng đến giờ hóa thì phải
gọi mày là gì đây?” vậy là Bông ngồi lảm nhảm liền một mạch khiến cho nó càng
thêm bực mình.
“Chúng mày im hết đi nào!” nó hét lên khiến cho thầy
giáo chú ý, kéo cái kính thấp xuống một chút thầy “tuyên án”:
“Hoàng Hà Vy làm bài 10 sách bài tập.” Thế là trời
hôm nay lặng gió, đây có lẽ là một dịp thích hợp để cho nó thể hiện tài diễn xuất
của mình. Mặc dù run lắm nhưng nó vẫn bước lên bảng với vẻ đầy tự tin. Bước đi
dứt khoát, lưng thẳng, ánh nhìn vuông góc với mặt đất.
Cứ kiểu
như là “tưởng gì chứ bài đó đối với em là quá đơn giản, chỉ cần có người đọc đề
thôi thì nhắm mắt em cũng làm được không sai một kí tự thầy ạ.”
Nhưng rồi
cả lớp và nhất là Dương ( cả lớp ở đây không bao gồm Bông) được một phen hốt hoảng
khi mà đột nhiên đang làm bài ( nói vậy thôi chứ mới được hai chữ “bài làm”)
thì nó ngất xỉu rồi ngã trên bục giảng. Khi mà chưa ai kịp nhận ra chuyện gì
thì Dương đã nhanh chóng bế nó xuống phòng y tế.
Khi thầy
giáo định đi theo thì Bông nhanh chóng cản lại:
“Em thưa thầy, không sao đâu ạ. ở nhà nó cũng hay bị
như thế lắm. Đang ngồi mà đứng dậy đột ngột ý mà”
Sau khi thầy
quay lại bài giảng của mình thì Bông thở dài ngao ngán, vì nó mà con bé cứ phải
nói dối suốt ngày. Nhưng biết làm sao được khi mà nó thực sự là rất sợ môn hóa.
Nỗi sợ này chắc sẽ rất khó để khắc phục.
Nó có anh
trai, anh hơn nó 6 tuổi và rất yêu thương, chiều chuộng nó. Anh học hóa rất giỏi
và từ nhỏ anh đã rèn cho nó tập làm các bài tập giải toán môn hóa học đơn giản một
cách dễ dàng từ khi còn là học sinh cấp một.
Một lần nó
theo anh đi lấy đề từ trương về để luyện thi quốc gia thì do đùa nghịch nên nó
làm đống tài liệu của anh rơi khắp lề đường, một tờ đề vô tình bay ra giữa đường,
anh nó chạy theo để nhặt lại...
Chỉ trong
chớp nhoáng nó đã thấy anh mình nằm trong vũng máu, trong tay vấn nắm chặt tờ đề...
nó vừa khóc vừa bước từng bước lao đao ra chỗ anh mình...
Mắt anh nó
mỏi rồi dần khép lại nhưng miệng vẫn không thôi lẩm bẩm:
“Ở yên đó, đừng ra đây...đường đông...nguy hiểm lắm...Hà...Vy...”
Mặc dù anh nó thoát chết nhưng nó không biết rằng
có thể coi đó là một điều may mắn nữa không
khi mà giờ đây anh nó đang phải sống một cược sống thật là vất vả. Anh đã
hoàn toàn bị mất đi ý thức. ừ, phải rồi...cuộc sống thực vật, chỉ trong chớp
nhoáng từ một người bình thường anh đã trở thành người thực vật. Nhanh đến mức
mà cả nhà chưa ai dám chấp nhận đó là sự thật.
Thử hỏi
xem làm gì có ai có thể chấp nhận sự thật một cách dễ dàng việc một con người
ưu tú chỉ trong vòng chưa đầy nửa ngày đã trở thành người vô thức?