Sơ Cửu Của Lục Hào

Chương 162: Cảm giác bị lừa dối




“Trợ lý Mã, không biết Lý tổng bây giờ có thời gian không? Lúc trước là do Triệu Lập Khôn nhà chúng tôi không hiểu chuyện...” Người quản lý của Triệu Lập Khôn còn chưa nói hết, Mã Thắng cười, “Quản lý Dương, Lý tổng của chúng tôi đang tiếp khách, hay là anh Dương và anh Triệu đến phòng chờ chờ một lát?”
Hai người thấy không bị từ chối thẳng thừng, hẳn là vẫn còn có khả năng xoay chuyển, trong lòng vẫn còn hy vọng, hy vọng rằng Lý tổng này có thể tha cho một mạng.
Người quản lý của Triệu Lập Khôn nói chuyện với Mã Thắng, còn Triệu Lập Khôn thì cầm điện thoại đi vào phòng chờ, muốn nhân cơ hội này gọi điện thoại cho Tam gia.
Điều hắn không nghĩ tới là, phòng nghỉ này không chỉ có một mình hắn, mà còn có trợ lý của Đổng Vũ. Người trợ lý của Đổng Vũ đang ngồi gục xuống ở trong góc, đang toát mồ hôi cầm điện thoại di động gửi tin nhắn, ở chỗ ngồi đã có mấy cái điện thoại đang liên tục nhấp nháy đèn báo có tin nhắn. Ngôn Tình Sắc
Đối phương nhìn Triệu Lập Khôn bước vào, cũng không kịp chào hỏi, tay liên tục bận rộn với việc trả lời tin nhắn. Tin tức Đổng Vũ dùng tiền thuê người viết bài với mục đích là muốn Lục Dao thân bại danh liệt đã bùng nổ trên mạng.
Nhưng Đổng Vũ không ngờ rằng, chỉ vì Lục Dao mà Lý Bách đối xử với mình như vậy, tốt xấu gì giữa hai người cũng có một năm tình cảm. Bây giờ Đổng Vũ thật sự không hiểu nổi, chẳng lẽ tình cảm trong hơn một năm qua là do tự bản thân mình ảo tưởng sao?
Bây giờ cô ta đang đứng trong phòng làm việc của Lý Bách. Trước đây, mỗi khi cô ta đến thì anh đều dừng công việc trong tay lại khi nhìn thấy mình, nhưng bây giờ, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa.
Lý Bách cau mày và nhìn các tài liệu trong tay, dường như không có bất kỳ sự biến động cảm xúc nào với sự xuất hiện của Đổng Vũ. Cuối cùng sau khi đợi một lúc lâu, Đổng Vũ không kiên nhẫn chờ được nữa, cô ta tiến lên một bước, đoạt lấy cái bút ký tên trong tay Lý Bách, “Lý Bách! Rốt cuộc anh muốn tôi thế nào!”
Đổng Vũ biết Lý Bách sợ nhất khi nhìn thấy mình khóc, lần này cô ta mặc một chiếc váy đơn giản, khuôn mặt cũng chỉ trang điểm nhẹ nhàng, đôi mắt đẹp long lanh chứa nước, nước mắt cứ như vậy đọng trên lông mi, chỉ cần là một người đàn ông, nhìn thấy thì đều sẽ động lòng.
Lý Bách cắn chặt răng hàm, cố gắng tự nói với bản thân rằng tất cả những điều đang diễn ra này đều là diễn, thầm hít thở sâu mấy lần sau đó quay đầu lại, cuối cùng có thể bình tĩnh ấn Đổng Vũ.
“Đổng Vũ, trước khi chia tay, cô cũng đã đồng ý rồi, tôi sẽ cho cô tài nguyên, sẽ bồi thường cho cô. Nhưng với điều kiện tiên quyết là, cô phải an phận.”
Đổng Vũ tưởng sẽ lấy được sự thương hại của Lý Bách, hoặc có lẽ đây sẽ là một cơ hội tốt để hai người tái hợp. Nhưng khi cô ta nhìn vào đôi mắt trấn tĩnh của Lý Bách, trong đó không có một chút tình cảm gì cho mình, không có thương hại, không có cưng chiều, thậm chí còn không có chán ghét, như thể đang nhìn một người xa lạ, không có một chút cảm xúc nào.
Lúc này, Đổng Vũ hiểu, thực sự là Lý Bách không thích cô ta, cô ta bắt đầu kinh hoảng, “Em thật sự sai rồi, về sau em sẽ không như vậy, chúng ta làm hòa được không... Em đã làm món vịt bát bảo mà anh thích nhất...”
Một tay của Lý Bách nắm chặt lại, “Đổng Vũ, chúng ta chia tay...”
“Không!” Đổng Vũ hét lên, “Không! Chúng ta không chia tay, em không đồng ý! Anh chỉ giận, em thực sự, thực sự rất yêu anh... Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, em chỉ muốn đường đường chính chính đứng ở bên cạnh anh! Nếu anh không muốn, em có thể không cần bất cứ thứ gì, em không làm nghệ sĩ nữa, em chỉ cần được ở bên anh...”
Lý Bách không tiếp tục nói, chỉ lấy ra một túi đựng tài liệu từ ngăn kéo, đây là thứ lúc trước mẹ anh cho người đưa đến.
“Nếu cô vẫn muốn tôi giữ lại một chút kỷ niệm đẹp giữa tôi và cô, thì lúc này cô nên im lặng là hơn hết...” Khi Lý Bách nói câu này, trái tim đã nhói đau.
Trong nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên anh cố gắng vì tình cảm của mình, nhưng lại không ngờ tất cả những điều đó đều là dối trá, chỉ có một mình mình là lạc lối trong đó mà thôi.
Đổng Vũ lấy cái túi giấy trên bàn và mở ra xem, bên trong có rất nhiều ảnh chụp, có một vài bức ảnh cô ta và nghệ sĩ nam khác trêu ghẹo nhau, cô ta ném đống ảnh đi trong hoảng loạn, “Không phải vậy! Anh hãy tin em!”
Đổng Vũ sợ, cô ta không biết tại sao Lý Bách lại có những bức ảnh này, chỗ đó là chỗ không ai biết, mặc dù Lý Bách đối xử với cô ta rất tốt, nhưng quan hệ giữa hai người lại là bí mật, cô ta vì scandal, vì lợi ích, hoặc là vì ít nhu cầu, đúng thật là có tìm đến nghệ sĩ nam mới vào nghề và qua lại với họ trong một khoảng thời gian.
Nhưng tất cả những điều này đều được thực hiện trong bí mật, có một số lần đúng là có đi ăn một bữa cơm với một số người.
Lý Bách khẽ nhắm mắt lại và lấy một máy ghi âm từ trong túi tài liệu ra, “Nếu nói ảnh chụp có thể bị chỉnh sửa, vậy còn cái này thì sao?”
Có một cái bút ghi âm trong túi tài liệu, anh ấn nút phát, Đổng Vũ nghe thấy giọng nói của mình truyền ra từ bên trong. Bản ghi âm này là đoạn cô ta nói chuyện phiếm với bạn thân của mình, cô ta không biết vì sao Lý Bách lại có được đoạn ghi âm này, nhưng nội dung của bản ghi âm này lại có thể khiến lòng người lạnh ngắt.
“... Hiện tại Lý Bách đối xử với tớ rất tốt, đương nhiên là tớ có cách rồi... Tớ đã chọn xong vai diễn trong bộ phim truyền hình tiếp theo rồi... Cậu yên tâm, bây giờ tớ đã tóm được anh ta rồi. Nếu lúc trước không phải tớ nói là không muốn công khai... Đương nhiên rồi... Đợi đến khi anh ta không thể rời bỏ được tớ, vậy tớ chính là bà Lý rồi.”
Nội dung rất rõ ràng, những gì trước kia Đổng Vũ làm cho Lý Bách đều là giả tạo, dịu dàng gì chứ, hiền lành gì chứ, tất cả đều là mưu kế mà Đổng Vũ dùng để câu được con cá to Lý Bách.
Lý Bách ngẩng đầu, nhìn Đổng Vũ, “Bây giờ... cô có còn muốn nói gì không?”
Đây là lần đầu tiên Đổng Vũ cảm nhận được sự uy nghiêm của Tổng Giám đốc Tinh Thần trên người Lý Bách, đó là sự vô tình và lạnh lùng của một người quản lý cấp cao.
Đối mặt với tất cả những điều này, Đổng Vũ cảm thấy không cam lòng. Ban đầu, tất cả đều được lên kế hoạch rất tốt, nhưng từ khi Lục Dao xuất hiện, Lý Bách lại cứ thế vứt bỏ mình.
Đổng Vũ không biết rằng, tất cả những thông tin này là do mẹ của Lý Bách cung cấp.
Đến bây giờ, chia tay là điều không tránh khỏi. Nhưng cô ta cũng nhận được lợi ích hậu hĩnh từ việc chia tay, nhưng bây giờ lợi ích này đã bị đe dọa.
“Được! Chúng ta có thể chia tay, nhưng những tài nguyên mà anh hứa sẽ cho tôi lúc trước bây giờ đã mất...” Đổng Vũ cắn môi, khuôn mặt hiện ra vẻ tủi thân, chính là kiểu nếu anh đã muốn chia tay, thì tôi sẽ cho anh toại nguyện.
Lý Bách nhìn cô ta, “Đúng vậy, trước đây tôi có hứa với cô một số lời hứa, nhưng cô đã quên rằng, những tài nguyên này có điều kiện tiên quyết...”
Không cần nói hết, Đổng Vũ cũng đã hiểu, tất cả đều có điều kiện tiên quyết. Nghĩa là, mình phải an phận làm việc, nhưng Đổng Vũ không biết mình mắc phải lỗi gì.
Trừ khi... Thật sự là Lục Dao và Lý Bách có quan hệ gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.