Sổ Tay Thuần Phục Chim Hoàng Yến

Chương 72:




Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Biểu cảm của Tề Nhiên vẫn luôn buồn bã không vui đến tận lúc vào ngồi trong xe. Lưu Sở Họa nghiêng đầu, đưa tay sờ cằm anh, “Tại sao con mèo nhỏ nhà chúng ta bị chọc giận mà em không biết vậy, ai gây ra, em cắn người đó cho anh?”
Anh quay đầu lại, cọ nhẹ chiếc cằm đang nằm trong tay cô, “Không có gì, bọn họ cứ thích tỏ ra ồn ào trước mặt anh.” Trước đây anh hay phản đối Lưu Sở Họa gọi mình bằng những cái tên xấu hổ như vậy, thậm chí là cự tuyệt việc cô cứ dỗ dành anh như đứa trẻ. Bây giờ anh lại quen thuộc rồi, mỗi lần bị gọi như đứa nhỏ vài tuổi, anh bắt đầu vô thức làm nũng với cô, thế nhưng tới giờ anh chàng vẫn chưa phát hiện ra điều ấy.
“Vậy thì tốt, mấy người bạn của anh khá thú vị đấy.” Lần đầu tiên Lưu Sở Họa được anh dẫn đi gặp bạn bè, tự nhiên tranh thủ tìm hiểu một vài chuyện của Tề Nhiên lúc nhỏ, mỗi lần cô đưa ra chút manh mối, sẽ có người đặc biệt phối hợp, tranh nhau kể cho cô nghe về thời huy hoàng oanh liệt của Tề Nhiên.
Ví dụ như, trước đây có một nữ sinh thích Tề Nhiên viết thư tình tặng anh, muốn cùng anh giao lưu kết bạn. Anh nghiêm túc viết thư trả lời, làm cho người ta vui mừng không thôi, ai dè mở ra xem, toàn bộ bức thư đều biểu thị rõ cả hai không có khả năng làm bạn với nhau. Bởi vì thành tích của cô ta không tốt bằng anh, sở thích không giống nhau, lại vì cô lên lớp không nghe giảng bài chỉ thích sơn móng tay. Kết quả cô nữ sinh kia khóc một trận lớn truyền đến tận tai giáo viên chủ nhiệm một lần nữa, anh bị trách luôn ăn hiếp các bạn nữ. Từ đó về sau, anh không còn đọc mấy loại thư tình ấy, cứ gom đầy trong hộc bàn, sau đó mang đến đưa cho giáo viên chủ nhiệm. Trong thời gian ngắn anh từ hình tượng một chàng trai đẹp nhất trong lớp trở thành kẻ tiểu nhân chuyên đi mách lẻo trong mắt người khác, là kẻ thù không đội trời chung của nữ sinh toàn khối.
Lưu Sở Họa vui vẻ nghe kể, dường như có thể tưởng tượng ra bộ dạng vô tội của cậu bạn nhỏ Tề Nhiên. Từ những câu chuyện kể của mọi người, cô dần phác họa hình dáng của Tề Nhiên, mọi thứ lại càng rõ nét hơn một ít.
Bức ảnh Nguyễn Lê đăng trong hội bạn bè, như châm ngòi cho một trận nổ lớn, trong chốc lát người người nhà nhà vốn núp lùm từ lâu cùng nhau xếp hàng phía dưới kêu gào “Mẹ nó” kẻ nào khoe yêu đương thì càng chết nhanh nhé.
Có nhiều người bạn cũng hỏi bao giờ cho họ uống rượu mừng, đến lúc đó nhất định sẽ có nhiều cơ quan truyền thông đến quay phim chụp hình, bọn họ có thể hưởng ké chút hơi xuất hiện trên sóng tivi không chừng.
Hạ Sở Sở mở nhóm bạn bè ra xem, hơi sững sờ, trong chốc lát ngón tay co cứng lại. Mặc dù cô ta đã chấp nhận sự thật Tề Nhiên có bạn gái, nhưng ở vòng bạn bè của mình nhìn thấy cảnh này, cô ta vẫn cảm thấy gương mặt muốn bốc khói, vừa tức giận vừa xấu hổ, mỗi lời dặn dò của đám bạn chung, đều như cái tát đánh mạnh vào mặt cô ta. Một lần lại một lần nói với cô ta, đồ vật thuộc về cô, đã tìm được chủ nhân mới từ sớm rồi, chỉ còn lại mình cô đơn côi, không ai thương xót.
Ngay lúc này, anh họ cô ta gọi điện tới, nói đã giúp cô ta nhận một tiết mục chương trình, vừa khéo chủ đề kỳ này là cuộc thi đấu giữa các loại nhạc cụ phương Đông và phương Tây, mời trai xinh gái đẹp của Học viện âm nhạc đến biểu diễn, đến giờ cô ta mới nắm được chủ đề của chương trình, khá phù hợp với yêu cầu của cô ta, ban tổ chương trình cũng đã gửi lời mời sang.
Hạ Sở Sở hơi do dự, “Nhưng mà…” trước đây Tề Xán thực sự đã đưa cho cô ta cách thức liên lạc với thầy Tần Hà, tuy nhiên những cuộc điện thoại cô ta gọi đi đều do trợ lý của ông nhận, nói là thầy Tần đang luyện piano, không thể làm phiền, sau đó liền tắt máy. Cô luôn yêu cầu rất cao, cảm thấy trong nước ngoại trừ dàn nhạc của ông không có chỗ nào đáng giá để cô ta ra mặt biểu diễn, thế nên mấy ngày này, cô ta đều đợi ở nhà. Cứ cách vài bữa mẹ lại mắng cô ta một lần, trách cô ta ngày ấy bị trúng tà, cứ đòi ra nước ngoài, đến giờ chỉ có thể ngốc chờ ở nhà, chồng tương lai thì chia tay rồi, bạn trai cũng không có.
Cô ta biết, bọn họ trách cô ta ngày ấy chia tay Tề Nhiên, lời thề thốt chân thành ngày ấy, giờ trở thành trò cười trong mắt người khác. Bọn họ chỉ biết trách mắng chửi rủa nhưng đau khổ và áp lực của cô ta họ đều không thấy được.
Hạ Dương mở miệng khuyên, “Sở Sở, anh biết em chỉ thích loại âm nhạc thuần túy, nhưng xã hội này không như vậy, em dù có tài đi nữa, người ta không biết thì có tác dụng gì, không bằng nắm bắt cơ hội lần này nâng cao danh tiếng. Tin anh đi, âm nhạc cổ điển thế giới là loại hình nghệ thuật tao nhã, người thực sự yêu thích không nhiều, người nghe hiểu lại càng ít. Trước tiên cứ để mọi người yêu thích em, sau đó tự nhiên sẽ thích âm nhạc của em.
Hạ Sở Sở biết, những lời anh nói cô ta đều rõ, nếu không, lúc đầu cô ta cũng không đồng ý để anh ấy liên hệ với phóng viên quay đoạn phim kia, cô ta cắn môi, nắm chặt cổ áo, cảm thấy bản thân không biết xấu hổ, gật nhẹ đầu đồng ý, “Được ạ.”
Cô hiểu, Tề Nhiên vĩnh viễn không bao giờ thuộc về cô nữa, dù thế nào thì thời thanh xuân tươi đẹp nhất của cô ta đều dành cho anh, giữa bọn họ vẫn còn lưu giữ nhiều hồi ức tốt đẹp, đến hôm nay, mượn chút danh tiếng của anh để sao tác*, anh cũng không mất mát gì, không phải sao?
(*) Sao tác couple hay còn gọi là tạo hiệu ứng cặp đôi là cách các sao Hoa Ngữ thường làm, nhằm tạo tính đề tài và tăng độ nổi tiếng.
Cô ta một lần lại một lần tự an ủi bản thân, không có tình yêu, cũng cần cơm ăn chứ.
Lưu Sở Họa nghe điện thoại của Lạc Ức mới biết việc Hạ Sở Sở tham gia chương trình, giọng điệu cô ấy vô cùng ác liệt, một câu lại một câu phun ra như súng bắn liên thanh, “Trời ạ, lần đầu trong đời tôi gặp kẻ không biết xấu hổ như vậy, cái kiểu trả lời mập mờ nước đôi làm người ta buồn nôn, hai người bên kia giúp cô ta loại bỏ tin đồn tiểu tam, cô ta ở đây lại tranh cái chức này, đồ vô liêm sỉ!”
Lưu Sở Họa nghe đến mơ hồ, “Cô đừng mắng người ta nữa, trước tiên nói rõ sự tình xem nào.”
“Chính là cô ta tham gia một tiết mục chương trình, MC nhắc đến tên Tề Nhiên, cô lên xem thì biết, trên weibo hình như có ‘cut’ đoạn trích đó ra đấy.”
“Biết rồi.” Lưu Sở Họa bình tĩnh mở weibo, quả nhiên nhìn thấy đoạn trích kia, tiêu đề “Hạ Sở Sở nói về hồi ức thời niên thiếu với Tề Nhiên.”
Hạ Sở Sở vừa kéo xong một khúc đàn, người dẫn chương trình không biết là muốn nâng cao nhiệt độ chương trình hay như thế nào, cười nói, “Tề Nhiên trước đây từng nghe cô kéo đàn chưa?”
Đề tài này có chút khó xử, giọng người dẫn chương trình hơi phức tạp, chỉ như thuận miệng hỏi, lại như mang theo ý tứ khiêu khích, trào phúng.
Hạ Sở Sở sững sỡ một lát, gật nhẹ đầy thanh nhã, “Tất nhiên là từng nghe rồi, nhóm chúng tôi cùng nhau trưởng thành, từ nhỏ mọi người đã bị tôi bắt làm khán giả, năm đó lúc tôi mới bắt đầu học, Tề Nhiên chê tôi như đang cưa gỗ ấy, dở đến mức nghe muốn đau cả đầu!”
“Ồ, thế Tề Nhiên thích nghe nhạc cổ điển không?”
“Không thích lắm, mỗi lần anh ấy đến chúc tết nhà tôi, mẹ đều bắt tôi kéo đàn vĩ cầm, tôi đứng biểu diễn ở giữa, anh ấy đứng bên cạnh chưa được nửa phút, đã chạy đi xem tivi. Mấy bạn nam nhóm chúng tôi lúc đó đặc biệt thích nghe nhạc Rock and Roll, có thể là do cảm thấy rất cool.”
Người dẫn chương trình cười ha ha vài tiếng, sau đó chuyển sang đề tài khác.
Lạc Ức đặt mình vào vị trí Lưu Sở Hạ, vốn đã bất bình thay cô vì sự việc hôm trước, giờ xem video này chỉ có cảm giác mập mờ nước đôi không biết xấu hổ, thế mà bình luận ở phía dưới đa phần đều cảm thấy ấm ức cho Hạ Sở Sở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.