Sốc! Hotboy Nhà Nghèo Là Papa Của Bé

Chương 73:




Giang Nhược Kiều rất tự biết lượng sức mình.
Xét về mưu mô, có lẽ cô thua xa một người luôn ấp ủ làm sao “chờ thời trở lại” trong suốt mười năm dài đằng đẵng. Cô có thể nhìn thấu bộ mặt thật của mẹ Tưởng cũng là nhờ kịch bản nguyên tác trong tay mình. Nếu tương lai sau này của cô nằm trong tay loại người như vậy, chắc chắn cô sẽ ở thế bị động. Nếu muốn thay đổi cục diện bị động này, cô tuyệt đối phải quyết liệt với mẹ Tưởng, vì bà ấy đang ở một vị trí tiến có thể tấn công, lùi có thể phòng thủ.
Có lẽ cô không chắc sẽ ngăn được mẹ Tưởng, nhưng có một người nhất định có thể.
Tất nhiên người này không phải là tên Tưởng Diên chả có tác dụng gì kia được. Mối quan hệ máu mủ thiêng liêng giữa hai mẹ con vẫn còn đấy, dù cho sức nặng của cô ở trong lòng anh ta thế nào đi chăng nữa, cũng tuyệt đối không quan trọng bằng người mẹ sống nương tựa với anh ta. Vả lại Tưởng Diên có thể làm được chuyện gì lớn lao đâu, chắc chỉ gào thét một trận với mẹ thôi, thậm chí đây còn là kết quả tốt nhất, mẹ Tưởng vẫn không tổn hại gì.
Vậy nên, cô hoàn toàn không cần phải suy xét đến anh ta, người này chẳng những không thể giúp cô bất cứ chuyện gì mà còn có thể ngáng chân cô.
Và đương nhiên người đó cũng không thể là Lâm Khả Tinh.
Cảm giác của Giang Nhược Kiều đối với Lâm Khả Tinh rất phức tạp. Nếu nói cô cực kỳ chán ghét cô ta thì không đúng, nhưng tuyệt đối không phải là thích. Nếu đối đầu Lâm Khả Tinh, có lẽ vì đối phương trông quá yếu đuối nên cô cứ cảm giác như mình ăn hiếp người ta ấy... Tất nhiên điều quan trọng nhất là, đối với Lâm Khả Tinh, cô là tình địch, còn mẹ Tưởng lại là người dì thân với cô ta hơn cả mẹ ruột, suy nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết Lâm Khả Tinh sẽ tin mẹ Tưởng.
Nhưng bà Lâm thì không như thế.
Mặc dù lúc cô đọc được câu nói “phụ nữ vốn yếu đuối, nhưng sẽ mạnh mẽ khi trở thành mẹ” trên internet, cô luôn có cảm giác vi diệu như sai ở đâu đó, nhưng đôi lúc câu "sẽ mạnh mẽ khi trở thành mẹ" này lại đúng. Trong nguyên tác, tuy Tưởng Diên đã thể hiện một phần năng lực và tài năng của mình, với cả Lâm Khả Tinh cũng yêu anh ta đậm sâu, thế nhưng ngay từ đầu bà Lâm đã không hài lòng, dù khi đó bên phía Tưởng Diên chẳng có bất kỳ vết nhơ nào.
Bây giờ thì hoàn toàn khác. Nếu như từ lúc mới bắt đầu, bà Lâm đã biết con gái mình được mẹ Tưởng để ý, một phần gia nghiệp và các mối quan hệ bị người ta dùng trăm phương nghìn kế mưu toan, bà ta sẽ chịu để yên à? Tất nhiên là không. Chưa kể con gái của bà ta chỉ vừa trưởng thành, nếu đổi lại là bất kỳ người mẹ nào khác, chắc chắn họ cũng sẽ không chấp nhận. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Giang Nhược Kiều nói với bà Lâm ở đầu bên kia điện thoại một cách rất khách sáo: "Bà Lâm, hôm nay tôi gọi cho bà không phải vì công việc, mà là có chút chuyện riêng, vô cùng xin lỗi bà, bởi rằng tôi cảm thấy bà có quyền được biết chuyện này."
Cô dám chắc rằng bà Lâm không biết chuyện Nông gia lạc.
Nếu như bà Lâm biết, liệu lúc này mẹ Tưởng còn có thể điềm nhiên đến tìm cô bạn gái cũ của con trai bà ta là cô hay sao?
Bà Lâm ở đầu bên kia điện thoại cũng rất kinh ngạc: "Cô Giang, cô nói là việc riêng ư?"
Cũng không thể trách bà Lâm lại kinh ngạc đến thế, trên thực tế, vai vế của bà ta và Giang Nhược Kiều khác nhau, cô còn có thể làm con gái của bà ta nữa kìa. Vả lại thân phận của hai người cũng khác, một người là sinh viên còn đi học, một người là phu nhân chủ tịch đá quý Lâm Thị, dù là ai nhìn vào đi chăng nữa cũng sẽ không cảm thấy giữa hai người sẽ có chuyện riêng gì.
"Đúng thế." Giang Nhược Kiều nói: "Có lẽ bà biết bạn trai cũ của tôi, bạn trai cũ của tôi là con trai của trợ lý sinh hoạt của bà, Tưởng Diên."
Bà Lâm: "Sao?"
"Khoảng thời gian trước, tôi vừa chia tay Tưởng Diên." Giang Nhược Kiều cẩn thận cân nhắc lời lẽ: "Có lẽ bà sẽ có ấn tượng đấy, trước kia Tưởng Diên đưa cô Lâm đến Nông gia lạc, tôi cũng có mặt ở đấy, tôi và anh ấy đã chia tay ngay ngày hôm đó."
Lúc này bà Lâm mới nghĩ một chuyện không đúng: "Đợi đã, tôi nghe không hiểu, cô là bạn gái cũ của A Diên, hai người chia tay ở Nông gia lạc trong ngày hôm đó..." Cô Giang này lại cố ý nhắc đến Khả Tinh, bà ta chần chừ hỏi: "Cô muốn nói cô chia tay với A Diên là vì Khả Tinh à?"
Giang Nhược Kiều cũng rất chú ý chừng mực khi nói chuyện với bà Lâm: "Không phải chỉ mỗi nguyên nhân này. Tối hôm đó, mẹ Tưởng Diên đến đón cô Lâm, bà biết chuyện này không?"
Bà Lâm im lặng.
Có thể bà ta đang nhớ lại chuyện hôm đó, hoặc là đã nhớ ra.
"Bà Lâm, ngay từ lúc tôi chia tay với Tưởng Diên, mọi chuyện đều đã kết thúc, tôi cũng không muốn có bất cứ dính líu gì đến anh ấy nữa." Giọng điệu Giang Nhược Kiều khó xử: "Tôi cũng không muốn tranh luận hay chứng minh điều gì, nhưng mẹ Tưởng Diên đến tìm tôi. Bà Lâm, tôi thật sự không muốn dính đến họ nữa, nên mới to gan gọi điện cho bà. Chắc bà cũng biết, nếu tôi muốn cái gì thì tôi đã nói với bà hôm đó ở công ty rồi."
Bà Lâm yên lặng mấy giây: "Được, tôi biết rồi. Cô cần tôi giúp đỡ gì không?"
Giang Nhược Kiều trả lời: "Nếu bà có hứng thú, bây giờ tôi có thể không cúp điện thoại, bà có thể lắng nghe cuộc nói chuyện giữa tôi và mẹ Tưởng Diên."
Bà Lâm trầm ngâm rồi nói: "Vậy làm phiền cô Giang."
Lúc điện thoại được kết nối, Giang Nhược Kiều đã bấm vào nút ghi âm.
Nếu kịch bản nguyên tác không có ý tốt với cô, cô không thể không chú ý, chừa một ít đường lui cho mình.
Giang Nhược Kiều cố ý đổi thành một bộ quần áo thể thao khá thoải mái.
Cô bỏ điện thoại vào trong túi, lúc này mới đi xuống lầu, mẹ Tưởng vẫn là nở nụ cười vui vẻ và ấm áp.
Chuyện này khiến cho Giang Nhược Kiều nghĩ đến Lục Dĩ Thành, nhìn thấy Lục Dĩ Thành rồi thì sẽ phát hiện vẻ dịu dàng của mẹ Tưởng rất giả tạo.
Giang Nhược Kiều cũng không biết có phải vì tâm lý bị ảnh hưởng không, cô cứ cảm thấy thật ra khuôn mặt nhìn như dịu dàng của mẹ Tưởng đang ẩn giấu một âm mưu lạnh lùng.
Mẹ Tưởng khẽ cười, bảo: "Thật ra hôm nay là do dì đã đường đột, nhưng mà Nhược Kiều, sau khi nghe A Diên nhắc đến cháu, dì vẫn luôn mong được gặp cháu. Quả nhiên cháu giống như trong tưởng tượng của dì, không, cháu còn xinh đẹp, ưu tú hơn tưởng tượng của dì rất nhiều."
Giang Nhược Kiều mỉm cười: "Dì quá khách sáo rồi, có lẽ cháu không sánh bằng phong thái của dì khi còn trẻ nữa là."
Cuối cùng cô cũng gặp mặt mẹ Tưởng. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Hai người đều thích giả vờ, cũng đều biết tính toán, cẩn thận từng câu từng chữ. Giang Nhược Kiều theo mẹ Tưởng đến một nhà hàng có tiêu chuẩn khá cao cấp ở cạnh trường học,chắc chắn nhà hàng này không phải là nơi mà đám sinh viên có thể chi tiền nổi.
Mẹ Tưởng quả thật khá cẩn thận, chỉ hai người thôi mà bà ta cũng bảo nhân viên phục vụ đưa bọn họ vào một phòng bao.
Đợi người phục vụ đi rồi, trong phòng bao chỉ còn lại hai người họ. Giang Nhược Kiều cúi đầu nhìn lướt qua điện thoại, đảm bảo chắc chắn cuộc gọi vẫn đang được kết nối.
Mẹ Tưởng cho rằng Giang Nhược Kiều đang xem giờ, bèn dịu dàng hỏi: "Có phải dì làm trễ nải thời gian của cháu không?"
Giang Nhược Kiều lắc đầu, lại đặt điện thoại lên trên bàn: "Cháu chỉ thấy vẫn chưa đến thời gian ăn cơm nên chưa đói thôi ạ."
"Trước đó A Diên cũng có nói cháu rất gầy." Mẹ Tưởng bật cười: "Gặp cháu rồi, dì lại nhớ mình hồi còn trẻ. Lúc đó dì cũng thế, luôn cố gắng để mình ăn ít một chút, ba A Diên luôn nói dì sẽ chết vì làm đẹp mất. Nhược Kiều, thật ra dì nên đến gặp cháu sớm hơn, nhưng dì lại sợ quá đường đột, lần gặp gỡ này cũng rất đột ngột, lẽ ra dì nên đến thăm hỏi người nhà cháu một cách chính thức mới phải."
Bà ta không vờ vịt nhắc đến người nhà thì không sao, chứ vừa nhắc tới là Giang Nhược Kiều nhớ ngay đến biểu cảm khó chịu của ông bà ngoại trong giấc mơ.
Cô khẽ nắm chặt bàn tay dưới mặt bàn, nụ cười trên mặt càng toát lên sự dịu dàng hơn: "Dì ơi, thật ngại quá ạ, có thể là Tưởng Diên vẫn chưa nói với dì, cháu và anh ấy đã chia tay từ lâu, được một thời gian rồi ạ."
Mẹ Tưởng có vẻ cực kỳ kinh ngạc, đợi sau khi hiểu ra rồi, biểu cảm trên mặt biến thành buồn bã: "Chẳng trách, A Diên chưa từng nói với dì."
Giang Nhược Kiều cười nói: "Cháu còn tưởng là dì biết rồi đấy, tối hôm đó cháu nghe vài người bạn của cháu nói dì đã đến đón cô Lâm."
Mẹ Tưởng ngẩng đầu, nhìn cô một cái: "Vậy là... Cháu với A Diên chia tay vì Khả Tinh ư?"
"A! Chuyện này, cháu nên nói chuyện này thế nào nhỉ." Thái độ của Giang Nhược Kiều như thể chuyện chẳng đáng vào đâu: "Dì biết chuyện tối hôm đó chứ ạ?"
Mẹ Tưởng thở dài một tiếng: "Dì biết, A Diên có lỗi với cháu, cũng có lỗi với Khả Tinh, nhưng trước nay quan hệ của chúng luôn thân thiết như anh em. Có lẽ cháu sẽ cảm thấy người mẹ này là dì đang giải vây cho chúng nó, nhưng đây là lời thật lòng, chuyện hôm đó chỉ là một sự hiểu nhầm, chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi."
"Hiểu nhầm? Ngoài ý muốn?" Giang Nhược Kiều cẩn thận “suy ngẫm” về hai cụm từ này, đột nhiên nở nụ cười: "Được rồi ạ, mọi người muốn nói thế nào cũng được, nhưng cháu chỉ muốn hỏi dì, nếu chuyện như vậy xảy ra với dì, dì tận mắt nhìn thấy bạn trai mình đang ôm hôn em gái của anh ta giữa đêm hôm khuya khoắt như vậy, dì sẽ làm thế nào?"
Mẹ Tưởng biết chắc chắn là Giang Nhược Kiều sẽ căm giận.
Nếu không phải chuyện quá khó giải quyết, nếu không phải A Diên dứt khoát không chịu trở về nhà họ Lâm, mẹ Tưởng tuyệt đối sẽ không tìm đến Giang Nhược Kiều vào thời điểm này.
Mẹ Tưởng nói nhỏ: "Dì sẽ tìm hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện rồi mới quyết định."
Giang Nhược Kiều cười khẽ: "Dì à, có lẽ cháu không rộng lượng giống dì được đâu. Trong cái nhìn của dì, một người là con trai mình, người kia là con gái nuôi “không phải mẹ con mà lại thân hơn cả mẹ con”, vậy nên hôm đó dì mới chạy đến Nông gia lạc bằng tốc độ nhanh nhất để đón cô Lâm đi. Cháu rất muốn hỏi dì, dì thật sự cảm thấy cách bọn họ đối xử với nhau như vậy là bình thường à? Nếu nói họ là anh em, nhưng lại không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào. Một người hai mươi tuổi, một người mười tám tuổi... Sau khi chuyện đó xảy ra, dì cảm thấy sau này hai người họ phải qua lại với nhau như thế nào ạ?"
Mẹ Tưởng thoáng thu lại nụ cười trên mặt: "Từ nhỏ hai đứa nó đã lớn lên cùng nhau, A Diên quan tâm Khả Tinh một chút là chuyện nên làm. Nhược Kiều, thật ra cháu không cần phải chú ý Khả Tinh đến vậy."
Giang Nhược Kiều mỉm cười: "Thật ra không phải cháu nghĩ thế, mà là ba người bạn cùng phòng của Tưởng Diên, những người bạn của con, rồi cả ông chủ Nông gia lạc cũng cảm thấy tình cảm mà cô Lâm dành cho Tưởng Diên không kiểu em gái đối với anh trai. Dì lại thích cô Lâm như vậy, xem ra dì sẽ không đồng ý để sau này Tưởng Diên giữ khoảng cách với cô Lâm, dựa vào mấy nguyên nhân trên, cháu cho rằng cháu nên chia tay là tốt nhất."
Mẹ Tưởng im lặng hồi lâu.
Bây giờ mọi thứ cực kỳ khó giải quyết. A Diên và Giang Nhược Kiều chia tay là vì Khả Tinh, dù sau này bà ta bù đắp thế nào, có thể khiến Khả Tinh tiếp tục giấu kín tình cảm ra sao, A Diên cũng sẽ không tiếp cận Khả Tinh thêm nữa. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Chuyện tối hôm đó đã thật sự xảy ra, bất kể nói thế nào đi chăng nữa thì lý do chia tay của Giang Nhược Kiều vẫn cực kỳ thuyết phục.
Bây giờ nếu cô quay lại với A Diên, cô sẽ có tâm lý phòng bị với Khả Tinh, mà tất nhiên A Diên cũng không muốn giẫm vào vết xe đổ lần nữa, nhất định sẽ tránh xa Khả Tinh... Mà sau khi Khả Tinh biết bọn họ quay lại rồi, chắc chắn sẽ đau lòng.
Nhưng nếu bây giờ hai người này không tái hợp, với tính cách của A Diên, chắc chắn anh ta sẽ không về nhà họ Lâm nữa. Tết Trung thu nó không về, bà ta còn có thể lấp liếm với ông bà chủ để cho qua, chứ thời gian dài không về, nhất định sẽ khiến họ hoài nghi, còn Khả Tinh sẽ đau lòng.
Trước nay mẹ Tưởng chưa từng nghĩ sẽ có chuyện thế này.
Nếu như có thể quay ngược thời gian, bà ta tuyệt sẽ không thuyết phục A Diên đưa Khả Tinh đi theo.
Bà ta thật sự đi sai bước này.
Suy nghĩ của mẹ Tưởng hỗn loạn, bà ta lại càng thấy hôm nay mình không nên tìm đến Giang Nhược Kiều, bèn bảo: "Xin lỗi Nhược Kiều, cháu mới là người bị hại, dì không nên đòi hỏi quá nhiều ở cháu, thật ra là dì sốt ruột thôi. Tết Trung thu sắp đến, dì gọi điện thoại cho A Diên, nó lại không chịu về. Xin lỗi Nhược Kiều, dì hy vọng cuộc trò chuyện hôm nay không gây ra phiền phức cho cháu."
Giang Nhược Kiều cười thành tiếng: "Ha ha."
Không chịu về nhà à? Thảo nào mẹ Tưởng sốt ruột như vậy.
Hai người chưa kịp dùng cơm, Giang Nhược Kiều đã lấy lý do còn việc phải làm rồi rời đi trước.
Sau khi ra khỏi nhà hàng một đoạn rồi, cô mới lấy điện thoại ra khỏi túi, bên trên vẫn thể hiện đang nối máy.
Cô áp điện thoại di động lên bên tai, nói với người ở đầu bên kia: "Bà Lâm, tôi đã chia tay với Tưởng Diên, tuyệt đối không quay lại. Không giấu gì bà, có thể do con người tôi hẹp hòi, nhưng tôi thật sự cảm nhận được ý đồ của mẹ Tưởng Diên. Bà ấy không hề hài lòng về tôi, mà tình cảm giữa tôi và Tưởng Diên cũng chưa sâu đậm đến thế, tôi lại vô tình bị cuốn vào trong vòng xoáy tranh giành, vậy nên tôi chọn chia tay. Tôi không có ý bôi nhọ bất kỳ ai, nhưng sau khi chia tay với Tưởng Diên, tôi đã tưởng mình sẽ thanh tịnh rồi, nhưng hôm nay mẹ của Tưởng Diên lại tìm đến cửa, đây chỉ là cách tôi tự vệ thôi, xin bà thứ cho."
Sau một khoảng im lặng, giọng nói không còn ung dung như lúc đầu của bà Lâm mới vang lên. Bà ta nói: "Cô Giang, tôi hiểu rồi, tôi phải cảm ơn cô, cảm ơn cô vì đã để cho tôi biết chuyện này. Cô yên tâm, chuyện tiếp theo tôi sẽ xử lý ổn thỏa." Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.