Cửa thang máy mở ra,
ánh đèn hành lang sáng trắng như tuyết giữa màn đêm, tĩnh lặng tựa làn
nước dưới lớp băng. Hai bên hành lang là vô số những cánh cửa khép chặt, chứa đủ loại dụng cụ thí nghiệm bên trong.
Chân Noãn không hề sợ hãi.
Tầng chín là khu bệnh lý học, cũng là vùng trời riêng của giáo sư Trịnh Dung và Chân Noãn. Giáo sư Trịnh đã đi Hồng Kông tham gia hội thảo học
thuật, vậy là Chân Noãn tiếp nhận vụ án đầu tiên mà không có ai dẫn dắt, đành phải hoàn toàn dựa vào bản thân.
Cô đi thẳng vào phòng giải phẫu, mò mẫm bật đèn.
Khương Hiểu mặc váy cưới, nằm ngửa trên bàn giải phẫu. Chân Noãn vừa vào đã bị phòng giải phẫu này hấp dẫn. Thiết bị bên trong thật hoành tráng! Cô mở to hai mắt nhìn một lượt, bỗng dưng không nén nổi kích động. Ba tháng
thử việc ư? Cô nhất định phải ở lại!
Chân Noãn rửa tay xong rồi
chăm chú đứng nhìn Khương Hiểu vài giây dưới ánh sáng bàng bạc. Tiếp đó, cô đeo găng tay và đội mũ phẫu thuật, xoay người ngẫm nghĩ rồi thử ấn
nút mở camera.
"Ting!"
Cô giật mình, ngẩng đầu lên đối
diện với ánh sáng màu lam nhạt phát ra từ bảy bảy bốn mươi chín cái màn
hình. Ở mỗi màn hình thi thể trên bàn giải phẫu ở một góc độ khác nhau.
Cô nhìn màn hình số một, phần tóc dưới đầu nạn nhân bê bết vết máu khô.
Khẽ hít vào một hơi, mở nút máy ghi âm, Chân Noãn bình tĩnh nói giọng đều
đều: "Ngày 01 tháng 11 năm 20XX, phòng giải phẫu số Ba tại Phòng thí
nghiệm Kỹ thuật Hình sự Dự Thành, nghiên cứu viên bệnh lý học Chân Noãn
tiến hành giải phẫu tử thi Khương Hiểu với đặc điểm như sau: da vàng..."
Cô dừng một giây rồi lè lưỡi. Vì ở nước ngoài quá lâu nên cô đã quen phải khai báo chủng tộc trong bước đầu miêu tả ngoại hình.
"Step one, chiều cao của người chết..." Cô nghiêng mắt nhìn thước đo trên bàn giải phẫu rồi nhanh chóng tính nhẩm, "...1m63...", lại nhìn cái cân gắn ở bên, "...Cân nặng 45 kg. Quần áo chỉnh tề..."
Chân Noãn vừa
kiểm tra dấu vết trên chiếc váy cưới vừa ghi âm. Sau khi chụp ảnh, cô
lăn hết toàn bộ vật chứng bỏ vào túi. Tiếp đó, cô cẩn thận từ từ cắt bot váy cưới, tìm kiếm một lượt lớp biểu bì gồm kẽ móng tay và da đầu rồi
bỏ vào túi.
Quay người lại, cô bỗng sửng sốt.
Vừa nãy, bị
choáng ngợp bởi phòng thí nghiệm tân tiến, cô kích động đến nỗi quên mất không gọi phụ tá mà bắt đầu một mình. C-Lab có quy định rằng khi kiểm
tra thi thể, ít nhất phải có mặt hai người.
Cô rụt cổ, thân thể
khẽ run lên, nghĩ thầm nếu Ngôn Hàm mà biết, nhất định sẽ mắng cô té
tát. Vừa nghĩ tới Ngôn Hàm, cô lại nhớ tới "thắt lưng màu trắng" mà anh
dặn dò. Cô cởi găng tay cầm túi vật chứng đi ra ngoài.
Phòng thí nghiệm Vật lý - Hóa học của C-Lab được đặt tại tầng bảy và tầng tám, lúc này một vài văn phòng vẫn còn mở cửa.
Chân Noãn chưa quen thuộc đường đi lối lại ở đây, nhưng đi tới đi lui vài
lần vẫn không đủ can đảm hỏi thăm ai, chỉ sợ sệt ngơ nhác thò đầu vào
nhìn trái nhìn phải.
"Xin hỏi cô tìm ai?" Một giọng nữ dịu dàng truyền ra từ văn phòng nào đó.
Chân Noãn lập tức thở phào, cảm kích chạy nhanh tới chỗ vừa phát ra tiếng
nói. Đó là một văn phòng khá gọn gàng, sạch sẽ. Bên trong có một cô gái
mặc áo blouse trắng đang đứng trước giá sách lật một xấp văn kiện. Cô ấy trông cũng xấp xin tuổi Chân Noãn, khuôn mặt thanh tú trắng trẻo, nét
mặt rất thân thiện.
Chân Noãn giơ túi vật chứng lên vẻ hơi bối
rối: "Tôi là nghiên cứu viên bệnh lý học mới tới. Có một số vật chứng
cần phải đem đi xét nghiệm."
"Tôi hiểu rồi!" Cô ấy nở nụ cười. "Người đẹp Noãn Noãn."
Chân Noãn hết sức xấu hổ. Cái cô Quan Tiểu Du kia thật không quên rêu rao biệt hiệu kỳ quặc này khắp nơi mà.
Đối phương nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô trong chốc lát rồi bật cười, sau đó khẳng khái giới thiệu: "Tôi là Tần Xu."
"Còn tôi là Chân Noãn."
Chân Noãn đưa cái túi cho Tần Xu rồi kể rõ tình hình.
Tần Xu nhìn cái túi và hỏi: "Cô nghi ngờ trên chiếc thắt lưng này có dấu vân tay ư?"
"Phải, nhưng kiểm tra bước đầu vẫn chưa phát hiện được dấu vết gì."
"Có thể dấu vân tay đã bị lau đi, không sao đâu, tôi vẫn có cách tìm ra nó."
Chân Noãn tò mò: "Phương pháp gì vậy?"
"Cô có muốn xem không?"
"Đương nhiên rồi!" Chân Noãn cảm thấy các đồng nghiệp thuộc mảng khoa học kỹ thuật thật thân thiện.
Tần Xu đưa Chân Noãn lên Phòng thí nghiệm Hóa học trên tầng tám. Cô mở một
thiết bị có hình dáng giống lò vi sóng rồi treo chiếc thắt lưng vào giá
bên trong, sau đó đổ vào khay một thứ chất lỏng sền sệt trong suốt, cuối cùng đóng cửa kính lại.
Chân Noãn hỏi: "Chất lỏng đó là gì vậy?"
"Là kẹp cyanoacrylate (1)."
"Một loại keo đa năng phải không?"
"Ừ, đôi khi, dấu vân tay bị lau đi hoặc bị vật thể nào đó hấp thụ, những
biện pháp kiểm tra và đo lường thông dụng không thể tìm ra. Nhưng sau
khi nung trong lò cùng keo đa năng cyanoacrylate, hơi nước sẽ thấm vào
nơi vân tay còn lưu lại rồi dần dần chuyển thành màu trắng."
Chân Noãn tiến lại gần quan sát. Lúc này, dung dịch trong lò bắt đầu bốc hơi.
"Phải đợi một lúc đấy, cô uống cốc nước trước nhé!" Tần Xu rót nước rồi ngồi
xuống cạnh bàn nói chuyện phiếm với cô. "Ở đây một thời gian đã quen
chưa? Môi trường làm việc nơi này rất tốt, quan hệ xã giao lại đơn giản, mọi người chỉ tập trung vào công việc nghiên cứu và thí nghiệm mà
thôi."
Chân Noãn mím môi cười, quay đầu nhìn các loại thiết bị
tinh vi và sạch sẽ xung quanh. Trong lòng cô vô cùng hào hứng, song
không biết biểu đạt thế nào. Tuy vậy, cô lại rất muốn thử bắt chuyện với cô gái hòa nhã trước mặt.
Lặng lẽ tổ chức lại hệ thống ngôn ngữ
của mình, Chân Noãn thoáng đỏ mặt khen ngợi: "C-Lab trang bị toàn các
máy móc, thiết bị tiên tiến, so với ở Mỹ chỉ có hơn chứ không kém."
"Cô sẽ thích được làm việc ở nơi này cho mà xem." Cũng như đa số những
chuyên viên nghiên cứu khác, Tần Xu rất yêu thích công việc và dành cho
những thiết bị kỹ thuật hiện đại ở đây một niềm say mê mãnh liệt. Cô
cười: "Cô đã trông thấy phòng mô phỏng quá trình gây án chưa?"
"Ý cô là Phòng thí nghiệm Mô phỏng toàn cảm hiện trường và cách thức giết
người phải không? Tôi thấy qua rồi." Chân Noãn khá hào hứng: "Nơi đó
thật tuyệt vời!"
Cô còn chưa dứt lời, bên ngoài có người đẩy cửa
tiến vào. Chân Noãn quay đầu nhìn. Khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn còn lưu lại nụ cười vui vẻ pha chút ngượng ngùng, toát lên vẻ tự nhiên và vô tư lự.
Người tới là Ngôn Hàm.
Vừa bước vào cửa, anh lập tức
bắt gặp nụ cười hồn nhiên nở rộ của cô, tựa như một đứa trẻ không vướng
bận chuyện đời. Anh thoáng sửng sốt vì cô cũng thế. Hai người nhanh
chóng nhìn sang chỗ khác.
Tim Chân Noãn đập thình thịch, bối rối rủ mắt, lại thấy mấy túi giấy anh đang cầm. Hình như là đồ ngọt.
Cô suy nghĩ vài giây, Ngôn Hàm mang bữa khuya cho Tần Xu ư?
Sau phút muộn màng nhận ra điều này, Chân Noãn dần cảm thấy không khí trong phòng thấp thoáng vẻ huyền diệu giữa đêm. Cô biết điều đặt cốc nước
trong tay xuống, định đứng dậy. Thế nhưng, sau khi đặt túi đồ ăn khuya
lên bàn, Ngôn Hàm lập tức xoay người bước đi.
"Anh..." Tần Xu không tự chủ được cất tiếng gọi anh, tiếng lòng chợt dừng lại nơi bờ môi.
Ngôn Hàm quay đầu lại: “Có chuyện gì sao?”
Tần Xu cười cười rồi hạ giọng nói: “Anh đi ngay à?” Chính cô cũng chưa nhận ra rằng giọng mình thoáng để lộ một chút dịu dàng cùng chờ mong.
Ngôn Hàm hơi sửng sốt, giơ ngón tay lên: “Anh đi hút thuốc.”
Người đi rồi, Tần Xu lại có chút hối hận. Cô thầm nghĩ mình biểu hiện không
ổn cho lắm. Mỗi khi bị đồng nghiệp trêu chọc, anh thường chỉ cười cho
qua. Nhưng vừa rồi, mình làm như vậy… có lộ liễu quá không?
Chân
Noãn cầm cốc ngồi đối mặt với Tần Xu, cứ nghĩ cả hai sẽ rơi vào tình
cảnh xấu hổ thì thiết bị phía sau bỗng kêu “Ting!” một tiếng.
Tần Xu đứng dậy đeo găng tay, nhấc chiếc thắt lưng đã xử lý xong ra khỏi
lò. Qủa nhiên, trên vết lõm của chiếc thắt lưng có một dấu vân tay mờ
mờ.
"Không phải dấu vân tay trực diện.” Tần Xu vừa liếc mắt đã
nhận ra, cô nói: “Chất lượng của dấu vân tay này không tốt lắm! Nếu là
Quan Tiểu Du hoặc tôi thì ít nhất cũng phải mất một ngày mới phác họa
xong hình ảnh của nó.”
Phác họa?
Chân Noãn lại tò mò,
nhưng lần này, cô không hỏi nhiều mà trở về luôn. Văn phòng của hai
người chỉ cách nhau một tầng nên Chân Noãn quyết định đi cầu thang bộ.
Đẩy cửa thoát hiểm, Chân Noãn chợt nghe thấy tiếng diêm quẹt vào vỏ, “soạt” một tiếng. Cô vội ngẩng đầu lên, thấy Ngôn Hàm đang dựa lưng vào vách
tường châm thuốc. Bàn tay anh khẽ khum lại, ánh lửa từ que diêm rực rỡ
mà mềm mại, những tia sáng đỏ ấm áp xuyên mình qua kẽ ngón tay tựa chiếc đèn lồng nhỏ.
Lửa bằng diêm chứa đựng một thứ cảm xúc vô cùng
dịu dàng, khơi gợi trong lòng nỗi khao khát muốn tiến gần vuốt ve. Không như bật lửa, ánh lửa lạnh lẽo lại sắc bén, đâm thẳng vào lòng người
bằng thứ mùi gas khó ngửi.
Ánh lửa dịu dàng lập lòe, hắt lên ngũ
quan, càng khắc sâu từng đường nét trên khuôn mặt anh. Hốc mắt sâu hơn,
mang vẻ dịu dàng không chân thật.
Châm xong điếu thuốc, anh liền
ném vào đống cát trắng trong thùng rác, một làn khói xạnh nhẹ nhàng
thoát ra từ que diêm nhỏ bé, Chân Noãn lập tức ngửi thấy hương gỗ thô
đặc biệt mà chỉ diêm mới có.
Anh vừa ngậm điếu thuốc lá vừa
nghịch hộp diêm trên tay, xuyên qua màn khói bàng bạc quan sát cô. Không rõ có phải do ảo giác của màn đêm hay khong, đôi mắt anh trở nên sâu
thẳm và đen láy lạ thường, cứ thế nhìn cô không hề chớp mắt.
Chân Noãn cảm thấy không thoải mái khi đón nhận ánh mắt thẳng thắn như quên
cả thời gian của anh, không rõ anh đang nhìn thứ gì. Giữa lúc cô đang
bối rối, đáy mắt Ngôn Hàm chợt lướt qua tia suy tư.
Anh nhìn cô,
không ngờ khuôn mặt ấy lại non nớt đến vậy. Lúc này, trên gương mặt nhỏ
nhắn, trắng trẻo của cô hiện rõ dấu đỏ do bị anh siết trước đó. Anh nhìn cô một lúc lâu với vẻ hơi buông cười. Ban đầu, vì lịch sự nên anh lặng
yên nén nhịn, nhưng dần dần không chịu nổi nữa, nụ cười trên khóe môi
càng lúc càng mở rộng, cuối cùng anh cười rộ lên, để lộ cả hàm răng
trắng.
Chân Noãn vô cùng ngạc nhiên, nhưng sau khi quay đầu nhìn khuôn mặt mình qua chiếc gương soi trên tường, cô đã hiểu tất cả.
"..."
Chân Noãn vừa thẹn thùng vừa lúng túng, cái người này sao lại có thể… thiếu đạo đức như vậy?
Ngôn Hàm rủ mắt, khóe miệng vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt. Anh đột nhiên hồi
tường lại xúc cảm lúc mình bóp má cô, cảm giác mềm mại vương vấn nơi đầu ngón tay cứ như chạm vào miêng bông vậy.
Khói thuốc xoay vòng trong lồng ngực
Anh nói: “Buồn cười chết mất!” Chưa dứt lời, anh lại cười rộ lên.
Thấy cô tức giận
Nhưng Chân Noãn lại không biết điều này.
Bốn bề trở nên
Nhưng cô không dám hỏi thẳng, nghĩ một lát rồi nói: “Đội trưởng, vì sao anh lại chọn nghề này?”
Anh nhíu mày thờ ơ: “Sao vậy? Muốn cùng tôi tâm tình về lý tưởng và cuộc sống sao?”
Chân Noãn biết mình lại thất bại. Quả nhiên, Đội trưởng Ngôn không phải người dễ dàng trả lời những câu hỏi kiểu này mà.
Một lúc lâu sau, anh uể oải nói: “Loại người như tôi làm cảnh sát là thích hợp nhất.”
Trong lòng thầm mắng
Anh cười khẽ: “Sống chết tùy ý, không vướng bận.”
Chân Noãn ngẩn người. Cô vô cùng bất ngờ với câu trả lời của anh, khóe miệng hơi hé song cổ họng lại như nghẹn ứ. Cô nhìn anh chằm chằm, đột nhiên
phát giác ra rằng anh rất hay cười, thật sự rất hay cười, nhưng vì sao ý cười chưa bao giờ chạm tới đáy mắt?
Rõ ràng anh đang cười, nhưng sao cô lại cảm thấy đôi mắt tuyệt đẹp kia dường như đang láp đầy nỗi héo mòn trong tuyệt vọng?
Trong lúc cô còn chưa kìm nén được nỗi lòng đồng cảm của mình, Ngôn Hàm đã cụp mi, trả lại khoảng không lặng im.
Anh nhìn dấu tay trên mặt cô rồi nói: “Nếu lần sau còn gặp chuyện nguy hiểm như vậy nữa, cô có thể dùng chiêu bẻ ngón tay hoặc đá thẳng vào đây.”
Anh đưa ngón trỏ chỉ vào thân dưới của mình.
Chân Noãn nhìn vị trí giữa hai chân mà anh chỉ, lập tức ngượng ngùng đến nóng ran cả người.
Anh liếc nhìn sắc mặt cô, cười vô lại: “Tuy nhiên, nếu đối thủ là tôi thì cô vẫn không có cơ hội đá trung đâu.”
Nói cứ như đá được chỗ đó của anh là phần thường thi đấu không bằng!
Mặt Chân Noãn tựa như bị lửa thiêu. Kỳ cục, tại sao tôi phải đá chỗ đó của
Đội trưởng chứ? Việc gì anh phải thảo luận vấn đề quỷ quái này với tôi.
--- ------ ------ --------
(1) keo cyanoacrylate được sử dụng rộng rãi trong công nghiệp và gia đình.
Ưu điểm nổi bật của keo cyanoacrylate là tôc độ kết dính nhanh, sử dụng
đơn giản, độ bền cao và đặc biết có khả năng kết dính các vật liệu khác
nhau như kim loại, chất dẻo, gốm sứ, gỗ, cao su, mà không cần xử lý
nhiệt và đa số trường hợp không cần xử lý bề mặt. Ngoài ra, keo
cyanoacrylate còn được ứng dụng trong sinh học bởi có khả năng bịt kín
lỗ thủng giác mạc nhỏ, tạo điều kiện cho quá trình lành sẹo tốt, thao
tác nhanh mà không cần khâu vá.
Lúc này, chuông điện thoại của
Chân Noãn chợt vang lên. Là Thẩm Dực. Cô mau chóng thu lại cảm xúc, khẽ
gật đầu với Ngôn Hàm rồi cầm di động, hớt hải chạy lên tầng. Sau khi
vòng qua khúc ngoặt, cô mới bắt máy: "A lô?"
Từ đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói hờ hững: "Đang bận lắm à?"
Trách cô bắt điện thoại chậm ư?
Chân Noãn mím môi cười, nhỏ nhẹ nói: "Em đang làm việc. Vừa rồi, em bận cởi găng và rửa tay."
Ngôn Hàm ngậm điếu thuốc, tai lắng nghe tiếng nói dịu dàng của cô gái vọng từ trên tầng xuống, khóe môi hơi nhếch lên.
Tháo găng tay chuyên dụng bao kín bàn tay phải mất chín giây, chạy đến bồn
rửa tay mất một giây, mở vòi nước rồi đưa tay vào chậu mất ba giây, lau
tay nghe điện thoại mất hai giây. Nhưng thực tế là vừa rồi cô tiếp điện
thoại chỉ trong năm giây.
Bé con, cô tưởng Thẩm Dực dễ lừa như thế sao?
Chân Noãn giải thích xong, thấy Thẩm Dực bên kia không nói gì thì hỏi: "Sao anh không nói câu nào thế?"
"À, anh nhận được một bưu phẩm." Giọng Thẩm Dực chậm rãi: "Lúc trước em
giấu anh, trốn đến đó làm việc, anh còn chưa đồng ý đâu. Công việc này
rất vất vả phải không?"
Chân Noãn nghe vậy liền tìm cách chuyển
trọng tâm câu chuyện, không hề nhắc tới vất vả hay khổ sở dù chỉ một
chút: "Đây phải em giấu anh. Là vì em sợ không qua được vòng phỏng vấn
nên ngại chưa nói cho anh biết thôi."
"Mai anh về rồi, buổi tối sẽ đến đón em."
Chân Noãn hơi do dự.
"Có vấn đề gì sao?"
"Mới xảy ra một vụ án, không biết có thời gian..."
"Thế ngày mai bàn tiếp." Anh dừng lại một chút rồi tiếp tục: "Em chú ý nghỉ ngơi. Đừng làm việc quá mệt."
"Được ạ!" Chân Noãn đẩy cửa thoát hiểm, đi vào hành lang dài.
Ở tầng dưới, Ngôn Hàm dập điếu thuốc lá vào đống cát, lúc ngẩng đầu thì
đèn cảm ứng trên hành lang tĩnh lặng cũng đồng thời vụt tắt, ánh mắt
lặng im mà sắc bén của án cũng theo đó chìm dần vào bóng tối.
Chân Noãn bỏ điện thoại vào túi áo blouse, lần mò chìa khóa mở cửa. Đẩy cửa
định bước vào, khóe mắt lại liếc thấy có gì đó không ổn. Cô lùi lại,
nghiêng đầu nhìn, trên bệ cửa sổ đặt hai túi giấy. Cô mừng thầm, chạy
tới mở ra xem, bên trong là một cốc trà xanh và một miếng bánh phô mai.
Túi đựng giống hệt cái túi Ngôn Hàm đưa cho Tần Xu. Thì ra Đội trưởng
mua đồ ăn cho nhân viên tăng ca à?
Trà xanh vẫn còn nóng, cốc
giấy đặt trong lòng bàn tay ấm áp biết mấy. Chân Noãn cười thầm, cô rất
thích môi trường làm việc ở đây.
Vừa định vào phòng, chợt nghe có tiếng Quan Tiểu Du gọi cho. Quan Tiểu Du cũng khoác áo blouse, tay cầm
cốc trà xanh, vừa uống vừa đi về phía này: "Người đẹp Noãn Noãn, lấy váy của Khương Hiểu đi, mình cần mang đi kiểm tra."
"Ừ, mình đã làm xong rồi."
Quan Tiểu Du đi theo Chân Noãn vào phòng giải phẫu, thấy toàn bộ thiết bị đã được khởi động, cô lên tiếng hỏi: "Đã dùng quen chưa? Giáo sư Trịnh đi
họp rồi, nếu không đã có thể tự tau chỉ dẫn cậu."
"Mò mẫm một
chút là quen ngay thôi." Nhắc đến chuyên ngành, Chân Noãn liền nói nhiều hơn. "C-Lab vượt qua mong đợi của mình rất rất nhiều. Bên trong lại còn có cả phòng chụp X-quang và phỏng chụp CT nữa, c oa thể kiểm tra vết
thương trên thi thể. Có điều, trong điện thoại, giáo sư Trịnh bảo mình
đừng lệ thuộc vào thứ đó, sau khi chụp xong vẫn phải đích thân kiểm tra
một lần nữa. C-Lab thật sự rất khủng."
"Dù C-Lab của chúng ta có
đặt ở u Mỹ cũng sẽ đứng đầu." Quan Tiểu Du và mỗi người nơi đây đều rất tự hào "Đội trưởng Ngôn có yêu cầu rất cao. Từ khi anh ấy đến, Phòng
thí nghiệm đã thay đổi hoàn toàn. Toàn bộ thiết bị ở đây đều phải tân
tiến nhất, nửa năm đến một năn lại nâng cấp hoặc bổ sung một lần."
Chân Noãn sửng sốt, cô không biết người đẩy nhanh tốc độ phát triển của
Phòng thí nghiệm lại là Ngôn Hàm. "Bên trên cấp nhiều kinh phí đến vậy
sao?"
"Chuyện hành chính mình không rõ lắm! Nghe đồn có một phần do Đội trưởng tự bỏ tiền túi ra đầu tư."
"Làm sao có thể?" Chân Noãn không thể tin nổi. Tính sơ sơ một thiết bị cũng đã có giá từ mấy trăm ngàn đến vài triệu rồi.
Quan Tiểu Du nhún vai: "Nhìn Từ Tư Miểu đã tính rồi, với tần suất đổi mới
thiết bị của C-Lab, số tiền ba mươi triệu từ trên hành chính rót xuống
hoàn toàn không đủ." Từ Tư Miểu lag thiên tài tin học và số học.
"Cũng phải, mình thấy mọi thứ trong phòng Hóa học đều là doanh mới nhất và cao cấp nhất."
"Cậu đến tầng tám rồi à?"
"Ừ, mình vừa gặp Tần Xu. Cô ấy phụ trách bộ phận gì thế?"
"Nghệ sĩ." Quan Tiểu Du cười.
Chân Noãn không hiểu.
"Biệt danh đó. Cô ấy xuất thân từ ngành hội họa và điêu khắc, chuyên phác họa chân dung tội phạm. Nhưng vì công việc tương đối nhàn hạ nên thương
giúp bọn mình phân tích vật chứng. Cô ấy phác hoạ pháp y giỏi lắm, cậu
năng giao lưu trao đổi với cô ấy nhé!"
Chân Noãn thán phục.
Khi tử thi xuất hiện tình trạng trường phình, xác ướp tự nhiên (1), carbon
hóa hay bị phân hủy chỉ còn xương sẽ khiến khẩn mặt của người chết bị
thối rữa hoặc bong tróc. Để phán đoán danh tính của họ, người phác họa
pháp y sẽ tiến hành tái tạo gương mắt, khôi phục dung mạo như khi còn
sống cho người chết
Bởi vì không có chuyên ngành Phác họa pháp y
nên phần lớn những người làm công việc này đều xuất thân từ họa sĩ hoặc
nhà điêu khắc. Có thể nói, cho cô ấy một bộ xương, cô ấy sẽ vẽ cho bạn
một khuôn mặt.
Nơi này đúng là chốn nhân tài ẩn dật.
"Nhưng lần này cậu nhầm rồi, chuyện lấy dấu vân tay nên giao cho mình. Khi gặp phải trường hợp rất khó khôi phục mới nhờ cô ấy giúp."
Chân Noãn sửng sốt: "Nhưng mình thấy cô ấy thông thạo lắm mà."
"Cô ấy là người tài nhiều việc. Chỗ chúng ta ít vụ án người chết bị hủy
hoại khuôn mặt, công việc của cô ấy vì thế cũng nhàn hạ, gặp phải dấu
vân tay hay dấu giày luôn chủ động giúp đỡ tổ nghiệm chứng bọn mình, nên nghệ sĩ nhà người ta không có thời gian vẽ vời điêu khắc nữa."
"Ồ!" Chân Noãn chột dạ ngẩng đầu. Tất cả mọi người đều chuyên nghiệp làm cô
nhớ tới lời giáo huấn của Ngôn Hàm, lòng hạ quyết tâm sau này phải chăm
chỉ và cố gắng hơn nữa.
Quan Tiểu Du liếc mắt nhìn xung quanh rồi hỏi: "Người đẹp Noãn Noãn, lúc khám nghiệm tử thi, cậu có sợ không?"
"Không đâu." Chân Noãn lơ ngơ lắc đầu. "Hồi trước học môn Giải phẫu, lúc phải
tìm dây thần kinh nào đó nhưng không tìm được, mình còn hi vọng tử thi
có thể cử động, chỉ cho mình biết dây thần kinh đó ở đâu cơ."
"..." Quan Tiểu Du câm nín, cảm thấy suy nghĩ của cô nàng này quả thật không
bình thường, lại nói: "Chẳng qua đối mặt với người chết không có nguy
hiểm nên không phải sợ gì hết "
"Đúng vậy, đúng vậy! Nhưng thỉnh thoảng vẫn có chuyện không lường trước được."
"Khám nghiệm tử thi mà cũng có chuyện không lường trước được ư?" Lưng Quan Tiểu Du lạnh toát. Chẳng lẽ có ma?
Chân Noãn nghiêm túc gật đầu: "Ừ, có lần mình học giải phẫu, một câu bạn
đanh mải cười, kết quả là người mổ chính vung một đống mỡ vào cái miệng
đang há của cậu ta."
"..." Quan Tiểu Du ngẩn người, lâoh tức ôm bụng cười lăn lộn. "Người đẹp Noãn Noãn, cậu hài hước quá!"
Chân Noãn chớp chớp mắt, không hiểu chuyện này có gì buồn cười, càng không rõ chuyện này có liên quan gì tới mình.
"Bạn của cậu buồn cười thật đấy."
"Mọi người đều rất tốt." Chân Noãn nói. "Đúng rồi, mình có dùng xương làm
rất nhiều móc treo chìa khóa và mấy đồ trang trí nho nhỏ, đều tặng cho
bạn ở Mỹ cả rồi. Mình làm một cái cho cậu nhé?"
Quan Tiểu Du đờ người: "Cái thứ lủng lẳng trên móc chìa khóa mà hôm qua mình khen đẹp là làm bằng xương người đấy hả?"
"Đúng vậy!"
"..." Ba con quạ đen bay qua đỉnh đầu Quan Tiểu Du.
"Ặc, chuyện này để sau hãng nói." Cô ấy cầm đồ chuẩn bị rời đi, lúc đi liếc mắt nhìn bàn mổ. "Ế, mắt người chết bị sưng à?"
Lúc này, mắt Khương Hiểu thâm lại như mắt gấu trúc. Trước đó, ở hiện trường, mắt cô ta không bị tụ máu như vậy.
"Trợ lý pháp y nói là xuất hiện một giờ sau khi chết."
"Có phải trước khi chết bị đánh không?"
"Mình kiểm tra ngay đây."
"Vậy cậu cố gắng lên!" Quan Tiểu Du rời đi.
***
--- ------ -----
(1) Nguyên văn là "nhu thi". Nhu thi được hình thành khi thi thể được chôn
cất ở nơi có tính axit. Do tác động của axit nên vi khuẩn không thể sinh sôi nảy nở. Từ đó, thi thể không bị phân hủy, màu da tối hơn, protein
của nội tạng bị hòa tan, xương mềm đi, thể tích thu nhỏ lại. Đây là một
kiểu ướp xây tự nhiên, nổi tiếng với xác ướp Tolland Man. Có một cách
dịch khác nữa là "xác ướp đầm lầy".