Chân Noãn đóng cửa
phòng lại, bên trong tối om. Cô chớp mắt vài cái, chỉ lờ mờ nhìn thấy
đường nét chiếc bàn trong đó. Cô nhớ lại bản vẽ của căn phòng, đưa tay
sờ soạng như người mù đi đến góc trong cùng rồi đẩy cửa ra.
Cô
cởi áo khoác vứt lên sofa, xỏ bao giày rồi ngồi xổm xuống, tiếng xương
cốt vang lên răng rắc. Cô không để ý mà chỉ lo mở cái túi màu đen ra,
nhanh chóng đeo găng tay và kính chuyên dụng rồi đứng dậy khép cửa.
Xong xuôi, cô dùng sức đấm đấm vào bắp chân. Bệnh thấp khớp di truyền của cô dường như nghiêm trọng hơn rồi. Lần này đi ra ngoài trong thời tiết rét lạnh, xương cốt toàn thân chỗ nào cũng cảm thấy khó chịu.
Công
việc này vốn không thuộc phận sự của cô, nhưng vì cô vừa nhận chức, nhất thời không có việc gì làm, mà Quan Tiểu Du lại bận việc riêng nên nhờ
cô làm thay. May mà cô khá am hiểu lĩnh vực này nên không đến mức luống
cuống chân tay.
Lấy thiết bị thám trắc ra, cô từ từ quét xung
quanh, không bỏ sót bất cứ xó xỉnh nào. Câu lạc bộ vừa trang hoàng lại
nên trong nhà vệ sinh không có điều gì bất thường. Thiết bị thám trắc
quét một vòng trong bóng tối nhưng chỉ phát hiện được vệt sáng trắng từ
dấu giày cạnh bồn rửa mặt và dấu vân tay trên bồn. Đây đều là kết quả mà lần trước Quan Tiểu Du đã thu thập được.
Cô lại dò tìm thêm một
lần nữa, trên khe hở thảm trải sàn có một vết trắng nhỏ xíu khác lạ, là
một mẩu giấy vụn bé như lỗ kim. Chân Noãn bỏ mẩu giấy nhỏ đáng ngờ này
vào túi vật chứng rồi tiếp tục tìm kiếm. Cuối cùng, không phát hiện thêm gì nữa, cô mới cất thiết bị rồi xoa bóp đầu gối.
Vừa ra khỏi nhà vệ sinh, cô chợt nghe thấy có tiếng đóng cửa, giây tiếp theo là tiếng khóa chốt "lạch cạch".
Chân Noãn sửng sốt. Có người vào đây sao? Cô dỏng tai lên nghe ngóng. Căn
phòng tối om, yên lặng như tờ, không có lấy bất cứ âm thanh nào nhưng có một điểm sáng màu đỏ lập lòe. Thuốc lá ư? Người kia đang hút thuốc lá?
Cô lập tức có dự cảm không lành.
Ban nãy, lúc lên tầng, có một nhân viên phục vụ đưa cho cô cốc nước, nhưng
vừa chạm đến khóe môi, cô liền nhận ra cốc nước ấy đã bị bỏ thuốc. Đối
với người nghiên cứu độc chất học như cô mà nói, đây chỉ là trò vặt
vãnh.
Câu lạc bộ này do thuộc hạ của Thẩm Dực mở, đều là người
quen, hẳn biết phân biệt nặng nhẹ. Cô chỉ cho rằng họ đùa giỡn với mình
thôi nhưng giờ xem ra có gì đó không ổn rồi.
Thẩm Dực nắm giữ
phân nửa cổ phần tập đoàn Hoa Thịnh nên trong việc riêng hay việc công
đều có rất nhiều kẻ chướng tai gai mắt anh. Tuy lắm kẻ muốn lật đổ, trả
thù song không điều gì có thể khiến Thẩm Dực nao núng, ngoại trừ điểm
yếu duy nhất...là cô.
Chân Noãn hơi hồi hộp. Là nhân viên kỹ
thuật dự bị của phòng thí nghiệm, cô không biết mấy chiêu đánh đấm, chưa kể sức khỏe yếu ớt nên cũng không học nổi.
Đối phương nhanh chóng dụi tàn thuốc, căn phòng lại tối đen như mực.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh, chậm chạp, rón rén di chuyển, mượn cơ hội đi đến gần cửa. Nếu xui xẻo chạm trán hắn, cô sẽ kêu cứu. Cô khom lưng đặt
chiếc túi xuống đất để tránh việc nó bị hư hỏng, thoát ra ngoài trước
rồi quay lại lấy sau. Đang nghĩ ngợi, đầu gối vừa gập lại đã lập tức
phát ra tiếng xương cốt biểu tình kêu "răng rắc".
Chết tiệt! Lộ vị trí rồi!
Trong bóng tối yên tĩnh, cô nghe thấy tiếng người đàn ông đi đến. Cô càng
thêm sợ hãi, cố gắng xác định phương hướng của đối phương, định bụng sẽ
đánh vòng bỏ chạy ra cửa. Vội vã đi được vài bước, cô lại chợt nhận ra
hướng âm thanh không đúng. Xung quanh tối như mực, thật khó bề phân
biệt.
Giữa lúc cô đang hoảng loạn, người nọ lại không di chuyển
nữa. Hiển nhiên, đối phương cao tay hơn cô, cố tình bước vài bước để dọa cô bỏ chạy, sau khi đoán được vị trí chính xác của cô rồi mới lặng lẽ
tiến lại gần.
Cô không biết anh ta đang thăm dò vị trí của mình
hay chơi trò đánh tâm lý. Cô không nhìn thấy cũng chẳng nghe thấy gì,
đứng lặng giữa đường trong sự căng thẳng đến độ mồ hôi đầm đìa, đi cũng
không được mà dừng cũng chẳng xong.
Đấu tranh tư tưởng một hồi, bầu không khí trước mặt bắt đầu ngưng trệ, thoang thoảng mùi thuốc lá. Anh ta đến gần rồi!
Cô lập tức ngậm chặt miệng, không dám hít thở, nghi ngờ liệu đây có phải
ảo giác hay không. Song, hơi thở lấn át chợt phả tới, người đàn ông kia
đã nắm lấy bả vai cô.
Tim Chân Noãn giật thót, trong chớp nhoáng, cô chợt nhớ tới chiêu thoát thân mà giáo sư Lâm từng dạy mình. Hai tay
cô ra sức cầm lấy cổ tay đối phương vặn ngược ra ngoài, đồng thời hạ
thấp trọng tâm quật mạnh xuống. Quả nhiên, đối phương đã trúng chiêu,
ngã lăn ra sàn.
Cô như mở cờ trong bụng, nhưng đúng lúc đó, hơi
thở của người đàn ông vốn đang nằm lăn dưới đất kia bỗng sượt qua mặt
cô. Tiếng cười khẽ khàng vang lên trong bóng tối, hệt như vừa rồi anh ta cố tình để mặc cô ra vài ba chiêu mèo cào vậy.
Chân Noãn thầm
than gay rồi, chuẩn bị quật anh ta xuống rồi lập tức bỏ chạy, nhưng thắt lưng lại bị anh ta ôm chặt, trọng tâm hoàn toàn lệch đi. Cô bị kéo
xuống, ngã nhào lên người anh ta.
Không kịp "phanh" lại, môi cô
chạm vào cổ đối phương, làn da nóng ấm mềm mại đầy gợi cảm lại đậm mùi
thuốc lá. Cô đờ người ra, chỉ nghe thấy tiếng cười của đối phương như có như không, chẳng chút vui thích mà đầy châm chọc của đối phương.
Cô hết sức xấu hổ, thét một tiếng chói tai rồi nhảy dựng lên. Âm thanh còn chưa thốt ra hết, anh ta đã nhanh chóng đứng dậy, nắm lấy khuôn mặt cô, quay lại rồi đè cô lên ghế sofa.
Chân Noãn bị chế ngự trong nháy mắt.
Anh ta nắm khớp hàm khiến cô không thể phát ra tiếng, càng không thể cử
động đầu. Cô đưa lưng về phía anh ta, cổ tay bị anh ta quặt ra sau lưng, hai chân bị đầu gối anh ta chìm chặt.
Anh ta không hề thương hoa tiếc ngọc, hai tay hơi siết lại, cô đau đớn lập tức kêu lên một tiếng,
ngoan ngoãn tựa vào sofa không nhúc nhích để tránh cơ thể phải chịu đau
thêm lần nữa.
Trước mặt anh ta, mọi phản kháng và giãy giụa đều là vọng tưởng, cô không hề có sức chống cự, chỉ có thể mặc anh ta thao túng.
Chân Noãn vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng hơn hết là nỗi sợ hãi đến mức run
rẩy. Cô có chứng ám ảnh nghiêm trọng nên rất sợ tiếp xúc thân thể với
đàn ông. Dù là Thẩm Dực, quen nhau bao nhiêu năm mà mãi đến gần đây, cô
và anh cũng chỉ mới tiến đến bước nắm tay. Nhưng ngay bây giờ...
Anh ta thích tư thế này ư?
Chân Noãn đột nhiên nức nở muốn khóc. Cô đã trêu phải ai đây?
Ngôn Hàm cũng ngạc nhiên. Anh cứ nghĩ ít ra cô cũng biết chút võ phòng thân, không ngờ thân thể mảnh mai ấy lại ngã sấp vào lòng anh, toát ra hơi
nóng và mùi hương thơm ngát.
Cô yếu ớt đến mức không tưởng, thật
dễ dàng khống chế. Giờ phút này, cô vùng vẫy mãi mà không thoát ra nổi,
cuống đến nỗi rên rỉ, có điều giọng lại không lớn.
Anh cau mày, siết chặt thêm một chút, cô lập tức ngoan ngoãn, không giãy giụa cũng chẳng kêu rên nữa.
Anh buông miệng cô ra, cô biết điều cũng không hét lên.
"Tiến sĩ bệnh lý học (1), độc chất học (2) Chân Noãn." Giọng anh hờ hững nhưng khẳng định.
Cô gái trong tay nhất thời như bị điểm huyệt, thân thể cứng đờ.
"Tại sao hiện giờ lại làm việc tại Phòng thí nghiệm Tội Phạm Dự Thành?"
"Anh là ai?"
"Ngôn Hàm." Anh ra vẻ phối hợp nhưng chỉ là câu nói thừa thãi, bởi vì cô hoàn toàn không biết Ngôn Hàm là ai.
Đương nhiên anh không giải thích. "Đối với cô mà nói, thuốc trong cốc chỉ là
chuyện cỏn con, nhưng tôi lại không kịp phát hiện ra thứ trong thuốc lá
của mình nên đã hút mất rồi. Bây giờ, tôi cảm thấy..."
Anh nói thật chậm, thật chậm, rõ ràng từng chữ trong căn phòng tối đen.
Lông tơ khắp người cô dựng đứng, muốn giả vờ không hiểu nhưng anh lại xấu xa nói trắng trợn: "Chúng ta nên làm gì đây nhỉ?"
Chân Noãn khóc không ra nước mắt, khẽ giãy giụa lại hoang mang, nói: "Anh biết Thẩm Dực sao?"
"Ừ!"
"Có người muốn gây xích mích giữa hai người."
"Hừm..." Anh cười một tiếng thoáng chút hứng thú, vốn tưởng rằng cô định đem
Thẩm Dực ra để dọa người, nhưng xem chừng cô gái này khá tinh ý.
Cô biết mình đã nói đúng, bèn vội vàng nói ngọt: "Đừng mắc bẫy của người
khác, được không? Nếu anh hút phải thuốc rồi, tôi có thể giải cho anh,
tôi am hiểu thứ này. Anh cũng không muốn bị người khác lợi dụng, phải
không? Trông ngốc lắm!"
Anh lẳng lặng nhếch môi. Cô ấy rất thông minh, câu nào cũng nhắm vào điểm mấu chốt, đáng tiếc là anh không quan tâm.
Cô cẩn thận nói một hơi, thấy anh không phản ứng thì ủ rũ buông xuôi, thở
dài, cuối cùng nói thêm một câu bằng giọng yếu ớt như tiếng muỗi kêu:
"...Xin anh đấy...Đừng làm hại tôi...Tôi sợ đau!"
"..."
Ngôn Hàm nhất thời không biết nói sao, có cảm giác như đang đấm vào bông vậy. Anh buông cô ra rồi đứng dậy.
Cổ tay Chân Noãn đau đến tê dại, sau khi thoát khỏi sự khống chế của anh,
cô vội vàng xoa cổ tay, hai tiếng "rắc rắc" vang lên giòn giã như xương
bà lão.
"..."
"Chậc!" Anh cất giọng lễ phép vẻ biết điều. "Chị gái à, vừa rồi ngại quá, đã mạo phạm chị!"
"..."
Chân Noãn tức tối đứng dậy, đầu gối lại vang lên tiếng răng rắc.
"..."
"Yên tâm! Không ai có thể gây chia rẽ mối quan hệ giữa tôi và Thẩm Dực."
Giọng anh bình thản, nhưng Chân Noãn luôn cảm thấy câu này có hàm ý
khác.
Cô định lên tiếng hỏi nhưng anh đã quay lưng, mở cửa bỏ đi. Ánh sáng tràn vào khiến Chân Noãn nheo mắt. Trong ánh sáng trắng mờ ảo, bóng dáng anh mỏng manh, dường như không chân thực.
"Gặp lại sau, cô Chân Noãn!"
--- ------ ------ ------ ------ ------ -----
(1) Bệnh lý học là bộ môn y học chuyên nghiên cứu về căn nguyên, triệu
chứng, diễn biến... của các loại bệnh. (Mọi chú thích trong cuốn sách
này đều của người dịch.)
(2) Độc chất học là một nhánh của sinh
học, hóa học và y học nghiên cứu về chất độc và tác dụng của chúng đối
với sinh vật sống. Nó nghiên cứu về các triệu chứng, cơ chế, điều trị và phát hiện sự ngộ độc, đặc biệt là ngộ độc ở người.