“Bởi vì Đổng Tư Tư
thông minh nên cô ta vào phòng riêng không tới một phút đồng hồ đã kéo
Thân Trạch Thiên vào rồi nhanh chóng cùng anh ta rời đi.”
Chân
Noãn dần dần hiểu ra: “Ngay từ đầu, Khương Hiểu đã lập kế hoạch hãm hại
Đổng Tư Tư ở trong phòng riêng, để cho các phù rể ở phòng bên cạnh nghe
thấy tiếng cãi vã, biến họ thành nhân chứng. Nhưng Đổng Tư Tư nhận ra ý
đồ của cô ấy, kịp thời mở cửa để mọi người làm chứng cho mình. Khương
Hiểu vì muốn Đổng Tư Tư gây chuyện với mình nên đã cố dùng lời lẽ khích
bác cô ta. Nào ngờ Đổng Tư Tư rất bình ĩnh, còn dùng thân phận và địa vị của mình nhục mạ Khương Hiểu.”
Ngôn Hàm cười cười, hiển nhiên
nghĩ ngay đến một việc: “Khương Hiểu không muốn từ bỏ nên đã lên sân
thượng, bố trí hiện trường giả rồi gọi điện cho Đổng Tư Tư lần nữa để
hẹn cô ta lên tầng.”
“Sau đó thì sao?”
“Có nhớ lời khai của Đổng Tư Tư không?”
Chân Noãn nhớ lại: “Cô ta khai rằng Khương Hiểu gọi điện cho mình và đe dọa rằng nếu không lên gặp mặt thì sẽ nhảy lầu.”
“Em cho rằng Đổng Tư Tư quan tâm tới an nguy của Khương Hiểu sao?” Ngôn Hàm hỏi đầy ẩn ý.
Chân Noãn nhận ra ý tứ trong câu nói của anh, không khỏi chạnh lòng: “Đổng
Tư Tư lên tầng không phải sợ Khương Hiểu nhảy lầu mà là cho cô ấy cơ hội biểu diễn.”
Giọng anh đều đều: “Trên sân thượng có đầy đủ vật
chứng nhưng lại không có nhân chứng. Đổng Tư Tư hiểu rõ Khương Hiểu nhất định sẽ kêu cứu gây sự chú ý, khiến mọi người bên dưới nhìn lên. Khương Hiểu cần phải để mọi người nhìn thấy mình giãy giụa bên rìa sân thượng, thân thể treo trên lan can trong tư thế vô cùng nguy hiểm.”
Chân Noãn bối rối: “Nhưng lúc diễn trò, chắc hẳn Khương Hiểu có điều đắn đo, sao cô ấy có thể xô đổ lan can với lực lớn như thế chứ?”
“Đổng
Tư Tư nói lần đầu tiên cô ta lên sân thượng là do tâm trạng không tốt,
muốn hóng gió cho khuây khỏa. Với sự hiểu biết ít ỏi của tôi về Đổng Tư
Tư, cô ta vốn không thuộc dạng người giàu tình cảm.”
Chân Noãn
bỗng dưng lạnh sống lưng, như bị cơn gió rét thấm sâu vào người, hàm
răng khẽ va vào nhau lập cập. “Đổng Tư Tư… lên lầu là để nói lỏng đinh
ốc trên lan can?”
Ngôn Hàm im lặng vài giây, suy nghĩ một lúc rồi bỗng bật cười: “Sao tôi biết được? Tôi có nhìn thấy đâu.”
“Vậy những điều anh vừa nói với em…”
“Kết án rồi, đoán bừa thôi.” Giọng anh thản nhiên.
Chân Noãn liếc nhìn anh: “Không đúng!”
“Sao vậy?”
“Đội trưởng, em còn nhớ lúc xảy ra vụ án, anh tìm kiếm xung quanh rất lâu,
anh…” Cô bỗng nhiên vô cùng khâm phục kinh nghiệm và khả năng quan sát
của anh, nhưng lại thoáng nghi ngờ. “Anh… tìm đinh ốc ở xung quanh.”
Cơn gió lồng lộng thổi bay áo khoác của anh. Ánh mắt anh trở nên sắc bén
như đang suy nghĩ gì đó, nhưng rồi đột nhiên anh dừng lại vài giây,
chuyển sang trêu ghẹo: “Khi đó… em đã có lòng chú ý đến tôi rồi đấy à?”
Cô đỏ mặt, không biết tại sao bỗng dưng anh chẳng đứng đắn gì cả.
Trái tim cô đập thình thịch, mơ hồ trong chốc lát rồi vẫn khăng khăng hỏi
chuyện nghiêm chỉnh: “Đội trưởng, trên đinh ốc có vết trầy xước ạ?”
“Không có.” Anh đáp gọn lỏn rồi thu nụ cười lại.
Cô vẫn muốn hỏi, nhưng điện thoại của Ngôn Hàm bỗng đổ chuông. Anh vứt
điếu thuốc vẫn chưa châm lửa vào thùng rác rồi nói: “Đi đây!”
Lúc này, Chân Noãn mới phản ứng lại. Vì cô cứ nấn ná ở đây mãi, còn anh lại tránh không muốn để cô hút thuốc thụ động nên cuối cùng vẫn không châm
lửa. Nhìn bóng lưng anh vừa nghe điện thoại vừa đi xa dần, cô thầm nghĩ
phải chăng lại có vụ án mới.
Nhưng hình như chuyện của Khương Hiểu và Đổng Tư Tư vẫn chưa kết thúc mà…
Cô cau mày suy nghĩ trong chốc lát, cũng không lạ khi Ngôn Hàm nói đó chỉ
là đoán bừa. Đổng Tư Tư cẩn thận như vậy, chắc chắn lúc tháo ốc đã dùng
miếng vải mềm bao lại, găng tay đi kèm với bộ váy cưới là vật ngăn cách
vân tay thích hợp nhất. Đừng nói không tìm được chứng cứ, cho dù tìm
được thì cùng lắm Đổng Tư Tư chỉ phạm tội phá hoại của công, nếu Khương
Hiểu không làm thì sao phải nhận lấy kết cục này. Đổng Tư Tư cũng có thể nói do ốc mới lắp lại không chắc lắm, còn mình không hề nhúng tay vào.
Sự thật chỉ mình cô ta biết rõ.
Cơn gió lướt qua, Chân Noãn lạnh đến mức khẽ run rẩy, phát hiện mình đã bất giác đứng trong gió khá lâu. Cô xoa xoa gương mặt lạnh toát, vội chạy
thẳng vào tòa nhà C-Lab.
Đến trưa, mọi người trong C-Lab cùng
nhau đến phòng tranh bên kia đường xem triển lãm. Thật ra đó là buổi
triển lãm tranh và tác phẩm điêu khắc trong nhiều năm qua của Tần Xu.
Chân Noãn bước vào liền trầm trồ trước phong cách chuyên nghiệp của nơi đây.
Có những người dù đã học hội họa nhưng vẫn không thể nghĩ ra cấu tứ. Cũng
có những người muốn biểu đạt cảm xúc nhưng lại không thể chuyển tải
chúng thành một tác phẩm hội họa làm cho người xem có thể cảm thụ và
rung động.
Nhưng đó hoàn toàn không phải là trở ngại đối với Tần Xu.
Nghệ thuật của cô ấy là sự kết hợp hài hòa giữa kinh nghiệm và chuyên môn
của mình, tạo thành từng tác phẩm hội họa và điêu khắc với góc nhìn theo chủ nghĩa hiện đại đầy mới lạ và độc đáo. Màu sắc đậm chất kích thích
mãnh liệt, đường nét khi khúc khuỷu giằng xé khi mạnh mẽ dứt khoát, mỗi
tác phẩm đều đạt đến trình độ tinh xảo hoàn mỹ.
Chân Noãn chậm
rãi dạo bước trong phòng tranh yên tĩnh nhưng thi thoảng có tiếng xì xào bàn tán này, lưu luyến ngắm nhìn từng bức tranh một. Khi đi qua mấy dãy hành lang, cô vô tình nhìn lại, trông thấy một bức tranh phong cảnh
treo trên tường phía cuối hành lang. Làn gió tươi trẻ đang tràn đến ấy
hoàn toàn không phù hợp với bầu không khí xung quanh.
Thật kỳ lạ!
Cô băng qua hành lang, tiến gần đến bức tranh.
Đó là một bức tranh màu nước. Tranh vẽ một mảnh sân muôn hoa nở rộ, dưới
cánh cổng dựng bằng gỗ trắng là con đường trải đá cuội, điểm xuyết những cánh hoa rơi vương vãi khắp chốn. Tường bao ở ngỗ Thanh Thạch rất thấp, chỉ cao cỡ nửa người. Những bông hoa nhỏ trắng hồng xen nhau phủ mình
khắp tường, lá xanh mơn mởn đua nhau chen chúc trên chạc cây.
Trong mảnh sân có căn nhà nhỏ màu xanh lam, cửa gỗ và cửa sổ cùng màu xanh,
đẹp như trong truyện cổ tích. Nhất là căn phòng trên ban công tầng hai,
lặng lẽ náu mình dưới bóng râm của tán đại thụ, trên cành cây còn treo
dây xích đu. Lá xanh điểm xuyết những bông hoa trắng nhỏ xinh, hệt như
tấm rèm buông rủ của thiên nhiên.
Căn phòng trên ban công để cửa
mở, tấm rèm màu trắng khẽ tung bay. Dưới mái hiên, những chiếc chuông
gió đầy màu sắc đinh đang đuang đưa trong gió. Dường như có thể làm cho
người ta nghe thấy tiếng chuông giòn tan ngày hạ ấy.
Trên đời có nơi đẹp như vậy sao? Một nơi chỉ cần nhìn thôi đã muốn ở lại.
Không biết tại sao khi nhìn thấy bức tranh phong cảnh chưa một lần chứng kiến này, trong lòng cô bỗng gờn gợn cảm giác buồn thương khó nắm bắt.
Thật kỳ lạ, rõ ràng là cảnh tượng tĩnh lặng và tuyệt đẹp, tại sao lại làm
cho người ta cảm thấy bi thương chứ? Tầm mắt cô hạ xuống, tên bức tranh
lại là “Hạ Thời – Summer Time” Bức tranh muốn biểu đạt tên người hay là
khoảnh khắc mùa hạ đã qua?
Mới đến gần mấy bước, cô bỗng trông thấy Ngôn Hàm. Anh đang nhìn bức tranh kia đến ngẩn người.
Nơi đó là nhà Hạ Thời.