Chị ta đẩy hộp diêm
ra, lấy một que diêm đầu xanh, nhẹ nhàng quẹt, tiếng “xèo xèo” vang lên. Chân Noãn nhìn thấy từ tấm kính, quay đầu lại nhìn.
Tay Hoa Hoa
đã nâng đến trước mặt Ngôn Hàm, anh hơi khom người, tay phải đang buông
thõng không kìm được bỗng nắm chặt lại, vẻ câu nệ thoáng hiện lên.
Chân Noãn hiểu ngay rằng tuy ngoài miệng anh có vẻ lười nhác không theo quy
củ là thế, thích cười đùa ngả ngớn là thế, nhưng tận đáy lòng vẫn không
quen gần gũi với phụ nữ. Dù chỉ là một điếu thuốc, anh cũng đã cho rằng
đó là hành động thân mật quá mức rồi. Nhưng đối mặt với ánh mắt chân
thành của Hoa Hoa, vẻ căng thẳng và xa cách vô tình hiện ra của anh chỉ
thoáng qua rồi biến mất, không hề bị phát hiện.
Ngôn Hàm dùng tay trái kẹp điếu thuốc, hơi cúi đầu, kề đến gần diêm quẹt trong tay chị
ta. Ngọn lửa ấm áp như đang nhảy múa trên gương mặt trắng trẻo, thanh tú của anh. Thân người anh thẳng tắp, khẽ gật đầu với tư thế bao dung và
cả nể. Tay Hoa Hoa uyển chuyển nâng diêm quẹt, ánh mắt chân thành ngước
nhìn anh.
Chân Noãn nhìn đến thảng thốt, phát giác cảnh tượng này rất đẹp, đẹp đến nỗi trong vô thức cô không nhịn được mà muốn bước đến
quẹt một que diêm khác để bàn tay lạnh cóng trong mùa đông của mình cũng được ấm áp và thư thái.
Có lẽ cảnh tượng này đẹp đẽ lôi cuốn như thế là vì có một người trong đó. Giờ phút này, dáng vẻ yên tĩnh cụp mi
của anh đẹp đến mức khiến người ta không sao dời mắt.
Lão Bạch nhìn mà xuýt xoa: “Nếu tôi là phụ nữ cũng sẽ muốn châm thuốc cho sếp thôi.”
Ngôn Hàm quay người lại, nhả khói: “Nếu cậu là phụ nữ, từ nay về sau tôi sẽ cai thuốc.”
“Òa!” Lão Bạch kêu lên thảm thiết.
Anh vừa dứt lời, bỗng nhìn thấy đôi mắt đen láy đang trố ra của Chân Noãn,
liền nháy mắt với cô. Tim Chân Noãn đánh rơi một nhịp, quay đầu tiếp tục xem nến.
Hoa Hoa hỏi: “Cô có thích gì không?”
“Có ạ!” Chân Noãn gật đầu, cầm lấy một khối nến sáp ong to tròn vô cùng đơn giản đi đến quầy thu ngân.
Ngôn Hàm cũng đưa quẹt diêm đã chọn xong đến, một tay cầm thuốc lá để ra sau lưng. Thấy Chân Noãn định tính tiền, anh cản tay cô lại, nói với Hoa
Hoa: “Tính chung đi!”
Chân Noãn khẽ nói “Cảm ơn!”, không hề giành phần trả tiền.
Tính tiền xong, Ngôn Hàm nói: “Chị Hoa Hoa, đến tìm chị để hỏi thăm một người.”
“Tên gì?”
Ánh mắt Ngôn Hàm lấp lánh trong im lặng. Hoa Hoa đã hiểu, sau khi đưa diêm
quẹt và túi đồ cho Chân Noãn thì dẫn anh vào phòng trong.
Trưởng khoa Bạch nghi ngờ: “Sếp muốn nghe ngóng tin tức về ai mà thần bí quá vậy.”
Đàm Ca: “Ngoại trừ chuyện kia, cậu cho rằng còn có gì khác à?”
“Năm đó, ngay cả Cục trưởng thám tử cũng không thể phá án nổi, đã nhiều năm như vậy thì còn có được đầu mối gì chứ!”
“Ôi, tôi có xem bài báo của chín năm trước, trên đó có đăng hình thẻ của bạn gái sếp trông rất xinh đẹp, hơn nữa còn là kiểu đẹp đến ngất ngây lòng
người, nhìn mãi không chán, ánh mắt vô cùng thanh khiết.”
“Đẹp đến vậy thật hả?”
“Không có nói quá đâu. Cậu biết năm đó tại sao chuyện này náo động như vậy
không? Một nửa nguyên nhân là vì dáng vẻ xinh đẹp đến hương tan ngọc nát khiến người ta tiếc hận ấy đấy!”
“Tôi cũng phải xem thử mới được. So với Chân Noãn thì ai đẹp hơn?”
Chân Noãn đang yên lặng đếm diêm, bỗng ngơ ngác ngẩng đầu, Đàm Ca và Lão
Bạch cũng nhìn nhau cười hì hì rồi im bặt. Một lát sau, Ngôn Hàm đi ra
khỏi phòng, cùng mọi người tạm biệt Hoa Hoa.
Ngôn Hàm vừa đi ra
khỏi tiệm được vài mét, vẻ thong dong khi nãy ở trong tiệm liền biến
mất, dần dần trở về nét thâm trầm và yên tĩnh vốn có. Thuốc vẫn kẹp trên tay nhưng không hút, xưa nay anh vốn không quen hút thuốc nơi công
cộng. Mãi đến khi đi đến con ngõ nhỏ gần tiệm Hoa Hoa, rẽ ngoặt rồi mới
vứt điếu thuốc trên tay vào thùng rác.
Vừa rẽ lối, sự chú ý của
Chân Noãn liền bị thu hút. Bên này là khu thể thao mạo hiểm, mấy thanh
niên đang chơi trò Parkour trên đài chữ U và vách tường lộ thiên của tòa nhà bỏ hoang trong tiếng gào rú bay cao.
Ngôn Hàm lơ đãng quay
đầu lại nhìn cô, khóe mắt chợt nhận ra điều không ổn. Vừa ngẩng đầu lên
đã thấy trên mái hiên rơi xuống một chậu hoa làm bằng xi măng cứng,
hướng thẳng về phía đầu Chân Noãn. Trong tích tắc đó, Ngôn Hàm chợt nhớ
lại, nếu khi nãy anh không nhìn nhầm thì trong chiếc xe bám đuôi theo
dõi họ có ít nhất ba người. Mục tiêu của bọn chúng đều là Chân Noãn sao?
Một chậu hoa xi măng rơi xuống từ mái hiên, hướng thẳng vào đỉnh đầu Chân
Noãn. Nhưng cô không hề ý thức được nguy hiểm, vẫn mải mê nhìn đám thanh niên tung mình bay nhảy trong khu thể thao mạo hiểm.
Đến khi
nhận thấy có một bóng dáng màu xanh sẫm nhào về phía mình, cô mới kinh
ngạc quay đầu lại, trông thấy thân thể Ngôn Hàm đột nhiên tiến gần với
tốc độ như mang theo cả cơn gió. Trong giây lát, tầm mắt cô bị bờ vai
anh che khuất hoàn toàn, vòng eo bị cánh tay anh siết chặt.
Cô hoàn toàn không kịp phản ứng, được anh ôm vào lòng, hai chân lơ lửng, bị lôi đi vài bước như búp bê vải.
Mùi hương nam tính thoảng bên cổ áo gió của anh quẩn quanh chóp mũi cô.
Chân Noãn sửng sốt không sao tả nổi. Trong lúc thẫn thờ ấy, ánh mắt cô
lướt qua bờ vai anh, nhìn thấy chậu hoa đang lao thẳng xuống.
Chậu hoa đập xuống đất, phát ra tiếng “choang” giòn vang. Mảnh vỡ bắn tung
tóe, thậm chí đôn xi măng cũng bị mẻ một góc. Chân Noãn vừa được Ngôn
Hàm ôm, sợ tới mức buông thõng tay, túi giấy rơi ngay xuống đất khiến
diêm và nến bên trong vỡ nát.
Ngôn Hàm nhanh chóng buông cô ra,
ngẩng đầu nhìn. Bóng người kia lập tức men theo mái hiên bỏ chạy và ở
mái hiên đối diện cũng thấp thoáng có một bóng người như thế.
Đàm Ca và Lão Bạch không màng hỏi thăm tình hình của họ, lập tức cất bước chia nhau ra đuổi theo hai người kia.
Ngôn Hàm bình tĩnh liếc nhìn mái nhà đã trở nên tĩnh lặng, dần dần thu hồi
ánh mắt. Trông cô vẫn ổn, cũng không quá bối rối. “Đi theo tôi!” Mặt
Chân Noãn vừa trắng vừa đỏ, gật đầu rồi theo sát bên anh.
Cách đó không xa, thỉnh thoảng truyền tới tiếng bước chân lộp cộp. Bên này,
Ngôn Hàm lại tĩnh lặng vô cùng, tĩnh lặng hệt như những ngõ hẻm họ đi
qua. Anh không nói một lời, dường như đang cảm ứng điều gì đó, quanh
người tỏa ra hơi thở không thể quấy rầy.
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||
Chân Noãn cũng không nói gì mà chỉ yên lặng đi theo anh.
Họ đi đến cuối ngõ, lúc trông thấy khu thể thao mạo hiểm, anh đột nhiên
dừng bước rồi quay đầu lại, ngón trỏ để lên bờ môi ra hiệu im lặng, sau
đó bước nhẹ đi lên cầu thang ngoằn ngoèo trước mặt.
Đó là một tòa nhà bỏ không vẽ đầy graffiti. Ngôn Hàm đi lên, đến đoạn rẽ liền tức tốc lao nhanh lên trên. Cùng lúc đó, phía đầu khúc ngoặt cầu thang lấp ló
một bóng người đang vội vàng chạy lên lầu.
Chân Noãn cũng lập tức đuổi theo.
Cả khu nhà đầy hình graffiti, toàn bộ phòng ốc đều trống rỗng, đâu đâu
cũng là hình graffiti màu sắc rực rỡ, ngoằn ngoèo phức tạp. Cầu thang
quanh co, sàn gác cao thấp, bóng người kia cực kỳ mạnh mẽ như một diễn
viên xiếc, tung mình nhảy vọt rồi lượn qua lượn lại như cao thủ đánh đấm trên tivi. Ngôn Hàm theo sát phía sau như một cơn gió, anh lấy đà nhảy
vọt, tư thế nhanh nhẹn phóng khoáng, không hề chùn bước.
Chân
Noãn chạy lên đến nóc nhà đã thở không ra hơi. Bầu trời vừa cao vừa
xanh, gió bấc thổi ào ạt. Nóc nhà phủ màu như nham thạch núi lửa, dưới
chân đều là hình nham thạch nóng chảy và có rất nhiều chỗ nứt gãy thành
lỗ lớn. Cô nhìn xuống dưới qua những cái lỗ to đùng. Trong phòng sơn một màu đen sì như địa ngục bất tận.
Người kia đeo mặt nạ, tháo chạy như con khỉ trên bậc cầu thang vẽ đầy “đá núi lửa”. Ngôn Hàm chống một
tay lên lan can phi người, áo khoác tung bay như chim én xòe cánh, nhảy
xuống qua cả chiếc cầu thang. Khi anh gần tóm được tên đeo mặt nạ ấy,
hắn lại khuỵu gối, trượt dài trên nền đất. Sau màn vật vã tránh né, hắn
lăn một vòng rồi nhảy phắt lên chạy tiếp. Tầng một và tầng hai của căn
nhà này dùng chung một phòng khách lớn, trên sàn nhà tầng một có một
chiếc mặt quỷ khổng lồ đang há to cái miệng như chậu máu, dung nham chảy hết vào bên trong, như thể tất cả mọi thứ đều bị nó nuốt trọn vào bụng. Tên che mặt lao mình trên hành lang “nham thạch”, chạy tới cầu thang
xoắn ốc ở phòng khách rồi ngồi lên lan can trượt xuống tầng một.
Ngôn Hàm cũng phóng người lên, đạp một phát lên tay vịn lan can rồi nhảy xuống!
Chân Noãn kinh hồn bạt vía, anh định nhảy từ trên tầng hai xuống sao?
Cô chỉ kịp thấy anh vọt lên, bóng dáng màu xanh đậm vẽ ra một đường
parabol hoàn mỹ trên không. Hai tay anh bắt lấy sợi đèn chùm treo giữa
phòng khách, mượn lực quán tính đu mình lên cao rồi buông tay ra để cả
thân hình bay về phía cầu thang xoắn ốc phía đối diện.
Nhưng cự
ly thật sự quá xa, anh không thể nhảy tới cầu thang được, trong khi tên
che mặt lại đúng lúc trượt qua tay vịn lan can chỗ gần anh nhất.
Chân Noãn thất thanh: “Đội trưởng!”
Lời còn chưa dứt, một tay của Ngôn Hàm đã bắt được tay vịn, treo mình bên
ngoài lan can. Trong nháy mắt, tay anh lại buông lỏng, người rơi xuống
một khoảng rồi vội tóm lấy bậc thang. Lúc này, cả người anh hoàn toàn
treo lơ lửng giữa khoảng không của cầu thang xoắn ốc. Hai chân anh vội
lấy đà, nhảy vào vòng xoáy tiếp theo của cầu thang, vừa hay đá một phát
vào tên che mặt đang trượt xuống.
Tên kia lập tức ngã khỏi tay
vịn, kêu thảm thiết, lăn “bình bịch” trên cầu thang. Nhưng dù là vậy,
hắn vẫn nhanh nhẹn như thể trên người có lò xo, lập tức nhảy lên, lao ra ngoài.
Bóng dáng của hai người lao qua nham thạch và mặt quỷ trên sàn nhà như gió thổi lá rơi, phút chốc đã chạy ra khỏi nhà.
Chân Noãn đứng trên nóc nhà, lập tức chạy sang mép lầu nhìn xuống. Trong ngõ nhỏ vẽ đầy tranh 3D hình thù kỳ quái là hai con người đang rượt đuổi
nhau suốt lối đi của “tòa nhà chọc trời” này.
Ở trên mái nhà,
Chân Noãn cũng chạy theo như bay về phía trước. Bầu trời xanh đặc quánh
ập vào mặt cô như màu vẽ, nhưng cô không còn lòng dạ lưu luyến cảnh sắc
hiếm có giữa ngày đông này nữa, chỉ biết cắn chặt răng chạy thục mạng.
Chạy đến cuối đường, hai tòa nhà cách nhau tầm vài mét nên cô không qua
được.
Cúi đầu nhìn xuống, trên lối đi giữa tòa nhà vẽ hình hẻm
núi to đùng theo kiểu 3D, vách đá sâu hun hút khiến chân người ta như
nhũn ra. Trong khi đó, Ngôn Hàm và gã kia đã băng qua hẻm núi, xông về
nơi đổ nát hỗn độn, cũng là địa điểm chơi Parkour của đám thanh niên.
Đám người chơi Parkour nhảy lên nhảy xuống như khỉ ở Hoa Quả Sơn, thấy
có người rượt đuổi thì rối rít huýt sáo hú hét, không ít người gia nhập
rồi cùng chạy trên các chướng ngại vật mạo hiểm. Họ chỉ ham vui chứ hoàn toàn không xem đây là việc hệ trọng.
Gã đàn ông lấy đà nhảy vọt
giữa những tấm sàn gác khi cong khi thẳng. Ngôn Hàm cũng nhanh nhẹn vô
cùng với đủ kiểu động tác như tung mình, nhảy cao, lượn vòng, leo lên
rồi phi xuống. Bức tường cao ba mét chỉ cần vài bước giậm nhảy anh đã
vọt qua được, cái bục cao năm mét cũng chỉ cần đu theo đường ống ba bốn
giây là có thể trượt xuống. Chân Noãn nhìn đến ngây người, lại nơm nớp
lo sợ.
Dường như gã kia biết mình gặp phải đối thủ, xem chừng có
lẽ đây là lần đầu hắn bị rượt đuổi mười mấy phút mà không sao cắt đuôi
được. Hắn dứt khoát xông lên vách tường lượn vòng hình chữ U, định tung
người trên không nhằm thoát khỏi sự truy đuổi của Ngôn Hàm, nào ngờ Ngôn Hàm vẫn theo sát từng bước, cũng xông lên trên bức tường hình cung cao
bốn, năm mét với tốc độ nhanh như hắn. Cuối cùng, anh lượn một vòng trên không, đáp xuống bãi cát an toàn rồi hất chân đá một phát về phía lưng
tên bịt mặt.
Gã kia vơ một vốc cát hất ra sau, Ngôn Hàm thừa biết ý đồ của hắn, nhanh nhẹn tránh đi. Hắn lăn một vòng, lảo đảo che ngực
rồi chạy bạt mạng. Lần này, hắn không dám chơi Parkour nữa, chạy thẳng
về phía khu vẽ graffiti bên này.
Thể lực hai người đều tốt đến kinh người, chạy một mạch từ khu Parkour đến khu graffiti, một lần nữa vọt vào một tòa nhà khác.
Chân Noãn đứng trên mái nhà, thoáng chốc mất đi mục tiêu quan sát, không
biết hai người kia đã chạy đi đâu. Cô hết nhìn trái lại nhìn phải, lắng
tai nghe tiếng động trong gió, muốn tìm ra manh mối nào đó. Mười giây
sau, tiếng bước chân vọng tới từ căn nhà đối diện lối đi. Họ ở phía đối
diện!
Cô chạy về phía trước theo phản xạ có điều kiện, chợt nhìn thấy vực sâu vạn trượng 3D dưới chân mà sợ hết hồn.
Gã đàn ông kia rất nhanh đã xuất hiện trên mái nhà đối diện. Hắn không hề
nhìn Chân Noãn ở phía bên này mà trực tiếp chạy về phía ngược lại, còn
Ngôn Hàm cũng đã đuổi tới một giây sau đó.
Chân Noãn muốn la lên
câu “Đội trưởng cẩn thận!”, nhưng sợ anh phân tâm nên bụm miệng lại,
ngóng nhìn với vẻ vô cùng căng thẳng, bất giác tiến thêm một bước tới
rìa mép nhà.
Ngôn Hàm đuổi theo kẻ nọ, nhưng khóe mắt lại cực kỳ nhạy bén bắt được thứ gì đó.
Anh quay đầu về phía Chân Noãn, lập tức dừng bước chân.
Hai người đứng trên hai nóc nhà đầy hình graffiti giữa trời xanh gió lạnh.
Đôi mắt sâu thẳm của Ngôn Hàm nhìn xoáy vào cô, anh mím môi, còn cô lùi về
phía sau từng bước từng bước một. Gió trên nóc nhà thổi bay áo khoác của anh như con diều đang phấp phới. Chân Noãn nhìn đôi mắt hung tàn hơi
nheo lại của anh, cảm thấy cơn rét lạnh căm ập đến bất chợt ấy thật đáng sợ.
Cô không nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế che miệng, cũng
chẳng mảy may nhận ra sau lưng có người đưa tay ra, từng bước nhích gần
về phía cô.
Ngôn Hàm trông thấy tên bịt mặt đó dù biết mình ở bên này nhưng vẫn không chút khiếp đảm, không hề bỏ cuộc mà cố chấp tiến về phía Chân Noãn. Giờ phút này, anh có bảo cô quay đầu lại thì cũng vô
dụng. Với khả năng của đối phương, hắn thừa sức ném Chân Noãn xuống lầu
ngay lập tức.
Anh lùi về sau, nhanh chóng nhắm chuẩn cự ly, trong đầu tính toán độ cao và tốc độ cần đạt tới. Trong tích tắc ấy, anh nhìn thấy ngón tay ôm mặt của Chân Noãn hơi run rấy, cô đã đoán được đằng
sau có người rồi. Nhưng bởi vì anh không lên tiếng nên cô đã hiểu ra
mệnh lệnh của anh, ngoan ngoãn dằn lại nỗi khủng hoảng và sợ hãi, không
dám nhúc nhích, cũng chẳng quay đầu lại.
Đáy mắt Ngôn Hàm lóe lên ý cười: Cô bé ngoan!
Giờ đây, đứng bên bờ vực nguy hiểm, cô hoàn toàn tin tưởng và lệ thuộc vào anh.