Giới Khuê ở ngoài Đông Cung hiện thân, Khương Hằng nhướng mày.
"Thái Hậu tới," Giới Khuê nói, "Bảo ngươi cùng Tằng Vanh, Chu Du cùng nhau đi qua."
Đến chạng vạng khi Khương thái hậu đến An Dương, cũng triệu tập trọng thần nước Ung. Trong chính điện, Trấp Tông nằm an tĩnh, đã là người sắp chết, chỗ yết hầu phát ra tiếng hút gió rất nhỏ mà bén nhọn, ngực phập phồng nhè nhẹ, nhắm lại hai mắt.
Trong chính điện, lúc Khương Hằng cùng hai người Tằng Vanh Chu Du chạy tới, thấy trước vương giường đã tới không ít người, Cảnh Thự ra hiệu Khương Hằng lại đây, ngồi vào bên người y, Tằng Vanh cùng Chu Du thì ngồi ở bên dưới cùng.
Trước vương giường Trấp Tông, bên trái là Thái Tử Lung, phía bên phải là Trấp Lăng, Khương thái hậu ngồi ngay ngắn ở chủ vị, Giới Khuê như cũ đứng ở phía sau Thái Hậu.
Từ tay trái Khương thái hậu đi xuống, phân biệt là Quản Ngụy, Lục Ký, Vê Bí hiện tại là gia chủ Vệ gia. Trong quân đội tham dự hội nghị có Triều Lạc Văn được triệu hồi, ngồi ở dưới Cảnh Thự, cấp dưới là các tộc trưởng: Sơn Trạch cùng Thủy Tuấn, Mạnh Hòa, Lang Hoàng.
"Người đủ rồi, mẫu hậu." Trấp Lăng nhẹ nhàng nói.
Khương thái hậu đang uống trà, thậm chí không có nhìn con trai nhiều thêm một lần, hoàn cảnh của Trấp Tông hiện giờ chính là gieo gió gặt bão. Thái Tử Lung còn trong đau buồn, vẫn có chút thất thần, nhìn Khương Hằng một cái, Khương Hằng gật gật đầu, ý tứ là chuyện ở Đông Cung không cần lo lắng, hắn đang xuống tay giải quyết.
Sau đó, Khương Hằng lại quay đầu nhìn Cảnh Thự, thầm nghĩ Khương thái hậu sẽ không vào giờ phút này, muốn công bố thân thế của hắn chứ?
Một tay Cảnh Thự nắm tay Khương Hằng, lòng bàn tay mang theo một chút mồ hôi, hiển nhiên cũng có chút khẩn trương.
"Bệ hạ chỉ sợ cầm cự không được bao lâu," Khương thái hậu thong thả ung dung nói, "Thừa dịp này, nếu người đều đã đông đủ, nên nói một chút, dù sao cũng phải nói, cũng dự phòng cho biến số xảy ra."
Không có người trả lời, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Trấp Tông.
"Năm ấy ta mười bốn tuổi gả đến Lạc Nhạn," Khương thái hậu nói, "Đi theo bên người tiên vương, hiện giờ đã là năm thứ năm mươi, ta vì nước Ung sinh hạ ba đứa con, nói vậy các ngươi hẳn còn nhớ rõ Lang Nhi."
Mọi người sôi nổi nói: "Đúng vậy."
Trấp Lang lúc trước ôn hòa lễ độ, quan hệ giữa quân thần hòa thuận như cá với nước, chính là thời gian Đại Ung hết sức cường thịnh, cũng vì sau này Trấp Tông chinh chiến khắp nơi, chủ nghĩa hiếu chiến đã đặt nền móng vững chắt. Nếu không bất kỳ một quốc gia nào xằng bậy giống như Trấp Tông, gia sản đã sớm bị thua sạch.
"Sau Lang Nhi, là Tông Nhi." Khương thái hậu nói, "Mấy năm nay, Tông Nhi thân là quốc quân, hành sự đã vấp phải rất nhiều phê bình, việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích, nói vậy cũng là ưu khuyết điểm ngang nhau."
Không có người mở miệng, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, Trấp Tông để lại một cái cục diện rối rắm như thế nào.
Cảnh Thự lại nói: "Không sai, phụ vương có công lao, cũng có sai lầm, điều này ta thừa nhận."
Câu "Ưu khuyết điểm ngang nhau" này, Khương Hằng cũng đồng ý, nếu không có Trấp Tông xuất quan, bố cục Trung Nguyên sẽ không bị đánh vỡ, cả đời này của ông ta giết quá nhiều người, rất nhiều người vốn không cần đuổi tận giết tuyệt.
"Hiện giờ nó phải đi," Khương thái hậu nói, "Các ngươi liền tiến lên, đưa tiễn nó một chút đi. Lung nhi, cha ngươi cũng coi như đạt thành chí nguyện to lớn để Đại Ung ta bước vào làm chủ Trung Nguyên, kế tiếp, gánh nặng này liền giao cho ngươi."
Thái Tử Lung nức nở nói: "Vâng, vương tổ mẫu."
Vì thế mọi người bắt đầu từ Trấp Lăng, từng người tiến lên lễ bái Trấp Tông, khi tới Khương Hằng cùng Cảnh Thự, hai người nắm tay tiến lên, dập đầu lạy ba cái với ông ta.
Cuối cùng, mọi người ngồi lại vị trí, Khương thái hậu lại nói: "Kế tiếp làm thế nào, còn thỉnh các khanh từng người nói một chút đi."
Không có người nào trả lời, một năm trước Quản Ngụy đã không còn phát biểu ý kiến đối với chính vụ, Lục Ký tuy đi theo Trấp Tông tới phương Nam, hành sự lại dựa theo mệnh lệnh của Trấp Tông, lúc này nếu muốn kiên trì quyết đoán của Trấp Tông lúc còn sống thì chỉ có tự tìm nhàm chán, y rõ ràng trong triều dã không có người nào tán đồng quốc sách đem bá tánh thiên hạ xem như heo chó mà nuôi dưỡng của Trấp Tông, chỉ vì thỏa mãn sự háo chiến của ông ta.
Vệ Bí lại bởi vì phụ thân Vệ Trác đột tử ở An Dương, ở trong triều cũng không có quyền lên tiếng. Tứ đại công khanh nước Ung, Chu Tằng Cảnh Vệ, hiện giờ Vệ gia trước tiên thì bị người Để phản loạn đả kích, sau lại mất đi đương gia chủ Vệ Trác, thế lực sớm đã suy thoái.
Trấp Lăng chỉ lo quân đội, không hỏi chính vụ. Ba tộc trưởng còn lại, lại đều là ngoại tộc, dĩ nhiên không có người nói chuyện.
Trong điện yên tĩnh một lát, Thái Tử Lung nói: "Khương Hằng?"
Khương Hằng ngẩng đầu, Thái Tử Lung nói: "Hôm nay, Đông Cung đưa ra quyết định gì không? Ta còn nhớ rõ một năm trước, chi tiết quy tắc biến pháp còn có rất nhiều điều đợi thi hành, hơn nửa năm này tuy ngươi không ở Đông Cung, ta vẫn luôn kiên trì, chưa bao giờ nhượng bộ."
Khương Hằng cười, hiểu được Thái Tử Lung trước sau vẫn luôn nỗ lực —— y không có cô phụ kỳ vọng của mình, cho dù đối mặt với uy nghiêm của Trấp Tông.
Tằng Vanh cùng Chu Du nhìn Khương Hằng, Khương Hằng thanh thanh giọng nói, nói: "Có."
Khương thái hậu nói: "Muốn nói cái gì liền nói cái đó, hôm nay người ở chỗ này, đều là người một nhà, hiện giờ Ung, là Ung của các ngươi, thiên hạ hiện giờ, cũng là thiên hạ của các ngươi."
Lời nói kia nhìn như là Khương thái hậu đang nói với Trấp Lung, kỳ thật lại là đang ám chỉ Khương Hằng, cho dù thân phận của hắn có thể được thừa nhận hay không, hắn đều là Thái Tử hàng thật giá thật. Trên thực tế hôm nay ở Đông Cung đem hết thảy pháp lệnh của Trấp Tông hủy bỏ, Khương Hằng hành sử cũng là chức trách của Thái Tử.
"Ta cũng không xem mình là người ngoài," Khương Hằng nói, "Vậy đường đột."
Mọi người đều nhịn không được nở nụ cười, chỉ có Trấp Lăng không cười, lấy vẻ mặt phức tạp nhìn Khương Hằng, thực mau mọi người lại ý thức được lúc này mà cười thì lại không thích hợp, Trấp Tông còn đang hấp hối, khuôn mặt đều ngưng trọng trở lại.
"Nước Ung đã vào quan," Khương Hằng nói với mọi người, "Việc cấp bách hiện giờ, chính là củng cố quốc thổ quốc gia của ta, trấn an di dân nước Lương, tìm kiếm phương thức mới ở chung với bốn nước."
Đây là điều toàn bộ đại thần đều ủng hộ, tranh đấu giành thiên hạ thì dễ, trị giang sơn mới khó, không phải đánh hạ bá tánh tới rồi lại dùng thủ đoạn lôi đình tới thống trị liền có thể khuất phục, điên cuồng chinh chiến giống như Trấp Tông, sớm hay muộn cũng có một ngày sẽ thành đại nạn.
"Đây cũng là lời ta nói." Thái Tử Lung nói.
Khương Hằng gật gật đầu, nói: "Tạm thời cắt giảm quân đội, để quân Phong Nhung lui binh khỏi Tầm Thủy."
Triều Lạc Văn "Ừm" một tiếng, nói: "Ta không có ý kiến."
Người Phong Nhung từ sau đầu năm khi tiến vào Ngọc Bích quan, ở Trung Nguyên đã hơn nửa năm đều muốn về nhà, vốn dĩ Triều Lạc Văn cũng không có hứng thú gì với chuyện giết người, binh lính dưới trướng càng xa quê hương, nỗi nhớ nhà càng khó kiềm nén.
"Ngọc Bích quan đã thành trong quan," Khương Hằng nói, "Không cần lại phái quá nhiều binh mã. Lạc Nhạn cùng An Dương mỗi năm có thể thay quân một lần, giải tán bốn phần quân đội, để cho bọn họ về nhà làm đồn điện, hoặc ở Trung Nguyên làm nông."
"Ta đồng ý." Trấp Lăng đáp.
"Tương lai trong một năm, sẽ lấy Lạc Dương làm trung tâm thiên hạ," Khương Hằng nói, "Xây dựng lại thương mậu, câu thông Nam Bắc."
"Không tồi." Lục Ký nói.
Khương Hằng lại nói: "Trong quá trình tái tạo lại thiên hạ, vương đô Lạc Dương thi hành hai đều chế, Lạc Nhạn là thủ đô phía Bắc, Lạc Dương là trung tâm thủ đô, Lạc Nhạn phóng ra mảnh đất ngoài quan, Lạc Dương lại thống lĩnh Trung Nguyên. Gửi thông điệp cho các quốc gia, tạm thời ngừng chiến, mùa đông sau khi mở ra hội minh, lại thảo luận bước tiếp theo về quyền sở hữu lãnh thổ Trung Nguyên."
Lúc này, Trấp Tông bỗng nhiên dùng hết sức lực toàn thân, run rẩy lên, nỗ lực nâng lên một tay, phát ra tiếng rít gào trước khi chết.
Ông ta mở to hai mắt, nhìn trần nhà trong chính điện, dùng hết một chút sức lực cuối cùng, muốn truyền đạt ra sự hận thù cùng sát ý của bản thân.
"Phụ vương!" Thái Tử Lung vội tiến lên xem xét, Trấp Lăng lại ngơ ngẩn nhìn huynh trưởng.
Một tay Khương thái hậu nhẹ nhàng ngăn lại Thái Tử Lung, một tay kia ấn ở trên ngực Trấp Tông.
Trong điện ngay lập tức yên lặng, nội lực Khương thái hậu vừa truyền đến, Trấp Tông ngay tức khắc bị quản chế, lại lần nữa an tĩnh trở lại.
"Còn gì nữa?" Khương thái hậu nhàn nhạt nói, "Tiếp tục nói."
"Đã không còn." Khương Hằng đáp, "Điện hạ cần phải sớm ngày kế nhiệm vị trí quốc quân, để tránh trong nước sinh nội loạn."
Cảnh Thự nhìn Khương Hằng, một tay Khương Hằng ở trên mu bàn tay y nhẹ nhàng vỗ vỗ, không hề nhiều lời.
"Các vị có dị nghị gì không?" Khương thái hậu lại nói.
Không có người phản đối, một đêm này, nước Ung rốt cuộc cũng quay về tới quỹ đạo.
Khương thái hậu lại nói: "Một khi đã như vậy, vậy hãy để lại thời gian cho chúng ta, để người một nhà chúng ta làm bạn ở bên người Vương bệ hạ những giây phút cuối cùng."
Mọi người sôi nổi đứng dậy, cáo lui. Khương Hằng không biết mình có tính à "Người nhà" hay không, Khương thái hậu liền nhìn Khương Hằng nói: "Hằng Nhi, ngươi cũng lưu lại."
Vì thế trong điện chỉ còn lại năm người Thái Tử Lung, Cảnh Thự, Khương Hằng, Trấp Lăng, Khương thái hậu.
Sau yên lặng một lúc lâu, Khương thái hậu thở dài, đứng dậy, Trấp Lăng vội tiến lên đỡ nàng.
"Ta có ba đứa con," Khương thái hậu nói, "Đứa đầu là Lang Nhi, sau đó là Tông Nhi, đứa cuối cùng là Lăng Nhi."
"Nương." Nước mắt Trấp Lăng lăn lộn trong hốc mắt.
Khương thái hậu nói: "Trước đây ta nghe nói, người Dĩnh cũng vậy, người Lương cũng thế, hoặc là người Trịnh...... trong Vương thất, anh em bất hoà, thủ túc tương tàn, luôn cảm thấy không thể tưởng tượng được, huynh đệ a, làm sao có thể tàn sát nhau đâu?"
Trấp Lăng ngay lập tức biến sắc, không biết lời nói của mẫu thân có ý gì, lúc trước sau khi trưởng huynh Trấp Lang chết, trong triều dã cũng có lời đồn đãi là Trấp Tông giết Trấp Lang, nhưng nàng chưa bao giờ từng tin tưởng.
"Có một ngày, ta nghe thấy nước Lương truyền đến tin tức, Tất Hiệt giết ca ca y, Thái Tử Tất Thương," Khương thái hậu nhìn Cảnh Thự nói, "Chính là ở ngay trong điện cách nơi này không xa."
"Ta biết," Cảnh Thự nói, "Năm ấy ta mới vừa tròn năm tuổi, Tất Thương hẳn cũng là cha ta giết, chỉ là không có mấy người biết thôi."
"Cái chết của Thái Tử Thương," Khương thái hậu nói, "Cũng không phải là chuyện đầu tiên từ xưa đến nay, tuy là chết ở trong tay Cảnh Uyên, lại cũng không có bao nhiêu liên quan đến hắn."
Mấy người dĩ nhiên minh bạch ý của Khương thái hậu: Tất Thương tuy chết ở trong tay Cảnh Uyên, nhưng món nợ này lại tuyệt không có thể tính ở trên đầu nước Ung, dù sao người phát động kế hoạch chính biến này, là thượng tướng quân đoạt quyền năm đó Trọng Văn.
"Mẫu hậu?" Trấp Lăng bỗng nhiên thay đổi xưng hô, cảm thấy lời nói hôm nay của Khương thái hậu, lại đã lộ ra một cổ không khí quỷ dị, nàng muốn biểu đạt điều gì?
Thái Tử Lung cũng cảm giác được, run giọng nói: "Vương tổ mẫu?"
Khương thái hậu đứng ở trước điện, nhìn ánh nắng chiều hoa mỹ phía ngoài cung An Dương, lẩm bẩm nói: "khi Lang Nhi còn sống, hắn là quốc quân thích hợp nhất Đại Ung, Tông Nhi lên thay thế, là không còn sự lựa chọn nào, năm ấy Trấp Lung còn nhỏ."
"Anh chết em kế tục," Khương Hằng nói, "Không làm trái thiên hạ chính thống. Cô tổ mẫu, ta cảm thấy điều này hợp tình hợp lý."
Thái Tử Lung đầy mặt nghi hoặc, vì sao Khương thái hậu sẽ cùng với Khương Hằng bà con xa, thảo luận vấn đề chính thống của vương vị? Trấp Lăng lại phảng phất cảm giác được điều gì, khó có thể tin tưởng mà mở to hai mắt nhìn Khương Hằng, môi bắt đầu phát run. Nàng rốt cuộc cũng đã nhận ra, lại đã quá muộn.
Một khắc đó, trên lưng Trấp Lăng nhất thời tê dại.
"Chúng ta là người nhà," Khương thái hậu nói, "Cho dù tương lai phát sinh chuyện gì, ta đều hy vọng đám cháu trai ta tương thân tương ái. Người Việt chúng ta, không giống như bọn họ, chúng ta là người, không phải súc sinh."
Khương Hằng trong nháy mắt minh bạch được ẩn ý của Khương thái hậu—— nàng sẽ không ngăn trở Khương Hằng làm bất kỳ chuyện gì, bởi vì hắn mới là Thái Tử chân chính, hắn là cháu đích tôn của nàng, giống như Trấp Lung, bọn họ đối với nàng mà nói, là giống nhau.
Nhưng nàng tuyệt không hy vọng nhìn thấy giữa Khương Hằng cùng Trấp Lung giết hại lẫn nhau, ân oán của Trấp Lang cùng Trấp Tông, đến đây cần phải kết thúc. Giả như có một ngày Khương Hằng đoạt lại vương vị, nàng cũng hy vọng Khương Hằng cùng Cảnh Thự có thể đối xử tử tế với Trấp Lung, không cần nhổ cỏ tận gốc giống Tất Thương cùng Tất Hiệt, máu nhiễm cung đình.
Nàng nói "Người Việt", đúng là nhấn mạnh thân phận của Khương Hằng, Thái Tử Lung cách một thế hệ, đã không tính là người Việt, nơi này chỉ có ba người hắn cùng Cảnh Thự, mẫu thân Trấp Lăng là người Việt.
"Đó là dĩ nhiên." Khương Hằng đáp ứng thỉnh cầu của Khương thái hậu.
"Nương?" Trấp Lăng lại một lần sửa lại xưng hô.
Khương thái hậu ý vị thâm trường, liếc nhìn Trấp Lăng một cái, không có trả lời, quay đầu nhìn về phía Cảnh Thự, nhìn chằm chằm y, chờ đợi y tỏ thái độ.
Thái Tử Lung bỗng nhiên lấy lại tinh thần, nhưng lại hiểu lầm thâm ý trong lời nói của Khương thái hậu, miễn cưỡng cười: "Vương tổ mẫu, ngài đang nói gì vậy? Sẽ không, chúng ta là huynh đệ."
Cảnh Thự giương mắt, cùng Khương thái hậu đối diện, đọc ra tình cảm trong mắt nàng: Ngươi nhẫn tâm sao? Nhìn một người đệ đệ khác của ngươi, ngươi nhẫn tâm sao?
"Ca." Khương Hằng mỉm cười, lắc lắc tay Cảnh Thự.
Cảnh Thự lại cùng Khương Hằng đối diện, Khương Hằng gật gật đầu.
"Ta sẽ bảo hộ hai người bọn họ," Cuối cùng Cảnh Thự nhìn Khương thái hậu nói, "Sẽ không để bất kỳ một người nào trong Hằng Nhi cùng Trấp Lung chịu thương tổn. Trừ phi...... thôi, dù sao ta đồng ý với người, vương tổ mẫu."
Khương thái hậu biết đây là nhượng bộ lớn nhất Cảnh Thự có thể làm, y chỉ có thể hứa hẹn đến mức này.
Nàng lại lần nữa xoay người, đi đến bên giường Trấp Tông, một tay nhẹ nhàng ấn ở trước ngực Trấp Tông.
"Trừ phi cái gì?" Trấp Lăng nghĩ tới kết quả đáng sợ nhất kia, giọng nói phát run.
"Trừ phi hai người bọn họ tranh cãi." Cảnh Thự nói.
Thái Tử Lung càng thêm nghi hoặc, dở khóc dở cười, lại nghĩ tới một câu chính mình vẫn luôn muốn nói.
"Nếu ta cùng Hằng Nhi tranh cãi," Thái Tử Lung nói, "Ca, ngươi sẽ giúp ai?"
Khương Hằng không có trả lời, biết câu trả lời là không thể tránh khỏi, trong lòng Thái Tử Lung trước nay cũng biết rõ ràng.
"Ta đương nhiên là giúp Hằng Nhi," Cảnh Thự nói, "Ngươi còn không biết sao?"
Thái Tử Lung cười nói: "Ta đương nhiên biết, chỉ là luôn muốn nghe chính miệng ngươi nói một tiếng."
"Không," Khương Hằng nói, "Y sẽ giúp người chiếm lý, ta hiểu tính tình y. Nhưng mà ta nghĩ, hai người chúng ta sẽ không tranh cãi. Đừng làm y khó xử, có phải hay không?"
Thái Tử Lung vui vẻ, cười trong chốc lát, hốc mắt lại đỏ lên, gật gật đầu.
"Sẽ không," Thái Tử Lung nhắc lại nói, "Ở trước mặt phụ vương, ta thề, đời này cùng Hằng Nhi, cùng ca ta, chúng ta là huynh đệ, là người nhà."
Tâm tình Trấp Lăng phức tạp, nhìn về phía Khương thái hậu, Khương thái hậu rút về tay đặt ở trên ngực Trấp Tông.
Trấp Tông thong thả hơi thở, toàn thân run rẩy, lại đã không thể biểu đạt ý đồ cuối cùng của mình.