Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 175: Lu giấy phế



"Ngươi không nên nhiều lời với nàng," Giới Khuê trách cứ, "Tổ mẫu ngươi sẽ giải thích rõ ràng mọi chuyện với nàng."

Khương Hằng nói: "Nàng cũng là cô cô ta, là người thân ta, ta không phải vì chân tướng."

Giới Khuê thở dài, nói: "So với nàng, ngươi mới là người nên cẩn thận ngẫm lại, sau khi trở lại An Dương nên đối phó với đường huynh ngươi như thế nào đi."

"Ta sẽ không đối phó y." Khương Hằng đưa ra một cái đáp án ngoài dự liệu của Giới Khuê, "Không chỉ có sẽ không, lúc này còn cần thiết bảo hộ y, nếu không nước Ung chắc chắn sẽ đại loạn, thật vất vả mới đi đến cục diện hiện giờ, cách ngày Thần Châu lại thống nhất lần nữa, đã rất gần."

Cảnh Thự ngồi ở bên lửa trại, nghe thấy hai người nói chuyện, cũng không có mở miệng.

"Rất gần?" Giới Khuê dở khóc dở cười nói, "Bốn nước chỉ còn một nước, ngươi nói với ta 'rất gần'?"

"Đúng vậy," Khương Hằng gật đầu nói, "Đêm dài đã qua, ánh ban mai đã ở trước mắt."

Câu trả lời này không chỉ có Giới Khuê, thậm chí Cảnh Thự cũng thực khó hiểu, cục diện nước Ung hiện giờ gặp phải muốn nói đến chuyện thống nhất thiên hạ, còn rất xa rất xa. Ở trong mắt Khương Hằng, lại đã gần đến chỉ cách một bước xa.

"Vậy tương lai thì sao?" Cảnh Thự không có tiếp tục dây dưa với cái đề tài này, nói, "Sau này ngươi cũng sẽ gặp phải cửa ải khó khăn."

Khương Hằng nói: "Chuyện tương lai, có một nửa còn muốn xem Trấp Lung, một mình ta nói không tính."

Giới Khuê yên lặng một lát, thay đổi chủ ý, nói: "Được rồi, ngươi liệu mà làm, ta không miễn cưỡng ngươi. Nhưng mà, ngươi đừng quá ngây thơ, ngây thơ ở trên người tiểu hài nhi từ trước đến nay thực làm cho người ta thích, nhưng ngươi không thể vĩnh viễn làm một tiểu hài nhi."

"Cảm ơn ngươi nhắc nhở." Khương Hằng mặt không cảm xúc nói.

Cảnh Thự bỗng nhiên nở nụ cười, nói: "Ai nói? Ta rất thích."

Giới Khuê biến mất ở trong rừng cây, Khương Hằng trở lại bên người Cảnh Thự nằm xuống. Hôm sau Ung quân khởi hành, lại qua năm ngày sau, bọn họ cuối cùng cũng đến vương đô mới An Dương.

Tin tức Trấp Tông bị ám sát đã trước một bước truyền quay lại An Dương, tộc trưởng các tộc nhận được tin báo, rối rít không mời tự đến, trở lại bên người Thái Tử Lung. Trong một đêm Vương đô tràn ngập không khí khẩn trương, nhưng trước mắt trên dưới cả nước chỉ biết Trấp Tông bị thương, cũng không rõ ràng thương thế tới mức nào.

Mấy năm trước Trấp Tông ở Ngọc Bích quan bị ám sát cũng làm dư luận xôn xao, lòng người hoảng sợ, nhưng ông ta thực mau liền khỏe lại, lúc này nói không chừng cũng như vậy.

Cảnh Thự hộ tống xe ngựa bí mật tiến vào trong cung An Dương, biệt cung xây dựng ở trên sườn núi, Khương Hằng kiên trì đi bộ đi lên, một đường đi có chút thở hổn hển, chỉ không biết lúc trước mỗi ngày Tất Hiệt ở ngoài vương cung bò lên bò xuống, có phải cũng mỏi mệt giống như vậy hay không?

Thái Tử Lung bị lệnh cưỡng chế đóng cửa ăn năn, hiện giờ lệnh đóng cửa đã giải trừ, Cảnh Thự không có triệu tập quần thần, để Thái Tử Lung gặp phụ thân trước.

Thái Tử Lung đầu tiên là gặp Cảnh Thự cùng Khương Hằng, trước lần lượt ôm lấy hai người, lại gắt gao ôm Cảnh Thự không buông.

"Các ngươi đều còn sống," Thái Tử Lung ngậm nước mắt, run giọng nói, "Thật sự là vạn hạnh trong bất hạnh."

Khương Hằng quan sát Thái Tử Lung, phát hiện y thành thục hơn một chút so với trước đây, mỗi một lần sau khi tách ra rồi gặp lại, hắn đều cảm thấy Thái Tử Lung đang không ngừng trưởng thành.

Khương Hằng thở dài, cùng Thái Tử Lung ở trong điện ôm nhau, cái ôm kia, còn đáng giá hơn thiên ngôn vạn ngữ.

Thái Tử Lung thấp giọng nói: "Không có việc gì, đều đã trở lại, đều đã trở lại......"

Ánh mắt Cảnh Thự lại vô cùng phức tạp, Khương Hằng lướt qua đầu vai Thái Tử Lung, cùng Cảnh Thự đối diện, sau đó vỗ vỗ lưng Thái Tử Lung, ý bảo tốt rồi, mọi chuyện đã kết thúc rồi.

"Đi xem phụ vương đi." Cảnh Thự ra hiệu.

Thái Tử Lung đi vào trước giường nhìn Trấp Tông, liền bi thương không thôi, khóc lớn lên, y ngồi ở bên giường, gắt gao nắm tay Trấp Tông, Trấp Tông nghe được tiếng khóc của con trai, từ trong hôn mê tỉnh lại, bị y nắm lấy tay, ngón tay lại không có cách nào nhúc nhích.

Ngay sau đó, trong điện một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng khóc của Thái Tử Lung. Khương Hằng cùng Cảnh Thự tách ra ngồi xuống, nghe được ngoài điện thông truyền: Quản tướng, Lục tướng cầu kiến.

Quản Ngụy chống trượng, biết được Ung Vương bị ám sát, vội vàng từ Lạc Nhạn tới đây, trong một đêm già đi không ít, tóc đã hoàn toàn bạc trắng.

Lục Ký cũng đã từ Tầm Thủy trở lại, mang theo nghi hoặc đánh giá Khương Hằng, không có hỏi nhiều. Hai người đầu tiên là xem xét thương thế Trấp Tông, một khắc kia Trấp Tông há miệng ra, phảng phất như có điều gì muốn nói, lại không phát ra được tiếng.

"Thái Hậu đang ở trên đường tới đây," Quản Ngụy nói, "Trước chạng vạng ngày mai nhất định có thể tới."

"Trên người Thái Hậu có thương tích," Khương Hằng đáp, "Không nên lặn lội đường xa như vậy."

"Nàng chỉ còn lại một đứa con trai, hiện giờ cũng đã sắp chết," vẫn là giọng nói nhu hòa trước đây, Quản Ngụy nói, "Dù sao cũng muốn tới nhìn một lần."

Lục Ký trước đó đã nhận được quân báo, lại kỹ càng tỉ mỉ điều tra qua, y nghi hoặc so với Trấp Lăng càng sâu hơn, nhưng trước mắt đều không phải là thời điểm truy trách, huống chi không có chứng cứ, cũng không truy cứu được trách nhiệm gì.

Thái Tử Lung dần nín khóc, Quản Ngụy lại nhìn Thái Tử Lung nói: "Điện hạ, ngàn vạn nén bi thương, không thể quá thảm thiết, kế tiếp mới là thời điểm quyết định sinh tử tồn vong Đại Ung ta."

Quản Ngụy nói lời này, lại nhìn về phía Khương Hằng cùng Cảnh Thự.

"Ta sẽ ổn định trong nước," Cảnh Thự nghiêm túc nói, "Trong triều liền giao cho các ngươi, hai vị tướng quốc."

Quản Ngụy vốn đã quyết định ở Lạc Nhạn làm bạn cùng Khương thái hậu dưỡng lão, lúc này không thể không tới, chỉ cần ông ấy cùng Lục Ký tin tưởng bọn họ, thì cục diện nước Ung có thể tạm thời duy trì một đoạn thời gian.

Thái Tử Lung nỗ lực gật đầu, Trấp Tông thật sự đã giết quá nhiều người, sau khi vào quan ông ta ước chừng đã giết gần mười vạn người, giống như nỗi cơn điên loạn, ai nói cũng không nghe.

Hành vi giết chóc của ông ta, trong nửa năm này vẫn luôn bị triều thần phản đối. Trước khi chinh phạt nước Trịnh, hai cha con còn tranh cãi đến vô cùng không thoải mái, dẫn tới Thái Tử Lung bị lệnh cưỡng chế ăn năn, Trấp Tông tràn đầy tự tin, chỉ đợi mình đắc thắng trở về, chứng minh là mình anh minh quyết đoán để làm con trai cúi đầu.

Mà điều Thái Tử Lung lo lắng nhất, cuối cùng đã xảy ra, phụ thân phải chịu điều này so chết còn thống khổ hơn.

Lục Ký nghĩ nghĩ, nói: "Chờ Thái Hậu trở về lại thương nghị thêm đi, mấu chốt là mời danh y, nói không chừng còn có thể cứu chữa."

"Nói không chừng còn có thể cứu chữa" đã bán đứng ý nghĩ thật lòng của Lục Ký, người nói như vậy, đại khái đều đã biết kết quả cuối cùng chính là "Không cứu được".

Danh y Trung Nguyên trong chiến loạn mấy năm liên tục chẳng biết đã đi đâu, Khương Hằng chỉ nhớ rõ một người tên Công Tôn Võ, tung tích Công Tôn Võ hiện giờ cũng không rõ, y cùng Trịnh người quan hệ rất tốt, cho dù tìm được, Lục Ký cũng không dám để y tới thử.

Mấy ngày liền, bọn họ chỉ có thể phái người về Lạc Nhạn, nhưng với nước Ung mà nói, y đường ở trong tay quan phủ nắm giữ, phần lớn là quân y, đám đại phu tới tới lui lui, ra ra vào vào vương cung An Dương nhiều ngày, cuối cùng kết luận đều chỉ có một:

Không thể rút ra xiên tre, cầm cự qua ngày thôi, cầm được bao lâu thì hay bấy lâu.

Vì thế Trấp Tông liền sống sờ sờ mà bị đóng lại yết hầu, nằm ở trên vương giường kéo dài hơi tàn, xiên tre kia thẩm thấu máu, đã biến thành màu tím đen. Thái Tử Lung cẩn thận lấy ống lau đút cho ông ta một chút nước, làm yết hầu dễ chịu hơn mợt chút, Trấp Tông ngay cả nuốt xuống cũng khó khăn, người mỗi ngày một gầy ốm đi.

"Ngươi quay về Đông Cung như cũ đi." Cảnh Thự nói với Khương Hằng.

Thái Tử Lung lấy lại tinh thần, nói: "Còn có rất nhiều chuyện phải làm, Hằng Nhi trở về thì tốt rồi."

Nói, Thái Tử Lung tháo xuống Ngọc Quyết, đưa cho Khương Hằng, nói: "Ngươi có thể dùng Ngọc Quyết, tạm lãnh Đông Cung."

Cảnh Thự nhìn chăm chú Ngọc Quyết, Khương Hằng lại không có nhận, nói: "Vốn dĩ chính là chuyện ta nên làm."

"Nhận lấy." Cảnh Thự nói.

Khương Hằng khăng khăng không nhận, đứng dậy rời bàn, tiến đến tiếp quản rất nhiều chính vụ Đông Cung, thay Thái Tử Lung tạm thời sử dụng chức trách trữ quân. Cảnh Thự lại làm bạn một chỗ cùng Thái Tử Lung ở trong chính điện, miễn cho trước khi chết Trấp Tông không chịu khống chế, nói những lời không nên nói.

Mục đích của Cảnh Thự thực rõ ràng, một khi Trấp Tông muốn giết Khương Hằng thì chính là kẻ địch của hắn, niềm tin của hắn ủng hộ sự vô tình của hắn, có khi thậm chí làm Khương Hằng có chút khiếp sợ, Cảnh Thự muốn theo tới cuối cùng, xác nhận Trấp Tông hoàn toàn chết mới thôi.

"Ngươi nên tiếp nhận Ngọc Quyết," Giới Khuê hiện thân ở trong bóng tối, đuổi kịp Khương Hằng, nói, "Vừa rồi là cơ hội rất tốt."

Khương Hằng nhìn Giới Khuê liếc mắt một cái, nói: "Không có nó, ta không phải là ta sao?"

Giới Khuê nói: "Ngươi cố chấp tựa giống như cha ngươi."

Khương Hằng hỏi: "Cha nào nha?"

Giới Khuê cười. Khương Hằng rảo bước tiến tới Đông Cung, một đám quan viên trẻ tuổi đang chờ —— trong khoảng thời gian Thái Tử đóng cửa ăn năn, bọn họ ở Đông Cung An Dương xử lý chính sự trong nước, cuộc sống thật sự giống như đi trên băng mỏng.

Nguyên nhân bởi vì Trấp Tông lạm dụng quyền uy ngày một tăng thêm, bọn họ cần phải nghiền ngẫm ý đồ của Ung Vương để chế định chính vụ, hơi có chút vô ý, liền sẽ đối mặt với lửa giận của Trấp Tông, đưa tới họa sát thân.

Khương Hằng nhìn lướt qua, thấy thành viên nòng cốt thành Lạc Nhạn tựa hồ đều tới, đám người Tằng Vanh, Chu Du cùng một đám thanh niên, đều là môn khách Đông Cung năm đó khi thực hiện biến pháp. Hiện giờ đã lãnh các chức quan, chờ đợi sự chuyển giao không thể tránh khỏi để Thái Tử Lung kế vị.

"Khương đại nhân," Tằng Vanh ngẩng đầu nói, "Ngươi cuối cùng cũng đã trở lại, còn đang nghĩ khi nào mới có thể gặp lại."

"Cuối cùng đã trở lại." Khương Hằng nói, "Mọi người còn tốt chứ? Thiếu nhiều người như vậy?"

"Không có ở bàn," Tằng Vanh nói, "Chính là đã chết."

Khương Hằng không hỏi chết như thế nào, nhưng đệ tử sĩ tộc đều ở đây, nói vậy là Trấp Tông cố kỵ ích lợi sĩ tộc, sẽ không tùy tiện động tới bọn họ. Chỉ là nhìn thấy lần lượt từng đồng liêu Hàn tộc, bởi vì đưa ra phản đối ý kiến Trấp Tông liền bị chém đầu, cũng là một đám thế gia chung quy cũng là cảm thương cho đồng loại.

Vị trí của Khương Hằng vẫn còn, cho dù dời đô, Thái Tử Lung cũng chưa từng loại bàn của hắn, Cảnh Thự, cùng với đám người Ngưu Mân.

"Người nếu đã đi rồi," Khương Hằng nói, "Còn giữ vị trí làm cái gì? Người sẽ càng ngày càng nhiều, rất nhanh thôi những cái bàn này liền cần phải bỏ đi."

"Y kiên trì," Tằng Vanh nói, "Trong lòng không bỏ xuống được, cứ luôn giống như một tiểu hài nhi, chúng ta cũng đã từng khuyên qua."

Khương Hằng trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng nói: "Vậy thì tùy y đi."

Chu Du nói: "Làm sao bây giờ? Chúng ta cũng không thể gặp Vương bệ hạ, Thái Tử điện hạ đã có một thời gian chưa đến đây, sau khi đóng cửa ăn năn, liền không nhìn thấy y. Ngày thường đều là tự xử lý chính vụ."

Khương Hằng ngồi lên vị trí của mình, ở bên cạnh bàn Thái Tử Lung, nói: "Các ngươi đang làm cái gì? Lấy ra đây nhìn xem?"

"Chế độ bốn giai cấp," Tằng Vanh đẩy cho Khương Hằng một quyển công văn, nói, "Đang làm thử."

"Hủy bỏ thôi." Khương Hằng không lưu tình chút nào mà nói.

Một đám quan viên trẻ tuổi yên lặng, Khương Hằng nói: "Chính vụ Đông Cung trước mắt do ta toàn quyền xử lý, Lục Ký tới ta lại giải thích cho ông ta, đây chính là cơ hội rất tốt, không thừa dịp lúc này nhanh nhanh đem cái nồi này ném đi, sau này đừng trách ta muốn quản cũng quản không được."

Mọi người lấy lại tinh thần, lập tức lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, Tằng Vanh cười, tiếp nhận công văn Khương Hằng ném trở về, trở thành vô hiệu.

"Lệnh trưng binh," một quan viên gọi là Bạch Hoán nói, "Trước cuối thu cần ở Trung Nguyên điều động 30 vạn lính, để công phạt nước Dĩnh, bổ sung binh cho trận chiến nước Trịnh......"

"Hủy bỏ thôi," Khương Hằng không lưu tình chút nào nói, "Dựa theo tân pháp đầu năm tiến hành."

Chu Du: "Hủy bỏ toàn bộ thương lộ đên hai nước Lương Trịnh, gia sản thương nhân sung công......"

Khương Hằng: "Hủy bỏ đi, ông ta điên rồi sao?"

Mọi người không dám nói tiếp, dù sao Trấp Tông còn chưa có chết, vạn nhất xuất hiện kỳ tích không chết mà sống lại, nhất định sẽ lấy máu Khương Hằng tế kiếm Thiên Tử đầu tiên. Nhưng mọi người đối với hành động của Trấp Tông trước nay đều không tán đồng, lập tức thừa cơ hội này, vô số pháp lệnh bay tứ tung, toàn bộ ném cho Tằng Vanh, Tằng Vanh lại ném toàn bộ vào lu giấy phế thải phía sau.

"Lệnh lao dịch, mở rộng sông đào lớn, thành lập thuỷ quân để xuôi Nam......"

"Hủy bỏ đi, không có tiền."

"Thu thập kim loại trong cả nước, đúc tám mươi mốt đỉnh thiên tử......"

"Hủy bỏ, ôm cái gì xuân thu đại mộng?"

"Lệnh hôn phối, đem nữ tử trẻ tuổi đăng ký trong danh sách......"

"Hủy bỏ."

"Trục xuất kẻ sĩ bốn nước......"

"Hủy bỏ."

"Trùng kiến vương cung......"

"Hủy bỏ."

Khi Khương Hằng liên tiếp "Hủy bỏ", Đông Cung rốt cuộc như trút được gánh nặng, Tằng Vanh nhẹ nhàng thở ra, rất nhiều pháp lệnh lúc trước đo Trấp Tông võ đoán quyết định, một khi thi hành xuống, chỉ sợ lãnh địa thật vất vả mới chiếm được, liền sẽ bị bá tánh tạo phản, lại lần nữa đuổi ra khỏi quan.

Trong yên tĩnh, cuối cùng Tằng Vanh nói: "Đã không còn, khương Thái Sử."

Khương Hằng trầm mặc một lát, nói: "Chu Du phát ra thông điệp thông tri các quốc gia, hội minh năm nước sẽ tiến hành như cũ, sửa lại thành mùa đông."

Chu Du "Ừ" một tiếng, Khương Hằng lại nhìn mọi người nói: "Chuẩn bị cho Thái Tử kế vị công việc của quốc quân, cùng Lục tướng chuyển giao."

"Nước không thể một ngày không có vua," Bạch Hoán gật đầu nói, "Nên như thế."

Khương Hằng trầm mặc một lát, lại nói: "Bắt đầu thảo luận chương trình liên nghị, trong mười năm, thiên hạ ngưng chiến, nghỉ ngơi lấy lại sức. Lương Vương Tất Thiệu tuy là quân vương mất nước, nhưng vẫn là do thiên tử phong vương, người Ung chiếm lãnh địa này, kế tiếp phải làm như thế nào trấn an người Lương trước, lại cùng Tất Thiệu trao đổi, phải đưa ra một lời giải thích."

Tằng Vanh không nói gì, chuyện này vô cùng khó giải quyết, nếu mặc kệ, công khai chiếm quốc thổ nước Lương, chỉ sợ người Lương sớm hay muộn cũng có một ngày muốn làm phản; nhưng đem thổ địa tới tay nhường ra, phải nói thế nào với tướng sĩ chết trận?

"Ta tin tưởng ngươi có biện pháp." Khương Hằng nhìn Tằng Vanh nói.

Tằng Vanh nói: "Đây là quốc sách quan trọng đại, cần phải hết sức cẩn thận."

Khương Hằng gật gật đầu, lại nói: "Một lần nữa đo đạc lại thổ địa, đem toàn bộ đồng ruộng đất đai chúng ta chiếm tới, dựa theo nguyên tắc chia ruộng nước Ung mà phân phát, phân cho dân Trung Nguyên, sau khi huỷ bỏ chế độ bốn giai cấp, mỗi người đều có thể trồng trọt. Việc này có thể cùng Quản tướng thương lượng, nhân lúc ông ấy còn ở, sau quốc tang có lẽ ông ta liền phải trở về."

Tằng Vanh đáp: "Là đạo lý này."

Khương Hằng xử lý xong chính vụ, Tằng Vanh đưa cho hắn một phần công văn khác, ý bảo hắn xem, lại không có lộ ra.

Đó là thương nghị hôn sự của Cơ Sương cùng Thái Tử Lung, trước khi Trấp Tông xuất chinh đã định ra. Khương Hằng hiểu chuyện này cũng không phải chuyện đùa, vừa là quốc sự nước Ung, cũng là gia sự vương thất.