Không có người nào lên tiếng, ngoài nước Đại ra thì ba nước còn lại dĩ nhiên đều đứng về phía ngưng chiến. Khương Hằng chẳng qua là là đem bản chất thật sự của toàn bộ hết thảy nói rõ ràng ra mà thôi, trong lòng mọi người đều rất rõ ràng, chỉ là không có ai muốn nói ra.
Hoặc là một trận hỗn chiến cuối cùng, người thắng được tất cả, người thua diệt quốc, trả giá đắt bằng sinh mệnh của ngàn vạn bá tánh cùng binh lính, cuối cùng do một quốc gia mạnh mẽ nhất cùng quân vương tới thống trị thiên hạ.
Hoặc là lúc này buông xuống toàn bộ khúc mắc, thỏa hiệp, cũng thương lượng ra một cái biện pháp để tất cả mọi người có thể tạm thời bình an không có việc gì. Mỗi một bên đều cần phải nhường ra một phần ích lợi của mình, tới phục tùng sự kiểm soát cùng điều hành của thiên tử.
Đạo lý thì mỗi người đều hiểu, nhưng cũng không dễ dàng làm được như vậy.
"Nói cũng phải." Lương Vương Tất Thiệu nói, "Tạm thời buông bỏ toàn bộ thù hận đi, đều đã qua."
Y nhìn Long Vu, Chư Lệnh Giải, Mị Thanh cùng Hùng Phi nghiêm túc mà nói: "Nhắc lại chuyện cũ, lại có ích gì? Người chết đã chết rồi, bây giờ là thế giới của người còn sống."
Khương Hằng nhìn chăm chú Tất Thiệu chỉ có mười hai tuổi, biết y cùng bản thân mình lúc trước có lẽ có suy nghĩ giống nhau. Khi Thái Tử Linh trả giá sinh mệnh, liền đem một chút hy vọng cuối cùng phó thác cho Khương Hằng cùng Cảnh Thự, mà Long Vu cùng một đám thần Trịnh cũng sớm đã hiểu được di nguyện của Triệu Linh, Khương Hằng là hi vọng cuối cùng của bọn họ.
"Ta tán thành." Long Vu nói.
Chư Lệnh Giải giống như còn có chuyện muốn nói, cuối cùng, y không có phản bác Long Vu.
Nước Ung nước đầu tiên nhượng ra lợi ích, đây cũng là điều Khương Hằng đã nhắc nhở qua Trấp Lung, cần thiết có một bên tới mở ra cái lổ hổng này, nếu không tranh chấp sẽ không ngừng nghỉ.
"Lương Vương lòng có vương đạo." Khương Hằng nhẹ nhàng nói, lại hỏi Mị Thanh: "Như vậy các ngươi thì sao?"
Mị Thanh đem một tay đặt ở trên mu bàn tay Hùng Phi, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ.
"Khương đại nhân," Mị Thanh đáp, "Sau chúng ta, chính là quốc dân nước Dĩnh, mong ngài hiểu cho."
"Đương nhiên hiểu." Khương Hằng đáp, "Ngươi có yêu cầu gì?"
Mị Thanh trầm ngâm một lát, lại hỏi: "Khương đại nhân muốn trong quốc quân năm nước, chọn ra thiên tử mới sao?"
Khương Hằng đáp: "Đúng vậy."
Cuối cùng cũng đến một bước quan trọng nhất.
Cuối cùng Khương Hằng nói: "Dựa theo di mệnh của Thiên tử, người kế nhiệm do ta lựa chọn, tuy nói là như vậy, nhưng ta vẫn hy vọng nghe một chút ý tứ của quốc quân các chư hầu. Trước hết, sau khi ta chọn Trấp gia, vừa đảm nhiệm Ung Vương, Trấp Lung tới trở thành thiên tử mới."
Trên thái dương Trấp Lung chảy xuống mồ hôi.
Mọi người trong nháy mắt bất ngờ, lộ ra thần sắc quỷ dị, trước khi mọi người tới đều đã thương nghị qua, Khương Hằng vô cùng có khả năng sẽ đem Kim Tỉ giao cho Trấp gia, dù sao trước mắt nhà họ Trấp đã trở thành người thắng lớn nhất, lại không ngờ Khương Hằng không hề trải tấm lót, cứ như vậy mà nói thẳng ra!
Chư Lệnh Giải lập tức cười to như điên, đánh vỡ không khí yên lặng.
"Y?!" Chư Lệnh Giải nói, "Ngươi để con trai một kẻ điên lên làm thiên tử?! Phụ thân y, cùng với bốn nước có thù không đội trời chung!"
Trấp Lung không nói gì, trên mặt lộ vẻ lạnh nhạt.
Khương Hằng nói: "Phải, nếu các vị không đồng ý, cũng có thể đề cử ra thiên tử mới. Ta tới nghe đề xuất của các ngươi, các vị chư hầu, không bằng nói một chút? Ai tới ngồi ở vị trí này, có thể làm các ngươi vui lòng phục tùng?"
Lời vừa ra, không có người nào nói tiếp, không thể nào đề cử ra người thích hợp, đây mới là nổi buồn lớn nhất.
Tất Thiệu có thể làm thiên tử sao? Đầu tiên thân là quân vương mất nước, Tất Thiệu ngay cả người trong nước mình đều đã không còn, tiếp theo y chỉ có mười hai tuổi, dưới trướng lại đều là lão thần, nước Lương sớm đã để lộ ra mùi mục nát, giống như Tấn lúc trước.
Triệu Thông có thể làm thiên tử sao? Không thể, tuy là sau Triệu Linh, đầu óc đứa nhỏ này cũng hết sức tinh tường, lại hiểu được đạo nhân nghĩa, nhưng nó không quản được năm quốc gia, ngay cả thân là quốc quân, quản hạt nước Trịnh cũng đã vô cùng khó khăn.
Hùng Phi có thể làm thiên tử sao? Ánh mắt mọi người căn bản là không có người nào dừng lại ở trên người Hùng Phi, chẳng qua cho rằng y là một con rối vội vội vàng vàng dạy dỗ ra, giúp Mị Thanh truyền lời.
Mị Thanh? Sau khi nước Dĩnh bị thiệt hại nghiêm trọng, vị trưởng công chúa chưa bao giờ ra mặt, thậm chí không có kinh nghiệm thống trị quốc gia.
Từ đầu đến cuối, Khương Hằng không có nhìn Lý Cận lấy một cái, hắn biết Lý Tiêu càng không thể, sẽ không có người nào để ý tới Lý Tiêu, Lý Tiêu cũng chưa bao giờ xem người trong thiên hạ là thần dân mình, y chỉ để ý đến nước Đại của mình.
"Nước Ung hiện giờ, đã là minh chứng tốt nhất." Khương Hằng nói, "Khi Trấp Tông còn tại vị, Trấp Lung với kỳ tài của mình làm nước Ung có được sức mạnh xưa nay chưa từng có. Bá tánh giàu có và đông đúc, ai cũng có ruộng đất; trao đổi buôn bán hàng hóa. Quốc lực nước Ung, hiện giờ đã có thể so sánh với nước Dĩnh."
Khương Hằng giải thích: "Ta có niềm tin, để Trấp Lung tới thống lĩnh thiên hạ, trong vòng ba mươi năm có thể khôi phục lại sự hưng thịnh như trăm năm trước, chỉ xem các ngươi có nguyện ý tin tưởng y hay không."
Ứng cử viên được chọn làm Thiên tử xuất hiện quá đột ngột, ngay cả Long Vu cũng cho rằng Khương Hằng sẽ dùng phương thức hòa hoãn tới quyết định, bởi vậy, hội minh liền sẽ lâm vào trong khốn cục tiến thoái lưỡng nan—— không có người nào nguyện ý để Trấp Lung tới đảm nhiệm cái chức vị này, nhưng ai cũng đề xuất được ứng cử viên nào tốt hơn, trong lòng cũng biết rõ ràng, bản thân mình không có cách nào đảm nhận.
"Điều này không có khả năng," Chư Lệnh Giải nói, "Khương đại nhân, vĩnh viễn không có khả năng. Bản thân ngươi làm thiên tử, còn so với người Trấp gia làm còn phục chúng hơn một chút."
Trấp Lung bỗng nhiên nở nụ cười, nhìn Khương Hằng, lúc này y bỗng nhiên nổi lên tính trẻ con, ý tứ là —— ngươi xem đi? Giống như lời ta nói?
Trấp Lung rất rõ ràng, mấy năm nay, nước Ung lớn mạnh là bởi vì biến pháp của Khương Hằng, cùng với tài hoa một đám bộ hạ của mình ở Đông Cung trước đây, bản thân y thậm chí không làm bất kỳ điều gì, chỉ là nghe báo cáo, cũng tin tưởng bọn họ, ủng hộ mọi người trong khả năng cho phép.
Nhưng Khương Hằng rất kiên trì, Khương Hằng nói với y, đây là đạo dùng người, tin tưởng chính mình, cũng tin tưởng người khác là phẩm chất vô cùng đáng quý.
Trấp Lung vẫn luôn đang học tập tin tưởng người khác, khai quật nhân tài ưu tú, cũng ủng hộ bọn họ.
Tựa như lời Khương Hằng nói, làm một quốc quân tốt kỳ thật rất đơn giản —— nguyện ý dùng người, thông thạo dùng người, làm giữa người với người không giết hại lẫn nhau, bản thân mình cũng đừng để bị giết, liền đã thành công.
Đạo lý rất đơn giản.
Trọng hội minh ngày hôm nay, chứng kiến những cuộc cãi vả giống như không bao giờ ngừng nghỉ, y đã dần dần hiểu được, vì sao Khương Hằng nói tin tưởng người khác là đáng quý.
Lý Cận cũng nở nụ cười, nói: "Khương đại nhân có một tấm lòng son, nhưng ngươi đã đến lúc nên chấp nhận hiện thực, không phải mọi người ngồi ở chỗ này tâm sự là có thể giải quyết được vấn đề. Nhìn tới nhìn lui, cũng chỉ như vậy, thứ cho ta không phụng bồi, các vị, nước Đại xin rời khỏi hội minh của các ngươi
"Trước khi đi, ta còn có một câu muốn nói." Lý Cận nhìn mọi người nói, "Cơ Sương công chúa cũng nguyện ý mở ra hội minh năm nước, nghe một chút ý kiến của các vị, nước Ung cần phải trả một cái giá đắt cho hành vi của mình qua mười năm, thậm chí một trăm năm. Nhân gian nên có thiên tử mới, vương đình mới, nhưng không có khả năng là kẻ phế vật này......"
Mọi người ở phía sau Trấp Lung, đã phẫn nộ đến cực hạn, cho dù là Tằng Vanh hàm dưỡng có tốt như thế nào, cũng nhịn không được muốn mở miệng mắng Lý Cận, nếu thật sự đánh trận, để cho mọi ngươi nhìn xem, ai mới là phế vật!
Nhưng Khương Hằng dùng ánh mắt ngăn lại Tằng Vanh. Hắn biết nước Đại không có khả năng đồng ý, lần này tiến đến chẳng qua là thăm dò, hắn cũng không để bụng ý tưởng của Cơ Sương, nước Ung đã biểu đạt ra thành ý đến cực hạn, đổi lại là Trấp Tông, căn bản sẽ không trả lại An Dương, ông ta chỉ biết đánh giặc, ông ta chỉ có một con đường để đi.
Khương Hằng dựa vào nỗ lực không ngừng, dưới sự ủng hộ của Trấp Lung, thành công mà thuyết phục triều đình nước Ung mở ra một con đường khác. Chỉ cần hai nước Lương Trịnh nguyện ý, nước Dĩnh còn có thể ra sức bàn bạc, chỉ cần có ba nước này ủng hộ, liền không cần sợ hãi nước Đại uy hiếp.
Phản ứng của Lý Cận, cũng nằm trong dự đoán của Khương Hằng, cũng đã thương lượng xong đối sách từ trước.
"Cho nên Lý Tiêu nguyện ý làm thiên tử?" Trấp Lung lễ phép nói, "Gọi y lại đây, có chuyện từ từ thương lượng, chỉ cần mọi người thừa nhận y, ta nguyện ý ủng hộ."
Mọi người càng khinh thường Lý Tiêu hơn Trấp Lung, thậm chí đối với Cơ Sương cũng không có bao nhiêu hảo cảm.
Lý Tiêu giết cha ruột Lý Hoành, mà Lý Hoành tội không đáng chết.
Cái chết của Lý Hoành, không có nhân danh đại nghĩa, ngay cả Lý Mịch cũng chết oan chết uổng; Động cơ của Lý Tiêu chỉ là đoạt quyền, đây là nét bút hỏng lớn nhất của một vương tử.
Huống chi nước Đại trước nay chỉ là lạnh nhạt ngồi nhìn Trung Nguyên phân tranh, mỗi lần chỉ xuất công không xuất lực, trận chiến lúc trước ở thành Lạc Nhạn, Trịnh cùng Đại kết minh, nước Đại lại chậm chạp không tăng cường binh mã, chỉ ở trong lãnh thổ nước Ung đánh cướp khắp nơi, cũng gián tiếp dẫn tới thảm bại của Thái Tử Linh.
Khi An Dương nước Lương huỷ diệt, Lý Tiêu thậm chí còn cùng Trấp Tông kết minh, ở sau lưng quạt gió thêm củi, nước Đại lấy thương mại làm giàu, đặc điểm đứng đầu của thương nhân chính là trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, thứ hai là hai bên không giúp đỡ bên nào, đợi sau khi lưỡng bại câu thương*, lại ra mặt nhặt của hời.
*Lưỡng bại câu thương: Hai bên đều cùng thiệt hại.
Lý Tiêu này không hề có uy vọng đáng nói, cho dù lên làm thiên tử, cũng chỉ sẽ ức hiếp người dân Trung Nguyên, đem tài phú sung nhập vào quốc khố Tây Xuyên, đó là điều không có bấy kỳ một chư hầu nào muốn nhìn thấy.
"...... Nhàn thoại ít thôi." Lý Cận nhìn các chư hầu ôm quyền nói, "Sương công chúa mới là tương lai của thiên hạ này, sau này Tây Xuyên sẽ gửi thông điệp tới, đợi......"
Khương Hằng nhìn Lý Cận, hắn đã chuẩn bị một tràng trường thiên đại luận tới phản bác y, trên hội trường lại đã xảy ra một số chuyện, đây là là lần đầu tiên trong những ngày qua, hắn vốn tưởng rằng đã nắm giữ cục diện chặt chẽ lại mất khống chế ———— đầu tiên là một người nước Lương mang tin tức tiến đến, ở bên tai Long Vu thấp giọng nói chuyện. Trên mặt Long Vu ngay tức khắc lộ vẻ khiếp sợ, khó có thể tin mà nhìn về phía Khương Hằng.
Khương Hằng: "?"
Bên tai lại là Lý Cận đang thao thao bất tuyệt, Khương Hằng mắt điếc tai ngơ, phát hiện ra cái biểu cảm rất nhỏ này của Long Vu, nhướng mày dò hỏi.
Tiếp theo, người mang tin tức nước Dĩnh cũng chạy tới, cúi người đến bên tai Mị Thanh nói vài câu, Mị Thanh ngay tức khắc trợn to hai mắt, nhưng thực mau liền khôi phục lại bình thường.
Làm sao vậy? Khương Hằng nhạy bén phát hiện có chuyện không ổn, Lý Cận còn đang nói mệnh lệnh của Cơ Sương, những người phía sau Trấp Lung bắt đầu châu đầu ghé tai, Long Vu lại nghiêng người qua thấp giọng báo cho Lương Vương Tất Thiệu, trong nháy mắt các chư hầu đã không còn người nào quan tâm đến lời nói của Lý Cận.
Trấp Lung cùng Khương Hằng trao đổi ánh mắt, quay đầu lại thấp giọng dò hỏi Chu Du, nước Ung đối với điều này lại không hay biết gì, lại nhìn ra được, đã có chuyện gì đó phát sinh.
Bỗng nhiên, phương xa truyền đến một tiếng ưng kêu rất nhỏ, Lang Hoàng mang theo một mảnh vải, bước nhanh đi vào hội trường, nhìn hai người, đem mảnh vải đưa cho Trấp Lung. Trấp Lung nhìn thoáng qua, ngay tức khắc lộ ra vẻ khiếp sợ, đưa tới cho Khương Hằng.
Khương Hằng mở ra mảnh vải, đó là một hàng chữ Cảnh Thự viết xuống.
Những người tham dự hội nghị dừng lại cuộc nói chuyện, ánh mắt mọi người nhất thời đều dừng ở trên người Khương Hằng.
"...... Bảy năm trước, Sương điện hạ đã khăng khăng muốn xây dựng lại triều đình Đại Tấn......" Lý Cận còn đang ba hoa khoác lác.
Khương Hằng: "Lý tướng quân, thứ cho ta hơi cắt ngang một chút."
Ánh mắt Lý Cận lộ vẻ trào phúng, dừng lại câu chuyện, nhìn chăm chú Khương Hằng.
Khương Hằng nhìn Lý Cận đưa ra mảnh vải: "Biết các ngươi không phục, nhưng Nhiếp tướng quân suất lĩnh bốn vạn vương quân, ở trên bình nguyên Hán Trung đánh tan 25 vạn binh mã của các ngươi, đã tiến vào biên giới Tây Xuyên. Kế tiếp, rất có thể sẽ không còn cái gì Sương công chúa nữa, ngươi có muốn viết một phong thư về nhà hỏi thăm một chút, xem bọn họ có bình an hay không không?"
Lý Cận: "......"
"Hội minh hôm nay sẽ kết thúc tại đây." Khương Hằng quyết đoán nói, "Những chuyện còn lại, ngày mai lại nghị, tan họp."