Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 190: Hội minh năm nước



Thần Châu đã vượt qua một đêm dài tối tăm, giống như những đêm Đông Chí khác, ban đêm rất dài, ban ngày thực ngắn, lúc đêm đến, cũng là lúc thiên hạ phân tranh nồng đậm nhất. Ngày đó các nước chư hầu vây công Lạc Dương, ai cũng không biết được đêm dài khi nào mới kết thúc, một ngày mới khi nào mới đến.

Thần Châu chìm vào giấc ngủ say trong cái đêm dài đằng đẵng này, giống như vĩnh viễn sẽ không bao giờ tỉnh lại, đao thương tranh đấu không có cách nào làm cho người khổng lồ này mở ra hai mắt, máu tươi giàn giụa chảy qua trước mặt nó, máu của chư hầu, máu của công khanh, máu của kẻ sĩ, máu của bá tánh—— hòa quyện vào nhau, hội tụ thành một dòng sông ào ạt, dưới sự thúc đẩy của thời gian, tràn vào mảnh đất, thấm vào nền đất dưới chân người khổng lồ này.

Cho đến một ngày kia, Cơ Tuần đem Kim Tỉ giao vào trong tay Khương Hằng, như thể trao cho cho hắn một chút ánh sáng cuối cùng của đêm dài này. Theo đó, dải ngân hà dần dần chuyển phía Tây, phía chân trời xuất hiện một ánh sáng màu đỏ sẫm rất nhạt, bầu trời cuối cùng cùng dẫn dần sáng lên.

Khi ánh mặt trời chiếu vào trong cung điện, Khương Hằng ngủ chưa tới ba canh giờ, nhưng tinh thần lại rất phấn chấn. Bốn mươi chín tiếng chuông vang, tựa như những gì năm đó hắn cùng Cảnh Thự mỗi ngày đều nghe ở Lạc Dương, chỉ có một điểm khác nhau duy nhất chính là, sau khi chuông sớm hôm nay kết thúc, có sáu tiếng cuối cùng kéo dài, tuyên bố đại biểu các chư hầu đã tề tụ trong vương thành thiên tử.

Các quốc quân phong quốc đều chờ đợi ngày này, theo thứ tự đi vào trước hội trường, đó là "Lễ điện" nơi thiên tử tiếp kiến thần tử các nước, trời tròn đất vuông, thiết lập ngoài trời, trên mặt đất trải ra tấm thảm, bản đồ mảnh đất Thần Châu được đặt ở giữa vương cung Lạc Dương, xung quanh đốt lên chậu than.

Trong tiếng chuông đồng vang lên, đầu tiên là Lương Vương cùng một đám thần tử, sau đó Trịnh Vương cùng Long Vu, thần từ nước Trịnh; tiếp theo nữa là Mị Thanh, Hùng Phi cùng thần tử nước Dĩnh, cuối cùng là Lý Cận nước Đại.

Gần trăm người nối đuôi nhau đi vào, giáp sĩ đi theo hộ vệ bên người, những người đi theo quốc quân đi viếng thăm đều là các công khanh trong phong quốc, án thiên tử được thiết lập ở chính giữa phía Bắc, ngồi phía Bắc mặt nhìn phía Nam, quốc quân năm nước lại ngồi theo vị trí của mình. Nước Đại phía tây, nước Trịnh phía Đông, Dĩnh Nam Ung Bắc, nước Lương ở giữa phía dưới bên phải. (Ngồi theo bản đồ Thần Châu)

Chỗ ngồi của Trấp Lung, chính là cách không xa chỗ ngồi của thiên tử.

Khương Hằng là người đến cuối cùng, lúc đi vào hội trường, các nhóm công khanh đang thấp giọng nói chuyện với nhau cũng theo đó yên lặng, nhìn chăm chú Khương Hằng.

Trên người Khương Hằng mặc quan phục Thái Sử Lệnh theo quy chế nhà Tấn, cầm trong tay tín vật, đứng ở lối vào, nghênh đón ánh mắt từ bốn phương tám hướng. Bỗng nhiên có một loại cảm giác không chân thật, bảy năm, hắn rốt cuộc cũng thực sự trở về tới chỗ này, về tới trước mặt thiên tử.

"Khương đại nhân?" Lương Vương nói.

Khương Hằng thở dài một tiếng, đi tới trước tòa, dẫn đầu đối án trống quỳ lạy.

"Thiên tử mạnh khỏe." Khương Hằng nói.

Chư vương đồng thời đứng dậy, Trấp Lung xoay người, mọi người mặt nhìn thiên tử án, quỳ rạp trên mặt đất, cúi đầu lấy trán chạm đất.

"Bái kiến Kim Tỉ," chúng quốc quân cung kính nói, "Thiên tử mạnh khỏe, tức thiên hạ thái bình."

Tiếng Khánh* lại vang lên, sau liên tục mấy tiếng, mọi người vào chỗ ngồi. Khương Hằng đi tới một bên án trống ngồi xuống, nhường ra vị trí trống.

*Một loại nhạc cũ thời cổ.

"Bảy năm trước," Khương Hằng nói, "Lạc Dương đại loạn, thiên tử băng hà, vạn dân ly tán, mảnh đất Trung Nguyên rơi vào tình cảnh 'thiên hạ phân tranh', hiện giờ triệu tập phong vương các quốc gia để thương nghị đối sách."

Hội trường yên tĩnh, chỉ có giọng nói Khương Hằng vang lên: "Thiên tử băng hà, vốn nên lấy Tam Công liên hợp với Triệu tướng quân ra mặt, gửi thông điệp cho chư vương, nhưng mà, Triệu tướng quân cùng quan viên trong triều đình, đã tuẫn theo thiên tử. Hiện giờ trong Tấn đình, quan viên trung ương,duy chỉ còn lại Khương mỗ cùng Nhiếp Hải Nhiếp tướng quân. Nhiếp tướng quân mang binh bên ngoài, có nhiều bất tiện, toàn quyền ủy nhiệm cho ta, nắm giữ Kim Tỉ truyền quốc do thiên tử đích thân giao phó, chủ trì hội minh lần này, các vị quốc quân, có lẽ sẽ không dị nghị đi."

Mọi người sôi nổi nói: "Không có dị nghị."

Trấp Lung ngồi quỳ, thân thể hơi nghiêng nhìn về một góc phía Bắc trước án Thiên Tử, nhìn Khương Hằng, bỗng nhiên có loại cảm giác xa lạ, từ trước đến nay y đã đem Khương Hằng xem như là người Ung, từ khi Khương Hằng đi tới nước Ung, hắn liền đã trở thành "Người một nhà" của nhà họ Trấp.

Mà ngay lúc này, Trấp Lung bắt đầu cảm giác được, một thân phận thật sự khác của Khương Hằng được giấu ở bên dưới —— từ trước đến nay hắn tựa hồ đều không thuộc về bấy kỳ một quốc gia nào, từ đầu đến cuối, hắn đều nguyện trung thành với Cơ Tuần.

"Các vị có gì muốn nói, hôm nay đều có thể nói không cần ngại." Khương Hằng cởi bỏ mảnh vải bên ngoài Kim Tỉ, hiện ra vật bằng sắt đen nhánh kia, quốc quân các quốc gia hiện giờ, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, ánh mắt đều dồn về trên án thiên tử.

"Thiên tử tuy đã băng hà," Khương Hằng nói, "Nhưng nhìn thấy Kim Tỉ, cũng giống như nhìn thấy thiên mệnh Thần Châu, hôm nay ngoại việc trừ khử cục diện thiên hạ phân tranh, còn có một trách nhiệm vô cùng quan trọng, chính là vì bá tánh trong thiên hạ, đề cử ra thiên tử mới."

Những người tham dự hội nghị dĩ nhiên biết, cục diện thiên hạ phân tranh đi đến kết thúc, thì đã đến lúc lập lại trật tự mới.

"Đó chính là Kim Tỷ truyền quốc sao?" Mị Thanh nói, "Thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy, tiên vương không chỉ từng một lần nhắc tới, có thể cho ta nhìn một chút hay không?"

Khương Hằng đem Kim Tỉ gỡ xuống, giao cho mọi người truyền nhau xem, nói: "Bảy năm trước, di mệnh của thiên tử chính là bảo ta cầm nó tìm kiếm người thích hợp làm vua của thiên hạ."

Mọi người xem qua một vòng, thứ này tượng trưng cho vương quyền, rồi lại một lần nữa trở lại trước án.

"Nhưng với tình huống trước mắt," Khương Hằng nói, "Chuyện này còn không phải quan trọng nhất, tại hạ muốn nghe một chút ý tứ các vị quốc quân. Vận mệnh tương lai của Thần Châu, sẽ nằm trong tay những người tham dự hội nghị hôm nay."

"Thiên tử băng hà," Hùng Phi nói, "Nguyên nhân hậu quả, tạm thời không bàn tới."

Hùng Phi cùng Mị Thanh trao đổi ánh mắt, Khương Hằng rõ ràng được điều mà y ám chỉ, năm đó năm nước vây công Lạc Dương là một khoản nợ khó đòi, nước Ung cho rằng bốn nước trong quan dẫn đầu khơi mào đại chiến, bốn nước lại chỉ trích Trấp Tông có ý đồ cướp đi Cơ Tuần thiên tử để hiệu lệnh chư hầu, ai cũng cãi không lại ai, mỗi người đều có một ý kiến riêng, liền tạm thời gác lại không nói.

Bỗng nhiên, Hùng Phi dừng một chút, nói: "Năm trước nước Ung xé bỏ hiệp nghị, ở An Dương khai chiến với huynh đệ liên minh, tàn sát mười vạn tướng sĩ quốc gia ta, món nợ này, hôm nay phải cẩn thận tính toán."

Hội trường yên lặng, đây là điều quần thần sớm đã nhắc nhở Trấp Lung, Trấp Lung ngược lại cũng không để ý mấy, chỉ cười.

"Đó cũng là điều nước Lương muốn nói." Ngay lập tức, Lương Vương mở miệng, "Các nơi An Dương, Hành Dương, Chiếu Thủy, hiện giờ đã bị nước Ung chiếm đi. Khi nào mới trả lại cho chúng ta? Còn thỉnh Khương đại nhân chủ trì công đạo cho Đại Lương ta."

Chư Lệnh Giải ở bên cạnh Trịnh Vương nhỏ tuổi thay mặt lên tiếng: "Trận chiến ở Tế Châu nước Trịnh, sinh linh đồ thán, nước Ung cực kỳ tàn ác, phạm phải đủ loại tội ác, Trấp Tông tuy đã chết nhưng vẫn chưa hết tội, hiện giờ ai tới tạ tội vì trận chiến này?"

Lý Cận cười lạnh một tiếng, nhìn Khương Hằng, ngược lại không có ý tới trả thù, biết với cục diện trước mắt, Khương Hằng đã không có cách nào ứng phó, nước Đại muốn tố cầu dù là cuối cùng đi nữa thì cũng không muộn.

Trấp Lung đầu tiên là nhìn Hùng Phi nói: "Trận chiến An Dương, mười vạn Dĩnh quân đều không phải là người Ung ta giết, chính là trúng độc mà chết. Có lẽ sau khi quý quốc nhặt xác, đã có được báo cáo. Ung quân cũng có gần vạn người, bởi vì thiên tai mà chết."

Hùng Phi nghiêm túc nói: "Các đồng chí nếu đã chết ở An Dương, mà An Dương lại bị Ung Vương công chiếm, dĩ nên là do Trấp gia cho bọn ta một lời giải thích, nếu không thì sao?"

"Điện hạ." Mị Thanh nhỏ giọng khuyên bảo Hùng Phi,

Khương Hằng nhìn Trấp Lung, ý bảo ngươi nói thế nào?

Trấp Lung lại giải thích: "Nước Ung cũng đang điều tra, nếu có thời gian, nhất định sẽ cho quý quốc một lời giải thích."

Khương Hằng vẫn còn hoài nghi trận chiến An Dương, một chiêu giết hơn mười vạn người, chó gà không tha, thủ thuật giết đến sạch sẽ toàn thành chính là xuất từ tay La Tuyên, nhưng mà sau đó hắn không có tìm thấy sư phụ, không thể đi hỏi y.

"Chúng ta tin tưởng Ung Vương." Mị Thanh đáp.

Hùng Phi liền tạm thời không đưa ra dị nghị, Thái Tử cùng công chúa, kẻ xướng người hoạ, bắt đầu thấp giọng thảo luận.

"Vậy chúng ta thì sao?" Lương Vương Tất Thiệu nói.

Sau khi Thái Tử Linh chết, Tất Thiệu giống như trong một đêm trưởng thành, tuy chỉ mới mười hai tuổi, lại đã thoáng có bộ dáng người từng trải.

Trấp Lung nói: "Trận chiến ở An Dương, không phải là chủ ý của cô, hôm nay nếu đã triệu tập hội minh, liền đã nghĩ kỹ, vương đô nước Lương sẽ trả lại như cũ, thành Chiếu Thủy do Ung quân tạm thời quản lý thay, trong ba năm, tiến hành từng bước chuyển giao."

Trấp Lung vừa nói như vậy, mọi người ngay tức khắc ồn ào, ai cũng không nghĩ tới, nước Ung thế nhưng sẽ vứt bỏ lãnh thổ đoạt tới tay!

"Cảm tạ." Tất Thiệu nhàn nhạt nói.

"Bá tánh chết trận," chỉ nghe Tướng quốc Xuân Lăng ở bên cạnh Lương Vương lại nói, "Ung Vương có ý kiến gì? Không cần quanh co lòng vòng rằng quyết định của cha ngươi không liên quan đến ngươi tới qua loa lấy lệ, ngươi hiện giờ là quốc quân, trách nhiệm liền ở trên người của ngươi!"

Chư Lệnh Giải: "Trện chiến Tế Châu, giải thích như thế nào?"

Trấp Lung không có trả lời, tất cả mọi người đều đang nhìn y. Say khi yên lặng một lúc lâu, Khương Hằng nói: "Ung Vương, bọn họ đều đang hỏi ngươi, nói như thế nào?"

Trấp Lung nhìn Khương Hằng nói: "Là muốn cắt đất, hay là muốn đền tiền, lấy tới bồi thường tánh mạng bá tánh chết trận các quốc gia, ta đều có thể tiếp nhận."

Mọi người ngay lập tức cảnh giác, tư thái của Trấp Lung bày ra thật sự quá thấp, chỉ sợ có trá. Đám người Tằng Vanh Chu Du phía sau, đều đang quan sát sắc mặt các chư hầu, chắc hẳn là lấy lui làm tiến, chờ lát nữa nói không chừng sẽ có càng nhiều phiền toái.

"Duy chỉ có một chuyện," Trấp Lung lại nói, "Ta cũng muốn thỉnh thiên tử vì Đại Ung ta chủ trì công đạo, một năm trước, hai nước Lương Trịnh gợp thành liên quân, xâm chiếm lãnh địa nước Ung, công phá Lạc Nhạn, dẫn đầu khơi mào chiến sự, có ai tới vì chuyện này chuộc tội?"

Ngay sau đó Khương Hằng nhìn về phía đám người Lương Vương Trịnh Vương cùng với đám thần tử đi theo.

Chư Lệnh Giải nói: "Mười lăm năm trước, Trấp Tông phái Cảnh Uyên trong hội minh bốn nước ám sát chính khách các nước, huyết thù không đội trời chung, bởi vậy mới được dựng lên. Hợp tình hợp lý."

Khương Hằng nói: "Trong hội minh lần đó, đề tài thảo luận là gì?"

Sắc mặt các chư hầu đều có chút mất tự nhiên, lần đó chính là Trọng Văn dẫn đầu, liên hợp bốn nước trong quan muốn chia cắt đất Ung, đây là điểm quan trọng nhất.

"Đám người Ung giống như hổ sói," Chư Lệnh Giải nghiêm mặt nói, "Bất cứ lúc nào cũng có thể xâm lấn Trung......"

"Hoa ngôn xảo ngữ! Cãi chày cãi cối!" Khương Hằng giận tím mặt nói, "Hạng người miệng lưỡi trơn tru, tin hay không ta ngay lập tức liền chém?!"

Kim Tỉ vỗ án, một tiếng vang lớn làm mọi người nhất thời hoảng sợ, ngay cả Trấp Lung tim đã suýt nữa nhảy ra ngoài.

Chư Lệnh Giải bị chấn động như vậy, ngay lập tức ngừng câu chuyện.

Trên mặt Khương Hằng lộ vẻ tức giận, quát lớn: "Ta tin tưởng các vị quốc quân đều là có ý nguyện trừ khử chiến loạn mà tiến đến, nếu không chân thành tin tưởng lẫn nhau, xây dựng lại niềm tin, dùng thuật ngụy biện luận tới luận lui, thì có ý nghĩ gì?! Long Vu tướng quân!"

Qua một hồi lâu, Long Vu chậm rãi nói: "Có mạt tướng."

Cảnh Thự không ở trong hội trường, Khương Hằng mất đi sự ủng hộ, đây là điểm yếu duy nhất của hắn trong buổi chủ trì hội nghị ngày hôm nay. Nhưng cho dù Long Vu là Thượng tướng quân của một quốc gia, thì thân phận vẫn là thần tử của thiên tử, chỉ cần y thừa nhận thiên hạ là của nhà họ Tấn, thì cần thiết phải phục tùng thân phận này.

"Kẻ nào còn lấy tội danh bịa đặt ra giảo biện, nhiễu loạn hội trường," Khương Hằng nói, "Ta trao quyền cho ngươi, đem người làm càn kéo đi ra ngoài xử quyết."

Trong nháy mắt không có người nào lại mở miệng.

Một lát sau, Trấp Lung đánh vỡ bầu không khí yên lặng này.

"Mười lăm năm trước, nước Ung chưa bước ra Ngọc Bích quan," Trấp Lung nói, "Trọng Văn tướng quân của quý quốc, lại đã bắt đầu lên kế hoạch tập kết bốn nước, chia cắt lãnh thổ quốc gia ta, lưu đày bá tánh ta."

Khương Hằng nhàn nhạt nói: "Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta chỉ thảo luận những sự thật đã xảy ra, không thể có bất kỳ ý vạch trần động cơ gì. Nếu không liền sẽ coi là hành động khiêu khích."

"Bởi vì địa vị nước Ung ngươi không chính đáng." Hùng Phi nói.

Đây là sự thật, 122 năm trước, quan viên nhà họ Trấp nhậm chức Thái Úy Tấn đình, tước vị chỉ là công tước, khi suất quân đuổi đi người Phong Nhung tới xâm phạm, một đi không trở lại, ở tái ngoại tự mình lập quốc dẫn tới các quốc gia giận dữ, cũng là ngọn nguồn làm vương quyền lưu lạc ở bên ngoài.

"Thiên tử đã ban lệnh thảo phạt hay chưa?" Trấp Lung hỏi ngược lại.

Đây cũng là sự thật —— Cơ gia tuy rằng phẫn nộ với hành vi của nhà họ Trấp, nhưng cuối cùng cũng ban cho y bảy cái Đỉnh, thừa nhận địa vị chư hầu của nhà họ Trấp, muốn tính sổ, thì phải đi tìm người đảm nhiệm vị trí Thiên tử, nhưng dù sao cũng không thể gọi người đã chết dậy hỏi chuyện, huống chi thiên tử cũng có quyền từ chối đưa ra lời giải thích.

Sự thật ở hơn một trăm năm trước đã quá lâu rồi, cách năm đời thậm chí sáu đời, lúc trước các quốc gia không có ngay lập tức thảo phạt Ung, cũng là mỗi người đều có dự tính của riêng mình, muốn nhân lúc này đoạt vương quyền, vậy, kẻ nào sai?

Chư hầu không còn lời gì để nói.

"Không có." Khương Hằng thay đám chư hầu trả lời, "Thiên tử ban một Chuông, bảy Đỉnh. Nhà họ Trấp chính là chư hầu được chính quyền trung ương thừa nhận, cho nên địa vị là danh chính ngôn thuận."

Trấp Lung nghiêm mặt nói: "Vậy Khương đại nhân, cùng với các vị quốc quân, các nước chư hầu coi đây là lý do tuyên chiến, vậy không hợp lý."

Khương Hằng nói: "Các vị thấy như thế nào?"

Lương Vương dẫn đầu thừa nhận: "Thượng tướng quân Trọng Văn dẫn đầu lấy danh 'uy hiếp' phát động trận chiến, là không thích hợp. Nhưng mười lăm năm thậm chí càng lâu hơn trước, Ung cùng Đại Lương ta, bởi vì tranh giành lãnh thổ mà nhiều lần phát sinh chiến sự, cũng là sự thật."

Khương Hằng nói: "Dựa theo quy củ, các quốc gia nếu có phân tranh lãnh thổ, cũng cần phải gặp mặt thiên tử, thỉnh cầu ý chỉ, sau khi thiên tử quyết định, nếu các chư hầu từ chối không nghe lệnh, đương nhiên sẽ phát thiên tử lệnh, thiên hạ cùng nhau thảo phạt. Nước Lương đã từng gặp mặt thiên tử hay chưa?"

Chư Lệnh Giải cười lạnh một tiếng, từ một trăm năm trước đến nay, đã là cục diện này, kẻ nào vũ lực mạnh kẻ đó nói mới tính, lời của thiên tử, có thể có tác dụng gì?

"Chư Lệnh đại nhân," Khương Hằng nói, "Cái gì?"

"Vậy triều đình phải tự ngẩm lại cẩn thận," Chư Lệnh Giải lạnh lùng nói, "Vì sao lệnh của thiên tử ban ra, chư hầu không nghe? Sao vậy? Khương đại nhân, đây là sự thật, ta chẳng qua là nói ra sự thật, muốn giết ta liền giết, ta không sợ!"

"Quốc quân các quốc gia cũng nên ngẩm lại," Khương Hằng đáp, "Là điều gì khiến các ngươi vì đất đai tài sản mà không ngừng phát động chiến sự? Thật sự chỉ là vì được sống sao?"

"Khương đại nhân nói đúng." Trịnh vương nhỏ tuổi, lại nhịn không được mở miệng nói, "Mọi người đều nói thiên hạ phân tranh, mỗi người khó có thể chỉ lo thân mình, nhưng tranh chấp này, trước hết là do ai khơi mào đâu? Đơn giản là lòng tham không đáy của lòng người mà thôi."

"Suỵt." Long Vu lập tức ra hiệu tiểu Trịnh vương, bảo y không thể vả mặt người một nhà.

"Ngay cả tiểu hài tử cũng hiểu đạo lý a." Khương Hằng thở dài, đáp, "Quốc quân đang ngồi ở vị trí này, mỗi một quyết định của mỗi người đều có liên quan đến sống chết của hàng ngàn hàng vạn bá tánh trên lãnh địa chư hầu. Chư Lệnh đại nhân, ta vốn tưởng rằng ngài chính là có một tấm lòng son, hiện tại xem ra, thật sự làm người thất vọng đến cực điểm."

Hùng Phi cười lạnh một tiếng, hiển nhiên đối với những lời Khương Hằng nói không cho là đúng, trên mặt lộ vẻ trào phúng.

Mị Thanh lại nghiêm túc mà nhìn Khương Hằng. Lương Vương Tất Thiệu thở dài.

"Nước Ung thật sự sẽ trả lại lãnh thổ cho nước Lương sao?" Tất Thiệu nói.

"Sẽ." Lần này Trấp Lung không có do dự, đáp, "Dù sao cũng phải có người nhượng bộ trước, đây là Cô Vương sớm đã cùng Khương đại nhân đưa ra quyết định, cho dù kết quả của hội minh hôm nay, mọi người có đạt thành nhất trí hay không, đều sẽ không chiếm đoạt An Dương."

Khương Hằng trầm mặc nhìn mọi người.

"Khương đại nhân hôm nay là thật sự muốn giải quyết vấn đề," Xuân Lăng nghĩ nghĩ, nói, "Hành động của Khương đại nhân, chúng ta thật sự bội phục."

Xuân Lăng hiếm khi biểu lộ ra sự kính nể, nhìn Long Vu, nói: "Nhiều năm trước, Khương đại nhân đầu tiên là hành thích Ung Vương, đẩy lùi đại quân ra ngoài Ngọc Bích quan......"

Long Vu gật đầu nói: "Không sai, Khương đại nhân đối nhân xử thế, bản tướng quân cũng không có lời nào có thể nói, tuy từng là địch của ta, giữ gìn vương đô nước Ung, làm nước Ung không đến mức mất nước, cùng Nhiếp Hải Nhiếp tướng quân bảo hộ Tế Châu, tuy tuổi tác không lớn lại lưu lạc thiên hạ, nhưng chỉ vì cứu vớt vạn dân, mà đối với bá tánh mỗi một quốc gia như người nhà chính mình......"

Khương Hằng không muốn lại nghe nhưng lời biểu dương này, hắn đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, liền cắt ngang lời Long Vu.

"Không sai," Khương Hằng nói, "Triệu tập các vị tiến đến, là ta muốn giải quyết vấn đề. Nhưng mà hôm nay thấy các vị tự quyết định, trước sau như một, chỉ sợ là có rất nhiều vấn đề vĩnh viễn cũng không thể có được đáp án."

Mị Thanh nói: "Chúng ta đến chỗ này, cũng là vì giải quyết vấn đề, không thể đánh nữa."

Đây là đạo lý mà ngay cả Triệu Thông bảy tuổi cũng hiểu, thiên hạ hiện giờ đã không còn giống như trước, chiến loạn đã tàn phá mảnh đất Thần Châu thành một nơi không nhìn thấy ánh mặt trời, bá tánh không thể canh tác, ruộng tốt đã thành đất hoang, nhà ở đã thành phế tích, khi nào mới kết thúc?

"Nhưng vấn đề này nên giải quyết như thế nào?" Khương Hằng nhịn không được nói, "Ít nhất tại hội nghị, chỉ cần là người tới, ta nghĩ rằng mục tiêu của mọi người là nhất trí. Chúng ta còn cần quy củ hay không? Là trở lại một trăm năm trước, làm theo quy củ cùng vương đạo cổ xưa, nghỉ ngơi lấy lại sức, và sống một cuộc sống mới? Hay là phá vỡ toàn bộ quy củ, giống như một trăm năm này, dùng một trận đại chiến cuối cùng tới định thiên hạ này thuộc về ai?

"Sau lần hội minh này tan đi, chỉ có hai cái đáp án." Khương Hằng làm lơ Lý Cận ở một bên, nhìn các chư hầu nói, "Một là xây dựng lại trung ương triều đình, phụng thiên tử vi tôn, thi hành chính lệnh mới, kết thúc toàn bộ chiến tranh; Hai là từng người về nhà triệu tập quân đội, cùng nhau giết chóc, cho đến khi nào có một bên hoàn toàn thắng lợi, đem hết thảy trước mắt lật đổ, và bắt đầu lại từ đầu thôi."

Khương Hằng buông tay, nói: "Những năm gần đây, ta đã dốc hết toàn lực, là dựa vào di mệnh của thiên tử Cơ Tuần, trao tặng Kim Tỉ cho tân vương, thành lập trật tự mới; Hay là dùng chiến tranh tới quyết định thắng bại, các ngươi tự mình quyết định đi."