Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 189: Uy Thái Sử



Ban đêm, trên bình nguyên Hán Trung, tuyết rơi dày đặc.

Áo choàng trên người Cảnh Thự là Khương Hằng chuẩn bị cho y, áo lót bên trong là tấm áo da linh miêu kia của Khương Hằng, không dày cộm cồng kềnh, nhưng rất là ôm mình giữ ấm, hoạt động thuận tiện. Bên ngoài áo lông còn gắn thêm mảnh áo giáp cùng chiến váy, bao lấy đầu gối cùng nón giáp.

Khương Hằng ở Lạc Dương đang làm gì? Cảnh Thự dần dần nhận thấy được, triều đình Đông Cung trước đây đã bắt đầu có chút kiên kị Khương Hằng, hắn thật sự rất giống một Thái Tử, có lẽ bọn họ còn chưa nhận ra, nhưng Khương Hằng lại đã tự nhiên mà trở thành chủ nhân của quốc gia này, không chút nào giống thân phận khách khanh như những người khác.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, tranh đấu nội bộ triều đình sớm hay muộn cũng sẽ bùng nổ, dù sao Khương Hằng lại có tài hoa, hắn cũng là có thân phận thần tử, người cả Đông Cung nguyện trung thành không phải là hắn, mà là Trấp Lung. Khương Hằng có tác dụng đối với Trấp Lung, toàn bộ đại thần đều sẽ tôn sùng hắn, nhưng một khi hắn uy hiếp đến vương vị Trấp Lung, đám người Tằng Vanh có lẽ liền sẽ trở mặt vô tình.

Cảnh Thự không muốn đại khai sát giới trong triều đình, mấy năm nay, y giết hàng ngàn hàng vạn người, người chết như đèn tắt, những người bị y giết từ nay sẽ biến mất trên cuộc đời này. Hết sinh mệnh này tới sinh mệnh khác biến mất trong cuộc đời y, chỉ không biết được Trấp Tông hai tay đầy máu tươi, sau khi giết hết toàn bộ những người phản đối ông ta, có thể nào thỉnh thoảng mà cảm thấy cô đơn?

Y biết rõ, mỗi khi y vì Khương Hằng giết người, Khương Hằng liền sẽ lộ ra vẻ mặt khổ sở, cho dù người này không thể không giết.

Y chỉ muốn nhìn thấy Khương Hằng cười, không muốn nhìn thấy hắn khổ sở.

Cảnh Thự nhìn trên nền tuyết nơi xa, có hai con hồ ly nhỏ đang truy đuổi nhau, ôm nhau lăn lộn, ngươi liếm ta, ta cào ngươi, cảnh tượng này làm y không thể khống chế mà nhớ tới thân thể ấm áp của Khương Hằng, không kiềm được mơ màng tưởng tượng.

Thời gian bọn họ thật sự ở bên nhau quá ngắn ngửi, Cảnh Thự hồi tưởng lại quá khứ, hận không thể trở lại Lạc Dương, nói với chính mình, thời gian không chờ đợi ai, trên chặn đường này, mỗi một ngày của bọn họ đều vô cùng trân quý.

Chờ sau khi giải quyết mối họa nước Đại, khi trở lại trong triều, y sẽ vì hắn bắt đầu đối phó với triều đình. Những vấn đề mới sẽ ập đến, mà hai người bọn họ như thể chưa bao giờ dừng lại, đường đường chính chính hưởng thụ khoảng thời gian chỉ có hai người.

Khương Hằng có thể trở thành một thiên tử tốt, từ chỗ Cơ Tuần tiếp nhận Kim Tỉ, đây là số mệnh của hắn, thời gian đã đem trọng trách này phó thác cho hắn, mỗi một bước sau đó, phảng phất đều đang có vận mệnh chỉ dẫn. Khương Hằng vô số lần nỗ lực đem năm nước dung hợp vào nhau giống như ráp lại một cái bình sứ vỡ nát, trong khoảng thời gian đó trải qua quá nhiều thử thách chấn động lòng người, nhưng bọn họ đều đã chống đỡ được tới bây giờ.

"Thứ ngươi muốn, đến tột cùng là cái gì?"

Cảnh Thự không khỏi lại nghĩ tới Khương Hằng đã từng hỏi mình, nếu để y chọn, y chỉ muốn trở lại lúc trước, khoảng thời gian hai người bọn họ còn ở bên nhau, Khương Hằng còn chưa biết bản thân mình là ai, không bị ký thác kỳ vọng cao, không có quá nhiều phiền não, không còn có mục tiêu nào khác trong cuộc đời ngoài trách nhiệm: Tức là lẫn nhau.

Hai bên sẽ trở thành trách nhiệm duy nhất của đối phương, Cảnh Thự thậm chí cũng hiểu được lời Giới Khuê nói, ta mang ngươi đi rời khỏi nơi này, tùy tiện đi chỗ nào cũng được, đi đến chân trời góc biển.

Năm đó có lẽ gã cũng muốn cùng với Trấp Lang làm điều này nhỉ?

Chỉ là người ở trong cuộc, ai có thể tránh thoát?

"Điện hạ." Một người Vạn phu trưởng tiến đến.

"Ta biết các ngươi không muốn lại đánh trận," Cảnh Thự không có nhìn gã, tiện tay nghịch Hắc Kiếm vài cái, nói, "Ta cũng không muốn đánh, ta mệt rồi."

Vạn phu trưởng vì lời nói của Cảnh Thự làm cho giật mình không ý thức được, gã chẳng qua là tới báo cáo công việc hạ trại, không nghĩ tới Cảnh Thự lại nói như vậy.

Gã thức thời không có cắt ngan, khoanh tay đứng ở một bên nghe.

Cảnh Thự lại lẩm bẩm: "Ta bảo đảm với các ngươi, đây sẽ là một trận cuối cùng, trong năm năm tới, thiên hạ sẽ không lại có chiến sự, nhưng mà, chúng ta phải sống sót trở về."

Vạn phu trưởng đáp: "Vậng, điện hạ, đã hạ trại xong. Nước Đại hạ trại ở bờ sông bình nguyên."

Cảnh Thự lại lẩm bẩm nói: "Đóng quân ở bình nguyên phải tìm nơi bằng phẳng, mà phía bên phải cùng dựa sau lưng phải cao chút, trước thấp sau cao, đây là nguyên tắc đóng quân cắm trại trên đất bằng."

Vạn phu trưởng an tĩnh mà đứng, Cảnh Thự lại nói: "Triều đình hồi âm chưa?"

"Hồi âm rồi." Vạn phu trưởng cầm mảnh vải trên móng vuốt Hải Đông Thanh, giao cho Cảnh Thự, nói, "Triều đình bảo chúng ta án binh bất động, chờ đến hội minh mở xong lại đưa ra quyết định. Ba vị đại nhân Tằng Vanh, Chu Du, Khương Hằng đều nhất trí suy đoán, Lý Tiêu đang dự định quan sát, xem có mấy nước tán thành hội minh, lại quyết định lựa chọn hành động hay không."

Cảnh Thự nhìn bình nguyên bị tuyết bao phủ, thổi tiếng huýt sáo, Hải Đông Thanh bay tới ngừng ở đầu vai y.

"Ta muốn tùy hứng một hồi," Cảnh Thự bỗng nhiên nói, "Ngươi nguyện ý đi theo ta không?"

Vạn phu trưởng ngẩn ra, nói: "Điện hạ."

Cảnh Thự nhìn gã một cái, lại nói: "Gọi các huynh đệ của ngươi tới."

Bốn gã vạn phu trưởng đã đến đông đủ, Cảnh Thự quét mắt nhìn bọn họ một cái, dùng Hắc Kiếm ở trên mặt tuyết vẽ ra địa hình đơn giản, nói: "Tướng ở bên ngoài, lệnh của quân chủ có điều không theo."*

*Ý tứ là chỉ tướng lãnh viễn chinh ở bên ngoài có thể khẩn cấp tác chiến, không cần chờ đợi xin lệnh quân chủ, thắng bại là việc trong trước mắt, không thể bỏ lỡ thời cơ chiến thắng.

"Mấy năm nay, ta trước nay chính là vẫn luôn nghe lời đệ đệ ta, hắn bảo ta đánh ta liền đánh, hắn bảo ta lui binh, ta liền lui binh. Nhưng hôm nay," Cảnh Thự nhìn bọn họ, nghiêm túc nói, "Ta muốn vì chính bản thân ta đánh một trận, duy nhất một trận."

Lạc Dương, Tấn Huệ Thiên Tử năm thứ ba mươi sáu, mùng 8 tháng chạp.

Trong Vương cung lấy tập tục đất Ung, bắt đầu chuẩn bị yến tiệc ngày mồng tám tháng chạp, ngày mai chính là Đông Chí, cũng là đêm giao thừa của người Ung, hai đại lễ long trọng trước sau cách nhau hai ngày, lại là năm đầu tiên sau khi vào quan, nên đặc biệt có vẻ vô cùng long trọng.

Đây cũng là cái tết đầu tiên của người Ung sau khi Trấp Tông chết, vì thế toàn bộ dân tộc, hoặc là nói toàn bộ quốc gia, toàn bộ sức sống trong nháy mắt bộc phát ra, các tộc đem chiến trường cầu tuyết từ Lạc Nhạn dọn tới Lạc Dương, bên trong thành mang theo không khí hỗn loạn dã man, vui mừng hưng thịnh. Hôm nay Khương Hằng vốn dĩ muốn cùng Mị Thanh trò chuyện với nhau, không nghĩ tới Mị Thanh mới sáng sớm nhìn thấy tuyết, liền vui mừng phấn khởi, chạy đi ra ngoài xem cảnh tuyết.

Nhiều thế hệ người nhà họ Mị đều cư trú ở phía Nam Trường Giang, từ nhỏ đến lớn chưa thấy qua mấy lần tuyết, nếu có cũng chỉ là một tầng tuyết mỏng, đây là lần đầu tiên công chúa một quốc gia nhìn thấy tuyết dày đặc như thế, lập tức vén lên tay áo, cùng đặc sứ các quốc gia bắt đầu ném tuyết cầu.

"Công chúa điện hạ." Khương Hằng dở khóc dở cười nói.

"Thái Sử," Mị Thanh nói, "Ngươi tới rồi sao?"

Khương Hằng thấy đám người Mạnh Hòa đang cãi cọ ầm ĩ, sợ va chạm khách nhân tiến đến tham dự hội nghị, chỉ phải che chở người Dĩnh, ngay cả hai vị quốc quân Tất Thiệu Triệu Thông cũng ra đây, ngoài cung ngay tức khắc trở nên vô cùng náo nhiệt.

Hai người Tất Thiệu cùng Triệu Thông đang cùng nhau đắp tuyết, Khương Hằng bỗng nhiên nghe thấy có người thông truyền, giọng nói không lớn, là tiếng người mang tin tức ra roi thúc ngựa đi qua đường lớn.

"Đinh Hầu nước Đại, Lý Cận đến ——"

Mọi người ngay lập tức ngồi dậy, nhìn về phía phương hướng thanh âm truyền tới, Khương Hằng lập tức cáo lui, vội vàng quay về chính điện.

Hắn còn nhớ Lý Cận, tên đội trưởng phòng thủ thành phố xui xẻo kia từng bị La Tuyên trói nhốt trong hầm, từng có một đoạn tình cảm với Cơ Sương thời thơ ấu. Hai năm trước, Khương Hằng vốn tưởng rằng đã thuyết phục được y, kết quả đối phương lại là La Tuyên, La Tuyên nghĩ sai thì hỏng hết, lưu lại tánh mạng y, hiện giờ y đã ở nước Đại phong hầu, cũng trở thành cánh tay đắc lực của Cơ Sương.

Đại chiến giữa hai nước Ung Đại đang hết sức căng thẳng, lúc này, nước Đại cũng bất ngờ phái tới đặc sứ của bọn họ, đại biểu cho đại vương Lý Tiêu, tham dự hội minh lần này.

Triều đình giống như đối mặt với đối thủ đáng gờm, chính thức tiếp kiến Lý Cận. Trên người Khương Hằng đầy tuyết, đứng ở ngoài điện giũ giũ, lại thản nhiên đi vào, lúc vừa vào, Lý Cận đang ở ba hoa khoát lát, sắc mặc đám người Trấp Lung Tằng Vanh đều rất khó nhìn.

"...... Quốc quân tệ quốc cùng Sương công chúa điện hạ, đưa ra một kỳ hạn cuối cùng......"

Khi Khương Hằng đi tới bên cạnh Lý Cận, Lý Cận bỗng nhiên dừng lại, trong mắt mang theo một chút sợ hãi.

"Lý tướng quân khỏe." Khương Hằng cười nói.

Vẻ mặt Lý Cận vô cùng phức tạp, chỉ vì trước khi xuất phát, Cơ Sương đã đặc biệt dặn dò qua cần phải đề phòng Khương Hằng cùng Nhiếp Hải. Tên tuổi Khương Hằng thật sự quá nổi danh, cha là thích khách giết sạch toàn bộ chính khách thiện hạ còn chưa nói, hắn cùng Nhiếp Hải, chỉ dựa vào sức của bản thân, làm cho triều dã Tây Xuyên rung chuyển kịch liệt, thậm chí ngay cả đại vương Lý Hoành cũng thua trong tay bọn họ.

Ngoài ra, Ung Vương Trấp Tông chinh phạt Tế Châu bị ám toán, Khương Hằng cũng thoát không được can hệ, một văn nhân, lại thiết kế diệt trừ hai gã quốc quân võ lực có một không hai trong thiên hạ, Lý Cận ngay lập tức đã bị khí thế áp đảo.

"Khương Thái Sử," Lý Cận nói, "Lần đầu gặp mặt."

Khương Hằng mang theo thần sắc dò hỏi nhìn Trấp Lung, Trấp Lung ôn hòa nói: "Ngươi tới vừa lúc, nước Đại yêu cầu chúng ta rút quân từ bình nguyên Hán Trung, mới nguyện ý tham dự hội minh."

"Biết được quý quốc muốn tập trung hỏa lực kiên quyết bảo hộ biên cảnh." Lý Cận nói, "Nhưng mà, dù sao binh đao không có mắt, chiến trường vô tình, chỉ sợ tổn hại đến hòa bình. Ngài cũng biết, ba mươi lăm vạn đại quân nước ta đang ở biên cảnh diễn luyện, thực lực cách xa, nếu vô ý nổi lên xung đột, cũng không ai muốn nhìn thấy."

Khương Hằng cười rộ lên, hai quân ở Hán Trung ngay lập tức liền sẽ đối choại, ý định của hai nước không cần nói cũng đã rõ ràng, nước Đại đang muốn lấy quân đội uy hiếp nước Ung, mà đây lại là chuyện Trấp Tông thích làm nhất. Bốn vạn đại quân của Cảnh Thự kia, chỉ có thể nói là tỏ thái độ.

"Ngài nghĩ nhiều." Khương Hằng đi đến một bên án thiên tử, ngồi ở vị trí bên tay phải.

Lần này, nước Ung tựa như có hai vị quốc quân —— Trấp Lung cùng Khương Hằng đều ngồi ở một bên.

Lý Cận ngay tức khắc liền biết, vì sao Cơ Sương đặc biệt nhắc nhở.

Khương Hằng cầm lấy Kim Tỉ đặt ở giữa.

Trấp Lung nhìn Khương Hằng, liền minh bạch ý này, giải thích: "Khương Thái Sử là người được ủy thác Kim Tỉ, có thể tạm thay thiên tử tỏ rõ điều này."

Trấp Lang muốn đem án thiên tử nhường cho Khương Hằng, Khương Hằng lại nói: "Ung Vương không vội, mời ngồi là được."

Nói, Khương Hằng lại nhìn Lý Cận nói: "Không phải bảo hộ biên cảnh, mà là muốn khai chiến với các ngươi."

Trong triều ngay lập tức yên lặng, Lý Cận lập tức biến sắc, Khương Hằng lại nói: "Ta chiếu cáo năm nước tiến đến tham dự hội minh, vì sao nước Đại các ngươi chậm chạp không tới? Không tới, thì để nước Ung phụng mệnh thiên tử thảo phạt ngươi, gửi về phong thư nói cho Lý Tiêu, nếu y không coi Kim Tỉ ra gì, vậy liền đoạt lại phong vị này, biếm làm thứ dân!"

Lý Cận giận dữ, quát: "Ngươi có tư cách gì đại biểu cho thiên tử?"

Khương Hằng cầm lấy Kim Tỉ sáng ngời, lại nhướng mày nói: "Trở về hỏi Sương công chúa của các ngươi, nàng thừa nhận hay không?"

Lý Cận ngay tức khắc nghẹn lời, không lâu trước đây Cơ Sương mới vừa thừa nhận Kim Tỉ, nếu không vì cái gì lại ngàn dặm xa xôi tiến đến An Dương, muốn kế thừa chính thống Đại Tấn nhà họ Cơ?

Suy nghĩ Lý Cận thay đổi thật nhanh, các ngươi có di mệnh của Cơ thiên tử, chúng ta có công chúa, khi đang muốn dùng lời nói tới cãi lại Khương Hằng, Khương Hằng lại nói: "Nhưng trước mắt nếu ngươi đã tới, ta liền xem như nước Đại các ngươi tỏ ra thành ý, nguyện ý tham dự hội minh. Đi nghỉ ngơi đi, ý kiến về biên cảnh hai nước, ta đáp ứng ngươi, sau khi hội minh kết thúc, chắc chắn sẽ cho ngươi một câu trả lời."

Lý Cận ngược lại không nói được bất kỳ điều gì, sự thật là Lý Tiêu cùng Cơ Sương phái y tới, cũng là để y tới tham dự hội minh, thám thính tin tức. Còn chuyện Ung quân ở biên cảnh chẳng qua mấy vạn người, lại phân chia thanh ba quân đoàn lớn, Lý Tiêu phái thân đệ Lý Na giỏi mang binh lĩnh quân, ba mươi năm vạn quân đội trong tay, căn bản không sợ Cảnh Thự, người đông thế mạnh, giống như vỡ đê thong thả đi ra cũng có thể nhấn chìm hắn.

"Đinh hầu mời." Trấp Lung đúng lúc đưa tay ra hiệu.

Lý Cận chỉ phải tạm thời chịu đựng, đi đến chỗ ở, y mang đến hai ngàn binh lính, dựa theo ý tứ của Khương Hằng chính là không cần quản y, để y muốn làm gì thì làm.

"Phái một người đi giám thị y," Khương Hằng lại phân phó Giới Khuê, "Xem y ở trong thành làm cái gì."

Khương Hằng hoài nghi lần này Lý Cận tới cũng mang theo nhiệm vụ, muốn mượn sức các quốc gia, hiệp lực đối kháng Ung, một khi để y thành công, sẽ lại lần nữa lâm vào cục diện sức mạnh quốc gia cùng binh lực quốc gia cân bằng lẫn nhau, nghiệp lớn thống nhất Thần Châu, chỉ sợ từ đây lại khó có thể thúc đẩy.

Cuối cùng, Tằng Vanh lại nói: "Cuộc họp ngày mai vô cùng quan trọng, cũng phải liên tục mấy ngày, hôm nay lại có biến số, không bằng chúng ta lại cẩn thận thẩm tra đối chiếu một lần nữa."

Khương Hằng xoay người, đóng cửa lại, Giới Khuê thủ ở bên trong, vì thế năm người Trấp Lung, Lục Ký, Chu Du, Tằng Vanh cùng Khương Hằng, lại lần nữa thẩm tra đối chiếu chương trình hội minh, để bảo đảm không có bất kỳ sơ hở nào.

"Ta còn chưa có kịp nhìn kỹ Kim Tỉ đâu." Cuối cùng Trấp Lung nói.

Đêm khuya, toàn bộ đại thần đều đã tan đi, ngày mai người nước Ung sẽ đối mặt với cục diện phức tạp nhất trong trăm năm qua, ai cũng không biết ngày mai sẽ phát sinh ra chuyện gì, ngay cả bản thân Khương Hằng, cũng không đoán trước được.

Trong điện chỉ còn lại hai người Khương Hằng cùng Trấp Lung.

"Ta cũng không có nghiêm túc xem qua." Khương Hằng đáp.

Trấp Lang dùng vải vàng đem nó gói lại một lần nữa, đưa cho Khương Hằng, nói: "Trên mặt khắc cái gì?"

"Chư thiên tinh quan." Khương Hằng cẩn thận lộ ra một góc Kim Tỉ, bên trên có khắc bản đồ sao, hắn chỉ cho Trấp Lung chỗ ở giữa Kim Tỉ nhất, nói, "Thiên tử là người được các vị thần gửi xuống, bảo hộ Thần Châu. Người nắm giữ Kim Tỉ, tức là thiên mệnh."

Trấp Lung gật gật đầu, để Khương Hằng cầm lấy Kim Tỉ, ngày mai sẽ mở ra hội minh, hắn sẽ đem Kim Tỉ này một lần nữa chính thức trao tặng cho Tân Thiên Tử, mà người được chọn, là Trấp Lung.

Khương Hằng nhìn Trấp Lung gật đầu, xoay người rời đi, Giới Khuê chờ ở ngoài điện, hộ tống hắn trở về phòng nghỉ ngơi.