Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 79: Ấn Kim Tỷ




Cảnh Thự kinh ngạc nói: "Hằng Nhi?"
Khương Hằng chắp tay, xem như chào hỏi, nói: "Vương bệ hạ mạnh khỏe, các vị đại nhân mạnh khỏe."
Trong nhất thời mọi người đều vẻ mặt khác nhau, nhìn chăm chú Khương Hằng. Lục Ký gật gật đầu, nói: "Khương đại nhân?"
Khương Hằng cười nói: "Không dám nhận, Tấn đã vong, hiện giờ chỉ là một giới thảo dân."
Khương Hằng tới nước Ung, không có chức quan, dựa theo chức vị triều đình nhà Tấn xưng hô, xác thật cũng cho qua. Nhưng cẩn thận xem lại, mấy người trong điện chính là quan địa phương thuộc địa đất phong của Vương, có vài người chức quan so với hắn còn thấp hơn một bậc, gọi vậy cũng không quá thích hợp.
Trấp Tông nói: "Khi thảo phạt vương nước Đại, cũng không phải là nói như vậy."
Lời này của Trấp Tông nghe tới như là trào phúng, nhưng lại nhắc nhở mọi người trong điện, ngay cả Đại Vương Lý Hoành cũng bị thiếu niên này tính kế, không thể thiếu cảnh giác.
Khương Hằng lại rất ăn ý, có khi hắn cảm thấy lão cáo già Trấp Tông này, thật sự là quá hợp tâm ý chính mình, đã sắp luyến tiếc xem y như địch nhân.
"Vậy cứ cho là Thái Sử đi." Khương Hằng lại chắp tay, nói, "Thật không dám giấu giếm, hôm nay tiến đến, là muốn chào từ biệt cùng Vương bệ hạ."
Cảnh Thự: "!!!"
Thái Tử Lang không vui nói: "Hằng Nhi, ngươi muốn đi đâu vậy? Không phải đã nói, có chuyện muốn làm sao?"
"Đúng vậy." Khương Hằng nhìn mọi người đưa ra cây gậy của mình, "Nhưng ngồi nghĩ, cũng không phải là một biện pháp, đang định đi toàn cảnh nước Ung nhìn một chút, nhìn xem non sông rộng lớn phương Bắc, kỳ hạn nửa năm, nhất định trở về."
Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều minh bạch, so với những lời đồn, ghi chép, đều không đáng tin cậy bằng tự mình đi tìm hiểu, mà muốn trở thành quân sư nước Ung, hiểu biết cái quốc gia này, là bài học quan trọng nhất.
Cảnh Thự lập tức nói: "Ta đi cùng ngươi."
"Ngươi không thể đi." Khương Hằng đáp, "Có Giới Khuê bồi ta, ngươi đi luyện binh, ngươi có trách nhiệm của ngươi, ngươi còn phải thu phục Ngọc Bích quan đâu, vị này chính là Lục đại nhân sao? Ngưỡng mộ đã lâu."
Lục Ký nở nụ cười, nói: "Vốn định tìm Thái Sử đại nhân đòi lại Ngọc Bích quan, cởi chuông dù sao vẫn cần người buộc chuông, Thái Sử nhưng thật giảo hoạt, lúc này liền đi rồi, ta còn có thể nói cái gì?"
"A," Khương Hằng nói, "Nói đến cái này...... Thật cũng không cần lo lắng. Các ngươi đang thương lượng sao? Triệu Linh trước sang năm, sẽ không đánh lại đây."
Trấp Tông nói: "Chắc chắn như vậy? Chuyện này cũng không phải là có thể lấy tới đánh cuộc, Khương Hằng."
"Không cần đánh cuộc, đánh cuộc gì? Biện pháp đều nghĩ kỹ cho các ngươi rồi." Khương Hằng nói.
Một lời vừa ra, mọi người trong điện đều lộ ra vẻ mặt trào phúng.
"Ngươi có thể làm liên quân bốn nước rút lui?" Tằng Vanh nhướng mày nói, "Bọn họ lập tức liền phải tập kết ở dưới Ngọc Bích quan."
Khương Hằng lấy ra một món đồ dùng vải vàng bao lại, đưa cho mọi người, không ai nhận.
Cảnh Thự đã thấy qua, lập tức nở nụ cười.
Khương Hằng: "Hửm, cầm a, không ai muốn sao?"
Trấp Tông: "!!!"
Sắc mặt Trấp Tông nháy mắt thay đổi, Khương Hằng đem nó đặt ở trên bàn.
"Kim Tỉ có thể cho các ngươi mượn dùng trước," Khương Hằng nói, "Dùng nó ấn mấy cái ấn đi, chiêu cáo thiên hạ, để Tống Trâu thay thiên tử ra mệnh lệnh, thu thập liên quân bốn nước, tới thảo phạt nước Ung."
Mọi người: "........................"
Trấp Tông: "Này......"
Thái Tử Lang thật sự cảm thấy không thể hiểu được: "Chính mình đánh chính mình?"
Lục Ký dẫn đầu phản ứng lại, nhất thời cười to nói: "Diệu kế! Diệu kế!"
Khương Hằng cũng lười giải thích, chắp tay nói: "Cáo từ, các vị đại nhân, nửa năm sau gặp lại."
Cảnh Thự tuy cũng chưa suy nghĩ cẩn thận, đi theo bên người Khương Hằng, nói: "Ta đưa ngươi ra ngoài, ta còn có chuyện muốn nói."
Khương Hằng chân trước vừa đi, sau lưng Trấp Tông liền cởi bỏ vải vàng bao bọc Kim Tỉ, tay thế nhưng ngăn không được mà phát run. Đồ vật truyền thừa tượng trưng cho vương quyền của thiên tử, cứ như vậy mà tới trong tay của y? Y còn tưởng rằng Khương Hằng sẽ đem nó ra làm giao dịch với nước Ung! Không nghĩ tới, hắn liền nhẹ nhàng bâng quơ như vậy mà lấy ra!
"Chúc mừng Ngô Vương," Lục Ký nói, "Chúc mừng Ngô Vương."
"Hắn có ý tứ gì?" Thái Tử Lang còn chưa có suy nghĩ rõ ràng, càng không biết thứ Kim Tỉ này, đối với nước Ung mà nói đại biểu cho cái gì.
Lục Ký nói: "Điện hạ, Tống Trâu là thần nhà Tấn, Tung huyện là đất phong thiên tử, đúng hay không?"
Thái Tử Lang mang theo nghi hoặc gật đầu.
Lục Ký: "Như vậy do Tống Trâu ra mặt thảo phạt Đại Ung ta, chính là có tình có lý. Giả như Tống Trâu phát ra lệnh chinh phạt, đóng lên Kim Tỉ, gửi thông điệp cho các nước, các phong quốc* có phải nên nghe hiệu lệnh của hắn hay không?"
*Phong quốc: Các nước chư hầu được vua sắc phong ban cho đất đai tự trị.
Thái Tử Lang bỗng nhiên liền đã hiểu, nói như vậy, người triệu tập liên quân, liền biến thành Tống Trâu!
"Nhưng bọn họ làm sao sẽ để hắn làm minh chủ liên quân?" Thái Tử Lang nói, "Này không phải si nhân thuyết mộng (nói chuyện viễn vông) sao?"
Tằng Vanh cũng phục hồi tinh thần lại, gật đầu cười nói: "Không tồi, xác thật là diệu kế, cho dù hắn có làm minh chủ hay không, các quốc quân chư hầu sẽ không thể đi thảo phạt hắn? Lấy danh nghĩa gì?"
Lục Ký kiên nhẫn giải thích nói: "Tống Trâu chiêu mộ và đóng quân ở Tung huyện, Ung quân chúng ta, phục vụ cho bọn họ như vương quân thiên tử, các quốc gia cho dù không nghe hiệu lệnh của hắn, nhưng cũng không thể động thủ tấn công hắn? Tiêu diệt Tung huyện, vô cớ xuất binh, vì thế không ai có thể dẹp nhánh kỳ binh này, tất nhiên sẽ an ổn áp sát phía sau bọn họ, liên quân cố kỵ hai mặt thụ địch, căn bản không có khả năng xuất quan đánh một trận."
Tằng Vũ nghĩ nghĩ, nói: "Bọn họ cũng có thể đem vương quân Tống Trâu hợp làm một, nhập vào liên quân, để hắn làm minh chủ trên danh nghĩa, do Triệu Linh chỉ huy...... A, nhưng mà như vậy cũng tốt, Tống Trâu nếu lâm trận trở mặt, liên quân ắt hẳn phải đại loạn, càng đơn giản."
Tằng Vanh nói: "Hiện tại chỉ sợ Triệu Linh sẽ không màng sắc lệnh Kim Tỉ, mạnh mẽ công hãm Tung huyện."
"Không, y sẽ không," Lục Ký nói, "Đây là chỗ Khương đại nhân tính chuẩn nhất, bởi vì một khi y làm như vậy, nhất định sẽ lọt vào vây công của hai nước Đại Dĩnh. Ai cũng không muốn làm kẻ xé rách mặt kia. Bệ hạ, làm như vậy, nhưng để đảm bảo vạn toàn, còn cần phải để Chu Du phái ra đặc sứ, đi tới nước Dĩnh."
Lúc này bên tai Trấp Tông đã không còn nghe thấy bất kỳ kẻ nào nói, trong mắt chỉ có Kim Tỉ màu đen kia.
Kim Tỉ thế nhưng là dáng vẻ này...... Trấp Tông chỉ thấy qua dấu ấn kim tỉ trên lụa, lại chưa từng thấy qua hình dáng Kim Tỉ thật sự, vốn tưởng rằng là do hoàng kim đúc ra, nhưng chất liệu kia lại vô cùng kỳ lạ, truyền thuyết chỉ có Hắc Kiếm có thể chặt đứt nó? Như vậy trên đời này, Kim Tỉ liền không thể nào làm giả...... Trấp Tông rốt cuộc minh bạch.
"Mượn." Trấp Tông cầm lấy Kim Tỉ, cười lạnh một tiếng.
Tông miếu nước Ung trang trọng thâm trầm, trên cao mở một giếng trời, trên đỉnh giếng trời thẳng lên trời, chính là tượng Huyền Vũ được đúc bằng ngọc bích màu đen nạm vàng, đó là khi tộc họ Trấp nước Ung mới tới tái ngoại, ở sâu trong lòng đất một ngọn núi thần đạt được.
Trên bức tượng ngọc đen Huyền Vũ, đặt bốn linh án, cung phụng quốc quân các đời trước, còn có ngọc điệp Vương gia đặt ở trước án. Trăm năm thăng trầm, mấy độ xuân thu, Bắc Ung đã trải qua nhiều lần nổi loạn giữa các tộc, biến pháp, một lần nữa cải cách triều chính, mấy lần cùng phương Nam giao chiến, đã trở thành bá chủ một phương trong loạn thế.
Giống như một người mới ra đời, lại là một người trẻ tuổi không sợ gì cả, hắn bộc lộ mũi nhọn, giống như Ung Vương Trấp Mục mà Khương thái hậu kết hôn khi còn trẻ. Trấp Mục văn võ song toàn, đem tài hoa cùng sức lực cả đời phụng hiến cho quốc gia của hắn, trong số hai người con trai trưởng, Trấp Lang kế thừa tài văn thao vận trù Thần Châu của hắn, Trấp Tông lại có được võ công bễ nghễ thiên hạ của hắn.
Hai mươi năm trước, trên dưới triều dã nước Ung, đều cho rằng Trấp Lang sẽ là anh chủ kết thúc thế cục thiên hạ tranh đấu này, là quốc quân hiếm có trăm năm mới xuất hiện, ở dưới thống trị của y, nước Ung binh hùng tướng mạnh, nước giàu dân mạnh, đã lờ mờ có khí thế nhòm ngó ngôi báu Trung Nguyên.
Nguyên nhân cũng chính là vì như thế, nước Lương mới khẩn trương triệu tập liên quân như vậy, muốn một lần đánh bại nước Ung.
Nhưng kế hoạch của Cảnh Uyên chưa thành công, Trấp Lang liền đã băng hà.
Y ra đi thật sự quá sớm, tựa như một đường ánh sáng lóe lên trong đêm dài, người xem cho rằng mặt trời sắp mọc, lại phát hiện kia chỉ là dãy sao băng rực rỡ.
Giới Khuê cõng một cái tay nải đơn giản, đi tới trước linh vị Trấp Lang, điểm ba nén hương, cắm ở trong lư hương, đem một chén rượu đặt ở trước án.
Khương thái hậu im hơi lặng tiếng mà đi tới phía sau Giới Khuê.
Mùa xuân tháng ba, xung quanh tông miếu thay mành sa tuyết trắng, ở dưới ánh mặt trời tung bay. Trong tay Khương thái hậu cầm một cốc trà, trong cốc trà đầy cánh hoa đào, đặt ở trước linh vị con trai.
"Hắn thực kiên trì." Giới Khuê quay đầu lại, nhìn Khương thái hậu nói.
"Vậy đi thôi," Khương thái hậu xuất thần mà nói, "Vốn nên như thế."
Lời vừa ra, Khương thái hậu lại khẻ thở dài một tiếng.
Giới Khuê nói: "Khi tìm hiểu nước Ung sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Thái Hậu xin yên tâm."
"Có ngươi ở bên cạnh, bao giờ cũng yên tâm, Giới Khuê." Khương thái hậu cuối cùng vẫn là không nhịn được, thanh âm phát run, "Hắn biết không?"
Giới Khuê nói: "Hắn không biết."
Khương thái hậu trầm ngâm một lát, lại hỏi: "Y thì sao?"
"Ta nghĩ, y hẳn cũng không biết." Giới Khuê nói, "Nhưng với bản tính đa nghi của y, phát hiện việc này, chỉ là vấn đề thời gian, trước đó, chúng ta cần phải chuẩn bị tốt hết thảy mọi chuyện.". Đam Mỹ Cổ Đại
Khương thái hậu trong một đêm tựa hồ già đi rất nhiều, nhắm lại hai mắt, chuyện cũ mười bảy năm trước, vẫn còn rõ ràng ở trước mắt.
"Ta già rồi," Khương thái hậu nhàn nhạt nói, "Không còn sống được mấy năm nữa."
Giới Khuê muốn nói lại thôi, Khương thái hậu lại nói: "Dọc theo đường đi, nhất định phải hết sức để ý. Đi thôi, Giới Khuê, không nghĩ tới nháy mắt mười bảy năm qua đi, chung quy lách không ra, phải dày vò ngươi cả đời."
Trước khi Giới Khuê rời đi, quay đầu lại nói: "Chính là cầu mà không được."
Ngoài Vương cung Ung Đô, Cảnh Thự đuổi theo ở phía sau Khương Hằng, dù thế nào cũng không thể tiếp thu được Khương Hằng vừa đi chính là nửa năm. Khương Hằng luôn mãi khuyên can, muốn khuyên y lưu lại, sắc mặt Cảnh Thự đen đến không thể đen hơn, cuối cùng Khương Hằng nổi giận.
"Chúng ta không thể luôn ở chỗ này," Khương Hằng nói, "Ca, ta phải vì Ung quốc làm việc, ta phải làm đại thần, ngươi là Thượng tướng quân!"
Về lý, Cảnh Thự biết đây là tất nhiên; Về tình, bọn họ mới vừa gặp lại không đến nửa năm, lại làm sao có thể chia cắt Khương Hằng?
Cảnh Thự hiểu rõ tính tình của Khương Hằng, cùng hắn đùa dỡn là vô dụng, hắn chỉ nghe đạo lý, kiên nhẫn nói: "Liên quân bốn nước nếu năm nay sẽ không xuất quan, ta liền không cần lưu tại Ung cung."
"Luyện binh thì sao? Trị quân thì sao? Chiến thuật thì sao?" Khương Hằng khó có thể tin nói, "Không cần chuẩn bị trước sao? Thắng giả tiên thắng nhi hậu cầu chiến, bại giả tiên chiến nhi hậu cầu thắng*. Binh gia nói như thế nào, đều đã quên sạch rồi?"
*Thắng giả tiên thắng nhi hậu cầu chiến, bại giả tiên chiến nhi hậu cầu thắng: Người thắng tính thắng trước rồi mới đánh, kẻ thua đánh rồi mới nghĩ làm sao để thắng.
Giải nghĩa: Người có thể giành được thắng lợi, thường thường đều là chuẩn bị đầy đủ những điều kiện có thể, chỉ khi ở dưới tình huống hoàn toàn tin tưởng chính mình có thể thắng mới đi tác chiến. Mà kẻ thất bại, thường thường là không có chuẩn bị gì, chiến tranh đã bắt đầu rồi, mới bắt đầu mưu hoa làm sao để chiến thắng. Xuất từ Binh Pháp Tôn Tử.
Cảnh Thự lại lâm vào sự im lặng bướng bỉnh, Khương Hằng kiên nhẫn nói: "Giới Khuê sẽ bảo hộ ta. Nửa năm này, ta cần phải đi, nếu không không thể làm bài tập, ngày sau làm sao trị quốc?"
Khương Hằng đã đem thời gian rút ngắn lại rất nhiều, theo kế hoạch của hắn, muốn thâm nhập vào trong nhân gian bất kỳ một quốc gia nào, đều cần thời gian ít nhất ba năm. Nhưng trước mắt thời gian không đợi người, không vì Cảnh Thự, chỉ vì nguy cơ nước Ung gặp phải thật sự quá nhiều, nhìn như vô cùng cường đại, kỳ thật loạn trong giặc ngoài, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp tai họa ngập đầu.
Khương Hằng ôm Cảnh Thự, nói: "Ca, ta đi đây."
Cảnh Thự lại một tấc cũng không rời mà đi theo phía sau Khương Hằng, nhìn bộ dáng kia, hiển nhiên là khuyên hắn không rời đi.
Khương Hằng xụ mặt, đi ra cửa cung, chợt thấy một người đứng cách đó không xa, trong tay cũng chống một cây trượng, bai bên tóc mai người nọ lốm đốm tóc bạc, người mặc triều phục, khoảng hơn năm mươi tuổi, hai mắt thần thái sáng ngời, mang theo ánh sáng trí tuệ giảo hoạt.
"Đi du lịch sao?" Người nọ đánh giá Khương Hằng, cười nói.
Khương Hằng không biết người này là ai, nhìn về phía Cảnh Thự, Cảnh Thự lại ôm quyền nói: "Quản tướng."
"Quản Ngụy đại nhân." Khương Hằng biết người này nhất định chính là vị thừa tướng Đại Ung nổi danh Trung Nguyên kia.
"Khương Thái Sử," Quản Ngụy cười nói, "Trên đường có điều gì phân phó, phái người truyền tin về trong triều là được."
"Tự nhiên như thế." Khương Hằng nói.
Trong ánh mắt Quản Ngụy tràn ngập ý tán thưởng, dọc theo quốc thổ nước Ung hoang vắng, lại phần lớn là đất hoang cằn cỗi, con cháu thế gia ra ngoài du lịch không phải không có, nhưng chỉ giới hạn ở trong sáu thành nước Ung, Khương Hằng là người duy nhất, là một người khách đến từ bên ngoài nguyện ý tự mình đi đo đạc lãnh thổ.
Quản Ngụy lại nói: "Vương tử điện hạ, không cần lưu luyến không rời, lại qua mấy ngày, đoàn quân Phong Nhung sẽ tới phương bắc luyện binh, người Phong Nhung sinh sống không cố định, ắt hẳn không bao lâu các ngươi liền có thể gặp mặt."
Bỗng nhiên Cảnh Thự trong lòng vừa động, hỏi: "Thật sự sao?"
Quản Ngụy nói: "Ở trước khi ngài về triều, bệ hạ đã có tính toán này."
Khương Hằng nghe vậy liền đoán được, Trấp Tông muốn chỉnh đốn lại biên chế quân đội, Cảnh Thự hẳn là sẽ được giao trọng trách, đến lúc đó sau khi tập kết quân đội người Phong Nhung, nói vậy y cũng sắp rời đi thành Lạc Nhạn lên phía Bắc, nói không chừng có thể chạm mặt.
Quản Ngụy đến, quả thực đã cứu tánh mạng Khương Hằng.
Vì thế Khương Hằng nhìn y nói: "Ngươi xem, này không phải vừa lúc sao?"
Cuối cùng Cảnh Thự cũng tiếp nhận sự chia ly tạm thời không thể tránh khỏi này, nghĩ nghĩ, nói: "Được rồi."
Sau đó, Cảnh Thự quay về hướng vương cung huyết sáo một cái, qua thật lâu sau, Hải Đông Thanh đập cánh, bay về phía bọn họ.
"Mang theo Phong Vũ," Cảnh Thự nói, "Ta phải biết được ngươi đi tới chỗ nào, mỗi ngày đều cần phải gửi tin cho ta."
"Ngươi muốn nó mệt chết sao!" Khương Hằng dở khóc dở cười nói, "Năm ngày."
"Ba ngày," Cảnh Thự nói, "Không thể ít hơn."
Khương Hằng thỏa hiệp, lại thấy Giới Khuê dắt hai con ngựa, chờ ở ngoài cung.
"Đi đây." Hốc mắt Khương Hằng bỗng nhiên có chút ướt át, Cảnh Thự lại không nói một câu, cho đến khi Khương Hằng xoay người lên ngựa, mới nói:
"Hằng Nhi, ta nhớ ngươi."
Khương Hằng quay đầu lại, nhìn Cảnh Thự thương cảm mà cười cười, Giới Khuê trầm mặc không nói. Khi ra khỏi thành Lạc Nhạn, Khương Hằng lại quay đầu lại, Cảnh Thự như cũ đứng ở chỗ cao tường thành, xa xa mà nhìn, cho đến khi hai người trở thành một điểm đen nhỏ phía chân trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.