Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 223:




Thính Vũ bị người ta đánh cho mụ mẫm, nàng ta kinh ngạc nhìn Thính Phong: “Một hạ nhân như ngươi cũng dám đánh ta?”
“Đánh ngươi đó thì sao?” Thính Phong khinh thường phẫn nộ: “Một tiện nhân phản chủ bò lên giường cũng dám tính kế của hồi môn của đích trưởng nữ Vân gia sao, ai cho ngươi lá gan đó! Nếu không phải phu nhân lương thiện cho ngươi vào hậu viện thì thứ tiện nhân như ngươi đã sớm bị đánh c.h.ế.t hoặc bán đi! Hiện giờ t.h.i t.h.ể đại nhân cũng lạnh rồi, ngươi còn muốn ra vẻ di nương trước mặt ta sao, quả thực là nằm mơ!”
Nàng ấy vừa nói vừa giơ tay đánh tới.
Thính Vũ bị đánh đến đầu váng mắt hoa, giương nanh múa vuốt muốn đánh trả.
Vân Sơ bắt lấy tay Thính Vũ, hung hăng hất ra, Thính Vũ lảo đảo té xuống đất.
“Phu nhân dung túng nha hoàn khinh nhục thiếp thân sao?” Thính Vũ nằm dưới đất ăn vạ: “Phu nhân thấy Tạ gia bại, muốn rời đi nên mới không để người Tạ gia vào mắt đúng không, cả một nha hoàn cũng có thể lên mặt, sau này thiếp thân còn sống thế nào, không bằng đ.â.m đầu c.h.ế.t đi...”
Giang di nương vội vàng túm chặt nàng ta.
Hiện giờ đang có một đám người vây trước cửa Tạ gia xem náo nhiệt, nếu Vũ di nương thật sự c.h.ế.t ở trước mắt bao người thì phu nhân sẽ phải gánh tiếng xấu.
Vân Sơ đứng thẳng, từ trên cao nhìn xuống: “Thính Vũ, ngươi chắc chắn muốn nháo như vậy sao?”
Thính Vũ khóc lóc.
Nàng ta cũng không muốn nháo, cũng không muốn mất hết mặt mũi, nhưng nếu nàng ta không nháo thì Doãn ca nhi của nàng ta cũng xong đời.
Nàng ta chỉ muốn ép phu nhân lựa chọn.
Ở lại thì phải giúp Tạ gia bày mưu tính kế.
Nếu muốn rời đi thì phải để lại hồi môn cho Tạ gia giải quyết khốn cảnh.
Mặc kệ phu nhân lựa chọn thế nào thì đều có lợi cho Doãn ca nhi.
Vì Doãn ca nhi, nàng ta có thể từ bỏ cả tính mạng, chút thể diện này có tính là gì...
Nàng ta thấy người vây quanh cửa Tạ phủ ngày càng đông thì khóc lóc nói: “Đại nhân thây cốt chưa lạnh mà sao phu nhân đã buông tay mặc kệ, cầu xin phu nhân thương xót hài tử, hài tử cái gì cũng không biết, bọn nó đâu làm gì sai, sao phải chịu đựng những chuyện này...”
Tạ Thế Doãn quỳ dưới đất khóc lóc: “Mẫu thân, con gọi ngài là mẫu thân bốn năm, xin mẫu thân đừng mặc kệ con...”
Nữ nhân nhu nhược và hài tử non nớt quỳ dưới đất khóc thút thít khiến đám người tới xem náo nhiệt thổn thức không thôi.
“Quá đáng thương.”
“Già già, trẻ trẻ, một đám lão nhân hài tử, sau này phải làm sao?”
“Tạ phu nhân lúc này vẫn là chủ mẫu Tạ gia, sao có thể mặc kệ như vậy.”
“Tạ gia chỉ có thể dựa Tạ phu nhân, nếu không đám người này vừa ra khỏi cửa, không phải đói c.h.ế.t thì cũng bị người ta nhục nhã cho tới chết.”
“Ai nói không phải đâu, bọn họ không làm gì sai nhưng phải nhận quả đắng, thật đáng thương.”
Ngay lúc mọi người đang thổn thức thì một âm thanh lạnh băng vọng tới: “Thì ra đây là bộ mặt thật của Tạ gia, thật là khiến Vân gia mở mắt.”
Thính Vũ đột nhiên quay đầu lại.
Nàng ta thấy người Vân gia tới!
Vân phu nhân Lâm thị đi tuốt đằng trước, bên tay phải còn đỡ một bà lão trong tộc Vân gia, bên trái là Vân thiếu phu nhân Liễu Thiên Thiên đang mang thai, phía sau là Vân Trạch, còn có nha hoàn và thị vệ của Vân gia, gần hai mươi người.
Vừa thấy khí thế này, lòng Thính Vũ cũng lạnh lẽo.
Ngày đầu tiên sau khi đại nhân chết, Vân gia không phái ai tới, nàng ta còn tưởng rằng Vân gia sẽ chờ đại nhân hạ táng rồi mới đến làm khó dễ, bởi vậy nàng ta mới cố ý chọn hôm nay để gây sự.
Nàng ta biết phu nhân là người hiền lành, chỉ cần nàng ta náo loạn ồn ào thì sẽ có thể thu được thứ tốt.
Nhưng không ngờ còn chưa đạt được mục đích thì người Vân gia đã tới.
Kế hoạch của nàng ta lập tức ngâm nước nóng!
Người Vân gia ào ạt đi vào. Nguyên thị vội vàng bước lên nghênh đón: “Sao bà thông gia lại tới...”
“Nếu ta không tới thì chẳng phải Sơ nhi sẽ bị Tạ gia các ngươi cấu xé sạch sẽ không còn lại gì sao!” Lâm thị trưng ra bộ mặt lạnh băng.
Bà ấy ngẩng đầu nhìn về phía linh đường, bên trong lư hương có mấy nén nhanh, cháy hết cũng không có người thay, có thể thấy Tạ gia quạnh quẽ đến mức nào.
Người đã chết, ân oán nhiều bao nhiêu cũng xem như xóa bỏ.
Lâm thị bước lên thắp ba nén nhang.
Liễu Thiên Thiên cùng Vân Trạch cũng bước lên cắm nhang vào lư hương.
Phúng viếng xong, người Tạ gia biết đã tới chuyện chính, một đám bắt đầu căng thẳng.
Người bên ngoài hứng thú vây đầy cổng lớn, một đám ngửa cổ ngóng vào trong.
Lâm thị lười nói lời vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề: “Mọi người cũng biết Tạ gia thượng bất chính hạ tắc loạn, trên có Tạ Cảnh Ngọc tham ô bạc triều đình, dưới có trưởng tử Tạ gia khi quân thí mẫu, thứ tử Tạ gia g.i.ế.c c.h.ế.t Tạ lão thái thái, mỗi lần nghĩ đến đều sợ hãi không thôi. Nữ nhi Vân gia gả vào Tạ gia năm năm, dù là quản lý việc nhà hay hiếu thuận mẹ chồng chăm sóc hài tử, đều tận chức tận trách, không tìm được một lỗi sai. Nhưng một mảnh chân tình chỉ đổi lại sự lừa dối... Tạ Cảnh Ngọc tội nghiệt ngập trời, c.h.ế.t chưa hết tội, nhưng nửa đời sau của nữ nhi Vân gia không thể bị vây khốn như vậy, do đó ——”
Liễu Thiên Thiên đi lên trước, đặt một tờ giấy tới trước mặt người Tạ gia: “Đây là thư hòa ly của Sơ nhi và Tạ Cảnh Ngọc, Tạ Cảnh Ngọc đã chết, vậy để nhi tử thay hắn ta ấn dấu tay.”
Lời vừa dứt thì tất cả đều ồ lên, đám người xem náo nhiệt bên ngoài lập tức sôi trào.
“Ta đoán đúng rồi, Vân gia quả nhiên muốn hòa ly.”
“Ta mà là Vân phu nhân, ta cũng sẽ cho nữ nhi nhà mình hòa ly, chẳng lẽ còn ở lại dọn dẹp mớ rối rắm này sao?” . truyện tiên hiệp hay
“Vân gia không giống những gia tộc khác, có c.h.ế.t cũng không cho nữ nhi đã gả đi hòa ly, thân là nữ tử Vân gia, có gia tộc hậu thuẫn, ở nhà chồng cũng vô cùng vững vàng.”
“Trong viện còn để quan tài, thây cốt chưa lạnh mà đã đòi hòa ly, cũng thật quá lạnh lùng ích kỷ.”
“Tạ gia già già, trẻ trẻ, toàn là nữ nhân và hài tử, nếu hòa ly thì đám người này chỉ có uống gió Tây Bắc.”
“Vân gia quá sốt ruột rồi, ỷ bản thân là phủ Nhất phẩm tướng quân nên không để Tạ gia vào trong mắt.”
“...”
Vân Sơ rũ mắt.
Con người là như vậy, trái tim luôn mềm mại nên lúc nào cũng đồng tình với kẻ yếu.
Đám người đứng xem cho rằng Tạ gia đã thảm như vậy, nếu Vân gia hòa ly ngay lúc này, Vân gia sẽ trở thành kẻ mang tội.
Nàng chưa bao giờ xem trọng thanh danh của mình, nàng chỉ cố kỵ thanh danh của Vân gia và nữ nhi đã xuất giá của Vân gia.
Nhưng Lâm thị lại không cố kỵ được nhiều thứ như vậy.
Sau khi Tạ gia xảy ra chuyện, bà ấy đã muốn đón Sơ nhi về nhà, nhưng Vân Trạch khuyên bà ấy đợi thêm một chút.
Nhưng bà ấy không chờ được.
Dù Tạ gia không tình nguyện ra sao, dù người ngoài bàn tán thế nào, hôm nay bà ấy phải đưa Sơ nhi về.
Nhìn bộ dáng đau lòng khổ sở của nương, Vân Sơ và đại ca Vân Trạch liếc nhau, hai người có chút bất đắc dĩ cười cười.
Nương thương nàng, không muốn nàng chịu khổ.
Cũng may đại ca nguyện ý phối hợp với nàng xử lý chuyện này, bằng không Vân gia sẽ bị miệng lưỡi người đời nướng chín.
Tộc lão Vân gia trầm mặc, mở miệng nói: “Tạ Thế Doãn, ngươi là nhi tử lớn nhất của Tạ gia hiện giờ, ngươi thay phụ thân ngươi ấn dấu tay vào thư hòa ly.”
Tạ Thế Doãn quay người trốn vào lòng Thính Vũ.
Thính Vũ khóc lóc nói: “Phu nhân không thể rời khỏi Tạ gia, không có phu nhân, Tạ gia cũng xong đời, bọn nhỏ phải làm sao đây...”
Nguyên thị như bừng tỉnh giấc mộng.
Rốt cuộc bà ta cũng tin lời Thính Vũ, Sơ nhi muốn rời khỏi Tạ gia.
Sơ nhi không thể đi, nếu nàng đi thật thì Tạ gia sẽ không đường sống, c.h.ế.t ven đường cũng không có ai nhặt xác...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.