Tác giả: Lạc Nguyệt Thiển
Edit + Beta: Phô Mai Chi
7. KHEN NGỢI VÀ DẠY BẢO
Sau đó, bỗng nhiên Quý Nghiễn cảm thấy thái độ của các bạn trong lớp với mình trở nên rất kì lạ.
Tính Quý Nghiễn khá hướng nội, không thích la cà ở ngoài sau giờ học và không chơi được với mấy cậu bạn hoạt bát hiếu động. Vỏn vẹn hơn một tháng kể từ khi khai giảng, trong lớp đã có một vài nhóm nhỏ tương đối rõ ràng. Quan hệ giữa Quý Nghiễn và các bạn cùng lớp chỉ là xã giao, có cố định một đến hai bạn thân hơn một chút nhưng cũng thuộc kiểu chia nhóm thảo luận và làm bài tập trên lớp, sau khi tan học hoàn toàn không liên lạc gì hết.
Bởi vì thái độ bảo vệ Hướng Dương của Quý Nghiễn quá rõ rệt, cậu bắt đầu cảm thấy mình lạc lõng trong tập thể lớp, không phải bị các bạn cùng lớp xa lánh mà là mọi người nhìn cậu bằng ánh mắt hơi khó đoán, ngay cả người bạn thường chung nhóm với cậu cũng đột nhiên đi tìm người khác.
Quý Nghiễn chẳng hề để ý tới điều này, cậu đã quen với việc ở một mình, thậm chí còn cảm thấy như vậy rất thoải mái, ngay cả khi đến cuối cùng không tìm được thành viên nhóm, bị giáo viên ghép đại với một bạn nào đó cũng không sao cả. Con người có xu hướng theo nhóm, những học sinh không chia được thành nhóm thường bị cho là không có bạn bè hoặc tính tình lầm lì, ai ai cũng tránh xa những người đó theo bản năng, cảm thấy bọn họ không hòa đồng hoặc quái đản. Quý Nghiễn vẫn còn nhớ hồi tiểu học, có một cô bạn khóc vì không được chung nhóm với người bạn thân quen, mọi người đều nói rằng nội tâm con gái rất nhạy cảm, đặc biệt quan tâm tới chuyện ấy.
Quý Nghiễn chưa bao giờ nghĩ có ngày mình cũng gặp phải tình huống này nhưng rất lạ là cậu biết sự sợ hãi trong lòng mình không giống những người khác, đây là lí do tại sao cậu vẫn luôn ngoan ngoãn như vậy. Tuy nhiên thực tế sau khi trải qua một lần, bất ngờ là cậu lại không cảm thấy ghét bỏ, như thể cuối cùng cũng tìm được chút tự do nhỏ bé thuộc về chính mình trong hoàn cảnh bị kìm nén và trói buộc suốt một thời gian dài.
Ở độ tuổi của Quý Nghiễn, cậu có vô vàn hoài nghi về thế giới mình đang sống. Cậu không thể chống lại bố mẹ mình, càng không thể rời khỏi môi trường mà mình sinh ra và lớn lên, vậy nên cậu cũng chỉ có thể thử tìm kiếm chút hạnh phúc trong cuộc sống. Đối với cậu, việc có thể thành thật bày tỏ ý kiến của mình đã xem như một sự tiến bộ nho nhỏ rồi.
Sau kì thi tháng đầu tiên, bảng điểm cũng được phát lần lượt.
Điểm của Quý Nghiễn không khác dự đoán lúc trước là bao, đạt điểm trên trung bình, cả lớp có hai mươi sáu người thì cậu đứng thứ mười. Cậu thấy yên tâm khi biết điểm số ấy sẽ không bị ăn mắng.
Kể từ ngày đầu đến trường và về nhà cùng Hướng Dương, Quý Nghiễn tận tâm lặp lại việc giống nhau đều đặn hàng ngày và đã quen dần với ánh mắt của người khác. Trong lòng Quý Nghiễn thật sự hơi khiển trách những người lớn khá vô trách nhiệm đó, cứ thế quẳng việc đưa đón Hướng Dương đi học cho mình nên cậu càng không nỡ bỏ dở giữa chừng, vì cậu không muốn trở thành người lớn giống bố mẹ mình hoặc bố mẹ Hướng Dương.
Lúc đầu Quý Nghiễn vẫn còn lo lắng, rất sợ mình không trông Hướng Dương tốt được, sợ hắn đi lung tung, nhưng Hướng Dương chưa bao giờ chạy loạn xạ, chỉ là hắn mãi chẳng nói chẳng rằng mà thôi. Cho dù Quý Nghiễn có nói gì với hắn đi chăng nữa thì cũng không nhận được câu trả lời của Hướng Dương. Dần dần, Quý Nghiễn cũng cảm thấy chẳng có gì là không ổn hết, cậu vốn thích những người yên lặng, đưa Hướng Dương theo cùng làm cậu cảm thấy không gò bó một chút nào vì không cần phải vắt óc suy nghĩ để duy trì cuộc trò chuyện hết sức khó xử khiến cả đôi bên đều cảm thấy ngượng ngùng.
Đưa Hướng Dương đến trường và về nhà dường như đã trở thành một chuyện bình thường không đâu. Một tháng sau, không còn bất cứ người bạn nào nhìn bọn họ với ánh mắt kì lạ nữa.
Không biết có phải do Quý Nghiễn kiên trì đưa đón Hướng Dương hay không mà bắt đầu vào một ngày nọ, cậu phát hiện ánh mắt các bạn trong lớp nhìn mình đã khác hẳn, lần này không phải là xa lánh và ghét bỏ mà là ngưỡng mộ và thiện cảm. Ở lứa tuổi bọn họ, tư tưởng rất dễ bị ảnh hưởng. Đặc biệt vào một ngày nào đó, khi đang trong tiết học, giáo viên đã khen ngợi Quý Nghiễn trước lớp, nói cậu giúp đỡ bạn học yếu thế là việc tốt, mọi người cần noi theo cậu.
Thật ra Quý Nghiễn chưa từng nghĩ mình sẽ được khen ngợi, thậm chí ban đầu cậu còn có chút miễn cưỡng, đột nhiên được giáo viên tuyên dương như vậy làm cậu hơi chột dạ, mặt đỏ bừng.
Nhưng vui là thật, Quý Nghiễn thích cảm giác này, là sự tôn trọng và lời tán thưởng mà bố mẹ chưa bao giờ dành cho cậu.
Kể từ khi giáo viên công khai khen ngợi Quý Nghiễn, có rất nhiều bạn học bắt đầu hối lỗi về hành vi trước kia của mình, cảm thấy bản thân không nên cười nhạo Hướng Dương.
Lần đầu tiên Quý Nghiễn nhận được kẹo của bạn nữ trong lớp, là một cô bạn thắt bím tóc. Vài người bạn khá nhiệt tình trong lớp sẽ mang kẹo hoặc bánh quy tới trường mời mọi người ăn, lúc cô bé kia phát kẹo đã tặng cho Quý Nghiễn thêm một viên kẹo. Quý Nghiễn nhìn cô bạn, nhỏ hào phóng nói: "Tớ rất ngưỡng mộ cậu, nhiệt tình giúp đỡ bạn bè..."
Các cậu bé cô bé ở lứa tuổi này đã có ý thức về giới tính nên đã không chơi cùng nhau nữa. Hầu hết con gái nông thôn được dạy dỗ tương đối bảo thủ, nếu chơi với con trai sẽ có những lời bàn tán không mấy hay ho sau lưng. Thấy Quý Nghiễn nhìn mình chằm chằm, có lẽ cũng khá mắc cỡ, cô bé vội vàng bồi thêm một câu: "... Cậu có thể mời Hướng Dương ăn."
"Cảm ơn." Quý Nghiễn nhận ra cô bạn chỉ đơn giản là bày tỏ ý nghĩ của mình, cũng không phải có ý gì đó với cậu.
Nhưng trong lớp có người nhìn thấy cảnh này liền bắt đầu ồ lên.
Tâm trạng của Quý Nghiễn hôm ấy rất tốt, những buồn bực trong khoảng thời gian vừa qua dường như đã tan biến hết. Quý Nghiễn cũng bắt đầu cảm thấy việc mình làm là đúng đắn và có ý nghĩa nhưng cậu lại không biết sau khi mình về nhà sắp gặp họa, bởi vì giáo viên không chỉ khen ngợi cậu mà còn đặc biệt gọi điện thoại nói chuyện này với mẹ cậu.
Từ đó đến giờ Lâm Nguyệt Cầm không hề hay biết chuyện này. Suốt một tháng qua, bà chỉ biết ngày nào Quý Nghiễn cũng ra khỏi nhà từ rất sớm, điểm kì thi tháng vừa rồi cũng ổn, hơn nữa Quý Nghiễn còn ngoan, bà bèn tin Quý Nghiễn nói muốn đến trường sớm hơn một chút để thảo luận bài tập với bạn cùng lớp là thật. Giáo viên gọi điện riêng để tuyên dương con mình, đương nhiên là bà vui nhưng sau khi cúp máy, bà càng nghĩ càng không vui một chút nào.
Bởi vì bà nhận ra Quý Nghiễn đang lừa bà, nói muốn thảo luận bài tập với bạn cùng lớp đều là giả dối. Sao con trai mình lại có thể lừa mình chứ! Tại sao Quý Nghiễn phải lừa mình!
Lâm Nguyệt Cầm càng nghĩ càng giận, đã chuẩn bị đợi Quý Nghiễn về là dạy bảo cậu thật nghiêm túc.
Cha mẹ đôi khi rất vô lí, bất kể con cái làm gì bên ngoài, không cần biết tốt hay xấu, không nói cho mình thì chính là sai! Bây giờ đã biết nói dối rồi, sau này lớn lên còn như thế nào nữa. Có những lúc bọn họ tìm lí do dạy bảo con cái không phải vì con đã làm gì sai mà là đang bảo đảm chắc chắn rằng vẫn giữ được uy quyền của phụ huynh, vẫn có thể kiểm soát được con trẻ nên không thể chấp nhận con cái giấu giếm mình bất cứ chuyện gì.
Vì vậy, lúc Quý Nghiễn đưa Hướng Dương tan học về nhà thì thấy Lâm Nguyệt Cầm đang nổi cơn tam bành đứng trước cửa nhà.
"Mẹ?" Quý Nghiễn hơi ngạc nhiên, không biết tại sao đột nhiên Lâm Nguyệt Cầm lại chạy ra, còn bắt gặp cậu và Hướng Dương về nhà cùng nhau.
Lâm Nguyệt Cầm cầm gậy tre trong tay, hiển nhiên là cố tình đợi Quý Nghiễn về. Vừa nhìn thấy Hướng Dương đứng bên cạnh Quý Nghiễn, bà càng tức giận hơn khi nhớ đến những lời nói của giáo viên trong trường: "Quý Nghiễn, tại sao con lại nói dối mẹ?"
Giọng nói của Lâm Nguyệt Cầm rất to, quát đến mức toàn bộ lối đi cũng có thể nghe thấy.
Mặt Quý Nghiễn mau chóng đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tức giận, thấy mẹ hoàn toàn không giữ thể diện cho mình chút nào: "Mẹ đừng nói thế, về nhà rồi nói."
"Gan mày to thế cơ mà, bây giờ cũng biết lừa mẹ cơ đấy." Lâm Nguyệt Cầm chẳng buồn quan tâm thể diện của con cái là gì, việc cha mẹ dạy bảo con cái là lẽ đương nhiên, thậm chí bà không hề thấy điều này cũng sẽ làm mình bẽ mặt.
Quý Nghiễn không biết làm sao mới phải. Mặc dù Hướng Dương sẽ không để ý tới sự vật bên ngoài nhưng cậu vẫn cảm thấy mình đã mất hết thể diện trước mặt bạn bè, giận đến mức hai mắt đỏ hoe.
Có lẽ âm thanh bên ngoài quá lớn nên đã làm ồn đến hàng xóm. Cửa nhà Hướng Dương đột nhiên mở ra, Lý Lệ Liên thấy hai mẹ con Quý Nghiễn đang giằng co trước cửa nhà và thấy cả con trai mình, bà cũng thoáng chút xấu hổ: "Chị Lâm..."
Lâm Nguyệt Cầm hoàn toàn nổi đóa với Quý Nghiễn nhưng sắc mặt bà lại dịu đi đôi chút khi đối diện với Lý Lệ Liên. Đã hai tháng trôi qua, bụng dưới của Lý Lệ Liên hơi nhô lên, tuy chưa bao giờ nói ra nhưng thực tế hàng xóm đều biết bà đang mang thai. Bất cứ ai cũng có thể nhận thấy dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí một khi ra ngoài của người phụ nữ đang mang thai.
Lâm Nguyệt Cầm ngẫm nghĩ, thực sự sợ quấy rầy bầu không khí yên lặng của thai phụ liền vội vàng giải thích: "Ngại quá vì làm phiền cô, con trai chị làm sai nên phải dạy bảo nó."
Lâm Nguyệt Cầm nói xong rồi chỉ vào Quý Nghiễn: "Mày đi vào cho mẹ."
Sắc mặt Quý Nghiễn càng tái nhợt hơn, dù có làm sai chuyện gì đi chăng nữa, cậu cũng cảm thấy mẹ vẫn không nên đối xử với mình như vậy. Cậu cũng không muốn xin Lý Lệ Liên giúp đỡ, tính tình trẻ con ở độ tuổi này vẫn khá bướng bỉnh. Quý Nghiễn lau nước mắt ở khóe mắt rồi cúi đầu vào nhà theo mẹ.
Hướng Dương đứng mãi ngoài cầu thang hệt như một người ngoài cuộc, không hề sợ hãi trước tiếng quát to của Lâm Nguyệt Cầm nhưng chính xác là hắn đứng ngoài cuộc, vì thậm chí hắn cũng không buồn nhìn lấy một lần.
Lý Lệ Liên nhìn bóng lưng của Quý Nghiễn, thấy hơi xấu hổ rồi lại nhìn về phía con trai mình. Cuối cùng bà đi xuống cầu thang và dắt con trai mình về nhà. Dù xấu hổ với Quý Nghiễn nhưng mọi người ai cũng thấy được Lâm Nguyệt Cầm đang nổi cơn thịnh nộ, bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để giải thích.
Bà nghĩ rằng ngày mai rồi đến nhà xin lỗi vậy.