Sống Như Hoa Mùa Hạ

Chương 8: Lần đầu đáp lại



Tác giả: Lạc Nguyệt Thiển

Edit + Beta: Phô Mai Chi

8. LẦN ĐẦU ĐÁP LẠI

Sau khi về nhà, Quý Nghiễn không tránh khỏi bị dạy dỗ một bài học.

Quý Nghiễn cảm thấy mình rất oan ức nhưng Lâm Nguyệt Cầm vẫn ngang nhiên đánh cậu, nói cậu mở mồm ra là nói dối, bây giờ đã biết lừa gạt bố mẹ rồi, nếu không dạy tử tế sau này lớn lên sẽ hư thân mất nết.

Thật ra ở độ tuổi này Quý Nghiễn đã biết đa phần lời người đang nổi nóng nói đều là những lời cả giận. Không phải là cậu chưa từng thấy các bạn khác cãi nhau, khi tâm trí vẫn chưa hoàn toàn chín chắn đã nói những lời khiến người khác tổn thương sâu sắc, thậm chí là làm ầm lên đến mức trở mặt và tuyệt giao. Nhưng người lớn không phải trẻ con, chắc hẳn bọn họ hiểu nhất những gì có thể và không thể nói ra nhưng lại huỵch toẹt trước mặt trẻ con. Quý Nghiễn cực kì hận mẹ mình, hận bố mẹ mình vô lí, hoàn toàn không lắng nghe tâm sự của con cái và cũng hận bản thân mình tại sao lại sinh ra trong một gia đình như vậy.

Lời nói của Lâm Nguyệt Cầm còn đau hơn cả gậy tre nện vào người cậu, tựa như con dao đâm từng nhát một vào tim cậu, máu thịt be bét.

Quý Nghiễn không muốn khóc nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn rơi. Bây giờ cậu đã lớn nên càng cảm thấy xấu hổ hơn, tức giận đến mức không thể chịu nổi nữa, không biết dũng khí từ đâu tới mà đột nhiên cậu gạt phăng gậy tre trong tay mẹ rồi chạy ra khỏi cửa.

Lâm Nguyệt Cầm đuổi tới cửa nhưng không đuổi kịp con trai mình nên đành phải gào lên ở lối đi: "Quý Nghiễn, mày chạy đi đâu, về nhà cho tao-"

Quý Nghiễn không chạy quá xa, chỉ trốn trong góc tường ngoài chung cư, nơi đó có nhiều bồn hoa và chậu cây che khuất. Sau khi ngồi xuống, nhìn từ ngoài vào hoàn toàn không thấy có người đang núp ở chỗ này nhưng cậu lại có thể nhìn thấy tình hình trước cổng chung cư. Đây là căn cứ bí mật của cậu, hồi còn nhỏ đang chơi trốn tìm với lũ trẻ trong khu chung cư, cậu đã vô tình phát hiện ra chỗ này. Bởi vì Quý Nghiễn không có bạn bè nên hoàn toàn không có nơi nào khác để đi ngoại trừ nơi đây.

Quý Nghiễn biết tính mình nhát gan, có giận đi nữa cũng không có can đảm để bỏ nhà ra đi. Khi xem phim truyền hình, cậu vô cùng hâm mộ nhân vật chính có dũng khí rời nhà chạy trốn, trong lúc lo lắng tìm kiếm nhân vật chính, bố mẹ sẽ phát hiện đó là lỗi của bậc phụ huynh bọn họ, cuối cùng cả hai bên nói hết ra, ai nấy đều vui.

Quý Nghiễn rất ngưỡng mộ tình tiết ấy nhưng cậu rất rõ ràng rằng thực tế không thể phát triển theo hướng đó. Các bậc cha mẹ trong hiện thực sẽ không chịu xuống nước với con cái, thậm chí cũng không thừa nhận sai lầm của mình.

Y chang việc Lâm Nguyệt Cầm hoàn toàn không đuổi theo khi cậu bỏ chạy, giống như chắc chắn cậu không còn nơi nào để đi nên tối nay nhất định sẽ về nhà.

Năm rưỡi chập tối, trời cũng tối dần. Quý Nghiễn ngồi dựa vào tường lau nước mắt, cậu vẫn còn giận dỗi, đang nghĩ hôm nay cứ thế qua đêm ở đây cho rồi. Quý Nghiễn vừa muốn giận mẹ vừa muốn nhìn thấy dáng vẻ sốt sắng của mẹ, mượn chuyện này để thỏa mãn tâm lí trả thù nho nhỏ của mình nhưng sau khi bình tĩnh lại, cậu cảm thấy bản thân trẻ con hết sức. Rõ ràng không nên mong đợi bất cứ điều gì từ bố mẹ rồi mà...

Sáu giờ mười phút tối, hầu hết các hộ gia đình trong chung cư đã sáng đèn, còn có thể nghe thấy tiếng xào rau, mùi thức ăn thoang thoảng trong không khí. Quý Nghiễn hơi đói khi ngửi thấy mùi thơm, dường như cơn đói này đã xua tan đi cơn giận của cậu đáng kể. Cậu chợt thấy bóng dáng bố mình từ ngoài bước vào, lấy chùm chìa khóa trong túi mở cổng tầng một.

Quý Nghiễn biết bây giờ mình đi theo bố về nhà là tốt nhất, ít ra sẽ đỡ xấu hổ hơn khi đối mặt với mẹ nhưng cậu cứ giương mắt nhìn bố đi vào cổng mà không đuổi theo. Mặc dù cậu cũng không giận đến vậy nhưng vẫn hơi không cam lòng, cậu không làm gì sai, tại sao lại phải tỏ ra yếu thế với mẹ cơ chứ.

Không biết đã qua bao lâu, cậu nghe thấy tiếng sột soạt truyền đến bên cạnh mình, tiếng động ấy càng lúc càng lớn.

Quý Nghiễn giật bắn mình, còn tưởng là có chuột nên vội vội vàng vàng đứng dậy. Tuy đèn đường đã bật nhưng góc này lại rất tối, ánh sáng bị bồn hoa và chậu cây chặn lại hết, gần như là tối om om. Cậu chưa bao giờ ra ngoài vào buổi tối nên mãi tới bây giờ mới nhận ra bóng tối thật sự khá đáng sợ.

Lúc đứng lên, tầm mắt trở nên rộng hơn, Quý Nghiễn không thấy chuột đâu mà thấy Hướng Dương đang ngồi xổm trước một chậu cây lớn, vươn tay nghịch một bông hoa loa kèn đang bung nở.

Có lẽ đó là hương hoa loa kèn, vì chỉ trong khoảng cách ngắn, Quý Nghiễn có thể ngửi thấy mùi hương tao nhã, tươi mát và thơm dễ chịu thoang thoảng trong gió.

Trời đã vào thu, dù thời tiết vẫn nóng nực nhưng hoa loa kèn đã bắt đầu tàn, trong bồn hoa còn lại duy nhất bông này chưa héo. Trong những chậu hoa gần đây có rất nhiều loài hoa tương tự đua nhau khoe sắc nhưng chỉ có một đóa bách hợp này vừa to vừa bắt mắt, đứng thẳng trong gió khoe vẻ đẹp mộc mạc và cũng vô cùng độc đáo.

Quý Nghiễn thấy Hướng Dương hơi cúi người như đang ngửi hương hoa loa kèn. Gương mặt Hướng Dương vẫn không có bất cứ cảm xúc gì nhưng có lẽ Quý Nghiễn đã thấy mắt hắn nhắm hờ, như chỉ đơn giản là đang thưởng thức hương hoa mà thôi.

Quý Nghiễn không biết Hướng Dương đến đây từ lúc nào nhưng dường như chỉ cần có cơ hội ra ngoài, Hướng Dương sẽ tới chỗ này, ngồi xổm cạnh bờ tường mấy tiếng đồng hồ - ít nhất là Quý Nghiễn đã từng thấy vài lần như vậy.

Quý Nghiễn cũng không lo lắng căn cứ bí mật của mình bị người khác biết. Hướng Dương không giống những người khác, Quý Nghiễn không cảnh giác với hắn và cũng không lo sợ hắn sẽ nói linh tinh khắp nơi.

Tuy thấy suy nghĩ đó hết sức lạ lùng nhưng khi Quý Nghiễn ở bên cạnh Hướng Dương, cậu cảm thấy rất thoải mái, không có bất cứ gánh nặng nào. Bởi vì Hướng Dương sẽ không đưa ra những ý kiến lung ta lung tung cho cậu như các bạn khác, không lấy sự xấu hổ tột độ của cậu ra làm trò đùa, càng không làm cậu đau lòng như bố mẹ cậu. Quý Nghiễn cũng không cần vắt óc suy nghĩ về việc phải làm sao để hòa hợp với Hướng Dương và duy trì mối quan hệ hời hợt tốt đẹp. Hướng Dương cứ yên lặng ở đó, tựa như bầu bạn một cách thầm lặng.

Bọn họ đã tới trường và tan học cùng nhau được một tháng, Quý Nghiễn không còn quá căng thẳng trước mặt Hướng Dương nữa, cậu có thể bày tỏ những suy nghĩ của mình hết sức tự nhiên. Quý Nghiễn bước ra khỏi căn cứ bí mật chật hẹp rồi ngồi xổm xuống cạnh Hướng Dương, ngắm bông hoa loa kèn cùng hắn: "Rốt cuộc cậu đang nhìn gì thế?"

Khoảnh khắc nhìn thấy Hướng Dương, cơn giận trong lòng Quý Nghiễn đã tiêu tan. Con người ít nhiều đều có tâm lí so sánh, so với Hướng Dương, Quý Nghiễn thực sự cảm thấy mình còn hạnh phúc hơn hắn rất nhiều.

Ít nhất cậu còn có thể ra ngoài một cách bình thường, không bị người khác nhìn với ánh mắt kì lạ.

Nhưng Hướng Dương vẫn hệt như trước, cho dù cậu nói gì đi chăng nữa hắn cũng không đáp lại. Mỗi lần nói chuyện với hắn, Quý Nghiễn chẳng khác nào tự hỏi tự trả lời, tự chuốc buồn tẻ vào thân nhưng có lẽ do quá ấm ức, tối nay Quý Nghiễn có vô vàn điều muốn nói, dẫu Hướng Dương không đáp lời cũng không sao hết, cậu chỉ muốn giãi bày hết những điều mình không cam lòng mà thôi.

Quý Nghiễn ngồi phịch xuống đất, bắt đầu kể lể những chuyện không đúng của bố mẹ mình. Cậu thấy bố mẹ mình đã sai rồi, chẳng giống người làm cha mẹ chút nào. Đôi khi cậu chỉ hi vọng bố mẹ có thể lắng nghe những suy nghĩ của mình nhưng lại bị họ phủ nhận, nói cậu quá yếu đuối, nghĩ ngợi quá nhiều, không hề giống một thằng con trai. Mà bố mẹ cậu thì sao, từ nhỏ bọn họ đã vậy rồi, bị đánh bị mắng là chuyện hết sức bình thường nên đương nhiên bọn họ cũng dùng phương pháp tương tự để giáo dục con cái, thậm chí còn có lòng tin sắt đá với điều này. Ở bên ngoài, bọn họ thể hiện bản thân mình với hàng xóm láng giềng thật sự y như người văn minh tiến bộ, nghĩ tất cả mọi thứ vì con nên mới có thể dạy Quý Nghiễn ngoan ngoãn và vâng lời đến vậy; ở nhà lại cấm tiệt Quý Nghiễn làm này làm kia, trưng vẻ mặt uy nghiêm không cho phép bật lại của bậc phụ huynh, thậm chí là phản bác lại một chút cũng không thể chấp nhận được, còn áp đặt cậu với lí do để tốt cho cậu.

Những gì cha mẹ muốn con cái làm đều là kiểu mẫu họ ao ước, chưa bao giờ là dáng vẻ mà bản thân đứa trẻ mong chờ.

"Thật sự tớ thất vọng về bọn họ lắm luôn nhưng mà có thể làm gì được đây?" Trẻ con không bao giờ có quyền lựa chọn cha mẹ chúng và thậm chí cũng không có quyền tự chủ, Quý Nghiễn nắm rõ điều này trong lòng bàn tay nên mới thấy bất lực hơn: "Tớ không muốn bàn luận với bọn họ nữa, tớ thấy mệt quá..."

Quý Nghiễn thở dài thườn thượt, cuối cùng cũng nói ra hết những suy nghĩ đã giấu kín trong lòng bấy lâu nay. Từ trước đến giờ cậu không dám nói những chuyện này với bạn cùng lớp vì cậu nhận ra hình như chúng bạn hạnh phúc hơn mình rất nhiều. Có một lần Quý Nghiễn vừa nói xong đã nhận được vô số ánh mắt thông cảm, thậm chí còn có người không biết là vô tình hay cố ý mà nói hệt như khoe khoang: "Bố mẹ tao không như thế á..."

Vì vậy Quý Nghiễn đã cảm nhận được khoảng cách giữa gia đình và gia đình một cách chân thật. Cậu đã từng nghĩ rằng mọi người đều có những buồn phiền giống nhau, ai ai cũng đã từng trải qua chuyện này, giờ đây mới phát hiện trên con đường ấy chỉ có một mình mình lẻ loi.

Sau một hồi im lặng, Quý Nghiễn không nói thêm nữa nhưng cậu lại nghe thấy giọng nói của người bên cạnh mình, một tiếng trầm và khàn: "Ừm."

Giọng nói thiếu niên khàn khàn là do đã quá lâu rồi không nói chuyện.

Quý Nghiễn còn nghi ngờ bản thân mình nghe lầm nhưng thật sự cậu đã nghe thấy giọng nói của Hướng Dương. Giây phút đó, dường như cậu đã quên bao phiền muộn của mình, quay đầu nhìn Hướng Dương, phấn khích nói: "Cậu vừa mới đáp lời tớ đúng không? Cậu nói 'Ừm' ấy."

Hướng Dương chưa từng nói chuyện là do Lý Lệ Liên cũng không biết phải dạy hắn như thế nào, chỉ có thể để hắn lớn lên một cách tự nhiên. Trước kia bà là con nhà khuê khác, bị ảnh hưởng bởi quan niệm cổ hủ 'Con gái không cần học hành nhiều như thế, chỉ cần lấy một tấm chồng tử tế là được' nên cũng không học hành nhiều và không phải trải qua bất cứ khó khăn gì trong suốt quá trình trưởng thành. Sau khi sinh đứa trẻ như Hướng Dương ra, có lẽ bà không thể nào đối mặt với hiện thực, nhờ người ngoài giúp đỡ sẽ khiến bà cảm thấy vô cùng xấu hổ, vậy nên bà đã nhốt Hướng Dương lại, một ngày ba bữa không thiếu ăn thiếu mặc, như thể chỉ cần nuôi hắn lớn là đã hoàn thành trách nhiệm của cha mẹ.

Nhưng bây giờ, không biết có phải do Quý Nghiễn nói một mạch nhiều đến thế, hay là vì bọn họ đi học và về nhà cùng nhau mỗi ngày, có thể Hướng Dương đã quen với Quý Nghiễn nên mới tự nhiên 'ừm' một tiếng như vậy.

Chỉ có Quý Nghiễn biết để Hướng Dương mở miệng quá ư là khó, cậu hưng phấn nắm cổ tay Hướng Dương, nói lời khích lệ: "Nói lại lần nữa đi, mau lên."

Hướng Dương không lên tiếng nữa, hắn cúi đầu nhìn cổ tay mình đang bị nắm chặt. Lần đầu tiên hắn quay đầu về phía Quý Nghiễn nhìn thẳng vào đôi mắt cậu, điều mà xưa nay chưa từng thấy.

Vào khoảnh khắc ấy, Quý Nghiễn có một cảm giác kì lạ rằng có lẽ cuối cùng cậu đã không còn tự nói chuyện với mình nữa.

Dường như Hướng Dương đã nghe thấy tất cả những lời oán trách vừa rồi của cậu.