Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài (Công Lược Trái Tim)

Chương 391: Uống một ly với tôi.




Đứa bé vùi mặt trong lồng ngực anh, nũng nịu gọi ba.
Tông Cảnh Hạo vừa bất đắc dĩ lại vừa hưởng thụ cô bé làm nũng mình.
Lâm Hi Thần đứng ở cửa, nhìn vào Tông Cảnh Hạo cùng em gái đang ở trong phòng khách, muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng không nói gì, xoay người đi vào phòng.
Căn cứ bí mật của cậu bé đã hoàn thành, bao gồm hàng ngàn bộ phận nhỏ, cậu nhóc chỉ tốn thời gian một ngày, vốn định gọi em gái đến nhìn, cuối cùng cũng không gọi.
"Anh, căn cứ bí mật của anh đã làm xong chưa?" Lâm Nhụy Hi thấy bóng lưng cô đơn của anh trai, gọi lên.
Lâm Hi Thần nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
"Em và ba có thể đến xem không?"
Lâm Hi Thần hơi dừng bước, cả người nhỏ bé đứng thẳng tắp: "Dĩ nhiên là có thể."
Lâm Nhụy Hi kéo Tông Cảnh Hạo đi đến, “căn cứ bí mật” kia chiếm phần lớn không gian trong gian phòng.
Mỗi một chi tiết đều được làm vô cùng tỉ mỉ.
"Wa." Cô bé mở to hai mắt, chính cô nhóc cũng không ngờ khi ghép lại trở nên nguy nga lộng lẫy như vậy.
Những mảnh ghép nhựa nhỏ xíu lại có thể ghép ra hình ảnh tựa như trên tivi
Không khỏi kêu lên đầy sửng sốt.
Thấy em gái như vậy, Lâm Hi Thần kiêu ngạo ngẩng đầu lên, tự hào vì tác phẩm của mình.
"Anh thật là tài giỏi." Lâm Nhụy Hi ôm lấy Lâm Hi Thần, hôn một cái: "Anh, sao anh có thể lợi hại như vậy chứ?"
Thấy em gái nhìn mình bằng ánh mắt sùng bái, Lâm Hi Thần cười nói: "Thật ra cũng rất đơn giản, lần sau anh sẽ dạy em."
"Cám ơn anh." Lâm Nhụy Hi cười híp mắt, xoay người lại nhìn ngắm căn cứ bí mật, đưa tay sờ lên chỗ này, lại nhìn sang chỗ khác, cảm thấy anh mình vô cùng lợi hại.
Mới đó mà đã có thể ghép lại hoàn chỉnh tất cả các mảnh ghép
Tông Cảnh Hạo đứng đằng trước căn cứ bí mật, một tay đút trong túi quần, một tay vuốt ve căn cứ bí mật của con trai, số lượng mảnh ghép này, nếu như là người lớn thì cũng phải mất đến hai ngày, với tốc độ này của con trai quả thực rất đáng kình ngạc.
Anh nhìn khuôn mặt của con trai, đôi môi cũng dần dần cong lên, niềm kiêu hãnh phát ra từ sâu trong lòng, đứa nhóc thông minh này chính là con trai của anh.
Sao có thể không kiêu ngạo được chứ?
Bên kia, Lâm Tân Ngôn đã đưa Trang Tử Khâm, nếu như thật sự có bệnh, đến lúc đó có thể ra ngoài trị liệu, nhưng trước khi chưa chắc chắn vẫn không thể ra ngoài được, hơn nữa ra ngoài quá lâu cũng sẽ ảnh hưởng không tốt tới Thẩm Bồi Xuyên, dù sao cũng do anh ta sắp xếp người ra bên ngoài.
"Mẹ, sau này con sẽ thường xuyên đến thăm mẹ." Lâm Tân Ngôn cất giọng khàn khàn.
Cô cứ nghĩ là mình có đủ kiên cường, sẽ không để lộ tâm tư trước mặt Trang Tử Khâm, nhưng có lẽ cô đã sai rồi.
Có những tình cảm hoàn toàn không có cách nào cất giấu.
Cũng như giờ phút này, nhìn mẹ vào trong tù.
Tâm trạng cô rất nặng nề.
Hoàn toàn không giấu được sự bi thương> trong lòng.
Trang Tử Khâm vuốt ve tóc con gái, nhẹ nhàng nói:> "Thấy con bây giờ sống rất tốt, mẹ cũng vui vẻ yên tâm, đừng vì mẹ mà lo lắng, con đường này mẹ chọn, mẹ cũng đã nghĩ đến hậu quả, mẹ biết làm như vậy rất ích kỷ, mẹ cũng đã không nghĩ đến cảm nhận của con, tha thứ cho sự ích kỷ của mẹ, tha thứ vì mẹ đã làm con phải đau lòng."
Lâm Tân Ngôn >nghiêng đầu không dám nhìn mẹ, cô sợ nước mắt mình sẽ rơi xuống.
"Ngôn Ngôn,> có thể đồng ý với mẹ một chuyện không?"
Lâm Tân Ngôn cúi đầu lau khóe mắt,> mới ngẩng đầu lên: "Mẹ nói đi."
"Sống thật tốt cùng với Tông Cảnh Hạo,> nuôi dưỡng hai đứa bé thành người, mẹ thấy cậu ấy cũng đối xử rất tốt với con, mẹ cũng an tâm."
Lâm Tân Ngôn hít một hơi: "Con đồng ý."
Đúng vậy, Tông Cảnh Hạo rất tốt với cô, cuộc sống bây giờ là điều mà cô chưa bao giờ nghĩ tới.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày cô lại rung động như vậy với một người đàn ông
Điều bất ngờ của cuộc sống này đó chính là tương lai bạn không thể biết được có người như nào đang đợi mình.
"Nếu cô muốn đến, lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi." Thẩm Bồi Xuyên nói.
Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, anh ta không thể nào làm việc chỉ vì lợi ích cá nhân
Điều anh có thể làm chính là chăm sóc tốt cho Trang Tử Khâm, tạo điều kiện cho Lâm Tân Ngôn.
Lâm Tân Ngôn đã hiểu
Trang Tử Khâm bảo Lâm Tân Ngôn trở về:> "Yên tâm, mẹ ở trong này rất tốt, để mẹ ra ngoài có lẽ mẹ còn lo lắng hơn."
Lâm Tân Ngôn không nói gì, chỉ nhìn mẹ mình bị đưa đi.
Chỗ này Thẩm Bồi Xuyên cũng thường xuyên đến, khá quen với nơi này, hơn nữa phù hợp với yêu cầu cần sự yên tĩnh của Lâm Tân Ngôn.
Chỗ này của Thẩm Bồi Xuyên có rượu, anh ta đưa Lâm Tân Ngôn đi vào, để cho người lấy rượu của anh ta mang đến.
Sắp xếp cho Lâm Tân Ngôn xong, anh ta nói muốn đến phòng vệ sinh, sau đó đi tới cửa, anh ta lấy điện thoại di động ra, do dự không biết có nên gọi điện thoại cho Tông Cảnh Hạo hay không.
Lâm Tân Ngôn có tâm trạng không tốt, anh ta có nên nói cho anh biết hay không, bảo anh ấy tới đây.
Nói cho Tông Cảnh Hạo rồi, Lâm Tân Ngôn có không vui hay không.
Anh ta hơi do dự.
Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, anh ta quyết định vẫn gọi cho Tông Cảnh Hạo nói một tiếng, nếu không chút nữa... Cô ấy uống nhiều rồi, anh ta cũng lo sợ gọi cho Tông Cảnh Hạo nói chuyện.
Anh ta lướt màn hình điện thoại, tìm thấy số của Tông Cảnh Hạo, đang định gọi đi thì đột nhiên có người gọi anh ta.
“Bồi Xuyên?”
Thẩm Bồi Xuyên ngẩng đầu, thấy Tô Trạm đang đi về phía bên này.
"Quả nhiên là cậu, tôi còn đang nghĩ có phải là tôi đang hoa mắt, sao cậu lại có thời gian rảnh đi uống rượu chứ?" Tô Trạm trong tay còn xách túi tài liệu, trước đó anh ta đã lâu không nhận tài liệu, từ sau khi Tần Nhã rời đi, anh ta lại bắt đầu nhận xử lý tài liệu, ngoại trừ ở công ty ra, sẽ về nhà với bà nội Cố, có lúc nhớ Tần Nhã sẽ ra ngoài uống một ly.
Như hôm nay, anh ta lại ngẫu nhiên muốn tới uống một ly.
Anh ta ôm lấy cổ Thẩm Bồi Xuyên: "Đi thôi, cùng uống một ly."
Thẩm Bồi Xuyên nhìn anh ta: "Chỉ e là hai người chúng ta không được."
Tô Trạm trừng mắt: "Còn ai nữa?"
- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.