Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới)

Chương 4018: Ta cướp sạch động phủ của bốn người họ




Tứ đại yêu Man Hoang nhắc tới Lục Nhĩ Mi Hầu thì đều rất tức giận, cản răng nghiến lợi, hận không thể nghiền nát Lục Nhĩ.
Nhớ lại mối hận thù giữa bọn họ và con khi, câu chuyện bắt đầu khoảng bốn trăm năm trước.
Khi đó bốn người bọn họ ở đảo Tán Tiên Man Hoang, chính là vương giả, xưng vương xưng bá, thống trị Man Hoang, không chế toàn bộ đại yêu, tiểu yêu tu. Sai khiến hàng vạn chim thú khai thác đào Tiên Thạch, vơ vét thiên tài địa bảo ở Man Hoang về tu luyện, sống rất vui sướng.
Nhưng vào 400 năm trước, Man Hoang đột nhiên xuất hiện một con khi, chính là con khỉ đáng ghét trước mặt kia.
Lúc đó thực lực của hắn ta cũng không tính là mạnh, vừa xuất hiện đã cướp đi thiên tài địa bảo trong tay họ.
Lúc bắt đầu thì tứ đại yêu cũng khinh thường con khi kia, nhưng thời gian dài, hắn ta càng ngày càng quá đáng, cướp sạch toàn bộ của thuộc hạ.
Phải biết là cướp của đại yêu tiểu yêu tu cũng đồng nghĩa với cướp của bọn họ, bởi vì bọn họ đều dựa vào những tài nguyên cống phẩm để tu luyện.
Đối với sinh vật sống tu luyện mà nói, tương đương với mối thù con đường tiền tài bị người ta cắt đứt
Vì sao ư?
Bởi vì con khỉ này chặt đứt tài nguyên tu luyện, chẳng phải là chặt đứt con được tu đạo của bọn họ hay sao?
Sau đó, tứ đại yêu đã lần lượt ra tay.
Nhưng không ngờ con khỉ này có bản lĩnh không nhỏ, rõ ràng thực lực không mạnh bằng bọn họ những mỗi lần đều có thể trốn thoát từ tay bọn họ.
Cứ vậy, tranh chấp kéo dài 400 năm bắt đầu.
Mới đầu, con khi kia đánh không lại bất kỳ ai rong số họ, nhưng sau đó bọn họ cũng không làm gì được, còn bị hắn hoặc sáng hoặc tối lên vào động phủ của bọn họ cướp sạch toàn bộ tài nguyên tu luyện tích trữ bao nhiêu năm, không bỏ qua bất cứ ai trong bốn người họ.
Cuối cùng, tứ đại yêu liên hợp đối phó với con khỉ, hơn nữa phát động toàn bộ lực lượng Man Hoang đuổi giết khỉ.
Kết quả thì sao, hơn trăm năm con khỉ kia hoàn toàn biến mất, không xuất hiện.
Không ngờ hôm nay lại gặp được hẳn ở núi Chí Tôn...
Thế nên mới nói oan gia ngõ hẹp, lần này tứ đại yêu tuyệt đối không bỏ qua cho con khi kia, cướp người cướp đồ, đúng là thâm thủ đại hận, mối thù sinh tử, tất cả tiên thạch mà bọn họ tích trữ đều bị con khi kia cuỗm sạch.
Đánh một đấu một, thậm chí sau này là hai chọi một, ba chọi một thì con khi kia đều có thế đối phó được, hơn nữa mỗi lần không địch lại, luôn có thể toàn thân trở ra, chỉ có bốn người bọn họ liên thủ thì con khỉ kia mới không phải đối thú, chỉ có thể bỏ chạy.
Trong mắt của tứ đại yêu, con khi kia đúng là biến thái, chỉ trong thời gian ba ~ bốn trăm năm ngắn ngủi, thực lực của hắn đã tăng nhanh như vậy.
Hắc Hồ híp mắt nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu rồi nói với ba đại yêu kia: “Đi thôi, qua đó, hình như con khi đáng ghét kia bị thương nặng, đang phục hồi vết thương, lần này ông trời đang giúp chúng ta báo thù, thừa cơ hắn bị thương lấy mạng của hắn, cướp sạch thiên tài địa bảo của chúng ta, lão nương phải khiến con khi này lấy mạng để trả”
"Đi...."
Tứ đại yêu lập tức đi về phía Dương Bách Xuyên và Lục Nhĩ Mi Hầu, đương nhiên nói chính xác hơn là đi về phía Lục Nhĩ Mi Hầu, còn Dương Bách Xuyên trong mất bọn họ chỉ là một tu chân giả nhân tộc, phi thăng cảnh nhỏ bé, bọn họ căn bản không xem hắn ra gì.
Dương Bách Xuyên cũng nhìn thấy tứ đại yêu đang đi về phía hắn và Lục Nhĩ Mi Hầu, hơn nữa ánh mắt của bọn họ lại đầy lửa hận, nhìn chằm chằm lên người Lục Nhĩ Mi Hầu, điều này khiến Dương Bách Xuyên vô cùng buồn bực.
Lẽ nào Lục Nhĩ đại ca có thù oán với bốn đại yêu này?
Đều là yêu tộc thì nên là bằng hữu mới đúng, sao bốn đại yêu này lại dùng ánh mắt đầy thù hận nhìn chăm chằm Lục Nhĩ huynh vậy?
Lúc này, ba tán tiên nhân tộc Đan Hùng Tinh, Đoạn Niên Hoa và Thái Ngư Nhi cũng phát hiện bốn đại yêu đang đi về phía Dương Bách Xuyên và Lục Nhĩ, ba người quay sang nhìn nhau, như chuẩn bị có kịch hay để xem?”
Ba lão già kia cũng muốn ra tay với Dương Bách Xuyên và con khi kia, nhưng thanh kiếm cổ như muốn mạng, dù sao cũng là yêu tộc Man Hoang, mặc kệ, không nhắc nhớ, tốt nhất là chó cắn chó.
“Con khi chết tiệt kia, đúng là oan gia ngõ hẹp ~ “
“Lần này xem ngươi còn chạy đi đâu?”
“Hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi”
“Lão nương sẽ nghiền ngươi thành tro bụi.."
Rất nhanh bốn đại yêu đã tới trước mặt Dương Bách Xuyên và Lục Nhĩ, từng người bọn họ lên tiếng chửi.
Dương Bách Xuyên vốn muốn hỏi bốn đại yêu, nhưng lại phát hiện bọn họ từ đầu đến cuối đều phớt lờ hắn, khiến hẳn buồn bực.
Cmn, xem thường tiểu gia ~
Lúc này Lục Nhĩ Mi Hầu mở hai mắt, thản nhiên nhìn bốn đại yêu.
Dương Bách Xuyên không nhịn được hỏi: “Lục Nhĩ đại ca, huynh có thù oán với họ à?” . Đam Mỹ Sắc
Lục Nhĩ gật đầu, hắn chậm rãi đứng dậy.
Dương Bách Xuyên lại hỏi: “Thủ gì thế? Ta thấy đáng vẻ bọn họ như muốn ăn tươi nuốt sống huynh mới hả giận?"
Lục Nhĩ đáp: "Ta cướp sạch động thiên của bốn người họ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.