Tuy nói thiệp mời Diệp Tiêu đưa tới chỉ mời hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu tham gia, nhưng việc hai người bọn họ muốn mang theo bao nhiêu người hầu cũng được.
“Hai vợ chồng?” Sư Vô Cữu chậm rãi đọc ra ba chữ, sắc mặt có hơi dữ tợn, “Tên Diệp Tiêu này ngay cả chúng ta thế nào cũng chưa nhìn thấy, vậy mà dám dùng cái từ này hình dung chúng ta?”
Hắn nghe mà phát bực.
“Đây chẳng phải hiệu quả Sư tiền bối muốn sao?” Chu Trường cầm lại thiệp mời, “Chắc là sợ Sư tiền bối tức giận cho nên tu sĩ đưa thiệp kia mới không dám vào, vừa đặt thiệp mời xuống đã đi.”
“Đó là bởi vì bản tọa đã bố trí pháp thuật xung quanh tòa nhà này.” Sư Vô Cữu phản bác.
“À, tóm lại, Diệp Tiêu đã biết thực lực của chúng ta mới mời chúng ta tới gặp mặt, hay là Sư tiền bối thử nghĩ chuyện khác xem.” Chu Trường Dung biết Sư Vô Cữu sẽ không cao hứng, bởi vậy đã chuẩn bị xong biện pháp dỗ dành từ lâu.
“Nghĩ cái gì?” Biểu cảm Sư Vô Cữu nhạt nhẽo, “Chắc chắn ngươi đã nghĩ xong nên đem ai theo rồi. Có một tên miệng lưỡi không xương dẻo quẹo như ngươi ở, bản tọa cần nghĩ gì nữa?”
Sợ nghĩ càng nhiều, lúc đó càng lộ nhiều sơ hở.
Đã vậy, chi bằng khỏi nghĩ.
“Đương nhiên không phải chuyện này.” Chu Trường Dung nghiêm túc nói, “Sư tiền bối, trong số những người Diệp Tiêu mời, là nhị công tử thành Chiết Lộc, hay là những nhân vật nổi tiếng ở tầng trời Thị Phi kia, hoặc là người đến từ bên ngoài, chắc chắn đều là nhân vật quan trọng của tầng trời Hồng Trần, tầng trời Tiêu Dao. Còn hai người chúng ta ở cửu thiên thập giới, dù sao cũng không có danh tiếng gì.”
“Cho nên?” Thấy Chu Trường Dung đang nói mà ngừng, Sư Vô Cữu không nhịn được tiếp lời.
“Bởi vậy tất cả những thứ này đều phải dựa vào Sư tiền bối.” Chu Trường Dung trả lời.
“Ngươi muốn bản tọa lần lượt đánh từng người một?” Sư Vô Cữu nghe vậy có chút không vui.
“Đương nhiên không phải, sao Sư tiền bối có thể ra tay tùy tiện như vậy được? Đã là cao nhân đều không dễ động tay.” Chu Trường Dung phủ nhận nói, “Có câu, thua người không thua trận. Với khí chất phong thái thế này còn cả tu vi của Sư tiền bối nữa, chỉ cần đứng tạm ở đâu đó, hiển nhiên sẽ trở thành tâm điểm của mọi người. Nhưng chỉ vậy thì chưa đủ, Sư tiền bối còn phải biết ra trận lúc then chốt mới được.”
“Thế nào là ra trận lúc then chốt?” Sư Vô Cữu nghe mà không hiểu.
“Nghĩa là người xuất hiện cuối cùng.” Chu Trường Dung trả lời, “Vào vấn đề chính, người xuất hiện cuối cùng thì phải là người đến trễ mà vẫn khoan thai, ngài phải xem mình là nhân vật chính của bữa tiệc rượu này. Có vậy, Sư tiền bối mới là tâm điểm của tập thể, lúc đó, trong lòng những người khác ở bữa tiệc cũng sẽ kiêng kỵ chúng ta.”
Họp mặt ở tầng trời Thị Phi, khác với những chỗ khác.
Bởi vì ở tầng trời Thị Phi, biểu hiên của mạnh được yếu thua rất rõ ràng, dù nói toàn bộ người ở đây đều là người ác cũng không quá đáng. Vào loại thời điểm này, hai tên “lý lịch đơn giản” lại không có bối cảnh đằng sau như Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu, không thể nghi ngờ sẽ trở thành đối tượng bị công kích đầu tiên.
Đèn Thanh Tà chỉ có một, trước lúc cuộc tranh đoạt đèn Thanh Tà xảy ra, chắc chắn những người này sẽ hiểu ngầm cùng đá kẻ cạnh tranh yếu nhất ra ngoài. Tuy Chu Trường Dung tin vào thực lực của Sư Vô Cữu, nhưng nếu phải đối phó lại khiêu khích và công kích cuồn cuộn đến từ những người khác, điều này sẽ gây trở ngại rất lớn cho hành động của bọn họ. Bởi vậy, chẳng bằng vừa bắt đầu đã kiêu căng, như thế, ngược lại sẽ làm cho người khác rơi vào tình trạng sợ ném chuột vỡ bình.
Còn Sư Vô Cữu không thể nghi ngờ chính là người thích hợp nhất.
Bởi vì bản thân hắn đã tự có loại năng lực có thể biến chuyện bất thường thành chuyện bình thường.
Đại khái bởi vì bản thân Sư Vô Cữu là một người vô cùng tự tin. Dù có gặp phải vấn đề thì đó chắn chắn không phải lỗi của mình mà là lỗi của người khác. Cái loại suy nghĩ trước sau như một luôn tràn đầy tự tin vào bản thân này thật sự khiến cho mỗi lần Chu Trường Dung nghĩ tới mà bội phục không thôi.
Không biết rốt cuộc là loại hoàn cảnh nào mới có thể nuôi lớn được một người như Sư Vô Cữu nữa?
Nghe Chu Trường Dung tâng bốc nịnh nọt chân thành như vậy, Sư Vô Cữu không nhịn được có chút lâng lâng.
Trên đời này, có đủ loại lời ngon tiếng ngọt, Sư Vô Cữu đã nghe nhiều lắm rồi. Nhưng không hiểu sao lời phát ra từ miệng Chu Trường Dung, luôn có thể làm cho người nghe cảm thấy có lý có bằng chứng, hơn nữa còn không chán.
“Dù bản tọa không ra trận lúc then chốt thì chắc chắn cũng là người xuất sắc nhất.” Sư Vô Cữu vô cùng tự tin.
“Hoang đường!” Chu Trường Dung giả vờ tức giận, “Với danh hào Thánh Yêu Hoàng Đại Đế của Sư tiền bối, người khác xứng để cho ngài chờ sao? Đương nhiên người khác chỉ có thể chờ ngài. Ngài phải là người xuất hiện lúc quan trọng nhất. Hơn nữa, ngài xuất hiện cuối cùng cũng là vì tốt cho những người khác.”
“Hử, lời này có ý gì?” Sư Vô Cữu lặng lẽ dựng thẳng lỗ tai.
“Nếu ngài là người xuất hiện đầu tiên, sợ là khách nhân sẽ không còn lòng dạ nào mà quan tâm người đến sau nữa.” Chu Trường Dung trả lời vô cùng chân thành, “Lúc đó, tất cả mọi người chỉ lo nhìn ngài, sợ rằng những người khác có muốn giành một chút hào quang cũng không giành được. Ngài xuất hiện cuối cùng, tốt xấu gì vẫn còn để lại cho người khác chút mặt mũi. Nếu không, còn ai dám xuất hiện sau ngài nữa đây?”
“Khụ, ngươi nói, đúng là cũng hơi có lý.” Sư Vô Cữu nghe mà cả người sướng rơn, nhưng vẫn muốn khiêm tốn chút chút, “Cũng có không ít yêu tu ở tầng trời Tiêu Dao lớn lên không tệ, e là họ cũng tới. Hơn nữa tiên thiên ma tộc ở tầng trời Thị Phi lớn lên cũng rất được.”
“Đứng trước mặt Sư tiền bối, đều chỉ là thứ nhan sắc thô tục.”
“Được rồi, đừng cứ nói mãi sự thật ra thế.” Sư Vô Cữu cắt ngang lời Chu Trường Dung nói, “Mà thôi, để bản tọa suy nghĩ xem nên ra trận then chốt thế nào đây.”
“Tiền bối chỉ cần rửa mặt sạch sẽ là được.” Chu Trường Dung tiếp tục nịnh.
“Yên tâm, bản tọa sẽ hơi sửa soạn lại chút.” Sư Vô Cữu quay đầu, rốt cuộc không áp chế được vẻ vui sướng trên mặt nữa “Ngươi ở đây chuẩn bị cẩn thận những thứ cần thiết để dự tiệc đi, bản tọa đi trước đây. Đồ ngươi mua ở tầng trời Thị Phi lúc trước, bản tọa không thích mấy.”
“Sư tiền bối, ngài nhớ đừng để lộ mặt thật ra đường, miễn cho người ta nhìn thấy trước.”
“Yên tâm, bản tọa hiểu.”
Đợi đến khi Sư Vô Cữu đi, Chu Trường Dung mới được thả lỏng.
“Tiểu Bạch.” Chu Trường Dung gọi một tiếng về phía gian phòng Bạch Đồng Tử đang ở, Bạch Đồng Tử nghe thấy lời gọi lập tức xuất hiện trước mặt Chu Trường Dung.
“Chủ nhân, mời ngài dặn dò.”
“Đi nói cho Mạc Hàn biết, bảo hắn cạo râu sạch sẽ, chuẩn bị đi dự tiệc với chúng ta.” Chu Trường Dung dặn dò, “Ta không quá yên tâm về hắn, lúc ở yến hội, ngươi nhớ phải theo dõi hắn thật kỹ xuyên suốt buổi tiệc, hiểu chưa?”
“Đã rõ.”
Tin tức hai năm sau thành chủ Diệp Tiêu muốn tổ chức tiệc rượu, nhanh chóng lan truyền khắp nơi từ trên xuống dưới thành A Thanh.
Mà điều càng khiến người người chú ý chính là, thành chủ mời những ai?
Ai cũng biết, Diệp Tiêu đã không gặp người rất nhiều năm, lần này đột nhiên muốn mở tiệc rượu, sao có thể khiến cho người khác không ngạc nhiên?
Huống chi, đèn Thanh Tà còn nằm trong tay Diệp Tiêu. Nếu có thể đến dự buổi tiệc rượu kia, nói không chừng sẽ có cơ hội được nhìn thấy đèn Thanh Tà.
Trong nhất thời, có vô số người đến phủ thành chủ tìm hiểu tin tức.
Thế nhưng vô cùng đáng tiếc, thư mời tham gia tiệc rượu là do thành chủ Diệp Tiêu tự tay viết, hoàn toàn không thể làm giả. Mà tên những người nhận được lời mời của thành chủ Diệp Tiêu cũng lục tục bị tiết lộ ra ngoài. Vừa thấy đã biết phủ thành chủ không những không muốn nghiêm túc giữ kín lai lịch của khách nhân mà ngược lại còn muốn thêm dầu vào lửa.
Vì vậy, những người nhận được thiệp mời, trong một đêm gần như đã bị không ít người xem là kẻ địch. Còn hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu thì bởi vì không có bao nhiêu danh tiếng mà tránh được một kiếp.
Dù sao, nhắc đến “Chu Trường Dung” và “Sư Vô Cữu”, mọi người đều không nhận ra, dẫn đến trong một chốc muốn điều tra cũng không thể tra ra chính xác nơi bọn họ đang ở. Còn tỷ như nơi ở của nhị công tử Hứa Lô thành Chiết Lộc lại có rất nhiều người biết.
Thành Chiết Lộc trưng một cái huy hiệu lớn như vậy, muốn giả vờ không nhìn thấy cũng khó.
Còn nhóm tiên tu và phật tu ở tầng trời Hồng Trần, bởi vì không hợp với tầng trời Thị Phi mà gần đây cũng trở thành mục tiêu bao vây của không ít ma tu.
Đồ của tầng trời Thị Phi bọn họ, dựa đâu những tên ngoại giới này muốn xông qua đòi chia cho một chén canh?
Trước lúc yến hội bắt đầu, những người nhận được thiệp mời sẽ bị ép đấu pháp bao nhiêu lần, gặp phải công kích nhiều như thế nào, vậy thì phải tự dựa vào bản lĩnh của bản thân rồi.
Nhưng không thể không thừa nhận, ánh mắt của Diệp Tiêu cũng không tệ lắm.
Ít nhất với số lượng thư mời hắn gửi đi, chưa có cái nào bị đem ra ngoài, toàn bộ đều được giữ kĩ. Từ điều này có thể xác định thực lực của những người này có tư cách tham gia tranh đoạt đèn Thanh Tà.
Chỉ là vì vậy mà trong lòng những người nhận được thiệp mời cảm thấy không thấy vui chút nào.
Vốn còn tưởng những người ở tầng trời Thị Phi có thể hỗ trợ đào thải giùm mấy người, ai ngờ chẳng có một ai bị mất cơ hội tranh đoạt? Nói cách khác, bọn họ muốn cướp được đèn Thanh Tà từ trong tay những người này, áp lực không phải lớn một cách bình thường đâu.
“Nói chung, đối với Diệp Tiêu, ai lấy được đèn Thanh Tà cũng không quan trọng, điều hắn muốn vẫn là điều hắn đã nói, tìm ra kiếp sau của đạo lữ hắn.” Hình như Chu Trường Dung đã dự liệu được tình huống này từ lâu, “Chỉ cần để chúng ta biết muốn cướp được đèn Thanh Tà, nếu không có bản lĩnh trấn áp quần hùng thì chỉ có thể đàng hoàng hỗ trợ hắn tìm ra kiếp sau của đạo lữ, như vậy mới có cơ hội lấy được đèn Thanh Tà nhiều hơn. Nếu chúng ta chỉ trầm mê tự đào thải lẫn nhau thì sẽ không có người giúp hắn tìm ra kiếp sau của đạo lữ.”
Diệp Tiêu bày ra một màn như thế, đơn giản chỉ là muốn những người bọn họ ý thức được điều này mà thôi.
“Bởi vậy, hắn mới cố ý tổ chức yến tiệc vào hai năm sau, vì muốn để cho những người khác ở tầng trời Thị Phi có đủ thời gian cướp đoạt thiệp mời.”
Thời gian quá ngắn, những người nhận được thiệp mời sẽ không từ bỏ kế hoạch của mình; còn nếu thời gian quá dài, biết đâu sẽ có người kết thành đồng minh với nhau, lúc đó ngược lại càng thêm khó đối.
Thời gian hai năm, nói dài không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn, đối với những người ở trên trời mà nói là một lượng thời gian vừa đủ.
“Tiệc rượu lần này, chắc chắn Diệp Tiêu sẽ bộc lộ thực lực thực sự của mình trong yến tiệc, quét sạch ý nghĩ cướp đoạt đồ nằm trên tay hắn của những người chúng ta.” Chu Trường Dung tiếp tục phân tích, “Khả năng cao nhất, đại khái Diệp Tiêu sẽ dùng một loại liên kết vô cùng chặt chẽ lên mình và đèn Thanh Tà, thí dụ như những đòn công kích vào hắn sẽ tự chuyển hóa vào đèn Thanh Tà, lúc đó đèn Thanh Tà bị hư hao, ai cũng không chiếm được đèn.”
Tất cả mọi người sẽ sợ ném chuột vỡ bình, tự nhiên cũng trở nên thành thật.
“… Nếu thật sự giống như ngươi nói, vậy cũng chỉ có ngươi mới có thể đối phó với Diệp Tiêu.” Sư Vô Cữu chỉ dựa theo tình hình Chu Trường Dung phỏng đoán rồi tưởng tượng ra thôi đã cảm thấy đau đầu. Nếu Diệp Tiêu làm như vậy thật, người ở cửu thiên thập giới muốn bắt hắn cũng chẳng có cách nào.
Nếu ai dám phá hủy đèn Thanh Tà, sợ là sẽ bị mấy tên nóng lòng thành thánh đó xé trực tiếp thành từng mảnh nhỏ mất.
“Sư tiền bối, ngài không nhớ sao? Ta có Sổ Sinh Tử, chỉ cần ta biết tên đạo lữ của Diệp Tiêu, lợi dụng Sổ Sinh Tử để tìm người so với bọn họ thoải mái hơn nhiều, đây là ưu thế độc nhất vô nhị của ta. Đã vậy, ta cần gì phải tìm dài tránh ngắn, đấu một mất một còn với bọn họ làm gì nữa?” Chu Trường Dung khẽ mỉm cười, “Chúng ta chỉ cần đến dự bữa tiệc này, làm một đôi đạo lữ không ai dám trêu chọc, rồi tìm chút thời gian, âm thầm tìm kiếp sau của đạo lữ Diệp Tiêu, đưa đến trước mặt Diệp Tiêu, đổi đèn Thanh Tà là xong.”
Đánh đánh giết giết gì chứ, đó không phải phong cách của Chu Trường Dung.
Sư Vô Cữu đưa mắt nhìn Chu Trường Dung một cái, rồi quay đầu lại, “Đem theo vỏ đeo đi luôn, nói không chừng sẽ có tác dụng.”
“Sư tiền bối yên tâm, đã mang theo rồi.”
Hắn sẽ không thừa nhận tên tiểu tử lừa đảo này rất thông minh đâu.
Hừ!
Tu chân không có ngày tháng.
Thời gian tiệc rượu bắt đầu mà Diệp Tiêu viết trên thiệp mời, chớp mắt đã tới.
“Tiểu Bạch, thời gian không còn nhiều, chủ nhân và Sư công tử còn chưa ra sao?” Người đi ra lúc này là một thanh niên thân hình thon gọn, dung nhan tuấn tú, vẻ mặt ôn hòa, vừa nhìn đã làm cho người ta cảm thấy thân thiết, đây chính là Ứng Trúc Xuân tu vi đã đạt được chút thành tựu.
“Chủ nhân sắp ra rồi.” Bạch Đồng Tử hơi nhìn vào trong nhà, có chút bất đắc dĩ, “Cách đây không lâu, chủ nhân làm cho Sư công tử một bộ bài gọi là bài poker còn có cờ tỷ phú nữa, Sư công tử chơi một hơi liền tù tì 2, 3 tháng, đến nỗi mấy chị cũng chịu không nổi. Nếu không nhờ có chủ nhân dụ dỗ Sư công tử ngủ sớm đẹp da, nói không chừng mấy chị sẽ khóc tập thể mất.”
“Cũng chỉ có chủ nhân mới có thể dỗ nổi Sư công tử.” Trong lòng Ứng Trúc Xuân hơi bi ai, hắn cũng bị bắt chơi đánh bài, còn không được dùng chân nguyên, hắn đánh đến nỗi hoa mắt nhức đầu, thiếu chút nữa chết thêm một lần.
May là, chủ nhân có biện pháp.
“Các ngươi đều ở đây à, đây là đồ ăn vặt ta mới mua nè, các ngươi ăn không?” Ngay lúc Ứng Trúc Xuân và Bạch Đồng Tử đang tâm sự, có một nam tử ôm trong ngực mình cỡ chừng một đống đồ chồng chất đi vào.
Chính là Mạc Hàn.
Bây giờ Mạc Hàn đã cạo sạch râu, nửa tháng trước đã dọn vào ở trước sân nhà Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu chờ đợi, chuẩn bị đi cùng với bọn họ. Chỉ là cuộc sống đợi chờ có hơi buồn chán, nhịn không được muốn đi dạo khắp nơi.
Nhưng mà hai năm trở lại đây, hắn cũng làm được không ít việc.
Sau khi nhóm ma tu biết được chỗ Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu đang ở rồi muốn chạy qua xem thử thì đều đã bị hắn đánh chạy. Tuy nhờ vậy mà thực lực hắn tăng lên không ít, nhưng lại chẳng rãnh rỗi một khắc nào.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến có thể tham gia tiệc rượu, tất cả đều đáng giá.
“Không ngờ nha, ngươi cạo râu xong, ngược lại cũng ra hình ra dáng phết.” Ứng Trúc Xuân đưa mắt nhìn Mạc Hàn một cái, khẽ gật đầu, “Cũng không tệ lắm, không đến mức bị Sư công tử chúng ta nhìn thấy ngứa mắt, cuối cùng đập cho một phát chết tươi.”
Tuy Mạc Hàn lớn lên không xuất sắc mấy nhưng vẫn có thể khen một câu đẹp trai.
Chỉ là người như hắn có một loại đam mê đặc thù, không để râu mép thì cứ cảm thấy cằm trống không, rồi nhìn không được phải đưa tay lên chỗ không có râu kia xoa xoa sờ sờ vài cái.
“Đâu có, đâu có.” Hai năm qua Mạc Hàn đã quen với Ứng Trúc Xuân, biết Ứng Trúc Xuân là một luyện đan sư hiếm gặp. Chỉ cần mình chuẩn bị đủ tài liệu luyện đan thì Ứng Trúc Xuân sẽ luyện ra sản phẩm. Nếu như có thể tìm cho hắn một số phương pháp luyện đan, hắn cũng sẽ luyện chế miễn phí cho.
Một luyện đan sư ưu tú như vậy, đặt ở tầng trời Thị Phi thật sự rất hiếm thấy.
Mạc Hàn hận không thể giúp Ứng Trúc Xuân bưng trà rót nước, chỉ mong hắn có thể luyện cho mình nhiều đan hơn một chút.
“Được rồi, ngươi đánh xe đi.” Ứng Trúc Xuân biết nghe lời phải mà phân phó, ở lâu với Chu Trường Dung một thời gian, Ứng Trúc Xuân cũng đã biết sai sử người khác làm việc, “Thân phận của ngươi bây giờ là đánh xe kiêm hộ vệ, ta và Tiểu Bạch một là luyện đan sư, một là người hầu, vừa đủ.”
“Không thành vấn đề, đánh xe là nghề của ta.” Mạc Hàn đồng ý, “Mà nói về ma thú, trong đầu ta cũng có chút hiểu biết. Có điều, nhất định phải dùng mấy con ma thú xấu như vậy sao, ở tầng trời Thị Phi có rất nhiều ma thú vừa đẹp vừa mạnh đấy.”
“Ngươi không hiểu, theo lời chủ nhân nói, chỉ có khi so sánh với loài sinh vậy xấu xí như vậy mới có thể càng làm tôn lên vẻ đẹp kinh động lòng người của Sư công tử bọn ta.”
“Vậy thì ta thật sự không hiểu.” Mạc Hàn hơi cạn lời, với cái vẻ ngoài của vị Sư công tử kia, dù chỉ tùy tiện đứng tạm ở đâu đó cũng đã đủ để làm lòng người kinh động rồi, cần gì phải dùng đến mấy thứ đồ kì dị này?
“Không cùng mục đích, suy nghĩ khác biệt.” Ứng Trúc Xuân thở dài, “Lúc đó ngươi chỉ cần im miệng là được.”
“Hiểu.” Mạc Hàn cảm nhận được vẻ ghét bỏ trong lời nói của Ứng Trúc Xuân, không dám nhiều lời nữa.
Chỉ một lát sau, Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu cũng xuất hiện.
Mạc Hàn gần như ngay cả cách kéo dây cương cũng không biết kéo, đầu óc trống rỗng, không nghĩ được gì.
Mãi đến khi Sư Vô Cữu đã ngồi vào trong xe, Chu Trường Dung đi phía sau, vỗ vỗ vai Mạc Hàn, “Hoàn hồn!”
Mạc Hàn nháy mắt mấy cái, lúc này mới tỉnh táo lại.
“Sư công tử xuất thân từ yêu tộc đúng không? Ngoại trừ yêu tộc, thực sự rất khó để tưởng tượng ra nhân tộc chúng ta cũng có thể sinh ra một nhân vật như vậy?” Mạc Hàn nhịn không được dò hỏi.
Ban đầu hắn còn cảm thấy dù Sư Vô Cữu có mặc cái gì đi nữa thì cũng đẹp, nhưng bây giờ hắn mới biết, thì ra một khi người đẹp chân chính chưng diện mới gọi là đột phá định mức tối đa.
“Cũng không quá ngu ngốc.” Ngược lại Chu Trường Dung không phủ nhận, sau khi vào lập tức thả màn xe xuống.
Bọn họ là đạo lữ, đương nhiên phải ngồi cùng một xe.
“Được rồi, chúng ta đi chậm thôi.” Giọng nói của Chu Trường truyền ra từ bên trong màn xe, “Ra trận lúc then chốt, không được đi quá nhanh.”
Tiệc rượu của thành A Thanh, đương nhiên khác với những chỗ khác.
Từ trước đến giờ Diệp Tiêu nổi tiếng tùy hứng, đương nhiên hắn cũng có ưu thế để tùy hứng. Ngay lúc này, hắn mặc quần áo của Tiên giới tầng trời Hồng Trần, trên đầu đội mũ Tử Vân tinh mỹ lạ thường, bảo kiếm tùy thân để ở bên người, trước mặt bày đủ loại rượu ngon, đã uống hơn nửa, nhìn vô cùng tự do phóng khoáng.
Thoạt nhìn không giống như đang tổ chức tiệc rượu, mà là một mình Diệp Tiêu thưởng rượu.
Tới khi khách đến, Diệp Tiêu cũng không ngẩng đầu đưa mắt nhìn lấy một cái mà chỉ bình thản ung dung nói, “Tới? Chọn đại một chỗ ngồi đi.”
Nhưng mà ngoại trừ bàn của Diệp Tiêu có rượu thơm món ngon thì trên bàn của những người khác lại chỉ có một bình trà xanh.
Trà này cũng chả phải loại trà ngon lành gì, tìm đại ở đâu của tầng trời Thị Phi cũng có thể thấy, chỉ cần tưới một chút máu tươi là lớn, mang theo hương ma khí, một số tiên tu phật tu sau khi nhìn thấy mà bất giác cau mày, bỏ qua không uống.
Cũng may phần lớn khách được mời tới đều biết cá tính của Diệp Tiêu, dù không biết, thì nhìn thấy bộ dạng của Diệp Tiêu cũng thức thời không đi lên trêu chọc.
Nhưng mà, theo thời gian từng người từng người đến, đã có người giữ không được bình tĩnh.
“Sao lão ma đầu này cũng tới?”
“Chẳng phải lúc trước nói mời cháu trai lão đến sao? Bây giờ lại tự mình đến?”
“Đám tiên tu của tầng trời Hồng Trần cũng tới.”
“… Ta vừa thấy lừa trọc ngu si là ăn không ngon ngủ không vô.”
“Yêu tu ở tầng trời Tiêu Dao, nhìn đẹp thì đẹp thật nhưng ác cũng ác quá, không dám trêu không dám trêu.”
…
Nhìn từng người từng người ngồi đã gần đông đủ, nhưng mấy vị trí đối diện Diệp Tiêu lại không có mấy người ngồi.
Không, phải nói là, có người định đi lên ngồi đã bị Diệp Tiêu hỏi một câu “Ngươi dựa vào đâu ngồi vào chỗ này?” đuổi đi.
Trước khi Diệp Tiêu rơi vào ma đạo đã là tu vi tiên quân, sau khi trở thành ma tu công lực tăng mạnh, đã là ma tôn từ lâu. Thêm vào việc hắn có đèn Thanh Tà, bản thân hắn cũng là một kiếm tu vô cùng mạnh mẽ, tuy nhiều năm rồi Diệp Tiêu không ra tay nhưng muốn biết thực lực của hắn đến đâu thì lại không có ai tình nguyện thăm dò trở thành pháo hôi đầu tiên.
Nếu Diệp Tiêu có tiếng không có miếng, thì sao có thể ngồi vững trên cái ghế thành chủ thành A Thanh chứ? Rốt cuộc hắn mạnh đến mức nào, ít nhất bây giờ không phải thời cơ thăm dò tốt.
Mắt thấy thời gian sắp đến, có mấy người thoáng nổi chút tâm tư, không nhịn được mở miệng hỏi.
“Hình như tâm trạng thành chủ rất tốt.”
Diệp Tiêu chỉ tiếp tục uống rượu của mình, thờ ơ nói, “Tâm trạng ta ngày nào cũng tốt, ngươi không biết sao?”
Người có ý đồ trò chuyện một hai câu kia bị câu hỏi vừa nãy làm cho sắp không giữ được vẻ tươi cười trên mặt, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn xuống nói, “Chỉ là thành chủ uống rượu một mình, chung quy vẫn có chút cô đơn, chi bằng chúng ta cùng nhau?”
Tốt xấu gì cũng cho bọn họ một bầu rượu đi chớ.
“Một người uống rượu, gọi là nhẩm rượu. Nhiều người ống rượu, gọi là xã giao.” Diệp Tiêu đặt ly rượu trong tay xuống, ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt bình tĩnh, “Ta đã là thành chủt thành A Thanh, tại sao phải miễn cưỡng bản thân xã giao với các ngươi?”
“Lời này của thành chủ, có phải hơi thô lỗ rồi không?” Một ma tu không nhịn được nói, “Ta cũng là người đứng đầu một thành, nhưng ít nhất lễ nghi đãi khách này ta vẫn có.”
“Chẳng lẽ ta lịch sự với các ngươi, các ngươi sẽ không cướp đèn Thanh Tà à?” Diệp Tiêu nghe mà buồn cười, trả lời càng không khách sáo, “Hay là nói, các ngươi tới đây là vì muốn uống rượu với ta? Các ngươi đến địa bàn của ta, chỉ toàn là ác khách, rượu của ta chỉ chiêu đãi bạn bè, các ngươi cùng lắm chỉ là dân qua đường, ta cần gì phải khách sáo với các ngươi. Còn lễ nghi? Nực cười, lễ nghi cao nhất của tầng trời Thị Phi chúng ta, chẳng lẽ không phải là quyết đấu sinh tử sao? Hay là, các hạ muốn thử?”
Nhất thời nói đến nỗi mặt của những ma tu kia đỏ đến mang tai, gần như muốn động thủ.
“Cho nên, các ngươi thành thật chút đi, đợi người tới đông đủ, tự nhiên ta sẽ nói điều kiện của ta cho các ngươi biết.” Diệp Tiêu lãnh đạm trả lời.
“Còn có người chưa tới?”
“Hình như còn hai vị trí trống.”
“Ai đây? Phô trương dữ vậy.”
“Hình như chỉ là hạng người vô danh.”
…
Bọn họ không phải hạng người vô danh.
Sắc mặt Hứa Lô bình tĩnh tự rót cho mình một chén trà, chầm chậm uống, tự trả lời như vậy ở trong lòng.
Hai vị trí kia, là Diệp Tiêu để cho Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu.
Cũng không biết, rốt cuộc hai mắt của Diệp thành chủ nhìn thấy thứ gì từ trên người hai người này? E rằng, chuyến đi đến thành A Thanh lần này còn thú vị hơn so với tưởng tượng của hắn.
Có vậy, mình mới có thể khôi phục bình thường.
“Đến.” Đột nhiên Diệp Tiêu nhìn về phía cửa ra vào, những người còn lại thấy thế cũng vội vã quay đầu theo.
Hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu thong dong đến muộn.
“Vô Cữu, đã đến lúc chúng ta tỏa sáng rồi!” Chu Trường Dung nhìn về phía Sư Vô Cữ đang mặc quần áo rực rỡ mới tinh, hơi mỉm cười nói.
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Miệng lưỡi đàn ông, lừa người gạt quỷ, không qua mắt được ta đâu.
Chu Trường Dung: Cái này gọi là chiến lược mang tính ca ngợi, ta cũng đâu có nói dối.
Sư Vô Cữu: Ha ha ha, bản tọa xuất hiện cuối cùng, lấn át tất cả.
Tác giả: Kiểu này không biết phải có bao nhiêu vợ mới đủ đây? Miệng ngọn ngây, muốn lừa bao nhiêu cũng được.
Chu Trường Dung: Không cần nhiều, chỉ cần một người.