Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu

Chương 56:




Lần xuất hành này của Sư Vô Cữu và Chu Trường Dung có thể nói là lần xuất hành phô trương hoành tráng nhất từ trước đến giờ.

Đến cả việc tìm kiếm đám ma thú đặc biệt xấu xí đầy cá tính này mà hai người Sư Vô Cữu và Chu Trường Dung đã phải lật tung hết mọi loại sách vẽ hình dáng ma thú ở toàn bộ tầng trời Thị Phi mới tìm ra, có thể khen là xấu rất đặc sắc, xấu có trình độ.

Còn xe ngựa này, Chu Trường Dung đã phải kết hợp đủ mọi loại hình từ phi thuyền đến máy bay sang tàu thủy trong các bộ phim khoa học viễn tưởng thời hiện đại mới có thể lấy ý tưởng thiết kế ra được, đặc điểm nổi bật chính là phong cách đủ lãnh khốc lạnh lùng. Dù vậy khi đặt bên trong tầng trời Thị Phi lại khá hài hòa, ngay cả Sư Vô Cữu cũng cảm thấy phong cách này tương đối đặc biệt, vừa nhìn đã biết rất xứng đôi với hắn.

Về phần quần áo, trang sức này đó cũng được Sư Vô Cữu tự tay lựa chọn từ các loại cửa hàng ở tầng trời Thị Phi. Những món đồ đặc biệt hoa lệ phức tạp này một khi đặt ở trên người Sư Vô Cữu lại gần như trở thành phông nền cho vẻ đẹp của Sư Vô Cữu. Mà người nhờ vào lụa, phật cậy vào kim trang, bởi vậy sau khi Sư Vô Cữu mặc quần áo sang trọng vào người, khí thế toàn thân lại càng không giống bình thường, ngay cả Chu Trường Dung cũng không tránh khỏi hơi mất bình tĩnh.

Nếu như nói trên thế giới này thật sự có người khiến ngươi cả đời khó quên nhất, vậy thì chắc chắn Sư Vô Cữu sẽ chiếm hạng đầu.

Bởi vậy, lúc nhóm năm người Chu Trường đúng giờ đến nơi Diệp Tiêu tổ chức yến hội, dù đối diện với tầm mắt của các đại năng trong khắp cửu thiên thập giới, mấy người Chu Trường Dung cũng cảm thấy vô cùng thản nhiên, ngay cả Mạc Hàn được lâm thời kéo qua góp đủ số, trong lòng cũng sinh ra một loại cảm giác nhìn rõ chúng sinh.

Đại khái là bởi vì hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu cho hắn quá nhiều niềm tin.

Lúc đầu, Mạc Hàn vẫn cảm thấy rất kì lạ vì sao người như Sư Vô Cữu lại xem Chu Trường Dung là đạo lữ? Nhưng hình như bây giờ hắn đã hiểu được đôi chút.

Không phải ai cũng có thể thản nhiên tự tại đứng ở bên cạnh Sư Vô Cữu.

Dù là phật chuyên tâm khổ tu cũng tránh không thoát yêu giận si, thiên tính của con ngươi sẽ không bao giờ được xóa bỏ hoàn toàn, bởi vì không có cách xoá bỏ hoàn toàn, nếu có thể làm được, vậy khoảng cách thành thánh đã không còn xa. Mạc Hàn thử suy nghĩ, nếu đổi chỗ mà xem, vậy thì mình có thể ở chung với Sư Vô Cữu quá một ngày không?

Sợ rằng không thể.

Bởi vì cảm giác Sư Vô Cữu gây cho người khác quá cao cấp, quá xa lạ, thực lực hắn lại quá mạnh, đối diện với người như vậy, dù ngươi chỉ muốn hơi lười biếng một tí thôi cũng không dám làm, vậy thì có thể sinh ra tâm tư gì? Nhưng Chu Trường Dung lại giống như chẳng bị khí thế của Sư Vô Cữu ảnh hưởng chút nào.

Điều này rất đáng sợ.

Rõ ràng chỉ là một tên tu vi thiên ma, sao lại có năng lực chịu đựng mạnh mẽ như vậy?

Mà ngay lúc này, các đại năng thuận theo lời Diệp Tiêu nói nhìn sang, bắt gặp nhóm người Chu Trường Dung xuất hiện cũng cảm thấy không đúng.

“Ồ, xe ngựa này rất đặc biệt, hình như không phải phong cách của cửu thiên thập giới.” Hứa Lô liếc mặt một cái đã thấy chiếc xe ngựa kia. Đối với chiếc xe ngựa xa hoa của mình, hắn đã rất thỏa mãn rồi, vậy mà không ngờ chiếc xe ngựa này càng hấp dẫn người khác hơn một chút.

Có điều, so với Hứa Lô không đứng đắn, suy nghĩ của những người khác lại thực tế hơn rất nhiều.

“Lái xe chắc chắn đã là tu vi chuẩn ma tôn rồi, nhìn hình dáng cốt linh cũng không lớn, ngược lại là một mầm non tốt.”

Sư phụ Mạc Hàn si mê đao đạo, nhưng hắn không luyện đao pháp đã đạt tu vi như thế, có thể thấy cả thiên phú lẫn khí vận của hắn đều rất phi phàm. Điều này rơi vào trong mắt người có tâm đương nhiên sẽ bị nhìn thấu rất rõ ràng.

“Thật ra ta cũng có mấy phần ấn tượng, hình như lúc trước hắn chỉ là một tên đồ đệ vô dụng của một ma đao. Ta nghĩ, hẳn Diệp thành chủ sẽ càng quen mắt hơn.” Dù sao đao A Tà đã bị Diệp Tiêu lấy vào tay.

“Thú vị, hắn ở tầng trời Thị Phi chúng ta coi như cũng có chút tiếng tăm, nếu đến chủ thành của ta thì cũng có thể lấy được vị trí trưởng lão. Bây giờ lại lưu lạc đến mức làm đánh xe, đáng tiếc đáng tiếc.”

Những người này nói chuyện chẳng tránh né Mạc Hàn chút gì, còn không bằng nói cho chính Mạc Hàn nghe.

Một người tu vi như thế, lại làm công việc thấp kém áp đáy thế này, phàm là người có chút nóng tính, chắn chắn sẽ sinh ra một vài suy nghĩ. Huống hồ người trung thành trong tầng trời Thị Phi vốn chỉ là số ít, bọn họ chỉ cần thuận miệng nói vài câu thôi, chẳng tốn tí sức lực nào, nói một chút thì có sao.

Hại người không cần lợi, loại chuyện như vậy có rất nhiều ma tu nguyện ý làm.

Mạc Hàn ở tầng trời Thị Phi dù sao cũng được xem là một kẻ nổi tiếng, thực lực mạnh mẽ, nhưng còn hai người ngồi hai bên trái phải xe ngựa là Ứng Trúc Xuân và Bạch Đồng Tử xem ra lại khá khiêm tốn.

Hai người bọn họ bởi vì Chu Trường Dung mà tu vi ước chừng cỡ trình độ địa ma. Nhưng thân thể hai người bọn họ vốn là linh hồn, bây giờ thoạt nhìn chẳng khác gì người thường cho nên nhìn qua rất giống hai quỷ tu vừa mới phi thăng.

Quỷ tu vừa mới phi thăng hay quỷ tu đã phi thăng ở tầng trời Thị Phi so với chuẩn ma tôn như Mạc Hàn đều hiếm lạ hơn.

Ai cũng biết, bây giờ nhân tài quỷ tu héo tàn, đừng nói là phi thăng ở hạ giới, dù bọn họ phi thăng ở trong 9 tầng trời cũng chẳng có bao nhiêu người.

Nhưng Diệp Tiêu muốn tìm được chuyển kiếp của đạo lữ hắn, vậy thì chắc chắn phải mượn nhờ đến sức mạnh của quỷ tu.

Bởi vậy, trình độ tu vi của hai quỷ tu này chỉ là phụ còn bọn họ có thể phát huy sức mạnh đến mức nào mới là điều đáng để quan tâm.

“Người tuổi lớn hơn kia, lúc trước từng ra tay, là một luyện đan sư.”

Quỷ tu luyện đan sư có thể luyện chế ra ma đan, tính cả tầng trời Thị Phi này cũng chưa đếm được mấy đầu ngón tay.

Dù tu vi bây giờ hơi thấp một chút nhưng tương lai sau này khả năng vô hạn.

Đã có không ít đại năng nghĩ cách đào góc tường.

Kỳ lạ.

Một tiên tu ở tầng trời Hồng Trần sau khi nhìn thấy Ứng Trúc Xuân đã thầm nói trong lòng như thế. Rõ ràng tướng mạo người này không giống nhưng tại sao lại có cảm giác tương tự như người bạn tốt Ứng Ngọc Xuân của mình thế kia?

Có lẽ, sau khi trở về mình sẽ đi hỏi thăm thử một chút vậy.

Hắn nhớ rõ Ứng Ngọc Xuân từng nhắc qua mình có một người anh, nhưng mà tiếp đó hắn hỏi nhiều hơn vài câu thì Ứng Ngọc Xuân không trả lời nữa.

Ngoại trừ Ứng Trúc Xuân thì còn có Bạch Đồng Tử.

Bạch Đồng Tử bây giờ đã thu liễm lại vẻ ngoài yêu dị của mình, thoạt nhìn giống như một thiếu nhiên tuấn tú bình thường. Chỉ là bây giờ nhóc càng biểu hiện bình thường nhưng đứng ở trong một nhóm người quái lạ thì lại càng kì dị.

Ngược lại sau khi Diệp Tiêu nhìn chăm chú Bạch Đồng Tử hơn mấy cái, mĩm cười uống thêm hai ngụm rượu, “Không ngờ lại được nhìn thấy một thứ hiếm hoi như vậy.”

Thì ra một trong những người được chọn tốt nhất để làm Quỷ Tinh Cửu Mệnh là quỷ yêu trời sinh thật sự có tồn tại? Đối phương ngay cả quỷ tinh như vậy cũng có thể tìm được, chứng tỏ việc giúp hắn tìm chuyển kiếp của đạo lữ chẳng hề khó.

Đoàn người đánh xe, cưỡi ma thú đi đến trước sân đãi tiệc rượu thì ngừng lại.

Ánh mắt mọi người không tự chủ được nhìn về hướng xe ngựa, muốn nhìn xem rốt cuộc người nào có thể khiến cho Diệp Tiêu chờ tới bây giờ đồng thời đã đến muộn mà vẫn khoan thai như thế?

Rất nhanh, mọi người nhìn thấy một bàn tay trắng trẻo mạnh mẽ.

Sau đó là một gương mặt lạnh lùng đẹp trai xuất hiện.

De dẻ thanh niên tái nhợt, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến dung mạo và khí thế của hắn.

Tuy tu vi chỉ mới là thiên ma nhưng khi ngươi nhìn thấy hắn, ngược lại sẽ quên mất tu vi của hắn mà bị khí thế của hắn hấp dẫn mọi sự chú ý.

Nhưng rơi vào trong mắt các đại năng, thứ bọn họ nhìn thấy không chỉ có thế mà còn sâu xa hơn.

“Cốt linh… cốt linh của hắn chưa đến trăm tuổi?”

“Chưa đến.”

“Còn chưa trăm tuổi đã là tu vi thiên ma, chẳng lẽ hắn là người địa phương của tầng trời Thị Phi?”

“Dù là người lớn lên ở địa phương, trừ khi cả cha lẫn mẹ của hắn đều là ma tôn, nếu không sao có thể chưa đến trăm tuổi đã có được tu vi thiên ma?”

“Nữ nhân ma tôn trong tầng trời Thị Phi chỉ đếm trên đầu ngón tay, nữ tử mang thai sau khi sinh con chắc chắn tu vi sẽ bị thụt lùi, có ma tôn nào cam lòng hi vọng đến thế?”

“Sao ta nghe nói hắn phi thăng ở hạ giới lên đây?”

“Ha ha, dù ngươi ta có tái thế trùng tu, thần hồn được mang theo ký ức thì muốn phi thăng trong vòng trăm tuổi cũng khó khăn lắm đấy.”

Đạo lý này tất cả mọi người đều hiểu, nhưng trước mặt bọn họ bây giờ là một Chu Trường Dung sống sờ sờ ra đó, với tu vi và tuổi tác của đối phương thực sự khó mà tưởng tượng nổi.

“Năm đó lúc mẹ ta mang thai sinh ta ra, cha ta đã là tu vi ma tôn. Nhưng mà khi ta được trăm tuổi, tu vi cũng chỉ mới là địa ma thôi.”

Hứa Lô, ma tu đời thứ hai gọn gàng dứt khoát biểu lộ thái độ của mình, “Tuổi nhỏ như thế đã có được tu vi như vậy, ta nghĩ, hẳn yêu tu ở tầng trời Tiêu Dao cũng có đôi lời muốn nói.”

Những người này tự mình không làm rõ được tình hình thì lập tức vứt vấn đề lên trên yêu tu bọn họ, đúng là xấu hổ.

Những yêu tộc ở tầng trời Tiêu Dao đến đây ngày hôm nay, mặc dù không phải dạng đỉnh cấp gì ở tầng trời Tiêu Dao nhưng cũng có chút tiếng tăm, bây giờ được Yêu Hoàng Ngọc Sương coi trọng, địa vị ở tầng trời Tiêu Dao cũng theo chiều nước dâng thì thuyền dâng. Bây giờ nghe nói bên trong tầng trời Thị Phi có pháp bảo của Thần Tàng thánh nhân nhân tộc xuất thế, muốn nhân lúc trước khi Yêu Hoàng Ngọc Sương xuất quan lấy được pháp bảo, may thì có thể dâng cho Yêu Hoàng sau khi người xuất quan, bởi vậy mới yêu tộc phái người tài giỏi trong tộc đến lấy.

Suy nghĩ ban đầu của nhóm yêu tộc chính là trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, dù là ma tu hay tiên tu, đa số đều là nhân tộc, yêu tộc bọn họ mặc kệ bọn họ tranh nhau thế nào, chỉ cần vào thời khắc cuối cùng lấy pháp bảo là được.

Ai ngờ, bọn nhân tộc này, từng tên từng tên đều đê tiện vô cùng, một việc nhỏ như vậy cũng phải chuyển mũi nhọn lên trên đầu yêu tộc bọn họ mới chịu.

“Đúng là buồn cười, trước mặt là người hay yêu, lẽ nào các ngươi không phân biệt được nổi?” Đương nhiên yêu tộc không thừa nhận bọn họ có quan hệ với Chu Trường Dung, mà vốn dĩ bọn họ cũng đâu có quen biết!

“Đối phương đương nhiên là người, nhưng mà ta nghe nói, chẳng phải yêu tộc có bí pháp tăng cao tu vi bất chấp cảnh giới sao? Yêu tộc tầng trời Tiêu Dao các ngươi đã từng có một vị chuẩn thánh, không đúng sao?” Ý của người hỏi hiển nhiên không nằm trong lời nói, hắn chỉ muốn nhân cơ hội thăm dò thật giả bên trong yêu tộc thôi.

“Ha ha, các ngươi đã nói có bí pháp, sao bọn ta có thể dễ dàng nói ra?” Người trong yêu tộc chẳng nhường bước nào, “Thật ra ta cũng từng nghe nói, thành chủ Diệp Tiêu đã từng có đạo lữ, bây giờ hắn lại coi trọng người này như thế, nói không chừng là đứa trẻ bị hắn bỏ quên thì sao?”

Diệp Tiêu đang thảnh thơi uống rượu ngon lành thiếu chút nữa bị lời nói hươu nói vượn của yêu tu làm cho sặc chết.

“Dù đạo lữ của ta muốn sinh, sợ là cũng sinh không được.” Diệp Tiêu nghiêm túc trả lời, “Nhưng mà nghe nói yêu tộc các ngươi có không ít loài lưỡng tính, thậm chí không cần đạo lữ cũng có thể sinh đẻ thoải mái, đó mới gọi là làm người kính phục.”

Người trong yêu tu không trả lời.

Sư Vô Cữu ở trong xe nghe những người này nói chuyện, cười nghiêng cười ngã.

Ha ha ha, ha ha ha.

Tên tiểu tử lừa đảo này đúng là tự thân mang họa, nhìn xem, vừa mới lộ mặt một cái đã có thể làm cho những người này tự loạn đội hình.

“Vô Cữu.” Chu Trường Dung đã bước xuống xe, không hề để ý đến hành động lời nói trêu chọc của đám đại năng, đưa tay trước màn xe ngựa, chuẩn bị đỡ Sư Vô Cữu xuống xe.

Nhóm đại năng nhìn thấy hành động của Chu Trường Dung mới đột nhiên nhớ ra còn có người chưa xuống.

Hình như đối phương là…

Hình như người này là đạo lữ của Chu Trường Dung.

“Aii, đúng là ta đã già rồi.” Một tên ma tôn cô đơn nhịn không được cảm thán nói, “Cốt linh chưa đủ trăm tuổi, tu vi chỉ mới là thiên ma cũng đã có đạo lữ. Thật là đời sau càng hơn đời trước.”

“Vậy người lớn lên cũng đầy khí độ như người ta đi, tuổi nhỏ tài cao, chắc chắn sẽ có đạo lữ.”

“Đạo lữ của hắn, hình như chưa từng ra mặt bao giờ, nhưng tu vi so với Chu Trường Dung chắc chắn cao hơn nhiều.”

“Thì cũng coi như bổ sung nhu cầu hai bên.”

Một người đẹp, một người mạnh, ở trong tầng trời Thị Phi cũng coi như duyên trời tác hợp.

Ma tu bọn họ không cần loại hư tình giả ý, nói trắng ra, đạo lữ song tu cũng chỉ là một loại thủ đoạn tu hành mà thôi, chẳng lẽ thật sự có thể coi trọng mãi một người suốt ngàn năm vạn năm sao?

Đùa hay thế!

Bất giác Diệp Tiêu lộ ra vẻ ghen tị ước ao.

Năm đó hắn và đạo lữ ngao du, giữa hai người cũng thân mật như vậy.

Chỉ tiếc…

Sư Vô Cữu ở trong xe bày ra tư thế phải để Chu Trường Dung chờ một lát rồi mới chịu miễn cưỡng đưa tay ra, Chu Trường Dung đỡ, từ từ nhô đầu khỏi xe.

Thứ đầu tiên nhóm đại năng thấy là một bàn tay.

Tay kia so với tay của Chu Trường Dung càng tinh tế hơn lại tựa như nắm giữ lượng sức mạnh mạnh mẽ hơn.

Tiếp đó, là một đoạn tay áo được thêu rất nhiều hoa văn tươi sáng.

Hoa văn được thêu trên ống tay áo là cảnh tượng năm đó Ma Tổ La Hầu đại thiến chư tiên, đây cũng là một loại biểu hiện sự tôn kính của ma tu tầng trời Thị Phi đối với ma tổ của mình.

Loại tranh thêu này có yêu cầu cực cao đối với tú nương may ra nó, sợi tơ phải là loại được đặc chế, có vậy mới có thể gánh chịu nổi hình vẽ của ma tổ.

Về lâu về dài, nó thường được ma tu ở tầng trời Thị Phi dùng để cúng tế cầu khẩn, rất ít người dám mặc nó trên người.

Không nói đến cái khác, chỉ riêng loại tranh thêu nsfy đã có rất nhiều màu sắc, cực kỳ tươi đẹp, người bình thường mặc nó chẳng ra hình thù gì.

Nhóm đại năng ma tu còn chưa kịp mở miệng chỉ trích, Sư Vô Cữu đã bước xuống xe ngựa, từ từ ngẩng đầu lên.

Đùng ——

Âm thanh giống như lúc năm đó nhóm phật tu đồng loạt gõ mõ ở tầng trời Hồng Trần vậy, mà có lẽ cũng không đạt tới mức lớn như bây giờ.

Phải hình dung gương mặt này như thế nào đây?

Hay là nói, phải dùng từ ngữ nào để miêu tả người này đây?

Nhóm ma tu chú trọng sự tự tại tùy tâm, không hỏi sống chết, không hỏi đúng sai, quan niệm thiện ác ở trong mắt nhóm ma tu chỉ là một loại đồ vật rác rưởi, bọn họ muốn cái gì thì cướp cái đó, không thích cái gì thì vứt cái đó, hoàn toàn buông thả bản thân, nhờ đó chống lại tâm ma, đắc đạo phi thăng.

Nhưng ngay lúc này, chỉ cần một người như vậy đã gần như có thể khơi ra toàn bộ dục vọng của bọn họ.

Không, không chỉ vì dung mạo.

Nhiều hơn chính là chân ý đại đạo mà nhóm đại năng có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng toát ra từ trên người người nọ.

Nhóm ma tu biết rõ người nào hữu dụng với mình, người nào vô dụng với mình.

Nhưng người trước mắt kia, không thể nghi ngờ, mọi phương diện đều làm cho bọn họ điên cuồng, phải cướp lấy người này!

Trong mắt nhóm ma tu đã lộ rõ vẻ khát vọng, tuy nhóm tiên tu không đến nỗi làm ra vẻ buồn cười như nhóm ma tu nhưng tầm mắt của bọn họ cũng rất khó dời khỏi người Sư Vô Cữu.

“… Nhị thúc, trên thế giới thật sự có người đẹp hơn so với Yêu Hoàng Ngọc Sương của chúng ta.” Một yêu tu hơi nhỏ tuổi nhịn không được thốt ra.

Yêu tu ở tầng trời Tiêu Dao bọn họ, huyết thống càng thuần khiết, thực lực càng cao, dung mạo sẽ càng đẹp.

Bây giờ ở tầng trời Tiêu Dao, người đẹp nhất cũng là người mạnh mẽ nhất không thể nghi ngờ chính là Yêu Hoàng Ngọc Sương.

Nhưng người trước mặt này, hình như so với Yêu Hoàng Ngọc Sương càng hấp dẫn hơn nhiều.

Nhưng mà, sao có thể?

Yêu Hoàng Ngọc Sương bọn họ là yêu tộc đỉnh cấp cao nhất hóa thân từ một viên linh ngọc, ấu tể yêu tộc tu vi thấp nhất chỉ cần tới gần Yêu Hoàng Ngọc Sương đã có thể tiếp nhận được quà tặng linh khí từ trên người ngài, nhờ đó tăng cao tu vi. Bởi vậy, Yêu Hoàng Ngọc Sương ở bên trong yêu tộc có thể xưng là người gặp người thích, nếu thực lực Yêu Hoàng Ngọc Sương không mạnh, dù là người cùng trong yêu tộc cũng có rất nhiều người muốn cướp ngài đi mất.

Nhưng mà những điều đó đặt ở trước mặt người này chỉ với một cái nhìn thoáng qua đã giống như tan biến hết vậy.

Khi tầm mắt Sư Vô Cữu nhìn sang nhóm yêu tu thì nhóm yêu tu đã gần như quên mất dáng vẻ của Yêu Hoàng Ngọc Sương ra sao mất tiêu rồi.

Hắn nhìn qua.

Nhìn qua!

Trong lòng nhóm yêu tu chỉ nghĩ được như vậy.

Thật ra, nội tâm Sư Vô Cữu bây giờ chỉ toàn là nỗi giận dữ không sao hiểu nổi đối với những yêu tộc này.

Loại tu vi mất mặt xấu hổ như vậy cũng dám đến tầng trời Thị Phi? Rốt cuộc yêu tộc trẻ tuổi bây giờ sống kiểu gì thế này?

Tới lúc bản tọa sử dụng toàn bộ thực lực, hoàn toàn không có chỗ cho nhóm ấu tể trẻ tuổi này quan sát đâu.

Một khi Sư Vô Cữu phóng thích triệt để khí tức của mình, hắn biết sẽ tạo thành kết quả như thế nào.

Tu vi đã từng là chuẩn thánh, mặc dù bây giờ bị rớt xuống nhưng mà so với đám tiên tôn ma tôn này vẫn mạnh hơn nhiều. Đáng tiếc chung quy vẫn không thể tự do thu liễm khí tức như chuẩn thánh.

Một khi đạt tới cấp bậc chuẩn thánh sẽ tự động được thiên đạo thừa nhận. Như vậy sinh linh ở trong đất trời này sẽ tự nghe theo bản năng yêu tha thiết người được thiên đạo thừa nhận.

Vì sao dưới thánh nhân đều là giun dế?

Bởi vì ngoại trừ thánh nhân, nếu người đạo thống khác liếc mắt nhìn thánh nhân một cái, chắc chắn một trăm phần trăm sẽ không giữ được đạo tâm.

Lúc trước tại sao khổng tước Đại Minh Hoàng lại bị thánh nhân phật tu dụ dỗ đi?

Chẳng phải là do đạo ý của thánh nhân phật tu quyến rũ sao?

“A di đà phật.” Ngược lại mấy người phật tu vẫn có thể miễn cưỡng duy trì chút bình tĩnh nhưng nếu muốn gọi tỉnh những người khác thì cũng chỉ có lòng mà không đủ lực.

Không ngờ ở tầng trời Thị Phi này ngoại trừ vị chuẩn thánh kia lại xuất hiện một nhân vật như vậy, chẳng lẽ trong thời đại này, ma tu thật sự sẽ hưng thịnh sao?

Sư Vô Cữu quét mắt nhìn những người ở đây, khi tầm mắt quét tới những người coi như vẫn giữ được chút bình tĩnh kia thì nhìn lâu hơn một phút phốc, hơi để mắt tới bọn họ.

Những người không bị khí tức của hắn mê hoặc này, e là cả tu vi và đạo tâm đã là những người đứng hàng đầu.

Chỉ đáng tiếc, trong những người này, không có người nào là yêu tộc.

Nghĩ tới đây, Sư Vô Cữu lập tức cảm thấy khó chịu.

Yêu tộc không thể phái mấy tên hơi hơi lợi hại chút được ư? Chuyện này đúng là đáng để cho nhân tộc chế giễu!

“Kính xin vị đạo hữu tạm thời thu hồi thần thông.” Diệp Tiêu là người đứng đầu một thành, tuy cũng cảm thấy những người này lộ ra biểu hiện khác nhau như vậy rất thú vị nhưng dù sao đã mời khách thì phải có trách nhiệm với khách. Cứ tiếp tục như thế, sợ là mấy tên đại năng đạo tâm không vững này sẽ trực tiếp xông lên đánh nhau bể đầu chảy máu vì người này mất.

“Được thôi, bản tọa cho ngươi chút mặt mũi.” Sư Vô Cữu không lộ ra dấu vết nhìn cặp mắt của Diệp Tiêu một chút, trong lòng đã hiểu mấy phần.

Thì ra là mắt Khuy Chân.

Dù ở bảy vạn năm trước thì cũng là một trường hợp tương đối hiếm thấy, không ngờ tới hôm nay vẫn còn có người có được huyết thống tổ tiên?

Loại đồng thuật bẩm sinh này không phải của yêu tộc, mà là sau khi yêu tộc kết hợp với nhân tộc mới ngẫu nhiên xuất hiện hiện tượng này. Theo lý thuyết, một khi nhân tộc kết hợp với yêu tộc thì huyết thống đời sau sẽ thiên hướng về nhân tộc, không thể tiếp tục thừa kế thiên phú của yêu tộc. Nhưng phàm là chuyện gì cũng sẽ có ngoại lệ, dù là thiên đạo cũng có lúc xuất hiện biến số.

Vì vậy, mới có mắt Khuy Chân.

Với công lực của Diệp Tiêu bây giờ, mọi sự vật dưới chuẩn thánh, sợ là không có gì mà mắt của hắn không thể nhìn thấu?

Thế nhưng ngay lúc này lại cố tình xuất hiện hai tên khác biệt.

Một là Chu Trường Dung nắm giữ đại đạo thánh binh, một là Sư Vô Cữu đã từng đạt tu vi chuẩn thánh.

Dù là cái nào đi nữa thì thứ Diệp Tiêu có thể thấy chỉ là mặt ngoài chứ không thể nào nhìn thấy loại đồ vật ẩn sâu bên trong.

Bởi vậy, Diệp Tiêu đối với hai người bọn họ vô cùng khách khí.

Bởi vì hắn biết, chỉ có hai người như thế mới có thể giúp hắn thực hiện ước muốn trong lòng.

“Hai vị, xin mời ngồi.”

Sau cuộc nói chuyện giữa Diệp Tiêu và Sư Vô Cữu, Sư Vô Cữu cũng chậm rãi thu lại một thân khí tức vừa nãy.

“Hừ.” Sư Vô Cữu hừ nhẹ tiếng, đó như một lời cảnh báo đánh thức các đại năng ở đây tỉnh táo trở lại.

Bây giờ cảm giác Sư Vô Cữu gây ra cho những đại năng này chỉ là một người có dung nhan vô song, còn loại tinh thần chập chờn kia thì hoàn toàn không thể nào dậy nổi.

Cho tới bây giờ, sao bọn họ không thể biết là do đạo của mình?

Người này uy năng như thế, tuyệt đối không phải hạng người vô danh!

Trong nhất thời, loại ánh mắt mờ mịt nhìn Sư Vô Cữu đã được thu liễm rất nhiều, hơn nữa toàn bộ gần như đã xem Sư Vô Cữu là kình địch số một tranh đoạt đèn Thanh Tà.

Chỉ cần có người này, sợ rằng bọn họ chẳng còn chút hi vọng nào để dựa vào vũ lực tranh đoạt đèn Thanh Tà.

Bây giờ, chỉ có thể dựa vào chủ nhân của đèn Thanh Tà, cũng chính là dựa vào suy nghĩ của Diệp Tiêu.

Hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu dưới ánh mắt của mọi người, ngồi vào vị trí đối diện Diệp Tiêu, hai vị trí có người muốn ngồi mà ngồi không được kia. Trải qua sự việc vừa nãy, những người này đã cảm nhận rõ sự lợi hại của Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu, đương nhiên rất thức thời không đứng lên thắc mắc.

Làm đạo lữ với người lợi hại như Sư Vô Cữu, dù tuổi tác Chu Trường Dung như vậy thì tu vi cũng có thể một mạch tăng theo. Bản thân Chu Trường Dung không ngại người khác nghĩ như thế nào về mình, ngược lại người ta càng khinh thường mình thì mình mới có thể trù tính nhiều thứ hơn.

Sư Vô Cữu là sinh vật trời sinh đã tỏa sáng, đi bên cạnh hắn, những kế hoạch, mưu tính của Chu Trường Dung sẽ được tạm thời che lấp hết.

Đây là một việc vô cùng vừa vặn.

Đương nhiên, biểu hiện của các đại năng trong cửu thiên thập giới từ đầu đến giờ đều bị Chu Trường Dung nhìn thấy.

Trong lòng cảm thấy hơi buồn cười.

Những người này, lúc thực lực tất cả mọi người không sai biệt lắm đều ngang nhau thì chỉ muốn làm thế nào để chèn ép kẻ địch, sau đó không định tuân thủ quy tắc cướp lấy đèn Thanh Tà.

Nhưng bây giờ, Sư Vô Cữu chỉ đơn giản bày ra tài nghệ trấn áp quần hùng thì ngược lại những người này bắt đầu mong đợi tất cả mọi người tuân thủ quy tắc, cùng nhau tranh đoạt đèn Thanh Tà.

Tốt là bọn họ mà xấu cũng là bọn họ.

Tuy lòng người xưa nay đã vậy, nhưng Chu Trường Dung vẫn cảm thấy có hơi nhàm chán.

Những điều chẳng bao giờ thay đổi này có cái gì thú vị đây?

Mà chỉ có Sư Vô Cữu.

Chu Trường Dung nhìn về phía Sư Vô Cữu rồi lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Chỉ có người luôn luôn hành động không theo lẽ thường đồng thời không bao giờ vì những thứ phàm trần thế tục mà thay đổi cá tính bản thân như Sư Vô Cữu mới là thứ làm cho Chu Trường Dung cảm thấy thú vị nhất.

Tác giả có lời muốn nói: 

Chu Trường Dung: Chỉ có Sư Vô Cữu là đặc biệt nhất.

Tác giả: Là đặc biệt đẹp sao?

Chu Trường Dung: Không, là ngu rất đặc biệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.