Sau khi hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu ngồi xuống, trên sân nhất thời yên tĩnh, không hề có một tiếng động.
Cuối cùng, vẫn là Diệp Tiêu chủ nhân bữa tiệc chủ động gợi đề tài, “Nếu người đã đến đông đủ, vậy thì tiệc rượu lần này chính thức bắt đầu. Chư vị có gì muốn hỏi, cứ hỏi, có thể trả lời, ta sẽ tận lực trả lời các ngươi.”
Nói tiệc rượu bắt đầu nhưng so với chưa bắt đầu cũng chẳng khác gì nhau, khác cái là trên bàn mỗi người được cho thêm một dĩa điểm tâm nhỏ. Một dĩa to cỡ bằng bàn tay người trưởng thành, bên trên đặt qua loa ba, bốn miếng điểm tâm, nhìn vô cùng tồi tàn, đặc biệt khó coi.
“Chẳng lẽ thành A Thanh đã nghèo tới mức này rồi?” Một tiên tu nào đó ở tầng trời Hồng Trần không nhịn chất vấn, bọn họ ngàn dặm xa xôi đến tầng trời Thị Phi, vậy mà trà không thể uống, điểm tâm cũng không thể ăn, này mà gọi là chiêu đãi khách nhân cái gì, rõ ràng là chiêu đãi tù nhân.
“Tầng trời Thị Phi sao có thể so với tầng trời Hồng Trần đất rộng nhiều của, ma tu à, đa số không thích sản xuất chỉ thích mở miệng chờ sung, bởi vậy sản vật đương nhiên không nhiều.” Lời Diệp Tiêu nói mắng ngay cả mình, “Trong tầng trời Thị Phi, khó tìm nhất chính là đầu bếp, thợ may, nông phu này kia, nhưng hộ vệ hay là sát thủ này đó thì quơ tay một cái cũng bắt được cả đống. Những cái này, các ngươi thích ăn hay không thì kệ, ta cũng đâu phải mời các ngươi tới dùng cơm thật.”
Diệp Tiêu nói móc xong, rất không nể nang mặt mũi lấy một miếng điểm tâm trực tiếp bỏ vào miệng nhai nuốt, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của những tiên tu kia.
Người đứng đầu một thành cũng đã ăn điểm tâm, những người khác có thể không ăn sao?
“Vô Cữu, chúng ta ăn cái này.” Chu Trường Dung không nhanh không chậm lấy ra đủ loại trái cây, đồ ăn vật từ nhẫn không gian, bày từng cái ở trước mặt Sư Vô Cữu.
Những thứ này cái nào cái đó đều vô cùng dồi dào linh khí, đương nhiên Chu Trường Dung không gánh nổi mà là lấy từ bảo khố bên người của Sư Vô Cữu. Có điều ở trước mặt người khác, Chu Trường Dung phải để mặt mũi cho Sư Vô Cữu.
“Ta muốn ăn cái này.” Sư Vô Cữu hơi hất cằm, Chu Trường Dung rất thức thời cầm trái cây kia lên, đưa tới bên miệng Sư Vô Cữu, lúc này Sư Vô Cữu mới mở miệng, cắn.
“Cẩn thận chút.” Chu Trường Dung lấy khăn tay ra, lau lau khóe miệng cho Sư Vô Cữu rồi lại đưa tay sửa lại mái tóc rối bên tai Sư Vô Cữu, nhìn qua vô cùng tỉ mỉ chu đáo. Thái độ như vậy kết hợp với gương mặt đẹp trai lạnh lùng mang theo vẻ âm u của Chu Trường Dung, tạo thành một loại cảm giác vừa tương phản vừa mâu thuẫn.
Tu sĩ xung quanh nhìn thấy mà cực kỳ bực mình, biết trước như vậy bọn họ cũng mang theo thê thiếp hoặc hạ nhân đến đây âu yếm mới đúng, đỡ cho tự nhiên vô duyên vô cớ bị người ta vả cơm chó vào mặt.
Ba người Ứng Trúc Xuân, Bạch Đồng Tử và Mạc Hàn đứng ở phía sau Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu, một tia ánh mắt cũng không dám nhìn lên hai người Chu Trường Dung, tránh cho lúc nào đó bị người ta nhìn ra chân tướng.
“Hai vị đúng là tình sâu nghĩa nặng.” Không biết Hứa Lô đã dùng phương pháp gì làm cho mùi xác thối trên người mình không phát ra ngoài nữa, thế nhưng đôi môi đã trở nên đỏ tươi nhìn vô cùng đẹp, ngược lại khiến cho Chu Trường Dung nhớ tới hình tượng ma cà rồng trong tiểu thuyết, phim ảnh kiếp trước.
“Vô Cữu xuất sắc như vậy, đương nhiên ta phải trông chừng cẩn thận.” Chu Trường Dung không biến sắc trả lời, “Nếu Hứa công tử cũng có đạo lữ, chắc hẳn sẽ hiểu rõ tâm trạng lo được lo mất của ta bây giờ.”
“Ha, đợi tương lai ta có đạo lữ, nhất định sẽ mời hai vị đến uống một chén tiệc cưới.” Hứa Lô thuận miệng trả lời.
Có Sư Vô Cữu mở đầu, nhóm ma tôn tiên tôn cũng không tiếp tục bạc đãi chính mình, nhanh chóng lấy một số đồ ăn từ bên trong nhẫn không gian ra, tất cả đều có thể tôn vinh là thiên tài địa bảo.
Trong nhất thời, nơi họp mặt nho nhỏ này bởi vì đồ bọn họ lấy ra mà trở nên đậm đặc linh khí, người không biết còn tưởng đây là danh lam thắng cảnh nào đó.
Sư Vô Cữu ung dung thong thả ăn xong vài quả trái cây rồi mới lên tiếng hỏi, “Nghe nói lúc trước Diệp thành chủ từng nói, chỉ cần có người tìm được kiếp sau của đạo lữ ngươi, ngươi sẽ đưa đèn Thanh Tà cho người đó, đúng không?”
Nhất thời, mọi người dồn dập nhìn về phía Diệp Tiêu.
Có Sư Vô Cữu ở đây, bọn họ muốn dùng vũ lực để cướp đoạt, sợ là hơi khó. Bây giờ, Sư Vô Cữu chủ động hỏi như vậy cũng mang ý nghĩa Sư Vô Cữu bỏ qua ý nghĩ cướp đồ bằng vũ lực, những người khác cũng có thể có cơ hội.
“Không sai.” Diệp Tiêu đặt bầu rượu xuống, nghiêm túc trả lời, “Ta mời chư vị đến đây chính là vì vậy, mời chư vị xem.”
Vừa dứt lời, giữa trán Diệp Tiêu mơ hồ xuất hiện bóng mờ của một cốc đèn. Đèn nhìn qua rất bình thường nhưng lại có thể thấy một nguồn sức mạnh siêu phàm lúc ẩn lúc hiện.
Đặc biệt là nhóm phật tu ở đây, từ trước đến giờ không biểu hiện hỉ nộ, vậy mà khi nhìn thấy đèn, trong mắt gần như tỏa ra ánh sáng.
“Năm đó Thần Tàng thánh nhân thân là người đứng đầu nhân tộc, Minh Kính phật đà trời sinh có duyên với phật ở Phật giới tầng trời Tự Tại chúng ta cũng là bạn tốt của Thần Tàng thánh nhân. Đèn Thanh Tà này lúc trước chỉ là một cốc đèn bình thường dùng để cung phụng phật mà thôi, sau khi hai người Minh Kính phật đà và Thần Tàng thánh nhân tiện tay dùng đèn làm vật chiếu sáng để luận đạo. Cuối cùng, đèn này có được sức mạnh siêu phàm, có thể trục xuất tai hoạ, trông coi che chở nhân thần, xứng danh chí bảo.” Một phật tu hơi lớn tuổi vừa lần tràng hạt vừa cẩn thận chậm rãi kể lại chuyện cũ năm xưa.
Đèn Thanh Tà này đúng là pháp bảo của Thần Tàng thánh nhân, không sai, nhưng đối với phật tu cũng có duyên phận sâu đậm. Vì vậy khi bọn họ biết pháp bảo đèn Thanh Tà xuất hiện ở tầng trời Thị Phi, những tu sĩ ở Phật giới tầng trời Tự Tại mới chủ động đến tầng trời Thị Phi.
Tuy đạo thống phật tu bắt nguồn từ một truyền thống lâu dài nhưng nó vốn chủ trương khổ tu, giới luật rất nhiều, bởi vậy người có thể kiên trì bái vào cửa phật không nhiều.
Hơn nữa phật tu đã từng có ân oán với yêu tộc. Yêu tộc có bao nhiêu tộc nhân bị phật tu bắt cóc làm hộ pháp thì phật tu cũng có bấy nhiêu người bị vẻ đẹp của yêu tộc câu dẫn phá giới hoàn tục.
Tranh qua tranh lại, yêu tộc và phật tu đấu nhau, tiêu hao biết bao nhiêu tinh lực.
Vì vậy Phật giới mới không có được lấy một tầng trời riêng của chính mình mà chỉ có thể tự tạo một không gian nhỏ ở tầng trời Hồng Trần, gọi là tầng trời Tự Tại, ngày thường cũng không dính líu đến đấu tranh của các đạo thống khác.
Chỉ tiếc, tu sĩ đạo thống khác thì truyền thừa càng ngày càng nhiều, mà đạo thống phật tu thì truyền thừa lại càng ngày càng ít. Dần dần, nhóm tu sĩ Phật giới cũng ý thức được rằng không thể tiếp tục bảo thủ nữa, phải tìm thêm nhiều mầm mống phật tu trở về.
Đáng tiếc bây giờ dòng dõi yêu tộc không phong phú, hạt giống phật tu tốt cũng càng ngày càng ít, bảo vật của phật tu cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Nhưng trong số pháp bảo của phật tu, đèn Thanh Tà là pháp bảo xếp hàng đầu không thể nghi ngờ.
Dựa theo suy nghĩ của nhóm phật tu, đèn Thanh Tà là do năm đó Thần Tàng thánh nhân và Minh Kính phật đà của bọn họ cùng nhau sáng tạo ra, bây giờ thánh nhân không thấy, pháp bảo này theo lẽ thường phải về với tầng trời Tự Tại mới đúng.
Nếu pháp bảo ở tầng trời Hồng Trần hoặc tầng trời Tiêu Dao thì nhóm phật tu còn có thể từ từ nói chuyện, nói không chừng còn có thể thuận lợi lấy pháp bảo về. Nhưng đáng tiếc, pháp bảo này rơi vào tầng trời Thị Phi, mà từ xưa đến nay nhóm ma tu nổi danh không thích lấy đại cục làm trọng.
Pháp bảo ở trong tay bọn họ thì là của bọn họ, làm gì có chuyện để ngươi đem về?
Hết cách, nhóm phật tu cũng chỉ có thể tự mình đến đây một chuyến, xem có thể đem đèn Thanh Tà về được hay không.
Lúc Diệp Tiêu đưa đèn Thanh Tà ra, Chu Trường Dung cũng cảm giác được vỏ đao bên trong nhẫn không gian của hắn chấn động.
Dù sao đèn Thanh Tà cũng là pháp bảo của tiên tu và phật tu, Diệp Tiêu ỷ vào mình đã từng là tiên tu, còn có cả mắt Khuy Chân, lúc này mới có thể bước đầu luyện hóa đèn Thanh Tà. Chỉ là đao A Tà và vỏ đao A Tà đã làm bạn nhiều năm, kết hợp với nhau từ lâu, sau khi cảm ứng được khí tức của đao A Tà, tự nhiên vỏ đao này cũng sẽ phát ra chấn động.
“Mặc kệ các ngươi nói cái gì, làm cái gì, như các ngươi nhìn thấy, đèn Thanh Tà này đã có liên kết máu với ta. Nếu các ngươi không thể tìm ra kiếp sau của đạo lữ ta, ta sẽ không đưa đèn Thanh Tà cho các ngươi. Nếu các ngươi muốn lấy, cũng chỉ có thể giết ta. Thế nhưng ta xin khuyên chư vị một câu, giết ta, đèn Thanh Tà cũng không còn. Cho nên, các ngươi chỉ có thể làm theo yêu cầu của ta, ta sẽ phát lời thề đạo tâm, chỉ cần các ngươi giúp ta tìm ra kiếp sau của đạo lữ, ta đương nhiên sẽ hai tay dâng tặng đèn Thanh Tà.”
Diệp Tiêu thẳng thắn nói ra toàn bộ suy nghĩ của mình, tránh cho bọn họ cứ mãi ở đây đoán tới đoán lui.
Sư Vô Cữu nhịn không được đưa mắt nhìn qua phía Chu Trường Dung.
Tất cả đều giống như lời Chu Trường Dung nói không sai biệt lắm.
Quả nhiên Diệp Tiêu tự trói cả mình và đèn Thanh Tà lại với nhau, hoàn toàn không muốn sống nữa. Nếu thật sự có người không bị hắn uy hiếp, vậy thì cả người và đèn sẽ đồng thời bị phá huỷ, rốt cuộc phải làm như thế nào?
Luôn có một số ma tu, tình nguyện phá đồ để không ai có thể chiếm được còn tốt hơn để người khác chiếm.
Hành động này của Diệp Tiêu, thật sự quá mạo hiểm.
Nhưng phương pháp này lại bất ngờ rất thực dụng.
Diệp Tiêu nói xong, bầu không khí giương cung bạt kiếm trên sân sau khi đèn Thanh Tà xuất hiện hiện cũng ngay lập tức tiêu tan không còn hình bóng.
Không nói đến chuyện có thể giết hay không thể giết Diệp Tiêu, nếu thật sự có người muốn phá hủy đèn thì những người khác nào có thể buông tha cho cái tên hung thủ này? Bọn họ ngàn dặm xa xôi tới đây, không thể tay không mà về.
“Xin thứ cho ta thất lễ.” Đương nhiên Hứa Lô cũng khát vọng đèn Thanh Tà nhưng yêu cầu Diệp Tiêu đưa ra thực sự có hơi quá đáng, “Ai cũng biết, từ khi tầng trời Hoàng Tuyền phong bế, tất cả tu sĩ đều không thể phong ấn ký ức, đầu thai kiếp khác. Hơn nữa đại đạo luân hồi bị thiếu hụt, cũng không thể bảo đảm mỗi một linh hồn tu sĩ đều có thể thuận lợi đầu thai, một số người vận may không tốt sẽ trực tiếp tiêu tán trong trời đất, hoặc là đầu thai thành các chủng tộc khác cũng có. Lỡ đâu đạo lữ của ngài đầu thai thành một con chim, một con mèo, vậy thì có thể làm sao đây?”
“Không sai. Muốn biết kiếp khác của một người, hoặc là trở thành chủ nhân của tầng trời Hoàng Tuyền, hoặc là có được đại đạo thánh binh Sổ Sinh Tử. Nhưng từ khi Sổ Sinh Tử chạy trốn khỏi tay ba vị chuẩn thánh năm xưa thì đã biến mất nhiều năm, cũng có người nói nó đã trở về tầng trời Hoàng Tuyền. Không phải bọn ta không muốn giúp ngươi tìm, nhưng thật sự là có tâm mà không có sức.” Một ma tu khác cũng phụ họa theo lời Hứa Lô.
Bây giờ, ngay cả manh mối và biện pháp cơ bản nhất bọn họ cũng không có, biển người mênh mông, phải làm thế nào mới có thể tìm ra kiếp sau của đạo lữ Diệp Tiêu?
“Hắn và các ngươi không giống nhau.” Diệp Tiêu cắn răng, “Tổ tiên hắn có công đức thâm hậu, che chở hậu nhân chắn chắn sẽ được đầu thai làm người, hơn nữa cũng không cần lo cái ăn cái mặc, là gia đình giàu có. Các ngươi chỉ cần tìm ra trên người ai có dấu ấn công đức thì đó có thể là đạo lữ của ta.”
“Không thể nào, không có công đức của ai có thể lưu giữ mãi mãi để che chở hậu nhân sau này.” Một tiên tôn của tầng trời Hồng Trần lắc đầu nói, “Trừ phi làm được loại chuyện trọng đại như cứu vớt chúng sinh, hậu nhân mà muốn hưởng thụ công đức của tổ tiên mãi mãi, sợ rằng chỉ là vọng tưởng. Ngoài ra, nếu đạo lữ ngài thật sự có phúc duyên thâm hậu, chắc hẳn bây giờ phải đồng hành cùng ngài mới đúng.”
Nếu đối phương đã chết từ lâu thì cũng mang ý nghĩa công đức của đối phương đã chấm hết.
Đây mới là nguyên nhân Diệp Tiêu muốn tìm ra.
Nếu chỉ cần dựa vào dấu ấn công đức là có thể tìm được, sao tìm kiếm nhiều năm như vậy rồi mà Diệp Tiêu vẫn không thể tìm ra tung tích?
Sắc mặt Diệp Tiêu nhất thời khó coi, nói chuyện cũng không kiêng dè gì, “Nếu dễ tìm, ta cần gì phải dùng đèn Thanh Tà? Chuẩn thánh đã từng tính cho ta, nói tia cơ hội duy nhất tìm được hắn là ở bên trong đèn Thanh Tà. Chuyện chuẩn thánh nói đương nhiên khiến ta tín phục vạn phần. Nếu các ngươi tìm không được, đó là do các ngươi không có bản lĩnh. Nếu không có bản lĩnh thì dù lấy được đèn Thanh Tà, gặp được chuẩn thánh cũng vô dụng, còn không bằng từ bỏ đi!”
Sổ Sinh Tử hắn có, nhưng hắn chỉ vừa mới được Sổ Sinh Tử thừa nhận, bây giờ hoàn toàn không có khả năng điều tra kiếp khác của một người.
Số mệnh một người thay đổi khó lường, không phải thứ tầm thường có thể nhìn thấy.
Có điều nếu mình đã có duyên tới được đây, vậy thì cũng mang ý nghĩa từ một nơi sâu xa nào đó, thiên đạo vẫn còn cho Diệp Tiêu một tia cơ hội, chỉ xem Diệp Tiêu có thể nắm lấy hay không mà thôi.
Đèn Thanh Tà này, có lẽ hữu dụng đối với mình.
“Xin hỏi đạo lữ ngài họ tên là gì, vì sao chết, chết khi nào? Ngoại trừ dấu ấn công đức, Diệp thành chủ làm thế nào để xác định người chúng ta tìm ra là người ngươi muốn tìm?”
Nếu Diệp Tiêu có thể nhận ra người, hiển nhiên cũng có phương pháp nhận biết người.
“Ta vừa nhìn là biết.” Diệp Tiêu trả lời, “Đạo lữ của ta tên là Vệ Liên Hoàn.”
“Vệ?” Một tiên tôn của tầng trời Hồng Trần đột nhiên nhớ tới, “Ngươi nói là Vệ gia vào mười mấy vạn năm trước, lúc tầng trời Hồng Trần gặp đại kiếp nạn, vì để bù đắp lỗ hổng của trời đất mà dấn thân vào?”
“Hình như ta đã từng nghe sư phụ nhắc tới. Người nhà họ Vệ được sinh ra bởi một yêu tộc thượng cổ và nhân tộc kết giao mà thành, trời sinh có thể gần gũi với thiên nhiên, trong thời kì đạo thống thần tu cường thịnh, hầu như các sơn thần thổ thần đều xuất thân từ Vệ gia. Đáng tiếc lúc trước thiên địa tầng trời Hồng Trần gặp đại kiếp nạn, đạo thống thần tu quân bại như núi lỡ, Vệ gia cũng thương vong nặng nề. Ta cho rằng tộc này đã diệt, không ngờ vẫn còn có hậu nhân truyền thừa?”
Mà bởi vậy, lúc trước Diệp Tiêu đã nói đúng.
Hầu hết tổ tiên Vệ Liên Hoàn đều vì chống lại đại kiếp nạn của trời đất mà chết, hiển nhiên thiên đạo sẽ ban xuống công đức. Vệ Liên Hoàn là hậu nhân của Vệ gia, đương nhiên được hưởng thụ che chở của tổ tiên.
Nhưng mà dù sao đó cũng là chuyện của mười mấy vạn năm trước.
Công đức năm xưa chuyển đến bây giờ, còn có thể giữ lại mấy phần đây?
Diệp Tiêu trầm mặc không nói.
Công đức trên người Vệ Liên Hoàn đủ để hắn an ổn tu luyện tới tiên tôn, chỉ vì mình mà chết.
Lúc đầu, Diệp Tiêu dựa vào sức mạnh của hai mắt từ trong đám người phát hiện ra trên người Vệ Liên Hoàn có công đức thâm hậu, cùng nhau hành động với hắn chỉ để không cần lo lắng hai mắt của mình bị người mơ ước.
Chậm rãi, bọn họ cùng nhau trải qua sinh tử, rồi lại cùng nhau trải qua rất rất nhiều chuyện chưa từng trãi qua. Từ giới Thế Gian đến Tu Chân, lại phi thăng lên Tiên giới tầng trời Hồng Trần, bọn họ một đường đi qua những mưa gió đến đây.
Nhưng ai ngờ, bí mật về hai mắt của hắn không hiểu vì sao lại bại lộ, có người đuổi tận giết tuyệt hắn không buông, nhiều lần thiếu chút nữa coi như bỏ mình nhưng đều nhờ vào Vệ Liên Hoàn mang theo hắn trốn đông trốn tây.
Không biết người truy giết bọn họ đã dùng biện pháp gì, hắn và Vệ Liên Hoàn lẩn trốn càng lâu thì người chết vì bọn họ càng nhiều, công đức trên người Vệ Liên Hoàn cũng theo từng chút từng chút một hao mòn.
Đợi đến cuối cùng, trước khi Vệ Liên Hoàn chết, làm theo ý nguyện, chuyển toàn bộ số công đức không còn dư lại bao nhiêu trên người mình cho Diệp Tiêu. Vệ Liên Hoàn chết, Diệp Tiêu mất hết niềm tin, rơi vào ma đạo, nhưng bởi vì nguyên nhân công pháp, tâm tính của hắn không vì rơi vào ma đạo mà biến đổi nhưng công lực lại tăng nhanh gấp bội.
Sau đó, hắn ở bên trong tầng trời Thị Phi vô cùng suôn sẻ, thậm chí là loại pháp bảo như đèn Thanh Tà, hắn cũng lấy được rất thoải mái.
Nhưng Vệ Liên Hoàn đâu?
Dù hắn có tìm như thế nào, trước sau vẫn không tìm ra dấu vết.
Công đức thâm hậu Vệ gia, dù Vệ Liên Hoàn bỏ mình, chắn chắn hắn có thể chuyển thế làm người, nói không chừng còn có thể bước vào con đường tu hành. Chỉ là biển người mênh mông, hắn có thể tìm được bao nhiêu nơi?
Cho nên Diệp Tiêu chỉ có thể mời người tới hỗ trợ.
Dùng đèn Thanh Tà làm mồi câu để người muốn có được đèn trong khắp cửu thiên thập giới đến giúp đỡ tìm kiếm. Nếu ông trời rủ lòng, có lẽ vẫn còn có duyên một lần gặp gỡ.
“Có tên họ, có thời gian và địa điểm tử vong sẽ thuận tiện hơn trong việc tính toán xem đạo lữ của ngươi đang ở đâu.” Bạch Đồng Tử cảm giác được dặn dò của Chu Trường Dung, mở miệng nói.
Bây giờ bề ngoài hai người Bạch Đồng Tử và Ứng Trúc Xuân là quỷ tu. Mà việc liên quan đến luân hồi, đương nhiên quỷ tu hỏi sẽ càng tiện lợi hơn.
“Nếu mọi thứ giống như lời thành chủ nói, dù đạo lữ ngài được chuyển kiếp, sợ rằng dấu ấn công đức cũng vô cùng ảm đạm hoặc là khó bị phát hiện.” Bạch Đồng Tử tiếp tục nói, “Bởi vậy, muốn tìm ra, thời gian không thể nhanh được.”
“Bao lâu ta cũng chờ.” Diệp Tiêu nghiêm mặt nói, “Ta không cầu có thêm một kiếp nhân duyên, ta chỉ cầu có thể gặp lại người một lần.”
Việc này, nói khó kỳ thật cũng không khó, dù sao cứ dựa theo dấu ấn công đức mà tìm, phạm vi có thể lựa chọn cũng được thu hẹp hơn rất nhiều. Mà nói khó thì cũng khó, sinh linh trong khắp cửu thiên thập giới này nhiều biết bao nhiêu, muốn tìm được một người có dấu ấn công đức người, khó khăn cỡ nào? Nếu đối phương không bước vào con đường tu hành mà ở thế gian hưởng thụ phú quý bình an, vậy bọn họ phải tìm như thế nào? Không cẩn thận dính dáng quá nhiều số mệnh thế gian thì sẽ bị thiên đạo phản phệ.
“Cũng không phải không thể giúp ngươi tìm.” Sư Vô Cữu cắn một miếng trái cây, “Chỉ cần ngươi nói lời giữ lời, trước khi bọn ta mang người tới trước mặt ngươi, ngươi phải giữ gìn đèn Thanh Tà cho kĩ.”
“Đó là chuyện đương nhiên.” Diệp Tiêu khẳng định trả lời.
“Được, đi thôi.” Sư Vô Cữu đã hơi mệt mỏi, hắn phí hết tâm tư chuẩn bị lên sân khấu, sảng khoái cũng đã sảng khoái rồi, nhìn cũng nhìn xong rồi, rốt cuộc những người này là dạng trình độ gì, trong lòng hắn cũng đã nắm chắc. Cho nên, chỗ này không còn gì hay để ở lại nữa.
“Được.” Chu Trường Dung lập tức đứng dậy, đi theo.
“Kính xin Diệp thành chủ yên tâm, chúng ta sẽ nhanh chóng giúp ngài tìm.” Chu Trường Dung cười híp mắt nói, hai bên Ứng Trúc Xuân và Bạch Đồng Tử cũng dồn dập gật đầu.
“Khoan đã.” Mạc Hàn đứng lại, nhìn về phía Diệp Tiêu, “Diệp thành chủ, ta chỉ muốn biết, ngươi làm thế nào lấy được đao A Tà, vì sao sư phụ ta mất?”
“Tại sao ta phải nói cho ngươi?” Diệp Tiêu hỏi ngược lại, “Ngươi không phải khách ta mời đến, ta cũng không có nghĩa vụ trả lời ngươi.”
“Diệp thành chủ, ta vượt ngàn khổ cực đến đây, ngài…”
“Liên quan gì đến ta?” Sau khi Diệp Tiêu rơi vào ma đạo, ngoại trừ chuyện liên quan đạo lữ vẫn còn có tình cảm thì những người khác ở trong mắt hắn dường như chẳng có gì khác biệt.
Nhưng Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu thì vẫn có chút khác, dù sao bọn họ vẫn có thể giúp đỡ hắn. Ứng Trúc Xuân và Bạch Đồng Tử thì nhìn qua là quỷ tu, cũng có thể giúp đỡ, Diệp Tiêu tự nhiên sẽ hỏi gì đáp nấy.
Còn Mạc Hàn, hiển nhiên không nằm trong số đó.
“Diệp thành chủ, nếu vấn đề này ta giúp hắn hỏi một câu?” Chu Trường Dung dừng lại, xoay người nhìn về phía Diệp Tiêu nói.
Mạc Hàn vô cùng cảm kích nhìn Chu Trường Dung một cái.
“Trước tiên ta có thể trả lời ngươi một nửa.” Diệp Tiêu nhìn về phía Mạc Hàn nói, “Sư phụ ngươi chết không liên quan gì với ta. Nếu như ngươi muốn biết tất cả sự thật, vậy thì đi theo đạo lữ của ta tới gặp ta, tâm tình ta tốt tự nhiên sẽ có sao nói vậy. Tâm tình không tốt thì dù ngươi có quỳ chết trước mặt ta, ta cũng không phản ứng, mời —— “
Diệp Tiêu cầm bầu rượu trên bàn, uống được mấy ngụm đã hạ lệnh đuổi khách.
Những người khác nhìn thấy thái độ này của Diệp Tiêu, cũng biết không còn chuyện gì đáng để nói nữa, dồn dập đứng dậy cáo từ.
So với chuyện này, bọn họ vẫn nên suy nghĩ thật kĩ xem có biện pháp gì để tìm được người có dấu ấn công đức hay không đây.
Nói tới chuyện đầu thai chuyển kiếp, dấu ấn công đức này, am hiểu nhất chắc hẳn là quỷ tu, phật tu và thần tu.
Chẳng trách Diệp Tiêu cố ý truyền tin tới tầng trời Hồng Trần, sợ rằng mục tiêu chính là phật tu và thần tu ở tầng trời Hồng Trần.
Đáng tiếc, nhóm thần tu đó hả, người nào người đó trạch muốn chết, chẳng ai thèm đến.
Mà ma tu bọn họ muốn tìm người, chắc hẳn phải tốn nhiều công sức đây.
Một nơi khác, Tu Chân giới tầng trời Hồng Trần.
“Ôi, bạn ơi, hay là bạn về trước đi, đừng ở đây quấy rối ta nữa.” Tử Sơn Quân hơi mất kiên nhẫn, một lòng một dạ muốn đuổi Trần Hóa Vũ đi.
“Cái gì, ngươi muốn đuổi ta đi?” Trần Hóa Vũ rất khiếp sợ, trên mặt tràn đầy vẻ không tin, “Bây giờ Hồ Sơn náo loạn, tất cả mọi người đã phát hiện Thải Vân phu nhân chết, lúc này Tây Cương hỗn loạn vô cùng, ta lo lắng cho ngươi mới chạy tới đây tìm ngươi, vậy mà ngươi không cảm kích chút nào luôn?”
“Nào có nào có.” Tử Sơn Quân hơi chắp tay, “Bây giờ Vương Thất Thập Ngũ Kiếm đã là tu sĩ kỳ Đại Thừa, trước đây vài ngày hắn mới cho ta mấy trăm tấm kiếm phù đây nè, bây giờ ta thừa sức tự vệ. Ngược lại là bạn tốt ngươi đấy, mỗi ngày tới đây tìm ta không chịu để ý đến an nguy của mình, vẫn nên rời đi sớm một chút. Ta biết ngươi bị người ta thúc giục luyện đan luyện đến phiền, nhưng bây giờ ta thật sự rất bận rộn.”
“Ha ha ha, đừng có mà gạt ta.” Trần Hóa Vũ thấy vô cùng mắc cười, “Không phải vì gần đây ngươi nhận một cô hồn dã quỷ làm đồ đệ à, một lòng bồi dưỡng người ta thành tài sớm ngày làm sơn thần thay ngươi sao? Ta và ngươi quen biết nhiều năm, đừng nói ngươi có người mới rồi muốn ruồng bỏ người cũ đấy nha?”
“Nói sao ta, đúng là vậy thiệt.” Tử Sơn Quân nháy mắt mấy cái, trả lời rất chi là nghiêm túc, “Bạn ơi, cái mặt này của ngươi, ta nhìn hoài quả thật có hơi chán, ngươi sao có thể so được với đồ đệ vừa tươi mới vừa đẹp đẽ của ta chứ? Ngươi cũng biết đấy, ta vì thu đồ đệ mà đã sống trễ nãi mấy trăm năm rồi. Bạn bè cùng thời đã phong thần từ lâu mà ta vẫn còn đang chờ đồ đệ. Khó khăn lắm mới thu được đồ đệ, ta cũng sắp phong thần rồi, đương nhiên phải lo cho xong hết mọi chuyện chứ.”
Trần Hóa Vũ bị Tử Sơn Quân có mới nới cũ làm cho tức muốn xì khói.
“Đồ đệ này của ngươi còn mạnh hơn ngươi.” Trần Hóa Vũ tức giận liếc một cái, “Theo ta thấy, lúc đồ đệ ngươi phong thần thì chắc ngươi vẫn chỉ là một tên Tử Sơn Quân thôi!”
“Vậy cũng được.” Tử Sơn Quân chẳng biết xấu hổ là gì, “Đồ đệ thành tài, có khi còn có thể kéo theo sư phụ hưởng ké ấy chứ?”
Trần Hóa Vũ tức giận đến ngã ngửa.
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Các ngươi có còn nhớ Tử Sơn Quân mãi mà vẫn chưa thu được đồ đệ không?
Độc giả: … Ai?
Tác giả: Chính là cái tên thần tu thích biến mình càng ngày càng già đấy.
Độc giả: À cái gu thẩm mỹ này… hình như có chút ấn tượng.