Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu

Chương 58



Đoàn người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu trở về tòa nhà của mình, Mạc Hàn hơi ủ rũ cúi đầu cáo từ, hai người Ứng Trúc Xuân và Bạch Đồng Tử thì quay về Sổ Sinh Tử nghỉ ngơi. Sau đó Chu Trường Dung lập tức bắt đầu phân tích độ khó của chuyện này, còn Sư Vô Cữu thì rất mất hình tượng nằm ngả nghiêng trên ghế, chỉ cảm thấy hơi mệt lòng.

Kỳ quái, trước đây hắn rất thích loại chuyện phô trương như thế này mà, sao bây giờ lại cảm thấy những thứ này nhàm chán cũ rích vậy chứ, chẳng vui chút nào.

“Sư tiền bối làm cho những người kia kinh hãi quá trời.” Chu Trường Dung ở bên cạnh tâng bốc nói, “Sợ là những tiên nhân ở khắp cửu thiên thập giới này đều sẽ vì Sư tiền bối mà lo lắng ngủ không yên giấc.”

“Bọn họ chỉ là mấy hậu bối thôi.” Sư Vô Cữu thuận miệng nói, “Không có ai bản tọa từng gặp qua trước đây, có thể thấy đều là những người tu hành sau này.”

Cũng đúng.

Nếu cùng thế hệ với Sư Vô Cữu, hẳn bây giờ đều đã là những nhân vật lợi hại, sao có thể chỉ vì một cốc đèn Thanh Tà mà đến tầng trời Thị Phi? Dù có muốn, chắc chắn cũng chỉ phái thủ hạ tới chứ không phải tự mình đến.

May mà không phải người quen của Sư Vô Cữu.

Chu Trường Dung nghĩ, nếu mà là khung cảnh đó tưởng tượng thử thôi đã cảm thấy khổ sở.

“Tiền bối, lúc nãy ta đã thử điều động Sổ Sinh Tử một chút, phát hiện ta cũng không có cách nào tìm ra chuyển kiếp của Vệ Liên Hoàn.” Chu Trường Dung nhẹ thở dài một hơi, “Có điều liên quan đến thời điểm Vệ Liên Hoàn chết, trên sổ cũng có ghi lại.”

Sổ Sinh Tử ghi lại, từ khi Vệ Liên Hoàn chết đến nay đã được gần 1500 năm.

Nếu đối phương chuyển kiếp làm người phàm cũng đã đủ để đầu thai mười mấy hai mươi kiếp.

Thời gian lâu vậy rồi mà Diệp Tiêu cũng không thể tìm được thành công, chẳng trách lần này muốn mời nhiều tiên ma phật yêu đến hỗ trợ tìm như vậy.

“Rất bình thường.” Sư Vô Cữu đưa mắt nhìn Chu Trường Dung một cái, chậm rãi nói, “Dù sao Sổ Sinh Tử cũng là đại đạo thánh binh, trong sổ ghi lại cuộc đời sinh mệnh của vô số sinh linh, nếu dễ tùy ý tra xét, đó chẳng phải là tiết lộ thiên cơ? Đợi đến khi ngươi đạt đến cảnh giới thánh nhân mới có thể dễ dàng điều động Sổ Sinh Tử, bởi vậy, ngươi phải cẩn thận bảo quản, nếu không bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”

Mà muốn chân chính luyện hóa được Sổ Sinh Tử, sợ rằng chỉ có cảnh giới đạo tổ mới được.

Nhưng bây giờ đừng nói là đạo tổ, dù muốn thành một chuẩn thánh cũng đã trăm khổ vạn khó, đến Sư Vô Cữu còn không thể củng cố tu vi, Chu Trường Dung muốn bước lên một bước này, khó khăn đấy!

“Hmm.” Chu Trường Dung biết rõ đạo lý này nhưng dù sao vẫn có hơi tiếc nuối, “Vậy Sư tiền bối nghĩ thử xem, chúng ta phải làm thế nào để tìm kiếm? Chuyện dấu ấn công đức, có biện pháp đặc thù nào có thể tìm ra manh mối không?”

“Biện pháp tìm kiếm dấu ấn công đức là sở trường của thần tu.” Sư Vô Cữu chậm rãi lắc đầu, “Những thứ này đều là bí mật không được truyền dạy, đạo thống bất đồng, dù chúng ta có biện pháp thì cũng không có cách để sử dụng.”

Nói vậy, ngược lại phải cần tìm một thần tu.

“Trong Tiên giới Tầng trời Hồng Trần, hình như cũng không có thần tu.” Chu Trường Dung hơi chần chờ nói.

“Thần tu khác với đạo thống khác, bọn họ dựa vào tín ngưỡng, khí vận của nhân tộc mà sinh, vì vậy Tiên giới không có người phàm đối với bọn họ chẳng có tí sức hấp dẫn nào. Bọn họ chỉ cần ở giới Thế Gian hoặc Tu Chân, tự mình làm thần linh một phương, chỉ cần tín ngưỡng không hết bọn họ sẽ có thể bất diệt. Bởi vậy, nếu chúng ta muốn tìm thần tu thì phải xuống hạ giới mới được.”

Chu Trường Dung nghe vậy không nhịn được mỉm cười, “Sư tiền bối, lúc trước chúng ta trải qua muôn ngàn khó khăn mới có thể độ kiếp phi thăng, không ngờ nhanh như vậy lại phải tìm biện pháp xuống dưới nữa rồi. Thứ gọi là vận mệnh này, nói tới cũng thật thú vị.”

Sư Vô Cữu vô cùng đồng ý.

Chẳng phải sao? Bọn họ vẫn chưa được thảnh thơi đi dạo một vòng thượng giới mà đã phải nghĩ trăm phương ngàn kế quay lại rồi đấy thây.

Nhưng mà, việc phi thăng này, dễ lên khó xuống.

“Sư tiền bối, trong số thần tu chúng ta quen biết, hình như chỉ có một mình Tử Sơn Quân.” Nếu đã xác định bọn họ phải xuống hạ giới, Chu Trường Dung phải suy nghĩ cho kĩ, “Tử Sơn Quân ở hạ giới nhiều năm, chỉ sợ có không ít bạn bè thần tu, tìm hắn hỗ trợ là thích hợp nhất. Hơn nữa, Vệ Liên Hoàn đã chết 1500 năm, dù có tu hành, cũng chưa chắc bây giờ đã có thể phi thăng lên thượng giới, khả năng hắn ở hạ giới cực cao.”

Nếu ở thượng giới, chắc hẳn Diệp Tiêu đã phát hiện ra một ít manh mối từ lâu, sao có thể để đến bây giờ vẫn chưa thu hoạch được gì?

“Không biết Sư tiền bối có biện pháp nào để chúng ta xuống đó hay không?” Chu Trường Dung lại chuyển tầm mắt lên Sư Vô Cữu. Đèn Thanh Tà là điểm mấu chốt liên quan đến việc Sư Vô Cữu có thể đi gặp chuẩn thánh, có thể tìm ra cách tự khôi phục tu vi hay không, về tình về lý, Sư Vô Cữu phải tận hết sức lực.

“Đương nhiên có.” Sư Vô Cữu khẳng định nói, “Giống như lúc trước ngươi ở chỗ Thải Vân phu nhân nhìn thấy pho tượng kia vậy, chúng ta cũng có thể mượn chiêu thân ngoại hóa thân này xuống hạ giới.”

Chu Trường Dung nhớ tới chuyện lúc trước, không khỏi gật đầu, “Nhìn dáng vẻ của Sư tiền bối, có phải biện pháp này vẫn còn chỗ nào đó không ổn?” Nếu thuận lợi, với tính tình của Sư Vô Cữu, chắc hẳn bây giờ bọn họ đã xuất hiện ở Tu Chân giới rồi mới đúng, nào có chuyện Sư Vô Cữu có thể chờ tới bây giờ?

“Còn không phải bởi vì ngươi sao?” Sư Vô Cữu trừng mắt nhìn Chu Trường Dung, “Tu vi bản tọa thế này, dùng thân ngoại hóa thân xuống hạ giới đương nhiên không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng ngươi chỉ vừa mới phi thăng, tu vi chưa vững chắc, dù mượn dùng phương pháp thân ngoại hóa thân xuống hạ giới, bản thể của ngươi cũng rất yếu ớt, nếu bị người khác tấn công, sợ là ngươi sẽ mất mạng ngay lập tức.”

Hạn chế của phương pháp thân ngoại hóa thân rất nhiều, quỷ hầu như Ứng Trúc Xuân và Bạch Đồng Tử chắc chắn không thể cùng xuống, nhiều nhất chỉ có thể hỗ trợ trông coi bản thể của bọn họ mà thôi.

Mà thực lực Ứng Trúc Xuân và Bạch Đồng Tử có bao nhiêu đâu?

Nếu Chu Trường Dung một hơi thả ra toàn bộ quỷ hầu của hắn ra, vậy sẽ nguy hiểm đến tính mạng của Chu Trường Dung. Nhưng bởi vì bây giờ dung nhan của hắn biến đổi lớn thêm cả họ tên vẫn chưa bị tiết lộ, lúc này mới tạm thời tránh thoát truy đuổi của tầng trời Hồng Trần. Lỡ đâu ở tầng trời Thị Phi bị lộ ra chân tướng, sợ là không thể trôi qua đơn giản qua loa như lúc trước nữa.

Lúc đó, biết đâu Chu Trường Dung chết thật, trong nhất thời hắn không thể lập tức trở về bản thể, vậy thì thật sự không còn cách nào có thể xoay chuyển càn khôn.

Chu Trường Dung suy nghĩ một lúc, lúc nhìn về phía Sư Vô Cữu, đột nhiên nở nụ cười, “Thì ra Sư tiền bối đang lo lắng cho an nguy của ta, thật sự khiến ta được quan tâm mà hết hồn.”

Sao Sư Vô Cữu lại ngốc nghếch thế này, nếu như bản thể của hắn bị người tấn công rồi chết thì Sư Vô Cữu mới là người được hưởng lợi nhiều nhất. Lúc đó, Sổ Sinh Tử cũng tốt, Độ Vong Kinh cũng được, đều là của Sư Vô Cữu. Hắn cứ trực tiếp nói ra lo lắng như thế, chẳng phải đã bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một rồi hay sao?

“Bản… Bản tọa không lo lắng cho ngươi.” Sư Vô Cữu đột nhiên bị Chu Trường Dung vạch trần lo lắng trong lòng, lại nhìn thấy vẻ đắc ý trên mặt Chu Trường Dung, bởi vậy phản bác, “Lỡ đâu lúc ngươi chết, Sổ Sinh Tử bị người ta cướp mất, khi đó bản tọa mới gọi là tiền mất tật mang. Lo lắng cho ngươi? Mơ đẹp lắm!”

Chu Trường Dung cười nhưng không nói.

Bên trong giọng nói của Sư Vô Cữu đã có chút đuối lí, đương nhiên Chu Trường Dung sẽ thấy được rồi thì thôi.

“Cho nên, chỉ cần giải quyết vấn đề bản thể là chúng ta có thể không lo không nghĩ âm thầm xuống hạ giới rồi đúng không?” Chu Trường Dung hiểu ý của Sư Vô Cữu.

“Bản tọa có thể nghĩ ra, những người khác trong cửu thiên thập giới cũng có thể nghĩ ra.” Trong những lúc thế này Sư Vô Cữu vẫn biết nặng nhẹ, “Một khi chúng ta hóa thân rời đi, sợ là mấy tên tiên tôn ma tôn này kia đều sẽ đến tìm ngươi, giết ngươi. Bọn họ có thể không giết được ta nhưng có thể giết được ngươi, hoặc là làm ngươi trọng thương, bọn họ tuyệt đối sẽ không buông tha một cơ hội tốt như thế.”

Sau lưng đèn Thanh Tà có cam kết động lòng người của chuẩn thánh, ngay cả Sư Vô Cữu cũng không nhịn được cuốn vào bên trong trận tranh đoạt lần này, nói chi là người khác?

Chu Trường Dung rõ ràng là một quả hồng mềm, dù có Sư Vô Cữu kiêu căng chống ở phía trước, chỉ sợ cũng sẽ có người bí quá hóa liều.

[quả hồng mềm: bên Trung có câu: bà lão ăn quả hồng, kiếm quả mềm mà ăn; ẩn dụ cho người dễ bị bắt nạt, yếu đuối.]

Có lẽ, lúc đó không cần những người này ra tay, chỉ cần thả ra một số tin tức về Chu Trường Dung, nói trên người hắn có bảo bối gì gì kia, chắc chắn đám ma tu ở tầng trời Thị Phi sẽ như ruồi nhặng mà bu tới.

“Sư tiền bối lo có hơi xa.” Hai mắt Chu Trường Dung hơi chuyển động, đã nghĩ ra một chỗ ẩn thân tuyệt diệu, “Ta biết một chỗ, tuyệt đối an toàn, Sư Vô Cữu chắc chắn có thể bình chân như vại.”

“Ồ?” Sư Vô Cữu không khỏi ngạc nhiên, “Ngươi nói chỗ nào?”

“Phủ thành chủ thành A Thanh.” Chu Trường Dung trả lời, “Trên thế giới này còn có chỗ nào an toàn hơn chỗ của Diệp Tiêu?”

Giống như Sư Vô Cữu dự đoán, người ở khắp cửu thiên thập giới cũng nhanh chóng khóa chặt mục tiêu ở hạ giới.

Dấu ấn công đức không phải là thứ mà loại người gì cũng tùy tiện có, hơn nữa Diệp Tiêu đã tìm kiếm ở thượng giới nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không tìm được, như vậy khả năng ở hạ giới so với trên thượng giới cao hơn nhiều. Ngoài ra, bọn họ cũng phải xuống hạ giới tìm những thần tu kia, có bọn họ hỗ trợ mới có thể nhanh chóng tìm ra chuyển kiếp của đạo lữ Diệp Tiêu.

Nhưng có hai vấn đề, đầu tiên phải làm cách nào để nhờ thần tu hỗ trợ, cuối cùng phải mang người lên tầng trời Thị Phi kiểu gì?

Cái trước dễ hơn cái sau.

Tiên tu và thần tu không hợp nhau từ trước đến giờ. Năm đó thần tu thua trong cuộc tranh giành đạo thống với tiên tu, đạo thống cũng theo đó mà suy thoái, nhưng mà méo mó còn hơn không, bọn họ vẫn còn rất nhiều gốc gác. Hơn nữa, đại bản doanh của thần tu là ở giới Thế Gian và Tu Chân, mà tiên nhân từ Tiên giới xuống sẽ bị thiên đạo hạn chế thực lực. Bởi vậy, nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh hoà nhau với thần tu, nếu đánh ở địa bàn của bọn họ, sợ là còn rơi xuống thế hạ phong.

Có điều trên đời này không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Chỉ cần đưa ra lợi ích đúng chỗ thì giữa thần tu, tiên tu và ma tu không phải là không thể hợp tác, cho nên không cần quá lo lắng về chuyện này.

Ngược lại là vấn đề phía sau, nếu bọn họ tìm được chuyển kiếp của đạo lữ Diệp Tiêu thật, vậy phải làm thế nào mới có thể mang người đi? Có thể tiện tay điểm hóa mang người lên trời thì chỉ có tu sĩ được thiên đạo thừa nhận từ chuẩn thánh trở lên mới làm được, hoặc là chỉ có thể chờ đợi, đợi đạo lữ của Diệp Tiêu tu hành thành công phi thăng, mới có thể mang hắn đi.

Nhưng nếu vậy thì phải đối mặt với nguy hiểm tranh đoạt với những người khác.

Nói tóm lại, việc này tuy không tính là quá khó nhưng cũng không dễ xử lí, vô cùng dằn vặt người ta.

Nhưng ai biểu trong tay Diệp Tiêu có đèn Thanh Tà, với yêu cầu hắn đề ra, sao bọn họ không thể thỏa mãn đây?

Chuyện này bọn họ không chỉ phải làm mà còn phải làm cho nhanh mới được.

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả những tiên phật yêu ma đến tham gia tiệc rượu đều đã bắt đầu đi tìm hiểu xung quanh, xem có cách nào liên lạc với thần tu và quỷ tu ở hạ giới hay không, cố gắng rút ngắn thời gian, sớm ngày tìm ra chuyển kiếp của đạo lữ Diệp Tiêu.

Hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu đi rồi quay lại, Diệp Tiêu cũng không kinh ngạc nhiều, lúc trước hắn đã đoán được trước rồi, chỉ là không ngờ bọn họ sẽ đến nhanh như vậy mà thôi.

Bây giờ, trong phủ thành chủ chỉ còn dư lại ba người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu cộng thêm Diệp Tiêu, có thể nói trắng ra.

“Xem ra hai vị đã định liệu trước.” Hai mắt Diệp Tiêu nhìn qua không khác gì so với người bình thường bao nhiêu, thế nhưng khi bị hắn nhìn chằm chằm lại có thể phát hiện ra điểm khác biệt trong đó.

“Đúng vậy.” Sư Vô Cữu không lộ ra vẻ gì chắn ở phía trước Chu Trường Dung, che lại tầm mắt của Diệp Tiêu, “Các hạ cũng là người có đạo lữ, sao lại nhìn chằm chằm đạo lữ của bản tọa như thế, có phải không hay lắm không?”

Chu Trường Dung ở phía sau hơi giương cao khóe miệng.

Dù chỉ là diễn nhưng nghe được hai chữ “đạo lữ” từ miệng Sư Vô Cữu lại làm cho người ta có cảm giác rất khác biệt.

Sư Vô Cữu ở thượng giới so với ở hạ giới sống động hơn nhiều.

Ở hạ giới, dù Sư Vô Cữu nói chuyện hay là làm việc, kiểu gì cũng không dậy được chút hứng thú nào, bởi vì dưới cái nhìn của hắn, người ở hạ giới quá yếu ớt, có lúc chỉ thoáng dùng chút lực đã chết. Nhưng người ở thượng giới dù sao cũng có sức chịu đựng mạnh hơn nhiều, Sư Vô Cữu cũng có thể thoáng thả lỏng hơn.

“Đạo lữ các hạ thân mang dị bảo, ta nào có thể nhìn thấu?” Diệp Tiêu không khách khí trả lời, “Hai vị có pháp bảo và bản lĩnh như vậy, cần gì phải lo lắng một người nho nhỏ như ta chứ?”

“Lo lắng đương nhiên không đến mức đó nhưng nếu ngươi cho rằng chỉ với một cặp mắt mà đã có thể ăn nói hung hăng thì bản tọa cũng không ngại cho ngươi chút dạy dỗ đâu.” Sư Vô Cữu vặn vặn ngón tay, ý tứ sâu xa nhìn Diệp Tiêu trả lời.

Diệp Tiêu từ trước đến giờ oán trời oán đất không kiêng dè gì nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của Sư Vô Cữu cũng không khỏi thu liễm chút.

Ở trước mặt người thực lực cường đại, thu liễm thì vẫn nên thu liễm, hơn nữa Diệp Tiêu nhìn ra, lời Sư Vô Cữu nói là thật. Nếu mình thật sự tiết lộ bí mật của bọn họ, sợ rằng lúc đó cũng là ngày giỗ của mình.

Những người mạnh mẽ lợi hại thường thường sẽ càng cảm nhận rõ được người nào nên chọc, người nào không nên chọc. Rõ ràng Sư Vô Cữu và Chu Trường Dung là cùng một loại người không dễ trêu chọc.

“Hai vị tới tìm ta, chắc chắn có việc, hai vị cứ nói đừng ngại.” Diệp Tiêu thân thiện đưa ra bậc thang, tránh cho bọn họ tiếp tục giằng co.

“Đạo lữ của ngươi, có thể đang ở hạ giới. Vừa vặn bản tọa và đạo lữ ở hạ giới có quen một số thần tu, hơn nữa đạo lữ của ta cũng thông hiểu một số phương pháp quỷ tu, dùng 80, 100 năm gì đó giúp ngươi tìm ra đạo lữ cũng không khó. Có điều thực lực đạo lữ của ta hơi kém, dùng phương pháp hóa thân rời đi, có thể sẽ nguy hiểm đến an nguy của bản thể, bởi vậy nghĩ tới nghĩ lui, kính xin Diệp thành chủ tạo điều kiện cho chúng ta để bản thể trong phòng ngài, thuận tiện bảo vệ chúng ta một chút.”

Lúc Sư Vô Cữu nói chuyện vô cùng tự tin hùng hồn, chẳng hề chột dạ.

Rõ ràng Diệp Tiêu muốn tìm người giúp đỡ, bây giờ trái lại biến thành Diệp Tiêu phải giúp đỡ bảo đảm bảo vệ bọn họ.

Vấn đề hoàn toàn đảo ngược nhưng phát ra từ miệng Sư Vô Cữu lại có vẻ vô cùng thuyết phục.

“Dựa vào cái gì?” Diệp Tiêu khẽ cau mày, không muốn nhúng tay vào chuyện này.

“Đương nhiên dựa vào bọn ta là người có khả năng tìm ra đạo lữ của ngươi nhất.” Chu Trường Dung nghiêm túc trả lời, “Thực lực của đạo lữ ta ngươi cũng đã thấy, trên ngươi ta đúng là có bí bảo. Tổng hợp lại, trong số khách ngươi mời đến thực lực của bọn ta là mạnh nhất. Nói trắng ra là, nếu hai đạo lữ bọn ta không tìm ra, sợ là những người khác càng không thể tìm ra. Nếu Diệp thành chủ muốn gặp được đạo lữ thì tại sao không có thể giúp bọn ta, như vậy mới càng thêm có lợi cho đôi bên.”

Ánh mắt Diệp Tiêu lộ vẻ do dự, hiển nhiên đã nghĩ tới gì đó.

Ngay cả mắt hắn cũng không thể nhìn rõ hai người này, nếu nói tới khả năng, đúng là bọn họ có khả năng tìm ra cao nhất.

“Hai người các ngươi, chắc chắn trên người mang theo không ít phiền phức.” Diệp Tiêu nhìn về phía Chu Trường Dung, “Khí vận trên người ngươi hỗn tạp, quả thực ta mới thấy lần đầu trong đời. Nếu ta đáp ứng với các ngươi, sợ là thành A Thanh vĩnh viễn không có ngày yên ổn.”

“Thành chủ nói đùa.” Chu Trường Dung cười to hai tiếng, “Chẳng lẽ bây giờ thành A Thanh rất bình yên?”

Diệp Tiêu có hơi câm nín không trả lời được.

“Được rồi.” Rốt cuộc Diệp Tiêu vẫn biết nặng nhẹ, “Ta có thể đáp ứng bảo vệ bản thể các ngươi, nhưng mà cách một quãng thời gian các ngươi phải nói cho ta biết tiến độ của các ngươi. Các ngươi phải chứng minh cho ta xem, các ngươi thật sự có năng lực, có biện pháp giúp ta tìm được đạo lữ, nếu không ta sẽ không hỗ trợ nữa.”

“Có thể.” Chu Trường Dung sảng khoái đáp ứng.

“Thành giao.” Diệp Tiêu cũng đưa ra câu trả lời của mình.

Tiên Giới • Tầng trời Hồng Trần.

Nói tới Tiên giới, hai tin tức nóng hổi nhất được lưu truyền gần đây chính là truyền nhân của Độ Vong Kinh xuất hiện và đèn Thanh Tà ở tầng trời Thị Phi có được một lời hứa của chuẩn thánh.

Tầng trời Thị Phi không phải là nơi người nào cũng có thể đi, chỉ cách một tầng trời nhưng cũng đã là trở ngại chắn bước vô số tiên nhân muốn theo đuổi giấc mơ. Hơn nữa chuẩn thánh sau lưng đèn Thanh Tà là ở tầng trời Thị Phi, nhóm mấy lão tiên tôn trước đây cũng đối nghịch với tầng trời Thị Phi không ít. Bây giờ không cẩn thận đi vào tầng trời Thị Phi gặp mặt chuẩn thánh của người ta, làm không tốt chắc chắn sẽ mất mạng.

Bởi vậy, cam kết của chuẩn thánh có sức hấp dẫn lớn hơn với yêu tu và ma tu.

Còn nhóm tiên tu, ngoại trừ mấy tiên tôn, càng nhiều người có hứng thú với Độ Vong Kinh hơn.

Đương nhiên, nhóm quỷ tu ở Tiên giới cũng rất hứng thú với Độ Vong Kinh.

Nhưng kỳ quặc chính là, lúc trước rõ ràng tên truyền nhân kia đã độ kiếp phi thăng rồi, vậy mà trong ngoài tầng trời Hồng Trần đều không thấy bóng dáng của hắn, đừng nói đã đi lên mấy tầng trời khác rồi nha?

Sau khi độ kiếp phi thăng, thời gian xuất hiện ánh vàng thừa nhận cũng có nhanh có chậm, không thể xác định thời gian cụ thể hay là số lượng người cụ thể. Nếu không, cũng chẳng đến nỗi Hoan Hỉ Thiên Nữ phải dựa vào mặt mũi của sư phụ mình đi cầu viện Nhân Hoàng Tịch Chu.

Nhưng bây giờ ngay cả Nhân Hoàng Tịch Chu cũng không tìm được người, những người khác phải làm thế nào mới có thể tìm ra đây?

Bởi vậy, người trong Tiên giới cũng chỉ có thể dùng biện pháp ngu ngốc nhất.

Người phi thăng trong vòng trăm năm, đều sẽ là trọng điểm phải để ý, tránh cho lúc nào đó người chạy mất.

Hoan Hỉ Thiên Nữ không gọi bằng tên này ở thượng giới mà gọi là “Hoan Hỉ Quỷ Mẫu”, là quỷ tu xuất sắc nhất trong những năm nay, cũng là người đầu tiên tu hành lên cấp bậc tiên tôn từ khi tầng trời Hoàng Tuyền phong bế.

Bởi vậy, trong mắt rất nhiều quỷ tu, sự xuất hiện của Hoan Hỉ Quỷ Mẫu chính là bằng chứng cho thấy tầng trời Hoàng Tuyền sắp mở ra, đạo thống quỷ tu bắt đầu hưng thịnh.

Mặc kệ bằng chứng là thật hay giả, địa vị của Hoan Hỉ Quỷ Mẫu trong nhóm quỷ tu đương nhiên không giống người thường.

Còn sư phụ của Hoan Hỉ Quỷ Mẫu bây giờ đã là người lớn tuổi nhất trong số các vị tiền bối đạo thống quỷ tu, gọi là Tu La Quỷ Tôn. Năm đó, thậm chí lão nhân gia người ta còn có may mắn được gặp mặt đạo tổ tầng trời Hoàng Tuyền một lần, cùng với thánh nhân dưới trướng nghe đạo tổ giảng dạy. Bây giờ, sở dĩ quỷ tu ở Tiên giới còn có mấy phần đất để đặt chân, không thể không kể đến công lao hòa giải của vị tiền bối này.

“Khởi bẩm sư phụ, chuyện liên quan tới truyền nhân của Độ Vong Kinh đại khái là như thế.” Hoan Hỉ Quỷ Mẫu hiển nhiên không dám che giấu sư phụ của mình, kể lại đầu đuôi tất cả ân oán giữa mình và Chu Trường Dung lúc trước.

“Này, sư phụ đã nói rồi, con mà cứ chỉ vì cái trước mắt chắc chắn sẽ chịu tổn hại tự thân mang nhân quả.” Chân thân của Tu La Quỷ Tôn không ở bên trong tầng trời Hồng Trần mà là ở gần khu vực gần tầng trời Hoàng Tuyền, mượn tử khí của tầng trời Hoàng Tuyền để tu luyện.

Nhưng dù chỉ là một âm thanh cũng đã đủ làm cho mồ hôi Hoan Hỉ Quỷ Mẫu tuôn như mưa rơi, ngã quỵ trên mặt đất.

“Sư phụ, con chỉ là không cam lòng.” Hoan Hỉ Quỷ Mẫu không cảm thấy mình sai, “Đạo thống quỷ tu héo tàn, con muốn tăng cao tu vi nhanh chóng đương nhiên phải tìm biện pháp khác. Con chỉ là để hóa thân ở Thế Gian, hấp thu oán khí, tử khí trong trời đất mà thôi, ai ngờ ngược lại bị bọn người trong tiên môn xem là ma đầu rồi giam cầm, sau đó cũng chỉ vì muốn thoát khỏi giam cầm mà sử dụng một ít kế vặt, thực ra đó cũng chẳng được coi là gì. Nếu đệ tử có lỗi, vậy thì nhóm ma tu thích làm nhiều việc ác ở tầng trời Thị Phi kia thì sao, chẳng phải còn đáng chết vạn lần hơn sao?”

Hơn nữa, quỷ tu khác với tiên tu và phật tu, không nói đến tế thế cứu người hay gì. Ả chỉ là dựa vào thời cơ, lợi dụng nó mà thôi, chính những tên tu sĩ đó tự mình náo loạn, cuối cùng còn đổ tất cả lỗi lầm nên đầu ả, chuyện này sao có thể làm người tin phục?

“Hơn nữa, người kia tu là Độ Vong Kinh kém cỏi nhất, không so được với Niết Bàn Kinh của chúng ta.”

“Câm miệng.” Tu La Quỷ Tôn đã mơ hồ có hơi nổi giận, “Đứa trẻ vô tri, dù là bốn quyển trên hay là bốn quyển dưới, đều là do đạo tổ đích thân sáng lập. Phân chia trên dưới chỉ đơn giản là phân theo thời gian trước sau mà thôi, tuyệt đối không phải dựa vào ưu khuyết của bản thân công pháp. Nếu thật sự muốn phân cao thấp, Độ Vong Kinh đạo tổ sáng lập cuối cùng mới là tâm huyết cả đời đạo tổ để lại!”

Hoan Hỉ Quỷ Mẫu cúi đầu không nói, trong lòng lại không đồng ý.

Sư phụ chính là như vậy, cứ mãi tuân theo một số quy tắc cũ trước đây không buông. Đạo tổ thánh nhân đã tới tầng trời Tạo Hóa, không hỏi thế sự từ lâu, ngay cả đệ tử hậu duệ dưới trướng thánh nhân bị đoạt bảo cũng không phải số ít nhưng cũng đâu thấy thánh nhân và đạo tổ lên tiếng.

Bởi vậy có thể thấy, đối với thánh nhân, đạo tổ ngồi tít trên cao mà nói, trừ phi là chuyện liên quan đến sống còn của một bộ tộc nào đó, bằng không bọn họ sẽ không phản ứng bất kì cái gì.

Mà sư phụ của mình lại thuộc về loại hình ngốc nghếch ủng hộ lời nói của thánh nhân, đạo tổ. Mặc kệ bọn họ nói cái gì, ở trong mắt sư phụ đều đúng.

Nhưng bây giờ khác với lúc trước.

Đạo thống quỷ tu héo tàn, ả muốn nhanh chóng tăng cao tu vi thì chỉ có thể học theo nhóm tiên tu, tiên tôn kia. Trên thực tế, ả cũng đã thành công, bây giờ ở trong mắt đám quỷ tu, ả là hi vọng của tương lai.

Con đường ả chọn không sai, chỉ là sư phụ không thích mà thôi. Đợi tới ngày nào đó tu vi của ả có thể vượt qua sư phụ, thậm chí còn có thể mở ra tầng trời Hoàng Tuyền, sư phụ mới ý thức được điều ả làm là đúng.

Bảo thủ như sư phụ, dù mỗi ngày tu hành gần tầng trời Hoàng Tuyền thì có ích lợi gì chứ? Cũng chẳng thấy Sổ Sinh Tử xuất hiện, lại càng không thấy tầng trời Hoàng Tuyền buông lỏng được nửa phần!

“Thôi.” Tu La Quỷ Tôn cũng biết đồ đệ không để trong lòng lời mình nói. Một số kiếp nạn, trước không tới thì sau sẽ tới, căn bản trốn không thoát.

Đã vậy, không bằng cứ thuận theo tự nhiên.

“Đệ tử bái biệt sư phụ.” Hoan Hỉ Quỷ Mẫu nghiêm túc dập đầu mấy cái, lập tức lui ra.

Vừa trở lại đạo trường của mình đã nghe được tin bạn bè tới cửa.

“Hỉ muội, xem ra phương pháp hóa thân trước đó ta truyền cho ngươi thât sự hữu dụng.” Người nói chuyện chính là một cô gái tướng mạo thoạt nhìn vô cùng uy nghiêm đoan trang, nhưng mà sau khi nhìn thấy Hoan Hỉ Quỷ Mẫu, biểu cảm trên mặt ngược lại đã hòa hoãn hơn không ít, “Nhiều năm không gặp, ngươi đã là quỷ mẫu rồi.”

Cô gái đeo trên người một khối ngọc bài khá kì lạ, mặt trên của ngọc bài khắc rõ ràng một chữ “中”.

Tác giả có lời muốn nói:

Sư Vô Cữu: Tác giả, ngươi nghĩ cái gì vậy, bản tọa phí hết tâm tư lên đây, bây giờ ngươi lại muốn ta xuống?

Tác giả: Cuộc sống này mà, lên rồi lại xuống, thăng trầm mấy hồi, ngươi phải tập quen mới được.