Bí cảnh đấu pháp, Khổng Noãn không tới tiễn đưa trợ uy.
Nàng lấy lí do thân thể không thoải mái, tạm thời trở về tộc trước, không muốn tiếp tục dính líu đến vấn đề liên quan giữa Khổng Thư và Khổng Di.
Có trời mới biết thời điểm Khổng Noãn nhìn thấy Khổng Thư đang sống sờ sờ xuất hiện trước mặt nàng, nàng đã cảm thấy gì?
Hổ thẹn, bất an, thống khổ, thậm chí còn mang theo một loại vui sướng bí ẩn không thể nói lên lời, đủ loại cảm giác đan xen vào nhau, khiến đầu óc nàng trở nên choáng váng, khó có thể phân rõ.
Mà hình như Khổng Thư đã mất hết ký ức, ngay cả những ký ức liên quan cũng biến mất, bao gồm cả tình cảm đối với nàng.
Ánh mắt Khổng Thư nhìn nàng khá xa lạ, ngay cả lúc nói chuyện cũng là khách khí, “Em họ Khổng Noãn.”
Trong tộc cũng có không ít trưởng lão đến xem bệnh tình cho Khổng Thư, tất cả đều nói khí huyết Khổng Thư rất bạc nhược, tu vi cũng giảm xuống rất nhiều, e rằng chỉ có trọng thương mới có thể như vậy. Tu vi thì còn có thể chậm rãi khôi phục, thế nhưng kí ức thì lại không hẳn.
Khổng Noãn nghĩ đến những chuyện mình đã làm, tránh không được có chút chột dạ.
Nàng mượn cớ trở về tộc, những người khác trong tộc cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ. Nàng và Khổng Thư là vợ chồng chưa cưới, bây giờ Khổng Thư đã hoàn toàn không nhớ rõ nàng, nàng đau lòng rời đi cũng là chuyện bình thường.
Riêng chỉ có Khổng Noãn biết, là do bản thân sợ sệt.
Thời điểm động thủ, nàng có thể quyết chí tiến lên, cái gì cũng có thể liều mạng, mà khi người bị hại Khổng Thư xuất hiện trước mặt nàng, nàng mới cảm nhận được loại cảm xúc hoảng loạn tự nhiên mà đến.
Nàng sợ Khổng Thư đột nhiên nhớ lại tất cả, loại cuộc sống lo lắng đề phòng đó thật sự quá gian nan.
Khổng Di thì không còn cách nào, gã chắc chắn phải tiếp tục dự thi, thế nhưng nàng lại có thể sớm thoát thân.
Vì vậy dù chỉ là một khắc Khổng Noãn cũng không muốn ở lại, trực tiếp bỏ chạy.
Nàng cần phải tìm một cơ hội thương lượng với nữ thần quân một chút. Toàn bộ kế hoạch đã bị rối loạn, nhưng rốt cuộc xảy ra sự cố từ đâu, nàng lại không biết.
Khổng Thư cũng không hề để ý đến Khổng Noãn bao nhiêu, từ sau khi Khổng Noãn rời đi, trái lại y thầm thở phào nhẹ nhõm. Lúc trước cảm thấy vấn đề của Khổng Noãn rất quan trọng, thế nhưng so sánh với việc trong tay chủ nhận nắm giữ Sổ Sinh Tử thì chẳng được tính là cái gì.
Trách nhiệm y vốn phải gánh vác chỉ là hưng thịnh suy vong của một tộc. Mà trên vai Chu Trường Dung lại là toàn bộ tầng trời Hoàng Tuyền, thậm chí là tương lai của cửu thiên thập giới.
Đã biết trời đất lớn, ưu sầu gì cỏ cây?
Sự việc nặng nhẹ, Khổng Thư vẫn hiểu rõ.
Bây giờ, hai người Khổng Thư và Bạch Đồng Tử sốt ruột khẩn trương không chịu được, hoàn toàn không biết rốt cuộc Sư Vô Cữu và Khổng Bách ở bên kia đang nói cái gì. Bây giờ Chu Trường Dung không ở đây, có ai ngăn cản được Sư Vô Cữu đâu?
Sư Vô Cữu thật sự không cần người khác lo lắng, hắn và Chu Trường Dung ở bên nhau thời gian dài, cái tốt học không giỏi chứ cái xấu thì vô sự tự thông.
Giống như bây giờ đi lừa gạt vậy, Sư Vô Cữu làm rất đúng chỗ.
Thật ra ngược lại cũng không khó, với tu vi khí độ của Sư Vô Cữu chỉ cần giọng điệu khi nói lạnh nhạt hơn một chút, thái độ quyết đoán hơn một chút, thủ đoạn cứng rắn hơn một chút, hiển nhiên đã có thể khiến đối phương tự vỡ phòng tuyến.
Không phải ai cũng có năng lực chịu đựng tâm lý mạnh đến biến thái như Chu Trường Dung.
“Bản tọa ôn hòa nói chuyện với ngươi là đang nể mặt ngươi, chỗ các ngươi có thứ gì, thật sự cho rằng không ai biết rõ sao?” Sư Vô Cữu bật cười một tiếng, từ trên cao nhìn xuống Khổng Bách, “Có vài thứ, ngươi cầm là họa vô phúc. Hoặc là nói, ngươi cảm thấy tộc Khổng Tước bây giờ, có thể ngăn cản ta?”
Khổng Bách hơi cắn răng, gắng gượng, “Năng lực ngài thế kia, cưỡng bức như vậy, truyền đi cũng không dễ nghe.”
“Phụt, hẳn là ngươi giao tiếp đấu đá với nhân tộc rất nhiều ha, yêu tộc chúng ta, từ khi nào để ý đến cái nhìn của người khác?” Sư Vô Cữu trắng trợn cười nhạo, “Đúng rồi, ngươi cũng nên suy nghĩ cho cẩn thận. Bản tọa là một người lương thiện, ngươi đưa đồ vật cho ta, thần không biết quỷ không hay, tộc Khổng Tước các ngươi tự nhiên cũng được an ổn. Nhưng đợi đến khi Yêu Hoàng Ngọc Sương xuất quan, bí tàng bên trong tầng trời Tiêu Dao mở ra, ngươi thử nghĩ xem, lúc đó người muốn đi vào bí tàng có thể giống như ta ôn hòa thương lượng với ngươi sao?”
Ngay cả bí tàng hắn cũng biết?!
Nhất thời mồ hôi Khổng Bách tuôn như mưa.
Đại trưởng lão tộc Khổng Tước bọn họ quanh năm bế quan chính là để chuẩn bị cho sự kiện bí tàng. Bí mật này, chỉ có một số ít người mới biết. Ngay cả lão cũng bởi vì ma xui quỷ khiến mới được biết từ miệng đại trưởng lão, vẫn luôn kín miệng như bưng.
“Ta… Ta vẫn còn phải ngẫm lại.”
“Bản tọa cũng không có nhiều thời gian rãnh rỗi như vậy.” Giọng điệu Sư Vô Cữu lười biếng, “Như vậy đi, nếu chúng ta đã gặp gỡ ở đây, vậy thì cứ dựa theo thời gian ở đây mà tính.”
“Đợi đến khi có người đầu tiên thoát khỏi mê cung thì cũng coi như đã đến giờ.” Sư Vô Cữu duỗi ra một ngón tay, “Cho đến lúc đó, ta sẽ không đứng ở đây nữa. Tốt nhất ngươi nên khẩn cầu trận pháp tộc Khổng Tước các ngươi đủ mạnh để có thể ngăn được ta.”
“Vị tiền bối này, ngài không thể…” Khổng Bách còn muốn nói gì đó nhưng Sư Vô Cữu đã không cho lão thêm một cơ hội nói chuyện.
Bởi vì Sư Vô Cữu đã biến mất không gặp lại.
Khổng Bách uể oải gục đầu.
Chẳng lẽ, thật sự không thể tránh sao?
Một bên khác, sau khi Chu Trường Dung đi vào mê cung cũng bị phân đến một con đường trong đó, hoàn toàn tách biệt với những người dự thi khác.
Mà hình ảnh của từng người dự thi cũng xuất hiện trước mặt người xem dưới hình thức màn hình ảo ảnh, thuận tiện theo dõi.
“Như vậy chúng ta cũng có thể bảo đảm an nguy sinh mệnh của mỗi một người dự thi.” Công chúa tộc giao nhân ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn sắc mặt của đám thành viên nhóm tộc điểu, trong lòng rất sảng khoái.
Trước đó tộc điểu liên hợp yêu cầu bọn họ thay đổi thi đấu, tưởng dùng trò như vậy là có thể triệt tiêu loại trừ đối thủ của mình sao, đúng là nghĩ đẹp lắm!
Nếu các người dám lảm nhảm thì đừng trách bọn họ rút củi dưới đáy nồi.
Dưới con mắt của mọi người, nếu đám điểu tộc còn muốn động thủ với tuyển thủ dự thi, lúc đó nhân chứng vật chứng có đủ, có thể trực tiếp kéo đám tộc điểu này đến trước mặt Yêu Hoàng để bệ hạ phân rõ.
Dù sao, yêu cũng có tư tâm.
Cuộc thi hoa hậu lần này bị tộc điểu xem thành cơ hội tốt để lấy lòng Yêu Hoàng, nhưng ở trong mắt tộc giao nhân cũng là cơ hội tốt để đạp tộc điểu, quy hàng Yêu Hoàng bệ hạ.
Đám tộc điểu ỷ vào có quan hệ với Thánh Yêu Hoàng Đại Đế bệ hạ, lúc thường không biết có bao nhiêu vênh váo tự đắc. Bây giờ Yêu Hoàng Ngọc Sương bệ hạ là linh ngọc thành tinh, đám phi điểu thú cá này đều với không tới quan hệ, vì vậy, ai cũng có quyền lấy lòng trước mặt bệ hạ, được bệ hạ ưu ái, hiển nhiên đã trở thành vấn đề tranh đấu giữa các yêu tộc.
Đúng như dự đoán, tộc giao nhân làm như thế đã khiến không ít tộc điểu thay đổi sắc mặt.
Bây giờ, bọn họ cũng chỉ có cầu khẩn mong tuyển thủ dự thi của tộc đừng đụng trúng Chu Trường Dung, lúc đó cũng đừng mờ mịt hạ thủ, tránh cho bị người khác tóm gọn.
Cũng may bên trong mê cung có rất nhiều con đường, trong chốc lát, tất cả mọi người đều không gặp gỡ gì nhau, đều tản mạn không mục đích đi bậy bạ khắp nơi.
Mà Chu Trường Dung, không thể nghi ngờ là nơi hấp dẫn nhiều ánh mắt nhất.
Vị trí hoàn cảnh Chu Trường Dung bây giờ, khắp nơi hầu như đều là hài cốt của các loại hải yêu động vật biển.
Đây cũng có thể nói là Chu Trường Dung vừa may mắn vừa bất hạnh.
Dù những động vật biển này đã chết nhiều năm, nhưng hài cốt của chúng nó vẫn là chí bảo hiếm thấy, bất kể là dùng để làm pháp khí hay dùng để làm bùa chú, đều là vật liệu thượng cấp. Hơn nữa, đối với một quỷ tu như Chu Trường Dung mà nói, nếu có thể luyện chế hài cốt của đám động vật biển này một phen, cũng chưa chắc không phải là một trợ lực tuyệt vời.
Vì vậy, Chu Trường Dung cũng không khách khí, tất cả hài cốt động vật biển hắn để ý đều được thu vào bên trong tu di giới tử.
Đương nhiên, cũng có chỗ không tốt.
Ở đây có nhiều hải yêu động vật biển chết như vậy cũng mang ý nghĩa con đường này tồn tại rất nhiều nguy hiểm không tên. Nghĩ theo hướng tốt thì là nhóm động vật biển đó sẽ bị vây đến chết ở bên trong bí cảnh mê cung, mà hắn thì sau một năm sẽ được ra ngoài. Nhưng có ai biết ở bên trong mê cung có còn động vật biển nào tồn tại nhân cơ hội tấn công hắn hay không?
Trong hoàn cảnh không thể nào khuếch tán thần thức, cẩn thận một chút so với không làm gì vẫn tốt hơn nhiều. Hơn nữa, Chu Trường Dung cũng không quên mục tiêu của mình, điều hắn muốn làm bây giờ là trong vô số con đường ở đây tìm ra vị trí chính xác của nước mắt giao nhân, sau đó sớm kết thúc một hồi hài kịch này.
Theo hiểu biết của hắn, loại đồ vật như nước mắt giao nhân, mỗi một đời giao nhân cũng chỉ có thể chảy xuống một viên. Mà nước mắt giao nhân sẽ hội tụ đủ tất cả thất tình lục dục của giao nhân, nghe đâu còn mang theo một mùi thơm trong trẻo mát lạnh. Những cặp đôi nam nữ si tình thường rất thích dùng nước mắt giao nhân làm tín vật đính ước.
Nghe đồn, nếu hai người có tình cùng nhau nhỏ một giọt máu tươi lên trên nước mắt giao nhân, nước mắt giao nhân sẽ chúc phúc cho họ. Nhưng trên thực tế, rất nhiều đôi tình lữ đã từng thử qua, nước mắt giao nhân xưa nay ngay cả phát sáng cũng không chịu sáng.
Bây giờ, tác dụng lớn nhất của nước mắt giao nhân là dùng để tránh nước.
Hiệu quả của nó so với Tị Thủy Châu càng dễ sử dụng hơn, nếu như có được một viên nước mắt giao nhân đeo ở trên người thì ở dưới đáy biển cũng có thể đi như trên đất bằng. Còn nếu muốn tìm kiếm hải tộc, nước mắt giao nhân cũng chính là thượng giai pháp bảo trân quý nhất.
Cũng bởi vì công dụng này mà nước mắt giao nhân được giao nhân canh giữ rất chặt chẽ. Có một số giao nhân trước khi đi ra ngoài ngao du sẽ đưa nước mắt giao nhân một đời một lần để lại trong tộc, cứ như vậy, dù giao nhân có bị bắt hoặc bị giết cũng sẽ không có thêm nước mắt chảy xuống. Bằng cách này, ngược lại tỷ lệ sống sót của giao nhân cũng được gia tăng.
Dù sao đến lúc mọi người đều biết bọn họ khóc không ra nước mắt thì sẽ không tiếp tục cố ý truy sát bọn họ nữa. Mà những nước mắt giao nhân kia, chỉ còn lại mấy viên được tộc giao nhân giữ lại mang tính chất tượng trưng để làm giao dịch mà thôi, vả lại mỗi một viên đều sẽ được ghi chép rõ ràng, còn lại thì đều bị tiêu hủy tại chỗ.
Mà muốn tìm được nước mắt giao nhân, đầu tiên phải tìm được một con chuột yêu khứu giác mẫn cảm, nếu không thì sẽ thực sự như mò kim đáy biển. Nhưng vấn đề chính là, bên trong bí cảnh sẽ có chuột yêu sao? Nếu có chuột yêu thì phải tìm thế nào?
Ngón tay Chu Trường Dung gãi gãi bên gò má phải, ngược lại không gấp.
Nếu hắn không tìm được chuột yêu, chắc chắn những người khác cũng không tìm được. Trước đó công chúa tộc giao nhân không nói gì cũng mang ý nghĩa manh mối đang ở bên trong bí cảnh mê cung, chỉ cần cẩn thận quan sát thì sẽ có manh mối.
Trước cửa thoát khỏi nơi tràn đầy hài cốt động vật biển này xuất hiện bảy, tám con đường.
Mỗi một con đường, tựa hồ đều đi về một phương hướng khác nhau, mà xung quanh thì lại tựa như không có bất kỳ một chút vết tích manh mối nào. Nhìn kiểu gì cũng làm cho người ta cảm thấy hơi bất an.
Chu Trường Dung đứng ở trước cửa ngã ba đường, hơi nhíu mày, tùy ý chọn một con đường đi vào, thẳng thắn dứt khoát khiến cho lòng người kinh sợ.
“Đang đứng trước ngã ba đường bảy, tám cánh cửa, sao hắn lại chọn con đường ngoài cùng bên trái? Chẳng lẽ, hắn đã phát hiện ra cái gì đó?”
“Không thể nào, hắn chỉ liếc mắt nhìn một cái thôi.”
“Những tuyển thủ khác vẫn còn đang suy tư rốt cuộc phải đi cửa nào trong số ngã ba đường thì hắn lại vội vàng quyết định như vậy, cũng không khỏi quá mức lỗ mãng.”
Nhiều tộc điểu thấy thế cũng dồn dập biểu thị không hiểu. Mê cung không thể tùy tiện đi lại, lỡ đâu đi lầm đường thì thật sự vô duyên với nước mắt giao nhân. Đây chỉ vừa mới tiến vào cửa ngã ba đầu tiên, dù thế nào cũng phải quan sát hoàn cảnh bên cạnh nhiều một chút, sau đó mới tiếp tục đi ra ngoài. Tỷ như nơi bọn họ vừa mới bị truyền tống đến, nói không chừng cũng sẽ manh mối.
“Chu Trường Dung quá liều lĩnh.”
“Tu vi hắn thấp nhất, hiển nhiên phải đi nhanh hơn, nhưng đáng tiếc vẫn chưa đủ thận trọng.”
Điểu tộc líu ra líu ríu, đúng là làm người chán ghét, nghe mà thấy vô cùng ồn ào.
“Hắn chọn con đường bên trái, chẳng qua là bởi vì nó gần nhất mà thôi.” Sư Vô Cữu nào có thể chịu đựng được người khác nói xấu Chu Trường Dung ngay trước mặt hắn. Chỉ với đám tộc điểu đầu nhỏ này, còn dám cười nhạo đầu óc Chu Trường Dung, quả nhiên người không biết không sợ.
“Manh mối làm sao có thể chỉ vừa mới bắt đầu đã cho ngươi? Hơn nữa, Chu Trường Dung cũng đã thu một số hài cốt động vật biển bên trong đó rồi, chẳng có đầu mối gì, có thể thấy ngay từ lúc bắt đầu mặc kệ đi con đường nào thì kết quả cũng giống nhau thôi. Đã vậy còn bất động ở lại chỗ cũ mới là hành vi ngu xuẩn.”
Ngược lại chuyện Chu Trường Dung làm chắc chắn sẽ có lý do. Dù không có, Sư Vô Cữu cũng có thể soạn cho hắn mấy cái.
Tuy lời Sư Vô Cữu nói thiên vị bất công, nhưng vẫn có chút đạo lý.
Trong khi những người dự thi khác vẫn còn đang suy tư rốt cuộc phải chọn con đường nào thì Chu Trường Dung đã đi ra ngoài được một đoạn thời gian.
Vào lúc này, công chúa tộc giao nhân cũng không khỏi bật cười, vẻ mặt nhìn Chu Trường Dung cũng không khỏi nhiều hơn mấy phần thưởng thức, “Ở bên trong mê cung, thử thách chính là tính cách và sức phán đoán. Bên trong mê cung, nói ít nhất cũng có hơn vạn con đường, trong đó ngã ba đường lại càng nhiều, ngay cả ta cũng không thể đếm hết. Nếu mỗi một con đường đều phải suy nghĩ đắn đó như thế, đừng nói là một năm, dù có thêm một trăm năm một ngàn năm cũng không đủ dùng.”
Ý tứ chính là xem trọng lựa chọn của Chu Trường Dung hiện giờ.
Mà bây giờ Chu Trường Dung đang cầm một cây xương cốt nhỏ, vẽ trên đất rất nhiều kí hiệu chẳng ai xem hiểu, tựa hồ như đang tính toán điều gì đó.
Mấy yêu tộc này vẫn rất bình thường, chỉ cảm thấy đại khái đây là một loại phù văn nào đó mà thôi, ngược lại chỉ có Sư Vô Cữu không nhịn được giật giật khóe miệng. Đó chẳng phải là đám công thức, định lí lúc trước Chu Trường Dung không có gì làm là hay treo ở trên mép đây sao?
Sư Vô Cữu dời tầm mắt.
Cũng không biết tại sao, mỗi lần Chu Trường Dung ở trước mặt hắn khoa tay múa chân đám công thức định lí kia, hắn lại cảm thấy rất muốn ngủ, so với đám lừa trọc phật tu yên tĩnh kia còn dễ thôi miên hơn nhiều.
Đương nhiên Chu Trường Dung đang tính toán đường đi gần đúng bên trong mê cung.
Ở xã hội hiện đại, mọi người đối với vấn đề mê cung cũng đã tổng kết ra một bộ quy luật. Nói chung, đơn giản quy nạp một cách ngắn gọn, thực tế mê cung chính là một bài toán với vô số phương án sai, trong đó chỉ có một phương án đúng.
Hơn nữa, mê cung không phải do người chế ra mà là được hình thành từ tự nhiên, như vậy căn cứ theo hình dạng địa lý, độ nghiêng, cũng như một số thành phần của mê cung, v.v…, thậm chí nếu không tìm được con đường chính xác thì cũng có thể loại trừ trước tiên một số con đường không đúng.
Hơn nữa Chu Trường Dung có thể đi tới ngày hôm nay, đối với số mệnh của mình cũng coi như có chút tự tin. Tìm được con đường chính xác cũng chỉ là chuyện sớm muộn, nhìn xem vấn đề thời gian dài ngắn bao nhiêu mà thôi.
Chu Trường Dung tính một hồi lâu, sau đó đến ngã ba đường tiếp theo, hắn vẫn chọn con đường ngoài cùng bên trái bắt đầu đi về phía trước.
Tiếp theo, ở mỗi một cánh cửa ngã ba đường, hắn đều chọn con đường ngoài cùng bên trái mà đi.
Tốc độ hắn nhanh, suy nghĩ cũng không do dự, ngay lúc hắn một hơi đi qua hết bảy, tám con đường thì những người dự thi khác vẫn chưa điều tra được manh mối gì, chỉ đơn giản bấm coi một quẻ cát hung, sau đó mới chọn một con đường bắt đầu đi.
Từ sau khi Khổng Di đi vào mê cung, tâm tình cũng thoáng ổn định trở lại.
Lúc vừa mới nhìn thấy Khổng Thư, hơn nữa trên người Khổng Thư còn xảy ra biến hóa lớn như vậy, đương nhiên Khổng Di rất hoang mang. Tình hình bây giờ so với cảnh tượng trong giấc mơ của gã cũng đã rất khác nhau. Hơn nữa, cảnh ngộ của Khổng Thư trong giấc mơ của gã đã càng ngày càng khác biệt so với hiện giờ.
Nói cách khác, gã gần như đã không thể tiếp tục dựa vào những thứ trong giấc mơ.
Nhận thức này khiến Khổng Di rất bất an.
Không còn năng lực biết trước, gã phải làm thế nào để có thể vượt lên trên mọi người giống như lúc trước đây? Nhưng gã cũng được chút an ủi, tu vi Khổng Thư bây giờ giảm sút rất nhiều, đã không thể trở thành đối thủ của gã được nữa.
Chỉ cần sau này tìm một cơ hội, gã có thể tự mình giết chết Khổng Thư mà không cần đến ả Khổng Noãn kia ra tay.
Tiếp đó, chỉ cần gã cẩn thận làm theo ước định với nữ thần quân loài người, giết chết Chu Trường Dung, gã sẽ không còn nỗi lo về sau nào hết.
Sau khi Khổng Di sắp xếp cẩn thận lại tất cả tâm tư, lấy lại bình tĩnh, lần nữa khôi phục như thường.
Thân là tộc Khổng Tước, vẫn có rất nhiều ưu thế.
Tỷ như tốc độ của gã, so với những tộc điểu khác thực sự nhanh hơn rất nhiều. Tuy không thể sánh bằng tộc Đại Bằng chỉ trong một cái hít thở đã có bay qua vạn dặm, nhưng đặt trong số những người dự thi lần này cũng đã thuộc hàng đứng đầu.
[Đại Bằng hay còn gọi là Kim Sí Điểu: Từ lúc trời còn hỗn độn, trong các loài biết bay thì Phượng hoàng là chúa. Phượng Hoàng sinh ra Khổng Tước và Đại Bằng. Tính tình hung dữ, hung bạo, nguyên mẫu rất to lớn, sức chiến đấu dữ tợn.]
Vì vậy, tuy Khổng Di xuất phát hơi muộn, nhưng gã vẫn có thể trong thời gian ngắn đi hết mười mấy con đường.
Khổng Di cũng không ngu, mỗi khi gã đi qua một con đường thì sẽ lưu lại ký hiệu dọc theo đường đi, bằng cách này sẽ không đi lặp lại. Nếu gã có thể tiếp tục bảo trì tốc độ như vậy, muốn thành công tìm được một viên nước mắt giao nhân trong vòng một năm, tựa hồ cũng không quá khó.
Nhìn thấy cuối cùng Khổng Di cũng coi như làm được một chuyện gì đó, tộc nhân tộc Khổng Tước bên ngoài cũng cảm thấy yên lòng.
“Trưởng lão, biểu hiện của Khổng Di coi như không tệ.” Một tộc nhân cười híp mắt đi đến bên cạnh Khổng Bách vừa cười vừa nói.
Khổng Bách lúc này làm gì còn có tâm tình quân tâm đến những cái đó, “Các ngươi ở đây chờ xem, ta muốn về nghỉ ngơi một chút.”
“A?”
Các tộc nhân có chút khiếp sợ, nhưng Khổng Bách bây giờ đã không thèm để ý tới bọn họ muốn nói gì mà chỉ vội vàng đưa mắt nhìn về hướng Sư Vô Cữu đang ngồi rồi lập tức bỏ chạy.
Sư Vô Cữu khẽ cười một tiếng, phân ra một tia ý niệm trực tiếp đi theo.
Muốn chạy? Chạy cho kĩ.
Hắn còn muốn thả dây dài câu cá lớn đây này!
…
Chu Trường Dung đi đi, đột nhiên ngừng lại.
Hắn gạt ra một đống hài cốt ven đường, ngồi xổm trước một cái đầu lâu nghiêm túc nhìn một chút.
“Có vết tích gặm cắn, nhìn dáng vẻ, hẳn là thuộc về loài chuột.” Chu Trường Dung tỉ mỉ quan sát một phen, xác định bản thân không nhìn lầm, “Xem ra, chuột yêu đang ở gần đây.”
Có manh mối, như vậy dễ tìm.
Chỉ cần cẩn thận quan sát dọc theo đường đi có dấu vết chuột yêu hoạt động hay không, sau đó thuận theo phương hướng mà tìm, chắc hẳn tìm ra chuột yêu cũng không khó lắm.
“Vì để tìm được nước mắt giao nhân, bọn ta thả ở bên trong đại khái gần năm mươi con chuột yêu.” Công chúa tộc giao nhân ở bên ngoài mỉm cười nói, “Có điều đám chuột yêu này tuổi thọ ngắn, bên trong không có đồ ăn. Nếu người dự thi không thể tìm ra chuột yêu một cách nhanh chóng, chỉ sợ chuột yêu sẽ chết dần. Đến lúc đó, nếu bọn họ muốn có chuột yêu, cũng chỉ có thể cướp đoạt từ trong tay người dự thi khác.”
Nhưng tương tự, người có thể tìm được chuột yêu trước, hiển nhiên sẽ chiếm được ưu thế.
Vừa nghe xong, rất nhiều tộc điểu cũng bắt đầu sốt sắng.
Tộc nhân bọn họ đến bây giờ vẫn còn chưa phát hiện được dấu vết chuột yêu nữa!
Ngược lại tộc Đại Bằng lại vẻ mặt đắc ý, bởi vì tộc nhân bọn họ cũng đã phát hiện ra dấu vết chuột yêu. Đối với tộc Đại Bằng mà nói, chuột yêu cũng coi như là món ăn vật thông dụng của bọn họ, đối với loại thức ăn này, bọn họ vô cùng mẫn cảm.
So ra, dù Chu Trường Dung đang dẫn trước bọn họ, nhưng thời gian bọn họ phát hiện ra vết tích chuột yêu cũng không chênh lệch bao nhiêu.
“Xem ra tuyển thủ tộc Khổng Tước các ngươi lần này vẫn không được mấy ha.”
“Chậc, Khổng Thư, nếu ngươi không thể ở trong tộc Khổng Tước được nữa thì xem ở lượng chân huyết phượng hoàng bên trong cơ thể ngươi, đến tộc Đại Bằng chúng ta đi, chắc chắn chúng ta sẽ đối tốt với ngươi.”
Khổng Tước và Đại Bằng đều có thể xưng tụng là hậu duệ của Phượng Hoàng, vì tranh đoạt cái chức danh này mà giữa bọn họ cũng xảy ra không ít tranh đấu. Đáng tiếc cuối cùng bởi vì tộc Khổng Tước nhờ ngoại hình đẹp mắt, vận may tốt, lại còn có khổng tước Đại Minh Hoàng, trân trân đè ở trên đầu bọn họ. Đối với việc này, tộc Đại Bằng lòng sinh bất mãn đã lâu lắm rồi.
Cũng may tộc Đại Bằng đối xử với đời sau từ trước đến giờ nghiêm ngặt, không giống như tộc Khổng Tước nơm nớp lo sợ, vì vậy ở bên trong thế hệ trẻ tuổi, so với tộc Khổng Tước vẫn mạnh hơn rất nhiều.
Cuộc thi hoa hậu lần này, tộc nhân tộc Đại Bằng phái ra dự thi lại càng phát huy rõ rệt hai chữ “Anh tuấn” đến hết cỡ, ở bên trong một đám tộc điểu xinh đẹp tuyệt trần, rất đáng chú ý.
Ở trong giấc mộng kiếp trước của Khổng Di, Khổng Thư và tên tộc nhân tộc Đại Bằng cũng nhất trí cạnh tranh đến cuối cùng, Khổng Thư có thể lấy được vị trí người đứng đầu, cũng là nhờ trong thời điểm tranh tài, đột nhiên tộc nhân tộc Đại Bằng lột lông vũ xuất hiện hiện tượng phản tổ, không thể không rút khỏi thi đấu.
Bởi vậy, Khổng Di cũng không để ý đến tuyển thủ dự thi của tộc Đại Bằng mấy, bởi vì chắc chắn đối phương sẽ rút khỏi thi đấu.
Có điều hiện nay, mọi người vẫn không biết gì cả.
Sau khi tộc Đại Bằng trắng trợn cười nhạo tộc Khổng Tước một trận, rồi lại đặt tầm mắt quan sát tộc nhân của tộc.
“Ồ?”
“Sao lại có cảm giác hắn và Chu Trường Dung đang cùng tìm tới một con chuột yêu?”
“Có phải phương hướng của bọn họ càng ngày càng gần không?”
Quan sát một chút, mọi người lập tức phát hiện ra điều không đúng.
Đang yên đang lành tại sao hai người này lại từng bước tiếp cận nhau rồi chứ.
“Khổng đại ca.” Bạch Đồng Tử có hơi sốt ruột nắm tay Khổng Thư, “Người tộc Đại Bằng kia, hình như rất lợi hại.”
Tuy Bạch Đồng Tử rất tin tưởng chủ nhân của nhóc, nhưng dù sao Chu Trường Dung cũng chỉ vừa mới đến Đại La Kim Tiên, mà tộc Đại Bằng đó đã là Yêu Tôn. Chủ nhân lại không có bọn họ ở bên cạnh, tranh đấu ở một nơi chật hẹp như thế, rất bất lợi.
Hơn nữa chưa chắc chủ nhân đã đánh nhau với tộc Đại Bằng đó.
“Yên tâm.” Trái lại Khổng Thư cũng đã từng tiếp xúc với tộc nhân tộc Đại Bằng kia, “Tộc Đại Bằng hiếu chiến, thế nhưng cũng không thích chém giết, yên tâm đi.”
Ngay lúc này Chu Trường Dung cũng nhận ra có khí tức của một người khác, giống như bọn họ đang cùng dọc theo một manh mối không ngừng tiếp cận nhau.
Chẳng lẽ, đối phương vì chuột yêu mà tới?
Hai người cách nhau càng ngày càng gần nhau.
Phỏng chừng chỉ thêm vài phút nữa thôi bọn họ sẽ trực tiếp va vào nhau. Mà chuột yêu đang ở phía trước ngã ba cách bọn họ không xa, chỉ cần tăng nhanh tốc độ, bọn họ sẽ bắt được nó.
Chu Trường Dung suy nghĩ một chút, quyết đoán quay đầu liền đi.
Hắn chưa cần phải chiến đấu với người khác sớm như vậy.
Có điều, hắn cũng không định ngoan ngoãn rút lui.
Chu Trường Dung bấm một pháp quyết, trực tiếp tạo ra một trận cuồng phong, đánh về phía con đường phía trước.
Chỗ nghỉ ngơi ban đầu của chuột yêu bị trận cuồng phong này tấn công, sợ đến phát hoảng chưa kịp lựa đường đã bắt đầu gấp rút chạy trốn.
Tác giả có lời muốn nói:
Sư Vô Cữu: He he he, đợi đến khi nhóc lừa đảo ra ngoài, hắn sẽ phát hiện ra bản tọa đã lấy được đồ vật Sư Hoàn Chân để lại rồi.